Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 7



Ngày xửa ngày xưa, tại cái ngày mà đại vương A Lỗ Pháp uy dũng cùng vị ca ca Hạ Ân mỹ lệ bỏ trốn, tất cả dược liệu trong nhà các dược sư bộ lạc đều bị cướp sạch, rất nhiều thánh hồng dược đều đi theo sự tích biến mất của hai người bọn họ.

Có người đoán, đại vương muốn mỹ nhân chứ không cần giang sơn, tình nguyện thoái ẩn vì dung mạo xuất chúng của Hạ Ân ca ca, mà Hạ Ân ca ca vì đại vương nên sử dụng thánh hồng được để biến thành giống cái. Hai người cũng nhau ẩn cư, vui thú điền viên, trải qua tháng ngày “Sớm ngắm bình minh, xuân về ngắm hoa nở.”

Câu chuyện tình yêu giữa anh hùng cùng mỹ nhân đã được thêu dệt thành nhiều bản, trở thành thần thoại của bộ lạc Tạp Sắt, cũng trở thành mục tiêu của không ít các bạn giống cái.

Trước khi đại vương rời đi có để lại một bức thư, nội dung không nhiều lắm, chủ yếu bàn về: “Người ta sẽ rất nhớ mọi người, nếu mọi người gặp nguy hiểm, nhất định bản đại vương sẽ dùng tư thái mỹ lệ nhất trở về.”

Vì thế, dưới lời kêu gọi toàn lực của Cách Lực Mỗ cùng tinh thần hưởng ứng tích cực của toàn bộ giống đực trong bộ lạc, bọn họ củng cố tuyến phòng thủ mạnh mẽ chưa từng thấy. Các bạn giống đực ở tuyến phòng thủ nhìn về phía chân trời xa xa, trong đầu bỗng xẹt qua các loại tư thái mê người của đại vương, khóe mắt bỗng hiện ra mấy dòng lệ nam nhi.

… Đại vương, người cứ an tâm đi, cho dù chúng ta có phải hy sinh tính mạng của mình cũng không muốn người dùng tư thái mỹ lệ kia mà trở về đâu.

Dùng đủ các loại biện pháp của bộ lạc Tạp Sắt, điên cuồng uống cạn trăm bình thánh hồng dược, thân thể vẫn như trước, mái tóc vàng vẫn quyến rũ, gương mặt anh tuấn vẫn mạnh mẽ như thuở nào, vẫn còn thú văn biến thân, dẫu đâm đầu vào núi cũng không thể chết nổi, đến lúc này, rốt cuộc đại vương nhà chúng ta cũng chấp nhận số phận.

Thánh hồng dược truyền thuyết chẳng có tí tẹo hiệu quả nào, đúng là sản phẩm thấp kém được quảng cáo quá thể. Đại vương nhà chúng ta thương tâm không chịu nổi nha. Ngã!

Vượt qua bi thương, rời khỏi thất vọng, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

A Lỗ Pháp nghi rằng, cho dù cả đời này cũng không thể trở thành phụ nữ, nhưng chẳng phải đời trước hắn vẫn có thể làm ngụy nương đó sao, trở về nghề cũ thôi, không sợ không tìm được chồng. Vì thế, ánh sáng chói lòa của vị thú vương anh tuấn, hùng mạnh lại bừng sáng. Căn cứ theo kiến thức về thảo dược học lén được từ Hạ Ân, A Lỗ Pháp hái một nhánh thảo dược kỳ quái rồi thả vào trong nước, ngụy trang thú văn vàng rực thành màu đồng, vui sướng bước trên con đường tìm chồng rộng lớn.

Bộ lạc Phù Văn là một bộ lạc nhỏ trong khu rừng phía tây. Mùa đông ở nơi này rất khó khăn. Trước khi mùa đông đến, giống đực trong bộ lạc phải tổ chức những cuộc săn bắn lớn, thật không ngờ lại bị một bộ lạc đáng khinh nhân cơ hội đánh lén. Khi bọn hắn trở về, phần lớn lương thảo cùng toàn bộ giống cái trong bộ lạc đã bị cướp đi, thậm chí còn chưa kịp trả thù thì tuyết đầu mùa đã kéo tới, đúng là họa vô đơn chí.

Cố gắng ăn uống tiết kiệm cũng vượt qua được hơn phân nửa mùa đông giá rét, nếu hiện tại không săn được thú về thì nhất định bọn họ sẽ chết đói, cho dù không chết đói thì tới đầu xuân, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù tới xâm lược. Tại thế giới thú nhân dùng võ vi tôn, mạnh được yếu thua này, không có bất luận bộ lạc nào sẵn sàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Dũng sĩ Lô Á của bộ lạc Phù Văn mang theo tất cả giống đực bước đi trong nền tuyết mờ mịt, đói khát và nôn nóng dần ăn mòn ý chí kiên cường dẻo dai của bọn họ. Gần đây, thức ăn có thể kiếm được ngày càng ít, giống cái trong bộ lạc đã phải dùng toàn bộ cỏ dại tìm được để nấu nướng, nếu tình hình tiếp diễn như vậy thì tất cả mọi người sẽ càng thêm gầy yếu, không cách nào đánh bại con mồi.

Thình lình, Lô Á giật giật đôi tai nhọn dựng đứng, hấp hút cánh mũi, đôi mắt thú màu bạch kim từ từ nhìn về một hướng, miệng tê rống một tiếng, cả đám thú nhân hóa sói đằng sau nhanh chóng đuổi kịp, đôi mắt đói khát phát ánh sáng xanh trắng.

“Thời tiết hôm nay thật tươi đẹp, phong cảnh khắp chung quanh, cảnh chung quanh mỹ lệ biết bao. Bươm bướm nhỏ bận rộn, ong mật cũng bận rộn, chim chóc càng vội vàng, mây trắng chẳng rảnh rang, la la la… võ ngựa đạp nát hoa tươi…”

Thanh âm đầy mê hoặc, nhịp điệu oang oang cùng tiếng nước chảy tiến vào tai, bọn họ cố gắng đè nén cảm giác muốn ôm tai mà chạy, nhanh chân chạy một mạch. Trước mắt đám sói, một bóng người xuất hiện bên dòng suối, mà bên cạnh hắn có xác một con đại bàng tuyết khổng lồ. Loại đại bàng tuyết khổng lồ này thường bay lượn ở phía chân trời, hơn nữa còn ở trên vách đá gần vực núi, bình thường chúng là con mồi của các bộ lạc thú nhân có cánh, còn bọn họ chỉ có thể ngắm nhìn rồi than thở. Kẻ đang vặt lông lột da con mồi kia, trên vai hắn chỉ có một hình thú văn cấp sáu.

“Chẳng lẽ hắn nhặt được?”

Đám sói dùng ánh mắt trao đổi thông tin, bọn họ quan sát một lúc, cảm giác chung quanh không còn sự tồn tại của thú nhân nào khác, mà đối phương chỉ là một tên thú nhân yếu đuối đang xử lý con mồi, điều này khiến bọn họ nảy sinh ý nghĩ muốn cướp đoạt.

Vì bộ lạc, vì đám nhóc con trong nhà, vì no bụng… ‘sụt’… hút nước miếng.

Dưới ám hiệu bằng ánh mắt của Lô Á, bầy sói chia nhau hành động, thuần thục vây quanh con mồi, chuẩn bị tiến hành cướp hàng.

Cùng là thú nhân mang thú văn màu đồng, đối phương chỉ có một người, bọn họ lại có cả một đội ngũ, lần này không thể trì hoãn cơ hội chiếm lấy thức ăn.

Bỗng nhiên, dưới con suối vang lên tiếng nước sôi trào, hai chiếc răng nanh dài dữ tợn vút về bóng người bên bờ, bầy sói đồng thời dừng lại. Bọn họ nhận ra loài vật này, chúng là cá sấu đá, một loài hung tàn sống dưới nước, bất kể bộ tộc thú nhân nào cũng không dám tùy tiện chọc vào chúng. Hơn nữa, loài này thường ngủ đông, chắc là không chịu nổi sự tra tấn từ giọng hát của gã thú nhân kỳ quái kia nên mới tỉnh lại, chuẩn bị chơi một quả để trả thù đây mà.

Lô Á nôn nóng sắp phát điên rồi, chỉ hy vọng con cá sấu này cực hận gã thú nhân kia, tạp một quả nuốt chửng hắn, nhưng tuyệt đối đừng có nuốt luôn con đại bàng tuyết kia đấy, bằng không, mấy người suy dinh dưỡng bọn hắn cũng chẳng cách nào đoạt được con mồi đâu.

Nào biết cặp răng nanh hung dữ kia bị một đôi tay cường tráng nhẹ nhàng đỡ lấy.

“Ai nha, hù chết con tim nhỏ bé của người ta rồi, vẫn còn đang đập thùng thùng đây này. Bộ dạng xấu xí như vậy thì đừng có tùy tiện ngoi lên dọa người chứ, đúng là tiểu gia hỏa xấu xa mà.” Người nọ hờn dỗi một câu, chẳng biết đôi tay kia dùng sức như thế nào lại có thể xé con cá sấu đá kia thành hai nửa, khiến suối nước nhiễm đỏ, tuyết trắng bị nhuộm hồng. Cá sấu đá ‘bịch’x2, ngã xuống, bọt nước văng khắp nơi.

“Ai nha, bẩn quá đi, làm quần áo người ta ô uế mất rồi, đúng là.”

Ối giời đất ơi… quái vật xuất động.

Bầy sói chảy mồ hôi như thác, cụp đuôi, cẩn thận lui về phía sau, chỉ hy vọng đừng để quái thú khủng bố kia phát hiện ra. Đôi chân sói run rẩy chưa bước được vài bước, một con trong đám vô tình đạp lên nhành củi khô, tiếng động vang lên.

Bầy sói trợn mắt nhìn đại dũng sĩ Lô Á vừa phạm sai lầm. Đại dũng sĩ cố gắng nhếch môi, lấy dũng khí… mím mím môi sói, nhẹ nhàng kêu lên: “Mi ao~~” Âm điệu cuối cùng còn mang theo âm hưởng nhẹ nhàng, quẩn quanh trong không khí.

Bầy sói lập tức bịt mắt lại… “hàng” này không phải đại dũng sĩ nhà bọn họ đâu, “hàng” này đúng là đói đến phát điên rồi, “hàng” này không phải chó mà.

Bầy sói bên này còn đang diễn kịch câm, bỗng nhiên nhận thấy điều bất thường, cả tập thể rủ nhau ngẩng đầu sói nhìn lên. Bỗng người bên dòng suối quay mặt qua, đôi mắt màu lam trên gương mặt đẫm máu bỗng hiện lên ánh sáng cao thâm khó lường.

Bầy sói chỉ cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, lông tơ dựng ngược.

Thú nhân mang thú văn màu đồng chỉ có thể hóa thành một loại thú, hơn nữa, khi trong lốt thú lại không thể nói chuyện, càng không thể hóa thú một nửa, Lô Á là đại dũng sĩ, chính là leader của cả đội ngũ, lúc này lập tức khôi phục hình người, cảnh giác chống lại đôi mắt màu lam khiến người ta sợ hãi, thận trọng lên tiếng: “Chúng ta chỉ là người đi ngang qua, ngửi thấy mùi máu nên qua đây nhìn một chút. Quấy rầy rồi, bọn ta đi ngay đây.”

Đối với những thú nhân mạnh mẽ hơn mình, vì lợi ích của tập thể, lựa chọn rút lui là phương pháp sáng suốt nhất.

Đấy là điều mà Lô Á nghĩ.

Nhưng chủ nhân của đôi mắt màu lam kia lại chẳng nói được một lời, chỉ ngây ngẩn nhìn về phía này. Lô Á nghĩ rằng không thể tránh khỏi một trận ác chiến, vì giảm bớt thương vong, hiện tại chỉ có thể phân tán mọi người chạy trốn.

Thân ảnh to lớn kia bỗng nhiên nghiêng người ngã ngồi bên dòng suối, hai tay nắm lại đặt dưới cằm, mắt ngấn lệ: “Ai nha, người ta sợ quá đi, đã lạc đường trong rừng tuyết còn bị con cá sấu ghê tởm kia tấn công, các vị anh hùng mau cứu người ta đi.”

…………

Có tiếng gió gào thét trong rừng, một nửa con cá sấu khi này trôi xa dần theo dòng nước, một nửa dầy máu me khác vẫn còn nằm bên dòng suối, quần chúng sói nhà chúng ta hóa thạch tại chỗ.

Gặp phải loại yêu quái gì thế này hả trời?

“Chúng ta đói quá nên gặp ảo giác hả?”

“Có lẽ…”

“Chắc là mắt của ta mắc chứng quán tuyết rồi!”

(Quáng tuyết là chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt)

“Mắt của ta đau quá.”

“Ối giời ơi, đôi mắt chó của tôi.”

“Hừ, ngươi là sói đấy!”

A Lỗ Pháp nhìn chằm chằm, săm soi Lô Á, trong lòng vui vẻ: Quả nhiên là một ông chồng đẹp trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.