Nhất Thực Thiên hạ

Chương 36: Tử đằng



Đợi cho tất cả mọi người cơm nước xong bắt đầu xỉa răng nói chuyện phiếm thì, Ảnh Nhất và Ảnh Nhị vừa về tới.

Đoàn người thấy trong tay Ảnh Nhị cầm cái gì đó, thậm chí muốn cười. “Lãnh, ngươi tuyển Ảnh Nhị làm ảnh vệ như thế nào a?”

“Nhất thời nóng đầu.” Di Nguyệt Lãnh đáp rõ ràng, nghe vậy Ảnh Nhị hảo buồn bực.

Y phục trên người hắn bị xé một khối, cầm trên tay hương tro được bao trong phần y phục bị xé, tay kia không biết dùng lá cây gì đựng nước trong kim bồn. Cái này hắn cũng là không có cách nào a, tạm thời không tìm thấy thứ gì để đựng, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy .

Chờ Di Nguyệt Thụy cười đủ, liền bảo Ảnh Nhất đưa cây châm cho mình: “Là cắm vào điểm đen phải không?”

Di Nguyệt Thụy muốn xác định có phải là làm như lời hắn nói không, nếu không thì không nhìn ra cái gì. Ảnh Nhất gật đầu.

“Nguyệt nhi, đi lấy cái chén đựng nước trong lá.” Di Nguyệt Thụy chuyên chú nhìn cái châm rồi ngửi hương tro, Di Nguyệt Lãnh ngồi ở một bên không nói gì, nhìn Di Nguyệt Thụy, diện vô biểu tình nhưng trong lòng của y lại nghĩ – ánh mắt Thụy nhi thật chuyên tâm, thật muốn hung hăng hôn xuống; Nhìn bộ dáng hắn thong dong, chứng tỏ Thụy nhi đã thật sự trưởng thành, vậy có phải là có thể ăn tươi được rồi không?

Di Nguyệt Thụy cảm giác được bên người có mục quang cực nóng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh nhìn mình không chớp mắt, nhưng vì sao ánh mắt kia làm cho Di Nguyệt Thụy cảm giác mình là một món ăn.

“Lãnh, ngươi chưa ăn no sao?” Di Nguyệt Thụy nghi hoặc hỏi, sau đó lại sờ sờ bụng, “Ngạch, kỳ thật ta cũng chưa cảm thấy no.”

“Công tử chưa ăn no, ta xuống dưới làm chút ít điểm tâm cho công tử.” Nghe được lời của Di Nguyệt Thụy, Lan Chi Nghê cảm giác mình nghiệp chướng nặng nề, rõ ràng không làm cho chủ tử ăn no.

Những người khác thì mặt mũi đầy hắc tuyến – tiểu công tử, chủ tử nói chưa ăn no còn bình thường, vừa nãy hắn cơ bản không ăn, nhưng ngài nói chưa ăn no...... Thức ăn trên bàn cơ bản đều vào trong bụng ngài a.

Di Nguyệt Thụy gượng cười – đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn nhân gia, nhân gia sẽ thẹn thùng a! Mọi người không nói gì, cúi đầu!

“Di, công tử chưa ăn no, ta xuống giúp Nghê tỷ tỷ.” Y Tử Nguyệt đem chén trà trong tay đặt trên bàn, xoay người đi đến trù phòng giúp đỡ .

Di Nguyệt Thụy ý bảo Ảnh Nhị đem nước trong lá cây đổ vào trong chén, sau đó cầm lên ngửi, đưa ngân châm để vào chậm rãi quấy. Chưa đầy một phút đồng hồ, mọi người kinh ngạc chứng kiến ngân châm vốn là vô sắc dần dần biến thành màu đen, rồi nước không mùi vị lại tản mát ra hương thơm nhàn nhạt.

Tất cả mọi người đều hiểu, có thể làm cho ngân châm biến thành nghĩa là có độc, chẳng lẽ nước đã bị người hạ độc trước?

Di Nguyệt Thụy đem ngân châm giơ lên chóp mũi ngửi ngửi: “Thật ác độc, hạ độc tử đằng!”

Ảnh Nhị kinh hô, “Tử đằng!” Sau đó lắc đầu, “Chưa nghe nói qua!”

Mọi người hắc tuyến, ngươi chưa nghe nói qua, còn kinh hô gì.

Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, sau đó giải thích: “Tử đằng là thực vật lưỡng chủng, cũng là một loại độc trí mạng, dính vào người lập tức bị mất mạng. Không có dược nào chữa được. Nhưng độc chất của tử đằng phi thường phiền phức, nó cần thời gian nhất định.”

Mọi người nghe mơ hồ – nếu là lập tức bị mất mạng, sao còn phải cần thời gian?

“Ta vừa cũng nói tử đằng là thực vật lưỡng chủng, quả của nó có màu tím, ở Y Vân gọi là tử quả.” Di Nguyệt Thụy giảng giải: “Tử quả, là lấy từ cây lâu năm, mùa đông nở hoa, mùa xuân kết quả, bởi vì từ rễ cho tới lá đều là màu tím, nên tất cả mọi người gọi nó là tử thụ, hoa là đạm tử, quả là thâm tử. Tử quả có thể chữa bệnh ho khan, cho nên rất nhiều người dùng tử quả đệ trị liệu ... ốm đau. Nhưng rất ít người sẽ biết người trường kỳ dùng tử quả tiếp xúc với một loại thực vật khác thì biến thành kịch độc, lập tức lấy tính mạng người. Thực vật kia chính là hương đằng. Hương đằng là một loại thực vật. Sở dĩ tên là hương đằng vì nước của nó có thể tản mát ra hương khí, loại hương khí này người bình thường ngửi thấy thì không có chuyện gì, nhưng chỉ cần người dùng tử qua ngửi thấy thì sẽ xuất hiện các loại bệnh trạng như nôn mửa, choáng váng đầu. Đây là bệnh trạng của người ăn tử qua một hay hai lần. Nhưng ta đoán Vưu Kim Phong hẳn dùng tử quả ít nhất đã ngoài một tháng.”

“Cho nên tiểu công tử mới nói hạ chất độc này rất phiền toái, phải đợi rất lâu.” Tiểu Đắng Tử tổng kết.

“Lúc nãy ta ngửi qua nước này, đây không phải nước, là nước hương đằng. Bởi vì chỉ có lúc khuấy động nước hương đằng mới có thể tản mát ra hương khí. Nhưng lúc nãy hương khí đã bị hương thơm của nhang đèn che dấu.”

“Nói như vậy, kỳ thực Vưu Kim Phong cũng không phải chết vì ám khí, mà là bị độc chết. Vậy ám khí sau lưng hắn là từ đâu?”

Di Nguyệt Thụy liếc nhìn Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Lãnh phân phó, “Các ngươi về nghỉ ngơi đi.”

Mọi người liếc nhau, chủ tử lên tiếng, chính là không muốn nói, tất cả mọi người đành đi xuống.

Di Nguyệt Lãnh vươn tay ôm Di Nguyệt Thụy vào trong lòng, “Thụy nhi suy nghĩ giống ta?”

“Ta làm sao biết ngươi nghĩ cái gì. Cũng không phải con giun trong bụng ngươi.” Hiện tại Di Nguyệt Thụy sớm thành thói quen cả ngày bị Di Nguyệt Lãnh ôm đến ôm đi, hắn ngồi ở trong lòng Di Nguyệt Lãnh uống trà.

“Ha ha, ngươi là tiểu tử khẩu thị tâm phi.” Di Nguyệt Lãnh cố ý ghé vào bên tai Di Nguyệt Thụy nói chuyện, thỏa mản thấy lỗ tai Di Nguyệt Thụy dần dần biến thành phấn hồng.

Di Nguyệt Thụy dịch sang bên cạnh, bất đắc dĩ phần eo bị định trụ, không có cách nào di động. Chỉ có thể cả giận nói, “Ngươi không lúc nào cũng nói bên tai ta được không.”

Lại khiến Di Nguyệt Lãnh cười khẽ, càng nhiều nhiệt khí phun bên tai của hắn, khiến Di Nguyệt Thụy rất muốn rụt cổ, đặt chén trà xuống vuốt vuốt lỗ tai, đẩy ra cái tay của Di Nguyệt Lãnh bên cạnh eo, rời khỏi đầu gối của y, ngồi sang một bên, “Ngươi nói, Vưu Lăng làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì?”

Di Nguyệt Lãnh bất mãn với hành động của Di Nguyệt Thụy, vươn tay ôm hắn trở lại, “Ngoan ngoãn ngồi cho ta.” Sau đó không đếm xỉa tới nói, “Ta làm sao biết. Chúng ta an vị trong này xem đến tột cùng hắn muốn làm cái gì mờ ám a.”

“Ân, ta cảm thấy Triệu Thanh Phong kia rất có vấn đề, cho đến bây giờ chúng ta vẫn không thấy hắn gặp gỡ ai khác.” Di Nguyệt Thụy khóa chặt lông mày.

“Ngươi ở trước mặt ta nghĩ nam nhân khác, nên phạt.” Di Nguyệt Lãnh nói xong trực tiếp đem đầu Di Nguyệt Thụy đẩy tới, hôn lên. Hai tay vuốt ve tại eo của hắn vuốt ve – món ăn này rốt cuộc khi nào thì mới có thể ăn a.

Di Nguyệt Thụy không ngờ Di Nguyệt Lãnh cứ như vậy hôn lên, cửa còn mở, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn mềm nhũn xuống, ý niệm cuối cùng trong đầu – kỹ thuật hôn của Di Nguyệt Lãnh sao càng ngày càng tốt như vậy? Sau đó đầu trống rỗng.

Không bao lâu Di Nguyệt Lãnh ngừng lại, còn liếm liếm cánh môi Di Nguyệt Thụy, lần này chỉ nên đến vậy. Mà Di Nguyệt Thụy còn đang trong mơ hồ – lần này không có chóng mặt, thật đáng mừng.

Thấy thần sắc mê mang của Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh lại cúi đầu gặm gặm, “Đừng nhìn ta như vậy, bằng không ta sẽ chịu không được!”

Tiếng nói rơi xuống, một người từ ngoài cửa tiến vào, nhìn biểu tình của Di Nguyệt Lãnh cùng khuôn mặt đỏ ửng và hai mắt hơi ướt át của Di Nguyệt Thụy, còn vẻ mặt mê mang, ngây ngẩn cả người, là nam nhân ai cũng biết vừa mới phát sinh sự tình gì.

Di Nguyệt Lãnh không ngẩng đầu, chỉ là xoay người Di Nguyệt Thụy ôm vào lòng, không cho người khác thưởng thức biểu tình mị hoặc như thế của hắn. Đồng thời cũng để hắn thở dốc trong ngực mình.

“Không biết Triệu công tử đến đây có chuyện gì?” Di Nguyệt Lãnh vuốt tóc Di Nguyệt Thụy, hai mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc đen mềm mại của hắn, nhàn nhạt hỏi.

Người tới chính là Triệu Thanh Phong, hắn đã đổi lại một thân xiêm y, trong tay còn cầm một cái bình, đứng ở cửa ra vào, vẫn sững sờ nhìn hành động của bọn họ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.