Nhất Thực Thiên hạ

Chương 53: Vân khai vụ tán [ Tứ ]



Đường trang rất yên tĩnh, tuy chủ nhân rời đi, nhưng ở đây vẫn y nguyên như ngày thường. A, có một cái khác, thì đó là Nguyệt cô nương, Lan cô nương đều trở lại trang.

Mỗi ngày nhìn hai mỹ nhân này, bọn tiểu tư trong trang đều tình cảm mãnh liệt a, chỉ nhìn cũng thấy thỏa mãn.

Ngày hôm đó, mọi người đang làm việc của mình, vài hạ nhân quét tước trong sân thấy đại tổng quản của bọn họ dáng vẻ vội vàng băng qua sân nhỏ trực tiếp đến thư phòng, mà từ khi Di Nguyệt Thụy rời đi, thư phòng của Đường trang trở thành thư phòng của Lan Chi Nghê và Y Tử Nguyệt.

Lúc này hai nàng ở trong thư phòng, đang thương thảo một số việc.

“Ba!” Cửa bị đẩy ra đập vào vách tường, có thể thấy được người tới giận dữ đến mức độ nào.

Lan Chi Nghê cùng Y Tử Nguyệt đồng thời ngẩng đầu nhìn người tới, nguyên lai là tổng quản của Đường trang – Băng Diễm, người bình thường luôn trầm ổn lúc này hơi thở có chút gấp gáp, biểu tình tao nhã bị biểu tình tức giận thay thế.

“Vì sao? Vì sao chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với ta?” Băng Diễm rống giận.

“Ai nha, sao Băng đại ca tức giận như vậy? Là ai chọc ngươi sinh khí?” Y Tử Nguyệt cười tủm tỉm, cũng không đem biểu tình tức giận của Băng Diễm để ở trong lòng.

Băng Diễm lạnh lùng nhìn Y Tử Nguyệt giả câm vờ điếc, phát giác mình giống như có chút quá mức, thở sâu, nhìn Lan Chi Nghê: “Tại sao phải đem tất cả sản nghiệp của Đường trang bán đi? Công tử biết không?”

“Ha ha, Nguyệt nhi, Băng đại ca đang tức giận chuyện chúng ta không cùng hắn thương lượng!” Lan Chi Nghê cười hì hì, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, khiến Y Tử Nguyệt che miệng cười không ngừng, “Chúng ta không chỉ bán sản nghiệp của Đường trang, ngay cả Đường trang chúng ta đều bán a!” Lan Chi Nghê ngẩng nháy mắt với Băng Diễm, liền thấy mặt Băng Diễm có chút xanh đen.

“Là...... Là ý gì?” Băng Diễm có chút luống cuống, không phải mọi chuyện đều tốt tốt sao, tại sao phải như vậy, “Là các ngươi tự chủ trương đúng không?”

“Tự chủ trương? Ai nha, tội danh thật lớn nga. Nguyệt nhi không dám, Lan tỷ tỷ dám không?” Y Tử Nguyệt ra vẻ kinh hoảng, quay đầu nhìn về phía Lan Chi Nghê.

“Ta cũng không dám, chúng ta đối với công tử chính là trung thành và tận tâm. Không giống người nào đó.” Biều tình của Lan Chi Nghê trở nên nghiêm túc.

“Các ngươi có ý gì?” Băng Diễm lạnh lùng nhìn các nàng.

“Có ý gì, chính là ý đó.” Y Tử Nguyệt cũng lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Băng Diễm.

Băng Diễm không nói cái gì, chỉ lạnh lùng nhìn các nàng, im lặng giằng co, bỗng Băng Diễm đột nhiên vung tay tung bột phấn, mạnh mẽ tiến lên muốn bắt lấy các nàng, lại cảm giác được sau lưng có kình phong đánh úp lại, vội vàng xoay người xuất chưởng giằng co với nó.

Người đến một thân hắc y, trên mặt che hắc cân ( khăn đen), đôi mắt nhìn chằm chằm Băng Diễm, giống như hắc báo nhìn con mồi. Băng Diễm cùng so được ba chiêu, trong nội tâm kinh hãi, người tới võ công quá cao cường, vì vậy lại ra một chiêu mới, đáng tiếc đối phương vung ống tay áo lên, bột phấn quay ngược về phía mặt hắn, vội vàng bế khí, nhưng không còn kịp, ngã trên mặt đất.

Hắc y nhân kéo xuống khăn che mặt, lộ ra diện mạo thật. Y Tử Nguyệt cao hứng nhào tới: “Nhị Nhị!”

Hắc y nhân chính là Ảnh Nhị, chỉ thấy hắn cũng không để ý tới Y Tử Nguyệt đang tương thân tương ái, vượt qua Y Tử Nguyệt ôm lấy Lan Chi Nghê: “Nghê Nghê, ta muốn ăn Liên Vân cao, Quế Hoa cao, Hạnh cao, Mễ Tư cao......” Một lượng lớn tên điểm tâm từ miệng Ảnh Nhị phun ra, Lan Chi Nghê nhấc chân đạp, người vừa mới rồi còn võ nghệ cao cường, trong chớp mắt lại giống như một người khác.

“Chủ tử nói thế nào?” Lan Chi Nghê chọn chọn móng tay, nàng chính là bậc thầy làm điểm tâm.

“Phải lưu nhân chứng sống, lập tức đi ngay, các ngươi tới Thập Lý trấn trước.” Ảnh Nhị đang lăn lông lốc trên mặt đất liền nhảy dựng, tay vung lên, Băng Diễm đang nằm trên mặt đất vô thanh vô tức ly khai trần thế.

Y Tử Nguyệt ở một bên thở dài, mặc dù là đối địch, nhưng cũng ở cùng nhau một thời gian ngắn, vẫn còn có chút tiếc nuối.

Hôm sau, mọi người ở Nhã Đan thành phát hiện tất cả sản nghiệp của Đường trang đều đổi chủ, mà Đường trang cũng trong vòng một đêm bị diệt, toàn bộ bị thiêu rụi. Hạ nhân ở bên trong trang tỉnh lại ở một vùng ngoại ô, phát hiện trên người đều có mười đĩnh bạc.

Tựa như lúc Đường trang thần bí xuất hiện thì cũng thần bí biến mất, mọi người xôn xao, có người nói trang chủ Đường trang chết trong đám cháy , có người nói trang chủ Đường trang bị cừu nhân đuổi giết, lại không muốn liên lụy người trong trang, cho nên ngọn lửa kia là trang chủ Đường trang tự mình phóng ......

Vô luận mọi người nói như thế nào, tóm lại Đường trang tại Nhã Đan thành đã biến mất, cũng thành sự thần bí khó hiểu.

Mà trên quan đạo của Nhã Đan thành, có ba con ngựa đang chạy như bay, có thể thấy được là một nam hai nữ.

Di Nguyệt Thụy chậm rãi mở mắt, đầu có chút hỗn loạn , vươn tay xoa xoa thái dương, nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm, “Rầm”, tiếng va chạm, đưa tay lên trước mắt xem xét, chỉ thấy trên cổ tay có một khóa sắt tinh tế, nối đến cột cách đó không xa.

Đứng người lên, Di Nguyệt Thụy đánh giá bốn phía. Không bày biện thứ gì, chỉ có một chiếc ghế cách đó không xa, ánh sáng trong phòng u ám. Chậm rãi đi lên phía trước, thanh âm mở leng keng làm hắn không khỏi nhíu mày.

Vươn tay đẩy cửa lại phát hiện cửa bị khóa bên ngoài, cẩn thận nghe ngóng cũng không có bất luận tiếng vang nào. Kiễng mũi chân nhìn ra cửa sổ, có thể thấy nóc phòng đặc biệt của Di Nguyệt cung, cái này có nghĩa là mình đang ở trong nội cung. Mà bốn phía có thưa thớt nhánh cây cùng cỏ dại, xem ra đã thật lâu không có người ở trong căn phòng này.

Kì quái, hắn ở trong nội cung đã nhiều năm sao không biết trong nội cung còn có một chỗ như vậy. Nhìn kỹ bốn phía đều không người, hiển nhiên người bắt cóc hắn cho rằng có khóa sắt thì không cần phái hạ nhân trông coi, thiệt là, sao hắn lại làm cho người ta an tâm như thế chứ. Di Nguyệt Thụy lắc đầu, con mắt đảo qua một vòng, miễn cưỡng tựa ở trên cửa.

“Ảnh vệ có đây không?” Hắn biết rõ Di Nguyệt Lãnh luôn luôn phân phó ảnh vệ ẩn nấp chung quanh hắn.

Vừa dứt lời, ngoài cửa xuất hiện một người: “Công tử, muốn thuộc hạ cứu ngài ra không?”

“Lãnh nói thế nào?” Di Nguyệt Thụy nhàm chán chơi đùa khóa sắt trên cổ tay.

“Chủ tử nói hết thảy nghe theo công tử .” Người ở phía ngoài đáp lại.

Di Nguyệt Thụy thỏa mãn gật đầu, “Ngươi nói lại cho hắn, hết thảy yên lặng theo dõi kỳ biến. Ta sẽ chiếu cố tốt chính mình.” (Đây gọi là bị bắt cóc a~)

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Vâng.”

Nghiêng đầu ngẫm lại, “Ân, thuận tiện bảo hắn đem dược trong dược lô cho hoàng thượng ăn, theo như trình tự, uống thang dược màu đen trước, hơn nửa canh giờ sau, cho hắn uống thang màu nâu, sau đó hoàng thượng sẽ xuất hiện tình huống thổ huyết, chờ máu đen hắn nôn ra chuyển hồng, uy hắn ăn dược hoàn. Ta đều đặt dược trên bàn.”

“Thuộc hạ biết rõ.” Sau đó ngoài cửa không còn bóng người.

Di Nguyệt Thụy bước đi thong thả đến cái ghế duy nhất trong phòng, ngồi xuống, thở dài – quyền lực luôn dễ dàng làm cho người ta lầm lạc phương hướng, nhưng bất kỳ thời đại nào, quyền lực luôn hấp dẫn con người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.