Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 62



Y thuật Bạch đại phu quả thật cao minh, không nhiều không ít, vừa vặn uống xong tám phó dược, bệnh tình Chanh Âm cũng coi như được khống chế, nhưng lần này thực sự là khổ cho An Thiếu Du, xác thịt trên lưng cơ hồ bị nạo toàn bộ không tính, thiếu chút nữa còn vì mất máu quá nhiều mà chết, may mắn Bạch đại phu đã dự đoán trước, từ ngày đầu tiên tiến hành liền dùng các loại biện pháp thay hắn bổ huyết, hiện tại mới không đến nỗi toi mạng, bất quá phải nằm trên giường là điều không thể tránh khỏi.

Theo lý mà nói, Chanh Âm hẳn phải rất vui vẻ, bởi vì y chí ít còn có thể sống thêm được vài thập niên, y cũng muốn bày ra một bộ dáng cao hứng, thế nhưng hiện tại đối mặt với đơn thuốc bổ của Bạch đại phu, khuôn mặt thật sự là không nở nổi một nụ cười.

“Bạch đại phu, ta không có mở tiệm thuốc.”

“Ừ.”

“Ta cũng không có mở tiệm cầm đồ.”

“Ừ.”

“Ta càng không phải mở tiền trang (ngân hàng tư nhân).”

“Ừ.”

“Ta chỉ là một tiểu quan vừa tầm thường lại phổ biến.”

“Ừ.”

“…”

“…”

“Chẳng lẽ ý của ngươi là muốn ta tìm một kim chủ bán đi chính mình? Hay là nên quay về Căng Uyên Lâu làm lại nghề cũ?”

Tuy rằng tuổi tác hơi lớn, thế nhưng cùng Tiểu lão bản nói chuyện một chút, thương lượng một chút, có lẽ y thật đúng là có thể trở về lăn lộn thêm vài năm.

Bạch đại phu liếc mắt nhìn Chanh Âm, lập lờ hồi đáp: “Nếu như ngươi muốn để An Thiếu Du ăn không trả tiền chuyến này khổ, ta sẽ không phản đối quyết định của ngươi.”

“… |||”

Đúng là cố tình bắt nạt y mà!

Chanh Âm nhìn đơn thuốc suy nghĩ cả buổi trời, cuối cùng vẫn là thành thật đem đơn thuốc để trên bàn mở ra, chính mình đổ nhào lên giường —— bỏ cuộc.

“Ta đầu hàng, Bạch đại phu, cho ta một cái thống khoái đi, ngươi nói ta phải đi đâu mới có thể kiếm được nhiều ngân lượng như vậy để mua thuốc?”

Trò đùa này thật sự lớn quá rồi, dựa vào tích góp hiện tại của y, thỉnh thoảng ăn ăn tổ yến còn được, toa thuốc này cái gì mà nhân sâm ngàn năm, linh chi vạn năm, còn có cái gì quý tuyết liên chưa từng nghe qua bao giờ… Bảo y đi đâu mà kiếm chứ?

Đem y cắt ra cân bán cũng không được cái giá này.

Bạch đại phu bị hỏi ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Sẽ có biện pháp.”

Bọn họ không có, chủ tử sẽ có.

“A?” Chanh Âm không hiểu.

Không muốn cùng y nói thêm về đề tài này, Bạch đại phu bỗng nhiên chuyển hỏi: “Ngươi không có ý định đi xem hắn một lần nữa sao? Chí ít hắn cũng cứu ngươi một mạng.”

Chanh Âm không vội trả lời, y trầm mặc nằm trên giường, cũng không thấy rõ nét mặt y bây giờ.

Sau một lúc lâu, ngay lúc Bạch đại phu cho rằng sẽ không có được câu trả lời, Chanh Âm đột nhiên lên tiếng: “Đi, tại sao không đi? Hắn vì ta bị thương thành như vậy, chuyện chiếu cố hắn đương nhiên nên để ta làm.”

Chanh Âm vừa nói vừa đứng dậy, tiếu ý treo bên miệng không có chút dị trạng nào.

“Ta đem chuyện ngươi biết thân phận hắn nói hết cho hắn biết, còn có quyết định của ngươi.” Bạch đại phu bổ sung nói.

“Ế?” Chanh Âm cũng không bất ngờ, “Kết quả?”

“Kết quả…”

Rất bất ngờ!

Bạch đại phu cho rằng An Thiếu Du hẳn phải hối hận hoặc là không cam lòng, cũng có thể là tức giận, dù sao hắn nỗ lực nhiều như vậy, mà Chanh Âm lại không chịu khuất phục.

Thế nhưng hắn sai rồi, An Thiếu Du không tức giận cũng không ầm ĩ, càng không có cái gì không cam lòng, hắn chỉ là nhàn nhạt trả lời một tiếng “Biết rồi”, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Điều này làm cho Bạch đại phu càng thêm khó hiểu, đến tột cùng giữa hai người bọn họ đã xảy ra loại chuyện gì, mà lại làm sự tình diễn biến tới mức này?

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn là quyết định, để Chanh Âm sau khi bình phục tự mình nói chuyện rõ ràng với An Thiếu Du, có thể trong lúc sống cùng nhau này, bọn họ sẽ tìm được nhiều điểm chung.

Nhưng mà…

“Thiếu Du, uống thuốc!” Tráng sĩ nào đó đứng ở bên giường tay bưng chén thuốc, vẻ mặt tà ác.

“…” Bệnh nhân nào đó nằm ở trên giường sau khi liếc y một cái liền nhắm mắt lại, không chút quan tâm.

“An Thiếu Du, ngươi bớt giả chết cho ta, mau mau uống thuốc!” Tráng sĩ tiến lên, cực kỳ tàn ác vươn hai ngón tay mạnh mẽ mở ra mí mắt bệnh nhân.

“…” Bệnh nhân bất đắc dĩ mở mắt, nhưng sau khi liếc thấy nước thuốc màu đen kia, ngay lập tức nhíu mày, liều chết không theo.

“Nha, con mẹ nó, lại chơi trò này với ta!?” Tráng sĩ lập tức bày ra bộ dáng uy hiếp, bưng chén thuốc lên kề vào bên tai bệnh nhân, “Ngày hôm nay ngươi không uống cũng phải uống cho ta, không há miệng đúng không? Ta rót vào lỗ tai ngươi!”

“…” Bệnh nhân không nói gì, khóe miệng co quắp hai cái rồi há miệng ra —— uống thuốc, đầu hàng.

Bạch đại phu đen mặt, nhìn cảnh tượng không chỉ mới xuất hiện một lần trước mắt, hắn mơ hồ cảm thấy đau đầu —— để Chanh Âm đến đây thật sự là đúng đắn sao?

Có điều nghĩ đến cũng thật khó hiểu, vì sao An Thiếu Du vừa trông thấy Chanh Âm liền trở nên… cổ quái như vậy? Nhớ rõ trước đây lúc hắn bị thương, uống thuốc đều là đúng giờ đúng lượng, làm sao thấy Chanh Âm xong liền cố chấp như vậy?

Bạch đại phu không hỏi ra miệng, chỉ đứng nhìn hai người bên cạnh, một người nằm ở trên giường tâm bất cam tình bất nguyện uống xuống trung dược khó uống muốn chết kia, người còn lại thì ở bên giường tận tâm tận lực uy hắn uống hết, vừa uy vừa không ngừng oán trách.

“Ta nói ngươi thực sự là đủ ngu ngốc, biến thành như vậy cư nhiên còn muốn cùng ta phân tranh cao thấp, đầu ngươi cũng bị lấy máu sao?”

“Đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, dám bỏ rơi ta rồi lại tới gây chuyện với ta, lá gan của ngươi quá lớn rồi!”

“Ngươi chữa trị tốt thân thể cho ta, ta cũng không muốn lại nợ nần ngươi cái gì, mẹ ôi, trước đây thật vất vả lắm mới trả hết nợ, thế mà ngươi lại tới?”

“Sau này muốn chết không cần tới tìm ta, ngươi nên đi tìm một miếng đậu phụ đập đầu, tìm một sợi mì treo cổ mới tốt!”

Chanh Âm từng câu từng chữ đều bộc lộ bản sắc đanh đá, Bạch đại phu chưa bao giờ thấy qua, nhưng lại cảm thấy rất thú vị.

Dạo trước quỷ môn quan một lần rồi trở về, bọn họ không chỉ lấy lại được sinh mệnh quý giá, mà còn có khát vọng tiếp tục sống sót, hiện tại ồn ào ầm ĩ so với tự ngải tự oán trước kia đã tốt hơn nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.