Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 8



“Vị… tráng sĩ này.” Lô Á thanh thanh yết hầu, cố gắng phớt lờ ánh mắt tựa như hỏa long nhìn chằm chằm con mồi kia, sự cố chấp đối với món ăn kia cũng đã biến mất, chỉ mong sao nhanh chóng thoát khỏi mối phiền toái khổng lồ này: “Hiện giờ chắc ngươi không cần chúng ta cứu nữa đúng không? À… chúng ta còn phải đi săn thú, đi trước nha.”

Đại dũng sĩ ám chỉ, các bạn sói nghe được câu này, tập thể đồng lòng ngoan ngoãn lui về phía sau, chỉ chờ đến khi đến được phạm vi an toàn sẽ nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

Cha mẹ ơi….. có yêu quái!

Tuy nhiên, sao A Lỗ Pháp chịu để lão công vừa chọn được dễ dàng chạy thoát, một bước nhảy vọt lên bắt lấy tay anh chàng cao lớn, nhiệt tình nói: “Ta là A Lỗ Pháp, tráng sĩ là?”

Đối mặt với đôi lam mâu đang chớp chớp, Lô Á rút tay lại nhưng không được, còn cả tốc độ tựa ảo ảnh khi nãy nữa… y không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết khẽ động, cố gắng ngăn chặn cảm giác muốn thét lên chói tai, trả lời: “…Lô Á.”

“Lô Á.” A Lỗ Pháp đắm chìm trong biển ảo tưởng màu hồng… “Tên thật dễ nghe.”

Thanh âm từ tính mang theo vô số ám muội kia khiến lông tơ trên thân thể dựng đứng, gương mặt Lô Á tràn ngập mồ hôi, nhìn trái nhìn phải nhằm cầu cứu các vị tráng sĩ trong bộ lạc nhà mình thì lại thấy đám sói kia nháy mắt cong móng, từng cặp một nhào về phía nhau lăn lộn vui đùa, tự đuổi theo đuôi mình rồi chạy vòng quanh, vô tư hồn nhiên biết bao nhiêu.

Ngây thơ cái khỉ gió nhà các người, chui hết xuống mồ đi! Lật bàn!

Sắc mặt Lô Á âm trầm, nghiêm mặt nói: “A Lỗ Pháp, mọi người trong bộ lạc đang chờ bọn ta mang con mồi về, mong ngài buông tay.”

“Con mồi?” A Lỗ Pháp chớp chớp đôi mắt màu lam, nhìn đại bàng tuyết và nửa con cá sấu đá phía sau, tỏ vẻ ân cần: “Đúng lúc người ta có nhiều lắm nha, dù sao cũng ăn không hết, hay là mang về bộ lạc rồi cùng nhau chi sẻ đi.” Trong đầu lại nghĩ: “Đến đây nào, lão công, đưa người ta về tổ ấm hạnh phúc của chúng ta thôi.”

Có lẽ quanh thân A Lỗ Pháp phát ra nguồn năng lượng rất cao, các bạn thú nhân giống đực cảm nhận được rất rõ, cho nên Lô Á phát hiện sự uy hiếp lớn trước nay chưa từng có, chuẩn bị tiến hành một trận chiến, liều chết bảo vệ bộ phận liên quan tới “trinh tiết”.

Nhưng là, sau khi đám sói nghe thấy vế sau có liên quan đến thức ăn, hai mắt tỏa sáng, lập tức đá dũng sĩ nhà mình vào hố lửa, nhanh chóng hóa thành hình người rồi phụ họa.

“Ai nha, A Lỗ Pháp quá khách khí rồi, chúng ta đành phải miễn cưỡng nhận lấy chỗ thịt này vậy. Lô Á, chúng ta nhanh chóng trở về bộ lạc thôi.”

“Đúng rồi, Lô Á, chúng ta đang cần chút thịt này đó. A Lỗ Pháp ca ca, cảm tạ huynh nha.”

“A Lỗ Pháp ca ca, chúng ta đến từ bộ lạc Phù Văn ở phía đông cánh rừng này, còn huynh?”

A Lỗ Pháp tham lam ngắm nghía thân thể cường tráng của mấy anh chàng còn lại, hút nước miếng, trả lời: “Ta tới từ bộ lạc Tạp Sắt.”

“Bộ lạc Tạp Sắt, à, là bộ lạc hùng mạnh đó hả. Tại sao huynh lại đến khu rừng Ngải Phỉ Tư sâu hun hút này?”

“Ta đã đi trăm ngàn dặm… vừa quay đầu đã thấy người nọ đứng dưới ánh sáng chói lòa rồi.”

Cái gì cơ?

Đám sói nông dân đều cảm thấy người này quái quái, nhưng không hổ là người đến từ bộ lạc phồn vinh, nơi được xưng là “Thành phố của thú nhân.”, đến lý do lạc đường cũng sâu xa như vậy.

A Lỗ Pháp đã tin rằng chính thần linh đã đốt đèn đưa hắn tới bộ lạc Phù Văn, thiên đường của cuộc sống hôn nhân sau này, trong lòng lập tức hạ quyết tâm tới bộ lạc Phù Văn, bởi vậy hắn nhanh chóng bày trò dẫn dụ đám sói đói: “Không phải mọi người nói con mồi rất quan trọng sao? Vậy chúng ta nhanh chóng đem mồi trở lại bộ lạc nha.”

Lô Á nghe xong liền cảm thấy hoa cúc của mình siết chặt lại… việc này… cái đó… trở thành bộ lạc của chúng ta từ khi nào vậy?! Y vội vàng giãy dụa: “Chờ đã! Chỉ một con mồi như vậy thực không đủ dính răng đâu, không được, không thể trở về.”

Quân đoàn sói khinh bỉ liếc về phía dũng sĩ nhà mình… “nhìn cái bộ dạng nhà ngươi xem, cái gì mà chút thịt này không bõ dính răng? Như thế này đã là quá nhiều rồi.”

A Lỗ Pháp chẳng thèm để ý, dù sao cũng phải lập gia đình, đồ cưới chắc chắn không thể thiếu, vì thế hắn tươi cười ngọt ngào hỏi: “Vậy bao nhiêu mới đủ?”

Lô Á bị nụ cười ngọt ngào của chàng trai trước mắt khiến cho sao sáng bay đầy trên đầu, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực thiếu chút nữa phun ra. Y càng lúc càng cảm thấy có gì đó thật quỷ dị, vì vậy đành nhắm mắt đưa ra đề bài khó khăn: “À,… bắt thêm nhiều nhiều đại bàng tuyết đi, bằng không chúng ta vẫn phải tiếp tục săn nhiều mồi hơn, săn càng nhiều càng tốt.”

Dứt lời, Lô Á âm thầm cười gian: “Để xem ngươi tìm được ở đâu, mấy loài này bay rất cao, có thể nhặt được một con chứ không thể nhặt được con thứ hai đâu nhé.”

A Lỗ Pháp suy nghĩ một lúc, săn thêm một con đại bàng tuyết cũng chẳng thành vấn đề, vấn đề ở chỗ hắn sợ cục cưng nhà mình chạy mất, cũng không thể khiến cục cưng nhà mình hoảng lên được. Hắn nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn lên trời, ngẫu nhiên thấy một con đại bàng tuyết vút qua phía chân trời, lượn vòng trên cao… Chính là nó!

Ánh sáng chợt lướt qua đáy mắt, A Lỗ Pháp buông hai tay Lô Á ra, chỉ về phía chân trời, ồn ào: “A! Nhìn kìa, con đại bàng tuyết kia sắp rơi xuống rồi!”

Mọi người lập tức ngửa đầu nhìn lên bầu trời, phía trên có rất nhiều đại bàng tuyết, chỉ là chẳng thấy con nào có xu hướng rơi xuống.

Chính trong khoảnh khắc chỉ kéo dài 0.5 giây này, A Lỗ Pháp cúi thấp người, sục tay vào tuyết trắng, nhấc lên một tảng đá lớn, cánh tay tráng kiện nổi lên cuồn cuộn, ngay sau đó liền ném tảng đá trên tay. Tảng đá lớn kia tựa như đạn pháo bắn vút ra, nhắm thẳng vào đầu đại bàng tuyết đang lượn trên không, kêu lên một tiếng “dát…” thảm thiết, chú chim trắng muốt như tuyết rơi thẳng xuống.

Trầm mặc….

Bầy sói như hóa thạch, sau đó chậm rãi vặn vẹo cần cổ cứng ngắc, gương mặt tái nhợt quay lại nhìn anh chàng thú nhân đẹp trai đang trưng bộ dạng vô tội, ánh mắt chớp lia lịa như cành cây vướng vào cơn bão lớn.

“Ai nha, đúng là may quá đi, lại nhặt được thêm một con đại bàng tuyết nè.”

Có phải không vậy? Đây là sự thật hả? Đám sói đói nhà chúng ta không muốn tin tưởng vào thế giới này nữa.

“Người ta mệt rồi, về nhà thôi!” Vui sướng kéo theo ‘lão công’, để bầy sói mang đồ cưới phía sau, A Lỗ Pháp vui vẻ hướng về bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời mình.

Nhưng là… thật sự có thể chuyển biến sao?

Vụ thu hoạch đầu tiên trong mùa đông khiến bộ lạc Phù Văn đắm chìm trong vui mừng, mà bề ngoài nổi trội của A Lỗ Pháp đã chinh phục được trái tim của giống cái trong bộ lạc. Cũng như giác quan nhạy bén của giống đực trước kẻ thù, giống cái rất nhạy bén trong khía cạnh bạn đời. Một giống đực tuấn mỹ cường tráng như vậy, chắc chắn sẽ nhận được sự hâm mộ của các bạn giống cái, cũng như cảm giác nể phục của các bạn giống đực.

Vì thế, tất cả giống cái chưa kết hôn đều vây quanh A Lỗ Pháp, mấy giống cái đã có gia đình đành phải cắn khăn sán lại gần, không chịu bỏ qua cơ hội tiếp xúc.

Lô Á lập tức thừa cơ hội này đi tìm tù trưởng.

A Lỗ Pháp coi các bạn giống cái tựa như chị em vậy, cũng không đến nỗi không muốn tiếp xúc, huống chi, hắn phải dựa vào đám chị em này để hỏi thăm tin tức về Lô Á.

Chỉ chốc lát sau, tam đại* cùng những việc lớn, việc nhỏ của Lô Á, hay việc y thích giống cái nào, A Lỗ Pháp đều rõ như lòng bàn tay, thuận đường tới tìm tình địch.

(Tam đại: tức ba đời kể từ cụ, ông, cha.)

“Sắt Phân.” Đôi mắt màu lam u buồn mang theo nét cầu xin.

Sắt Phân, người sở hữu mái tóc dài thẳng tắp màu tro, đôi mắt nâu vàng, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần cũng cảm thấy trái tim mình bắt đầu tan chảy: “A Lỗ Pháp, sao vậy?”

Đôi mắt mầu lam mang theo vài phần sợ hãi và do dự, giọng nói khàn khàn bi thương: “Có thể đồng ý với ta một việc hay không?’

“Chuyện gì vậy A Lỗ Pháp?” Ngón tay thon dài của Sắt Phân nhẹ nhàng xoa lên nếp nhăn giữa trán của người sở hữu gương mặt tuấn tú kia: “Nói đi, huynh nói gì ta cũng đồng ý.”

Nắm chặt lấy bàn tay Sắt Phân, cầu xin: “Đừng lấy Lô Á, đừng trở thành bạn đời của Lô Á, được chứ?”

Đôi má Sắt Phân ửng đỏ, ánh mắt chờ đợi: “Được!!!”

“Quá tốt rồi! Vậy là người ta có thể được gả cho Lô Á rồi.” Buông đôi bàn tay xinh đẹp đến khiến mình phát ghen, A Lỗ Pháp vui sướng chạy tới căn nhà gỗ của Lô Á.

Sắt Phân ngây ngốc nhìn đôi tay mình, lại nhìn sang đám giống cái cũng đang hóa thạch bên cạnh, hỏi quanh co: “Các người… các người vừa mới nghe được cái gì?”

“….Gió lớn quá, ta chẳng nghe thấy gì cả.” Đồng thanh.

Đáng tiếc, từ trước tới nay Sắt Phân luôn là người không bao giờ tự lừa dối bản thân, nước mắt nàng rơi xuống mặt đất, cực độ bi thương: “Tên Lô Á đáng ghét! Sao hắn có thể cướp mất trái tim của A Lỗ Pháp chứ! Rõ ràng… rõ ràng ta xinh đẹp hơn hắn, ta còn có thể sinh bảo bảo mà!”

Tuy mấy bạn giống cái khác không chịu thừa nhận là mình thua kém Sắt Phân, lại càng không cho rằng bản thân thua kém Lô Á, vì thế đều đồng lòng an ủi nàng, toàn dân cùng nhau âm thầm chửi rủa: “Lô Á khốn kiếp! Thân là giống đực lại dám cướp đi giống đực xuất sắc như vậy, quá vô sỉ.”

Lô Á đang báo cáo sự việc đáng sợ xảy ra hôm nay cho tù trưởng, bỗng nhiên hắt xì một cái, khó hiểu xoa xoa cái gáy đang lạnh toát, mười năm sau hắn vẫn không cách nào hiểu được, bản thân đường đường là một vị dũng sĩ uy vũ, tại sao chẳng có giống cái nào yêu thích mình, ngay cả Sắt Phân là thanh mai trúc mã, qua một đêm cũng dùng ánh mắt sáng quắc trừng mình.

Là người dám yêu dám hận, mang ý chí hóa thành hành động, A Lỗ Pháp vui sướng đứng trước cửa ngôi nhà gỗ của Lô Á, ngọt ngào gọi giống cái vừa đẩy cửa ra: “Mẹ à.”

Mẹ của Lô Á trừng đôi mắt bạch kim nhìn giống đực xuất sắc đứng trước cửa, không nhớ ra mình đẻ được đứa con trai lớn tới từng này… chẳng lẽ tên già trong nhà dám ra ngoài giở thói phong lưu?!!

Á Đặc, cha của Lô Á đang ở quảng trường chờ chia thức ăn, đột nhiên cảm nhận được một trận lạnh thấu xương, hoang mang sờ đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.