Nhất Thực Thiên hạ

Chương 47: Muốn thúc đẩy



Di Nguyệt Lãnh cười khẽ, gác đầu lên đỉnh đầu của Di Nguyệt Thụy: “Bây giờ là Thái Tử cũng không đại biểu sau này sẽ trở thành hoàng đế.”

“Vì sao?” Di Nguyệt Thụy bị áp thật sự là buồn bực, rõ ràng mình cao như thế, sao vẫn thấp hơn y chứ?

“Về sau ngươi sẽ biết. Thụy nhi, ta càng hứng thú hơn với vấn đề ngươi định đền bù tổn thất trong những năm qua như thế nào.”

Di Nguyệt Thụy cứng người, cảm thụ được bàn tay vuốt ve bên hông mình, mặt có chút đỏ.

“A...... A......” Gượng cười vài tiếng, Di Nguyệt Thụy bắt đầu tìm kiếm cớ thoát thân, “A, ta muốn tra chút ít tư liệu xác định phụ hoàng trúng độc gì. Ngạch, hảo bề bộn a, hảo bề bộn.”

Vội vàng đẩy tay gười nọ ra, rời khỏi gối của y. Di Nguyệt Thụy dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chính sảnh, câu cuối cùng theo gió phiêu tán: “Ta đến dược lô nhìn xem!”

Nhìn Di Nguyệt Thụy chạy vội, Di Nguyệt Lãnh mỉm cười, sau đó gương mặt dần dần chuyển băng hàn, “Bảo Ảnh Ngũ đã đến lúc trở về!”

Nghe được trong không khí truyền đến thanh âm người bình thường không thể nghe thấy, “Vâng”, Di Nguyệt Lãnh đứng lên, chậm rãi ra khỏi Hồng Hiên cung.

Ban đêm, trong tẩm cung hoàng thượng, Di Nguyệt Lâm bảo thái giám lui xuống, đang chuẩn bị lên giường thì cảm giác sau lưng có một trận gió thổi qua, thân hình cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn người trước mắt.

Trong điện, ánh nến lập lòe không rõ, ánh sáng như ẩn như hiện chiếu lên người đến, khiến người ta thấy không rõ ánh mắt của hắn. Một thân bạch y trong đêm càng thêm đột ngột, nhưng cũng ám chỉ cuồng vọng của người này.

Di Nguyệt Lâm đứng ở trước giường, tỉnh táo nhìn người đến.

Qua hồi lâu, người đến rốt cục mở miệng, nói câu đầu tiên cũng là câu duy nhất: “Nhớ kỹ lời hứa của ngươi!”, sau đó rời đi, vô thanh vô tức, chỉ có ánh nến rất nhỏ lay động có thể chứng minh người này từng đến đây.

Di Nguyệt Lâm đứng thẳng trước giường. Rất lâu mới xoay người trở lại trên giường, duy nhất lưu lại trong tẩm cung chính là tiếng thở dài cùng cảm giác đau thương nhàn nhạt.

Trời mới tờ mờ sáng, trước cửa một gian phòng độc lập của Hồng Hiên cung, Tiểu Đắng Tử một mực gật gật đầu. Thẳng đến khi cửa phòng mở phát ra thanh âm “Chi nha” mới giúp Tiểu Đắng Tử tử tỉnh táo lại, dùng tay dụi dụi mắt, vội vàng tiến lên đỡ lấy Di Nguyệt Thụy đang lảo đảo đi ra.

Di Nguyệt Thụy vịn tay Tiểu Đắng Tử đi đến chính sảnh, vừa đi vừa hạ một quyết định trong lòng – thức một đêm thật không còn gì là người, con mắt mỏi nhừ, cổ đau nhức, choáng váng đầu cộng thêm đói bụng, cho nên dù đánh chết hắn thì từ nay về sau hắn cũng không thức đêm.

“Tiểu Đắng Tử, chuẩn bị chút thức ăn cho ta, chết đói ta.”

“Điện hạ, nô tài đã làm sẵn điểm tâm cho ngài.” Tiểu Đắng Tử cười nói, hắn đi theo Di Nguyệt Thụy đã nhiều năm, cho nên đối với thói quan của Di Nguyệt Thụy đã sớm ghi nhớ trong lòng.

Di Nguyệt Thụy chuyển thân, cả người đều tựa trên người Tiểu Đắng Tử, “Ô, vẫn là Tiểu Đắng Tử tốt nhất!”

Tiểu Đắng Tử gian nan đỡ một đại vướng víu đi tới, trong nội tâm không khỏi hỏi trời – khi nào thì chủ tử mới bỏ thói quen thỉnh thoảng tựa trên người hắn, hắn không muốn biến thành quỷ đoản mệnh.

Thật vất vả Di Nguyệt Thụy mới ăn xong điểm tâm, xoa bụng, lưu lại một câu: “Ngủ, ai cũng không được phép ầm ĩ.” Nói xong lệnh cầm rồi trở về phòng ngủ. Tiểu Đắng Tử cũng chớp chớp con mắt khô sáp, lưu lại một câu với Lôi Tư Nghị đang đi vào đại sảnh: “Tìm người đến thu thập, ta cũng muốn đi ngủ.” Sau đó xoay người theo Di Nguyệt Thụy ngủ.

Lôi Tư Nghị đứng ở trong sảnh kéo khóe miệng – sao hắn cảm thấy Tiểu Đắng Tử sai hắn làm việc càng ngày càng tự nhiên, cũng càng ngày càng đương nhiên? Chẳng lẽ hắn đã xem mình là ...... Người có thể gửi gắm? Lôi Tư Nghị hắc hắc cười ngây ngô hai cái, rời khỏi đại sảnh tìm những người khác thu thập, mọi người ngủ hắn cũng ngũ, ngày hôm qua hắn cũng mệt chết đi .

Cho nên đi vào Hồng Hiên cung của Di Nguyệt Thụy thì chỉ gặp hai ba cung nữ đang quét dọn, mà không thấy những người khác.

“Người đâu?” Di Nguyệt Lãnh đứng ở trước mặt một cung nữ, diện vô biểu tình hỏi.

Cung nữ vội vàng thả cái chổi trong tay, quỳ trên mặt đất trả lời: “Thất điện hạ nói là trở về phòng ngủ, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Tiểu Đắng Tử công công cùng Lôi thị vệ cũng trở về phòng ngủ, cái khác......”

Nguồn :

“Tốt, các ngươi tiếp tục làm việc của mình a.” Di Nguyệt Lãnh cắt đứt lời của cung nữ, y chỉ cần biết tin tức cần biết. Xoay người, bước đến phòng của Di Nguyệt Thụy

Đến cửa phòng Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh đuổi hạ nhân xuống, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng tối đen, bởi vì Di Nguyệt Thụy kéo màn che cửa sổ, nhớ rõ lúc ấy hắn nói đây là “Bức màn”, lúc muốn ngủ, chỉ cần kéo cái này lại, có thể ngăn cản ánh sáng bên ngoài, bây giờ nhìn xác thực như thế. Di Nguyệt Lãnh chậm rãi đi đến bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm người trên giường, chỉ đi vài bước mà Di Nguyệt Lãnh cảm giác mình tựa hồ đã đi rất nhiều năm.

Ngồi ở bên giường, Di Nguyệt Lãnh vươn tay tinh tế vuốt ve gương mặt non mịn của nhân nhi – ta tự nói với mình phải kiên nhẫn chờ, chờ ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta dắt tay cả đời. Ta tự nói với mình không nên gấp, ngươi sẽ trở về, nhất định sẽ trở về bên cạnh ta, nhưng một năm trôi qua, ngươi không xuất hiện trước mặt của ta, vì vậy ta vẫn tiếp tục chờ, liều mạng nhắc nhở chính mình phải tin tưởng ngươi, đồng thời phải tin tưởng mình, năm thứ hai trôi qua, ngươi vẫn không trở về, khiến tâm ta bắt đầu lo lắng, lo lắng có phải tình cảm của ngươi đối với ta chỉ là tình cảm huynh đệ hay không, vì vậy ta tự nói với mình không thể đợi nữa, nếu như ngươi không trở về, ta sẽ trực tiếp tìm ngươi, mặc kệ đến lúc đó ngươi nghĩ gì, ta phải đem ngươi cột bên cạnh ta cả đời.

Cúi đầu xuống, dùng môi cẩn thận cảm thụ sự mềm mại trên gương mặt nhân nhi – ta bảo Ảnh Tứ định kỳ đưa tới cho ta bức họa của ngươi, nhìn sự thay đổi của ngươi, ngươi cũng không biết ta cỡ nào muốn ngươi ẩn nấp đi, không cho người khác thấy sự xinh đẹp của ngươi, đây là sự xinh đẹp chỉ thuộc về một mình ta, nhưng ta lại phải cùng mọi người chia xẻ, chỉ vì ta không muốn bẻ gẫy đôi cánh của ngươi, bóp chết giấc mộng của ngươi. Kết quả chứng minh sự nhẫn nại của ta là chính xác, Thụy nhi, ngươi biết không, ta vì ngươi mà kiêu ngạo cỡ nào.

Môi đi đến cánh môi đỏ thắm của Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, duỗi ra đầu lưỡi tinh tế vẽ lên cánh môi.

Trong lúc ngủ mơ, Di Nguyệt Thụy đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên nặng nề, như là có vật gì đó đặt ở trên người hắn làm hắn không thở nổi. Chậm rãi mở to mắt, thấy gương mặt phóng đại trước mặt, Di Nguyệt Thụy – đây là tình huống gì.

Di Nguyệt Lãnh thấy Di Nguyệt Thụy đã mở mắt, cong khóe môi, mỉm cười – Thụy nhi, chúng ta tiếp tục việc hai năm trước bị người khác cắt đứt a.

Di Nguyệt Thụy sững sờ nhìn nụ cười trên mặt của người trước mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra một loại động vật – hồ ly! Đối với đề nghị của Di Nguyệt Lãnh còn chưa kịp phản ứng, chờ hắn lấy lại tinh thần thì chợt nghe Di Nguyệt Lãnh kết luận một câu: “Ngươi không trả lời, ta coi như ngươi đồng ý.”

Đồng ý? Hắn đồng ý cái gì? Di Nguyệt Thụy mê mang, nhìn gương mặt trước mắt lần nữa phóng đại cùng cảm nhận được trên môi không còn sự ôn nhu mà là mạnh mẽ, sao hắn cảm thấy lúc này chính mình đang vây hãm trong nguy hiểm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.