Kỳ thật cũng không thể trách vì sao Di Nguyệt Thụy ỷ lại vào Di Nguyệt Lãnh. Lúc hắn là Đường Lân, hắn là con nhỏ nhất của Đường gia, đương nhiên được mọi người cưng chiều, cho dù đã có sự nghiệp riêng nhưng hắn vẫn có thói quen làm nũng với người nhà. Sau khi đến Y Vân vương triều, hắn dùng thân phận Di Nguyệt Thụy mà sống, đối với bản thân Di Nguyệt Thụy mà nói những người trong Di Nguyệt hoàng triều đều là thân nhân của hắn, nhưng đối với Đường Lân mà nói những người này đều xa lạ. Tại một nơi lạ lẫm không biết ngôn ngữ, trong nội tâm Di Nguyệt Thụy vẫn cất dấu sợ hãi.
Lúc hắn sợ hãi Di Nguyệt Lãnh trợ giúp hắn, mặc dù hắn có tức giận về hành vi véo má mình của Di Nguyệt Lãnh, nhưng nếu như không có Di Nguyệt Lãnh trợ giúp hắn từng bước, giúp học học, giảng giải mọi thứ về Y Vân vương triều cho hắn, sao hắn có thể trong một thời gian ngắn mà học được ngôn ngữ của Y Vân, hết thảy về Y Vân, như vậy hiện tại hắn như thế nào chính hắn cũng không biết.
Kỳ thật không thể nói những người khác không đau hắn, nhưng đau không đồng dạng như vậy. Thí dụ như Di Nguyệt Lâm a, đầu tiên y là vua của một nước, bận rộn thế nào cũng có thể nghĩ; Tiếp theo Di Nguyệt Thụy cũng chỉ là một trong số nhi tử của y, loại yêu thương này có hạn, thực tế phi tử mới lại mới sinh thêm nhi tử cho y, y cũng chỉ ngẫu nhiên chú ý tới mình, so sánh với đau sủng của Di Nguyệt Lãnh là ít càng thêm ít; Còn có sau khi mẫu thân của Di Nguyệt Thụy qua đời, hắn được chuyển giao cho Hỉ phi nuôi dưỡng, mới đầu Đường Lân còn cho rằng Hỉ phi là người ôn nhu hiền lành, nhưng thời gian dài, hắn cảm thấy nữ nhân này rất có vấn đề, cụ thể là vấn đề gì hắn cũng không rõ ràng lắm, cho nên hắn và Hỉ phi cũng không thân cận, thậm chí lúc hắn 6 tuổi, hắn còn mãnh liệt yêu cầu sống một mình, bởi vậy lúc này hắn mới sống ở Hồng Hiên cung.
Nói nhiều như vậy kỳ thật chính là Di Nguyệt Thụy cảm thấy ở bên cạnh Di Nguyệt Lãnh có thể chân chính làm một hài tử chỉ vừa tròn 8 tuổi, cũng vui vẻ xem mình là một tiểu hài tử, mặc dù hắn cũng có chút xấu hổ với hành vi của mình a, nhưng đâu có ai biết kỳ thực hắn là một nam nhân đã gần 30 tuổi. Hơn nữa trời cho hắn cơ hội làm một tiểu hài tử, hắn không hảo hảo nắm chắc thì chính là ngu ngốc rồi.
Đả thông tư tưởng cho mình, Di Nguyệt Thụy thoải mái như vậy mà bám dính Di Nguyệt Lãnh.
Di Nguyệt Lãnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đắc ý bên cạnh, không muốn nói thêm cái gì.
Di Nguyệt Thụy thấy bọn họ vẫn còn đứng trước cửa khách điếm, không khỏi kỳ quái: “Sao ngươi còn chưa đi a?”
“Ngươi đi trước!” Lạnh lùng .
Di Nguyệt Thụy âm thầm run rẩy, lạnh quá.“Ta không biết đi đường nào, ngươi dẫn đường a.”
Di Nguyệt Lãnh vẫn bất động.
“Cái kia...... Chả nhẽ ngươi cũng không biết đi đường nào?” Di Nguyệt Thụy cẩn cẩn dực dực hỏi.
Pho tượng xuất hiện vết nứt, Di Nguyệt Thụy mở to hai mắt, thật sự là nam nhân gương mẫu a.
“Lãnh – chẳng lẽ ngươi là xử nam!?” Thanh âm kinh ngạc.
“Cái gì là xử nam?” Thanh âm qua kẽ răng.
“Chính là gà giò! Đồng nam! Không có 囧囧 !” Ai nha còn có cái gì có thể hình dung? Cúi đầu suy tưởng, xem nhẹ sắc mặt đối phương càng ngày càng xanh.
Di Nguyệt Thụy khổ não không tìm ra kết quả, rốt cục phát hiện không khí bên cạnh càng ngày càng lạnh lẽo.
Quá rét lạnh, Di Nguyệt Thụy lặng lẽ dời sang bên cạnh, âm thầm quan sát sắc mặt Di Nguyệt Lãnh, bị hắn nói trúng tim đen nên tức giận sao.
“Ba!” Thanh âm võ tay đi kèm với tiếng mừng rõ, “Ta đã biết!”
Người qua đường và người trong khách điếm đều nghe được, hiếu kỳ xem hắn đã biết cái gì.
Di Nguyệt Thụy lắc đầu thở dài, “Chẳng lẽ ngươi có cái gì khó nói, không phải là......” Ánh mắt nhìn một, dời xuống, dời xuống.
Mọi người theo tầm mắt của hắn nhìn xuống hạ thân Di Nguyệt Lãnh, tất cả đều lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là như vậy a! Dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh lắc đầu thở dài, thật sự là đáng tiếc, tuổi còn trẻ mà đã bất lực a, thật đáng buồn!
Sắc mặt Di Nguyệt Lãnh từ xanh biến thành đen, hắn đột nhiên có ý nghĩ muốn bóp cổ tiểu hài tử này. Giơ tay lên lại thấy ánh mắt vô tội của Di Nguyệt Thụy, bi ai phát hiện mình không hạ thủ được. Hít sâu lại hô hấp.
“Hừ!” Di Nguyệt Lãnh thả tay xuống đi đến hậu viên.
Di Nguyệt Thụy thấy hắn xoay người rời đi, vội vàng nhào tới: “Lãnh – Ta sai rồi, ta không nên nỗi niềm khó nói của ngươi nói ra. Ta biết sai rồi!”
Sắc mặt Di Nguyệt Lãnh không ngừng đen lại, hàn khí tỏa ra hai bên.
“Lãnh – Đừng như vậy a, ta xin lỗi , ngươi mang ta đi a!” Ta là bánh mật, ngươi đừng hòng bỏ mặc ta.
Di Nguyệt Lãnh dứt khoát kéo ống tay áo ra, nhưng kéo không được.
Thấy mọi người chú mục nhìn, Di Nguyệt Lãnh kéo Di Nguyệt Thụy đang mang vẻ mặt cầu xin trở về hậu viện, nhưng thật ra là chính Di Nguyệt Thụy nắm tay áo không buông a, hắn biết sai rồi, hắn không nên sự sỉ nhục của nam nhân cứ như vậy nói ra . Hắn sẽ sám hối, chỉ là...... Chỉ là...... Những chờ hắn trở về từ Hồng lâu phường rồi làm a.
Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị đang sửa soạn mọi thứ ở Cúc, nghe được thanh âm bên ngoài truyền tới, nhìn lại không khỏi kinh ngạc: Di Nguyệt Lãnh đen mặt đi trước, Di Nguyệt Thụy kéo ống tay áo của hắn vẻ mặt khóc lóc theo ở phía sau, a không đúng, là ngồi chồm hổm trên mặt đất để Di Nguyệt Lãnh kéo đi.
“Buông tay!” Di Nguyệt Lãnh đứng ở cửa ra vào của gian Cúc lạnh lùng ra lệnh cho Di Nguyệt Thụy.
“Không muốn!” Di Nguyệt Thụy lắc đầu.
“Buông tay!” Nghiến răng nghiến lợi.
“Không muốn!” Lại lắc đầu.
Di Nguyệt Lãnh dứt khoát không thèm đếm xỉa tới hắn trực tiếp đi vào khách phòng, rót chén trà, hắn hiện tại cần hạ hỏa.
Thấy Di Nguyệt Lãnh chỉ lo uống trà, Di Nguyệt Thụy không tình nguyện buông ống tay áo ra.
“Lãnh, ta biết lỗi rồi. Ngươi không nên tức giận a!” Thấp giọng xuống.
Hoàn toàn yên tĩnh, Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị đứng ở một bên không dám lên tiếng, cố gắng che dấu chính mình.
“Lãnh – a – ” Giật nhẹ ống tay áo, trả lời cũng chỉ có thanh âm uống trà.
“Lãnh – ” Thanh âm tăng cao, rồi lại không tiếng động.
“Thật sự là tmd , ta chỉ là nói ngươi không có kinh nghiệm mà thôi, ngươi có tất yếu phải như vậy không? Không có kinh nghiệm rất bình thường a, ta cũng không còn kinh nghiệm a, cái này có gì đáng tức giận a!” Núi lửa bạo phát.
Lôi Tư Nghị mở to hai mắt, trong đầu Tiểu Đắng Tử tự hỏi cái gì là tmd, hiển nhiên hắn đã que với tình cảnh này.
“Cái gì là tmd ?” Rốt cục có hồi âm .
“Dựa vào cái gì phải nói cho ngươi.” Hờn dỗi.
Di Nguyệt Lãnh không nói lời nào chỉ lạnh lùng chờ đáp án của hắn. Di Nguyệt thụy bị nhìn chằm chằm, hơi sợ hãi, thật là mỗi lần chỉ biết dùng chiêu này.
“Đừng để ý, cái kia chính là “Con mẹ nó” a.”
“Nói chuyện không được thô tục như vậy.” Lạnh lùng giáo dục.
“A!” Phản xạ có điều kiện. Xem ra Thụy nhi đã muốn đem chuyện tới Hồng lâu phường cho vào quên lãng.
Di Nguyệt Lãnh quay đầu tiếp tục uống hắn trà, Di Nguyệt Thụy cảm thấy hắn hình như đã quên chuyện gì rất quan trọng, muốn cẩn thận ngẫm lại rốt cuộc là chuyện gì, vì vậy mà bỏ qua nụ cười trên môi Di Nguyệt Lãnh.