Nhất Thực Thiên hạ

Chương 58: Vân khai vụ tán [ chín ]



Di Nguyệt Thụy nghe vậy, hai mắt sáng ngời – có chuyện để xem. Di Nguyệt Lãnh nhìn thấy biểu tình e sợ thiên hạ không loạn của hắn, không nói gì.

Di Nguyệt Lâm nghe xong lời của Y Hồ Tiện thì chỉ nhìn nàng, cũng không nói chuyện, nhưng nhìn thần sắc lãnh đạm trong mắt của hắn có thể thấy được hắn không để ý lời nói của Y Hồ Tiện.

“Ngươi không phải rất yêu tiện nhân kia sao? Ngươi yêu nàng như thế sao không cùng nàng chết đi?” Y Hồ Tiện không muốn lại ủy khuất chính mình, vì một nam tử không để ý đến mình, nàng cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa, “Không đúng, ta không muốn để ngươi đơn giản chết đi như vậy, ta muốn cho ngươi hảo hảo sống, mỗi ngày mỗi đêm sống không yên. Nhưng vì sao ngươi dần dần không còn thống khổ nữa? Là vì Tử Vũ Hân a. Tại sao? Ngươi yêu người nào thì người đó chết? Cảm giác thật tuyệt a! Ha ha...... Ha ha......”

“Ta biết rõ!” Di Nguyệt Lâm ngồi ở trên giường, cúi đầu, tiếng cười của Y Hồ Tiện bởi vì lời của hắn mà im bặt, “Ta biết là ngươi bố trí bẫy để Nhu nhi nhảy vào, nhưng lúc đó ta căn cơ chưa ổn nên không thể động đến ngươi. Về sau ta cũng chầm chậm biết rõ nguyên nhân ngươi làm như vậy, ta cũng biết là ta có lỗi ngươi, cho nên ta tự nói với mình không thể toàn bộ trách ngươi.”

Di Nguyệt Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Y Hồ Tiện, rồi nhắm mắt lại, “Chúng ta dù sao cũng là một hồi phu thê. Nhưng cũng không phải như bách tính tầm thường. Cho nên, hoàng hậu......”

Mở ra mắt, quay đầu nhìn về phía Y Hồ Tiện, cùng tầm mắt của nàng đối thượng, hàm nghĩa trong mắt, Y Hồ Tiện nhìn liền hiểu.

Y Hồ Tiện chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, khiến nàng không còn là hoàng hậu cao cao tại thượng của Di Nguyệt vương triều, chỉ là một nữ tử tầm thường vì tình mà có thể làm bất cứ chuyện gì. Chờ nàng mở mắt ra lần nữa, trong mắt không còn tâm tình.

Dịu dàng cúi đầu, Y Hồ Tiện chậm rãi nói: “Xin cho thiếp thân vì phu quân lau mặt.”

Di Nguyệt Lâm gật đầu, Tiểu Thuận tử đưa lên một khăn ướt, Y Hồ Tiện tiếp nhận, tiến lên chậm rãi chà lau khuôn mặt cho Di Nguyệt Lâm, “Nếu như chúng ta chỉ là dân chúng tầm thường, thật là tốt biết bao.” Y Hồ Tiện thấp giọng nói, nếu như bọn họ chỉ là phu thê tầm thường, có phải mọi chuyện sẽ khác? Nhưng trên thế giới không có nếu như, vận mệnh bọn họ đã được định sẵn.

Chà lau xong, Y Hồ Tiện nhìn chăm chú vào khuôn mặt khiến nàng yêu cả đời cũng hận cả đời, dù hiện tại hắn nhìn tiều tụy như vậy, chậm rãi vươn tay xoa khuôn mặt Di Nguyệt Lâm, “Hoàng thượng, ngươi có từng yêu thiếp thân.”

Di Nguyệt Lâm nhắm mắt lại không trả lời, Y Hồ Tiện nhìn biểu tình của hắn đều minh bạch, đứng lên: “Thiếp thân cáo lui!”

Di Nguyệt Thụy sững sờ, cứ như vậy liền đã xong. Nhìn Y Hồ Tiện dùng tư thái ngạo thị thiên hạ thong dong ly khai khỏi đây, không quay đầu lại.

“Ai!” Tiếng thở dài trong miệng Di Nguyệt Lâm truyền ra, “Khôn nhi.”

Di Nguyệt Khôn Trạch đứng ở một bên, cũng không để ý tới tiếng gọi của hắn. Thấy bộ dáng Di Nguyệt Khôn Trạch hờ hững, Di Nguyệt Lâm có vẻ bất đắc dĩ, đem ánh mắt chuyển hướng nữ tử khác.

Thấy ánh mắt Di Nguyệt Lâm chuyển về phía mình, nữ tử không nói một lời chỉ đỏ hốc mắt. “Hỉ phi, ngươi là người ta không ngờ nhất.” Di Nguyệt Lâm thản nhiên nói.

Di Nguyệt Lãnh cho Lôi Tư Nghị một ánh mắt, Lôi Tư Nghị liền tiến lên giải khai huyệt đạo cho Hỉ phi.

“Không có gì không thể tưởng được.” Hỉ phi tựa hồ đã bình tĩnh, cũng nhàn nhạt đáp, “Ta chỉ là xuất phát từ lòng đố kỵ của một nữ nhân mà thôi.”

Hỉ phi vẫn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên gặp gỡ Di Nguyệt Lâm, nàng vì chuyện mình có thể gả cho hắn mà cảm thấy kiêu ngạo, vì thương yêu của hắn mà cảm động. Chính là dần dần thương yêu của hắn càng ngày càng ít, đem yêu thương dành cho nàng trao toàn bộ cho một người khác, mà nàng thì mỗi ngày mỗi đêm đợi Di Nguyệt Lâm đến.

Di Nguyệt Lãnh tiến lên nhìn chằm chằm vào Hỉ phi, lạnh lùng hỏi: “Tại sao phải ám sát Thụy nhi?”

“Hắn cũng giống như tiện nhân kia, đây là nguyên nhân.” Hỉ phi oán hận đáp, “Nương thì câu dẫn hoàng đế, nhi tử thì câu dẫn thái tử, thật sự là hảo mãi mại (mua bán) a!”

Di Nguyệt Lãnh tức giận, một chưởng đánh qua, thân thể Hỉ phi bay lên, đụng vào cây cột ngã xuống, trong miệng phun máu, vẫn dùng ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào Di Nguyệt Thụy: “Coi như ngươi mạng lớn, độc không giết được ngươi, ta nguyền rủa ngươi...... Ngô......” Nguồn :

Hỉ phi lời còn chưa dứt, Lôi Tư Nghị ở một bên tăng thêm một chưởng, trực tiếp tống nàng đi gặp diêm vương.

Di Nguyệt Thụy nhìn, lắc lắc đầu, tội tình gì chứ? Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt có chút lo lắng của Di Nguyệt Lãnh, cười cười, nói ra một câu, “Sao ngươi cũng đánh nữ nhân chứ? Từ nay về sau không biết có vấn đề bạo lực gia đình hay không?”

Di Nguyệt Lãnh không để ý tới hắn, quay đầu nhìn về phía Di Nguyệt Lâm: “Đây là lúc ngươi thực hiện hứa hẹn.”

Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ – hứa hẹn gì? Đáng tiếc không người để ý tới hắn, mà người để ý tới hắn cũng không biết gì.

Di Nguyệt Lâm vừa há mồm chuẩn bị lên tiếng, đã bị một tiếng thét cắt đứt. Mọi người hướng thanh âm nhìn lại, nguyên lai là các Tần phi các điện hạ nghe nói Di Nguyệt Lâm đã tỉnh liền chạy đến, nhìn thấy Hỉ phi ngã trong vũng máu, một phi tử nhát gan sợ hãi thét lên.

Di Nguyệt Lãnh liếc qua, phi tử kia vội vàng im bặt. Sau đó có người chú ý Di Nguyệt Khôn Trách đứng một bên, không khỏi thấp giọng hô, chúng phi tử theo tầm mắt của nàng nhìn lại cũng sửng sốt, đã quên nhìn phu quân của các nàng như thế nào.

Mà các điện hạ đi theo không biết Khôn Trạch là ai, hơi hiếu kỳ nhìn về phía hắn. Khôn Trạch cũng không chú ý, tiếp tục đem ánh mắt nhìn chăm chú Ảnh Ngũ.

Di Nguyệt Thụy nhìn lại, phát hiện trong số các điện hạ còn có thêm vài gương mặt lạ lẫm, không khỏi bĩu môi, xem ra phụ hoàng hắn trong hai năm này lại có thêm vài người bảo đảm.

Di Nguyệt Vũ ho nhẹ tiến lên, nói với Di Nguyệt Lâm đang nằm trên giường: “Khụ khụ...... Chúc mừng phụ hoàng khang phục.”

Nhìn thoáng qua Di Nguyệt Vũ, Di Nguyệt Lâm lại đem ánh mắt nhìn hướng Di Nguyệt Khôn Trạch, trông thấy hắn nhìn chằm chằm vào một nam tử, không khỏi nhíu mày, nhìn thần sắc hiếu kỳ của những người khác, phát hiện các nàng đem ánh mắt chuyển hướng chính mình, ho nhẹ một tiếng, kéo lực chú ý của mọi người, mới chậm rãi mở miệng, “Lần này nhờ Lãnh nhi, trẫm mới có thể thoát hiểm.”

Di Nguyệt Lãnh nhìn hắn một cái, cũng không đáp lời, ngược lại Di Nguyệt Vũ tò mò hỏi: “Không biết thái tử điện hạ làm thế nào giải độc cho phụ hoàng, phải biết rằng độc này ngay cả ngự y đều không giải được.”

Tất cả mọi người nghe liền hiểu ý của hắn: Ngự y không giải được độc, thái tử chưa bao giờ học y có thể giải, không phải là độc này ngươi hạ chứ, sau đó lại xuất ra giải dược a.

Lúc mọi người phỏng đoán hàm nghĩa lời nói của Di Nguyệt Vũ thì, Di Nguyệt Thụy cười mở miệng: “Tứ ca có biết Trầm Tĩnh ở nơi nào không?”

Di Nguyệt Vũ nhìn hắn một cái, cũng cười trả lời: “Thất đệ sao lại hỏi tứ ca vấn đề này, Trầm Tĩnh không phải luôn luôn ở Hồng Hiên cung nghiên cứu giải dược với ngươi sao?”

“Cũng đúng, mà nhắc mới nhớ. Ta chỉ biết là Trầm Tĩnh luôn chữa bệnh cho tứ ca, nên cho rằng hắn còn ở trong nội cung của ngươi. Ngươi thử nói xem, đại ca.” Di Nguyệt Thụy quay đầu hỏi Di Nguyệt Lãnh đứng một bên,“Theo lý mà nói làm ngự y đứng đầu cung, lúc phụ hoàng thanh tỉnh hẳn là nên ở một bên mới đúng.”

“Ân, thất đệ nói rất đúng.” Di Nguyệt Lãnh gật đầu, ngược lại phân phó Lôi Tư Nghị, “Phân phó xuống dưới, bảo thị vệ tìm xem Trầm Tĩnh ở đâu, mang đến để xem phụ hoàng còn độc dư nữa không?”

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Di Nguyệt Vũ, Lôi Tư Nghị hiển nhiên hiểu ý Di Nguyệt Lãnh, lên tiếng rồi đi xuống, Ảnh Ngũ đi theo Lôi Tư Nghị – hắn thật sự chịu không được ánh mắt kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.