Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 44



Edit+Beta: Minh Miu

Lúc trời tối bởi vì cực kì mệt mỏi, Đại Tráng cũng không dẫn Tiểu Mãn đi tìm sơn động gì để ngủ, mà ngủ cạnh suối nước nóng bên cạnh đống lửa mượn chút lửa tàn sưởi ấm, chấp nhận ngủ cả đêm.

Bởi vì là trong núi rừng, lại là đất bằng, tuy nghe nói vùng phụ cận này không có mãnh thú đả thương người gì, Đại Tráng như cũ lo lắng, cộng thêm chăn nệm trong nhà mang đến, nhưng là mang đi dã ngoại liền vừa nhỏ vừa mỏng, Đại Tráng sợ vợ mệt mỏi quá lại cảm lạnh thì càng chịu tội, dứt khoát chính mình dựa vào một tảng đá lớn ngồi trên mặt đất, đem chăn bọc lấy Tiểu Mãn ôm nửa người vào trong ngực ngủ.

Thấy Tiểu Mãn nhắm mắt lại cũng nhíu lại lông mày, bộ dạng dường như rất khó chịu, Đại Tráng cực kì đau lòng, sợ trên mặt đất cứng rắn lại có đá sỏi cát khiến cúc hoa cậu đau, liền dùng một cánh tay quấn qua eo Tiểu Mãn, nâng cao mông cậu, miễn cho cùng mặt đất trực tiếp xúc.

Chỉ là cánh tay của Đại Tráng liền chịu tội rồi, lại gánh vác thể trọng của Tiểu Mãn treo lơ lửng giữa không trung, cố mà chịu đừng tới ngày mai, Tiểu Mãn ngủ đủ khi tỉnh lại, đầu cánh tay Đại Tráng còn có hai cái đùi cho Tiểu Mãn gối đầu lên, đều toàn bộ tê rần.

Dù vậy, Tiểu Mãn vẫn không cho Đại Tráng sắc mặt tốt, tỉnh lại chính là trừng mắt, cũng không muốn Đại Tráng dìu, sau đó chính mình giãy dụa đứng dậy,trốn sang một bên sinh hờn dỗi.

Đại Tráng không có cách, gấp rút cũng đứng dậy, chuyển động tứ chi tê liệt một chút, không để ý Tiểu Mãn mặt lạnh, sáp đến đi qua nói: “Rửa mặt không? Đưa cho em khăn mặt cùng bàn chải đánh răng.”

Tiểu Mãn thật đúng là vô cùng tức giận, rõ ràng nhận cũng không chịu nhận, cái cằm hất sang một bên, ý bảo Đại Tráng đem khăn mặt và các thứ để một bên trên tảng đá lớn.

Đại Tráng ngượng ngùng bỏ đi, trong nội tâm lo lắng. Tiêu rồi, tiêu rồi, vợ cũng không cùng mình nói chuyện rồi. Vậy phải làm sao bây giờ?

Đại Tráng con mắt luôn theo động tĩnh của vợ mà chuyển động, nhìn Tiểu Mãn đã rửa mặt xong rồi, Đại Tráng vội vàng từ tro tàn đào ra thịt gà nướng ăn mày, nâng trong lòng bàn tay, lắc lư lắc lư chạy đến bên người vợ, bàn tay lớn xé, ôm gà từ trong vỏ bùn lột ra, đặt ở trong lửa nhỏ cả đêm, quả thực là mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, khiến cho người thèm thuồng, Đại Tráng nịnh nọt nâng đến trước mặt Tiểu Mãn, nói: “Vợ, xem, gà ăn mày được rồi, mau thừa dịp nóng ăn.”

Hừ, một con gà liền muốn lấy lòng tôi? Đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có. Tiểu Mãn nghiêng đầu đi không để ý tới, bất vi sở động.

*Bất vi sở động: Không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Đại Tráng chạy đi theo hướng cậu quay đầu, tội nghiệp nói: “Vợ, anh sai rồi. Em đánh anh, em mắng anh, chỉ đừng không để ý tới anh.”

Tiểu Mãn nhíu mày, nổi giận đùng đùng nói: “Tôi đánh anh chửi anh làm cái gì? Con mẹ nó tôi là đàn ông, không phải người đàn bà chanh chua. Được rồi, tự anh nói anh sai, vậy anh sai chỗ nào, anh ngược lại là nói thử xem.”Đại Tráng vội vàng nói: “Vâng, anh sai rồi, anh không nên...tối hôm qua em cũng mệt thành như vậy, anh còn muốn...là anh không đúng, anh...thật sự sai rồi...”

Tiểu Mãn nhìn chằm chằm anh, sau cả buổi phiền muộn mà thở hắt ra, nói: “Em không phải vì chuyện kia tức giận. Em là tức giận anh rõ ràng đã đáp ứng em không đi làm chuyện không ra sao cả, kết quả đâu, nhưng lại bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn là làm như vậy. Bảo em như thế nào tin anh? Còn có, tự anh nói, anh kiềm ném một mực không chịu bắn, không phải vì tuân theo lời nói lão lừa đảo kia nói cái gì sao băng xuất hiện sao?”

Không đề cập tới vấn đề này còn tốt, nhắc tới, Tiểu Mãn liền tức giận đầy mình, lời lẽ sắc bén lập tức mạnh mẽ giống như mũi dao: “Đều cùng anh nói tôi con mẹ nó là nam, không có tử cung như nữ nhân, căn bản không có khả năng sinh con cho anh. Hơn nữa, cho dù thật sự có thể sanh, lại dựa vào cái gì sinh con cho anh? Chẳng lẽ nói, anh đã cứu mệnh tôi, nên một mạng trả một mạng, tôi liền phải sinh con cho anh? Lão tử không muốn. Anh muốn sinh con, anh liền tự mình đi làm phẫu thuật, đem bộ phận nữ nhân lắp vào, chính mình sinh đi.”

Đại Tráng vốn biết rõ Tiểu Mãn miệng mồm lợi hại sẽ nói lời độc ác, ngược lại là chưa từng đối với mình phát ra lời nói quá đáng, này vẫn là lần đầu tiên, khiến cho Đại Tráng đã không phản bác được lại xấu hổ không chịu nổi, muốn nói hai câu an ủi hoặc giải thích thực sự nghẹn nói không ra, cuối cùng ôm lấy đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, giống như một người tình nghi bị cảnh sát bắt đối diện với bức tường tiếp nhận thẩm tra.

Tiểu Mãn chậm rãi tiêu tan tức giận, đá một hòn đá nhỏ qua, nói: “Đi thôi, đi trở về.”

Đại Tráng vội vàng đi qua, hướng bên cạnh Tiểu Mãn ngồi xổm, nói: “Anh cõng em đi.”

Tiểu Mãn tức giận nói: “Không cần.” Nhưng, buổi tối hôm qua chỗ kia thật đúng là chịu đựng quá nhiều, muốn mở ra bước chân đi trên đường núi gập ghềnh quả thực chính là thụ hình, Tiểu Mãn nhịn nửa phút liền quyết định cũng không muốn giữ mặt mũi nữa, xoay mặt qua chỗ khác đối với Đại Tráng, nói: “Anh không phải muốn cõng tôi sao? Đến.”

Đại Tráng như Đường Tăng thấy chân kinh, vội vàng bước nhanh vài bước đi qua, thành kính mà cúi lưng xuống.

Cõng vợ ở trên lưng, Đại Tráng lúc này mới thở phào một cái, trái tim thấp thỏm lo âu tạm thời thả xuống.

Tiểu Mãn nằm ở trên bờ vai rộng lớn của anh, nghĩ thầm, nếu không phải anh tối hôm qua giày vò tôi, tôi có thể thảm như vậy sao? Cõng tôi cũng là nên làm.

Đường xuống núi đi thật là gian nan, Đại Tráng trên lưng cõng Tiểu Mãn nặng hơn 65kg, trong tay còn cầm ba lô lớn, cộng thêm hôm qua cả buổi tối cũng không có nghỉ ngơi tốt, cũng thật sự là có chút cố hết sức, lúc mới bắt đầu bởi vù muốn biểu hiện cho Tiểu Mãn xem, còn miễn cưỡng có thể giả bộ bước đi như bay, về sau, thì là từng bước từng bước dịch chuyển. Tiểu Mãn thấy thể liền muốn xuống, Đại Tráng không chịu thả cậu xuống, cắn răng cuối cùng chịu đựng đến chân núi.

Đã tìm được xe đạp, Tiểu Mãn nhìn thấy xe cũng có chút bốc hơi lạnh từ trong kẽ răng, đến lúc tròng trành khó chịu, lúc này cúc hoa liên lụy da thịt vùng lân cận cũng là giống như hỏa thiêu khó chịu, nếu hơn 5km này đều lái cái thứ này trở về, sẽ không mài thủng lão tử đi?Đại Tráng nhìn Tiểu Mãn lo lắng, vội nói: “Anh không cưỡi xe. Em ngồi trên xe, anh phụ giúp em, liền không tròng trành đến khó chịu.”

Có xe không cưỡi phải đẩy, trên đường người thấy đều khó hiểu? Thật giống trước đây khi xem qua một bộ phim cổ đại chê cười, có lừa không cưỡi ngược lại là nâng đi. Nếu người khác nghĩ đến cái gì, còn muốn mặt mũi hay không? Tiểu Mãn tức giận trừng mắt liếc Đại Tráng, đúng là vẫn còn mặt lạnh mềm lòng nói: “Hiện tại biết đau lòng người rồi hả? Buổi tối hôm qua như thế nào giống trâu điên bị ngã? Hiện tại lại giả mù mưa sa. Vẫn là cưỡi đi, cưỡi chậm một chút cũng không có chuyện lớn. Anh cũng không mệt mỏi sao?”

Đại Tráng vẫn kiên trì để cho vợ bảo dưỡng cúc hoa, cứ thế dùng xe đạp đẩy Tiểu Mãn đi hơn 5km, lúc về đền nhà cả người như một lồng hấp lớn, trên lưng ướt đẫm, từ mặt đến trán, lại đến sợi tóc, đều tỏa ra nhiệt khí hầm hập cùng mồ hôi.

Tiểu Mãn nhìn thấy cũng là bất đắc dĩ, một luồng oán khí tiêu hơn phân nửa.

Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Mãn mệt mỏi không có tinh thần gì, cũng không thích nói chuyện, Đại Tráng nhìn trong nội tâm sốt ruột, nhưng bây giờ không biết trấn an an ủi vợ như thế nào.

Một ngày này, Đại Tráng chợt nhớ tới Tiểu Mãn trước đây bào chuộc vòng tay, nghĩ thầm, hiện tại nếu không chuộc đồ ra, qua năm mới phải chuẩn bị đi lúc đó vội vàng, vạn nhất quên, Tiểu Mãn chẳng phải là lại trách mình đem lời nói em ấy như gió thoảng bên tai, bằng mặt không bằng lòng nữa? Hiện tại thế nhưng tuyệt đối không dám làm trái ý vợ.

Đại Tráng vội vàng cầm tiền đi ra ngoài, nghĩ biện pháp liền đi.

Thẳng đến khi trời tối, Đại Tráng mới trở về, Tiểu Mãn một người ở nhà lo lắng nửa ngày, sốt ruột đến đỏ mắt, thấy người thốt ra liền là một câu: “Anh chạy đi đâu vậy? Kêu cũng không đánh một cái, em cũng sắp vội chết. Lại không trở về, em sắp đi ra ngoài báo án mất tích.”

Đại Tráng lau cái ót đổ mồ hôi, nói: “Thực xin lỗi, anh vốn không nghĩ tới sẽ tốn thời gian dài như vậy, cũng may cuối cùng đem vòng tay chuộc về, cho dù chạy không ít chặng đường oan uổng.” Còn bỏ rất nhiều tiền uổng phí, chẳng qua ngắn ngủn mấy tháng, một bán một chuộc, Đại Tráng liền tổn thất mấy ngàn đồng.

Kì thật, Đại Tráng là thật tâm không muốn chuộc đồ vật này trở về. Chỉ là Tiểu Mãn đã nói trước, lại không dám chọc cậu tức giận.

Đại Tráng lòng bàn tay nâng vòng tay kia, đưa về phía Tiểu Mãn, vẻ mặt tha thiết nói: “Nhanh cầm, Tiểu Mãn. Em không phải nói, thứ này hiện tại thuộc về em sao?”

Đây là lúc trước Tiểu Mãn nói đùa, nói vòng tay này hẳn là mẹ Đại Tráng lưu lại cho con dâu cho nên, cũng chẳng khác nào là của cậu. Mà bây giờ...

Tiểu Mãn hé miệng, không nhận.

Đại Tráng nhìn Tiểu Mãn trong ánh mắt tràn đầy buồn rầu cùng ủy khuất, đem vòng tay nhét vào trong tay Tiểu Mãn, thanh âm buồn bực nói: “Tóm lại, vòng tay này là của em rồi. Chúng ta là đàn ông không có biện pháp kết hôn, bằng không thì, em cho dù không cam tâm tình nguyện đi theo anh, cũng đã là vợ của anh rồi, thứ này cho em vốn không sai.”Tiểu Mãn nhìn ánh mắt của anh tức thì trở nên phức tạp mà tĩnh mịch.

Đại Tráng cúi đầu xuống, rầu rĩ nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Anh...xác thực không nên...”

Mặc dù biết Tiểu Mãn là đàn ông sẽ không mang thai, thì ra là một hồi mộng đẹp mà thôi, nhưng, hồi tưởng lại chính mình sở tác vi tác, Đại Tráng thiệt tình cảm thấy chính mình hơi quá đáng, thật sự là bị ma quỷ ám ảnh. Nếu Tiểu Mãn thực sự mang bầu, cậu một người đàn ông, lại sĩ diện như vậy, cho dù chân không bước ra khỏi nhà, cũng sợ người khác nhìn thấy khó có thể đối mặt. Nói như vậy, Đại Tráng thật đúng là ép mua ép bán rồi.

Tiểu Mãn niết vòng tay trong lòng bàn tay, hoa văn tinh xảo phức tạp lượn quanh trên bề mặt, nhàn nhạt nói: “Vòng tay phong cách rất cổ xưa, em rất thích, liền thay anh cất giữ.”

Đại Tráng kinh hỉ mà ngẩng mặt lên, trông thấy những ngày này Tiểu Mãn luôn không có lộ ra bộ dáng tươi cười rốt cục khóe môi câu lên, khó nhịn kích động tiến lên trước ôm lấy cậu, ở bên tai thì thào nói: “Vợ, xin lỗi, anh cam đoan...lại không có lần nữa. Về sau, chỉ nghe lời vợ nói..., không bao giờ...nữa làm việc em không thích, chuyện em không vui.”

Tiểu Mãn ôm cổ anh, cho dù không nói gì, hành động lại biểu lộ hết thảy.

Mấy ngày này rốt mây đen rốt cục tiêu tán.

Lại qua hai ngày, Tiểu Mãn thân thể triệt để bình phục, Đại Tráng liền cùng Tiểu Mãn đi lên đồn công an thị trấn, nói cho cảnh sát nhân dân chuyện phát sinh mấy tháng trước, đề nghị chứng thực thân phận Tiểu Mãn.

Cảnh sát nhân dân nghe xong tiếc nuối vạn phần nói: “Hai người như thế nào sớm không tới báo án? Nếu tới sớm, nói không chừng người trong nhà sớm đến tìm rồi.”

Đại Tráng giúp vợ nói chuyện, nói: “Lúc ấy cậu ấy trọng thương hôn mê, tôi vội vàng đem cậu ấy vào bệnh viện, ở trong bệnh viện một tháng, lăn lộn liền đã quên.”

Cảnh sát nhân dân răn dạy Đại Tráng nói: “Cái này cũng có thể quên? Ai, tôi nói hai người cái gì mới được đây. Loại chuyện này trước tiên phải báo án. Cậu ta hôn mê, anh thay cậu ta báo à.”

Tiểu Mãn bỗng nhiên trả lời nói: “Tôi mất trí nhớ, theo bác sĩ nói, là chọn quên đi, ngoại trừ nguyên nhân bên ngoài đầu bị va chạm, còn có nhân tố tâm lý, có lẽ là muốn lựa chọn một số chuyện phiền não thương tâm của mình mà quên đi. Cho nên, tôi có chút tâm lý trốn tránh, không muốn lập tức trở về hiện thực, không muốn lập tức báo án tìm người nhà.”

Cảnh sát nhân dân nhìn cậu, tựa hồ có chút lí giải, liền nói: “Vậy cậu bây giờ tốt rồi?”

Tiểu Mãn gật gật đầu, nói: “Tốt rồi, hiện tại có người nguyện ý làm chỗ chống đỡ mạnh mẽ cho tôi rồi, tôi không sợ, có thể đối mặt.”

Cảnh sát nhân dân kì thật là buột miệng oán trách bọn họ, nếu thật là trước báo án, Tiểu Mãn này thân chịu trọng thương, sau lại mất kí ức không liên lạc được người nhà, tiền giải phẫu cùng tiền chữa trị lớn làm sao bây giờ? Đồn công an trấn nho nhỏ này của bọn hắn cũng không có nhiều kinh phí như vậy.

Cảnh sát nhân dân nói: “Được, tôi đăng kí cho hai người cái mới, trong chốc lát chuyển đến bộ phận nhân khẩu, phía trên giúp đỡ tìm kiếm chứng thực. Đến, bản khai này, hai người điền một chút, địa chỉ cùng số điện thoại nhất định phải chuẩn xác, chân thật.”

Trong nháy mắt, tết âm lịch liền tới rồi, Đại Tráng giết một con heo, dùng cây bách hun, một nhánh treo lên, Tiểu Mãn dựa vào cửa xem anh làm những thứ này, cười nói: “Anh làm nhiều thịt như vậy, chỗ nào ăn hết? Chẳng lẽ còn muốn đem theo?”

Đại Tráng nói: “Chính là muốn mang đi, em đừng quan tâm, dù sao không phải em cầm, chờ đến thành phố phải vội vàng bốn phía tìm công việc làm, thời gian nấu cơm cũng không có, thịt khô ăn thuận tiện một chút, có thể trải qua một thời gian.”

Móng heo liền trực tiếp dùng hương liệu nấu một bồn lớn, ngoại trừ ngũ vị hương hồi hương ở bên ngoài, Đại Tráng còn cố ý thả hương vị thảo dược ở trên núi, càng phát ra mùi thịt nồng đậm, là mỹ vị Tiểu Mãn thích ăn nhất.

Nhưng, Tiểu Mãn hôm nay mới kẹp một miệng ở trong miệng nhai mấy miếng, liền thay đổi sắc mặt, Đại Tráng không rõ cho lắm hỏi em làm sao vậy, cậu lại vứt móng heo trên đũa, che miệng lại, chạy ra ngoài phòng, “Ọe ọe ọe ọe” nôn ra.

Đại Tráng vội vàng cũng cùng đi ra ngoài, giúp đỡ Tiểu Mãn vỗ vỗ lưng, thuận tiện nhìn qua, thấy Tiểu Mãn cũng không có nôn ra cái gì, chính là phun một ngụm lại một ngụm nước chua, không biết là vì cái gì.

Đại Tráng dìu Tiểu Mãn trở về, rót cho cậu một chén nước trong, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Ăn đồ hư rồi hả? Hay là cảm lạnh rồi?”

Tiểu Mãn cau mày nói: “Hình như cũng không có. Chính là vừa rồi ngửi thấy mùi thịt này, bỗng nhiên cảm thấy trong dạ dày không thoải mái, thoáng cái giống như phiêng giang đào hải (dời sông lấp biển). Có lẽ là vừa rồi nhìn anh làm thịt muối kia, ngửi nhiều hương vị thịt tươi. Anh lại cho em ăn thịt heo kia, em không thể ăn nữa.”

Đại Tráng đành phải làm một chút cơm trắng cùng đồ chua cho cậu, nghĩ thầm, ngại dầu mỡ, vậy buổi tối làm canh cá cho Tiểu Mãn uống.

Không nghĩ tới, Tiểu Mãn ngửi hương vị canh cá cũng muốn nôn, thậm chí là nôn lợi hại hơn, khiến cho Đại Tráng chân tay luống cuống.

Hơn nữa, bệnh trạng này có khuynh hướng nghiêm trọng, đã đến ngày thứ a, Tiểu Mãn cơ hồ là thứ gì mang dầu tanh đều không ăn, thậm chí ngửi thấy một chút mùi đồ ăn trong nhà bếp liền muốn nôn, khiến cho Đại Tráng cũng không dám đi nhà bếp làm đồ ăn nữa, cùng Tiểu Mãn uống nước lạnh ăn bánh bích quy để lót dạ, thật sự nhịn không được phải nấu chút cháo loãng, còn phải mặc áo mưa, chỉ sợ trên người dính chút mùi vị từ nhà bếp khiến Tiểu Mãn nôn ra.

Đại Tráng không nghĩ ra Tiểu Mãn vì sao có thể như vậy, chịu đựng hơn một tuần lễ, thật sự chịu không được rồi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vợ, anh nhìn em cái này phải hay không dạ dày tiêu hóa có vấn đề, nếu không, chúng ta vẫn là đi bệnh viện trấn xem một chút. Nếu không, mắt thấy sắp bước qua năm mới rồi, em còn ăn không được thứ gì, như thế nào chịu được?”

Tiểu Mãn nhíu lông mày, trầm mặc một hồi, nói: “Không đi bệnh viện. Anh tìm lão lừa đảo họ Lưu đến đây, nhìn cho em một cái.”

Đại Tráng như là đã hiểu thứ gì đó, đuôi lông mày nhảu dựng, trong thanh âm khó có thể áp chế vui sướng: “Tiểu Mãn, em không phải là...”

Tiểu Mãn mặt mũi tràn đầy ẩm đạm không chắc chắn, nói: “Đừng đoán bậy, trước gọi họ Lưu đến nhìn lại nói sau.”

Lúc Đại Tráng chạy đi tìm lão Lưu đầu, tâm tình thật giống như xe cáp treo, trong chốc lát tăng vọt phảng phất như ném vào mây, lòng tràn đầy vui mừng: Tiểu Mãn thật sự mang thai con chúng ta. Trong chốc lát lại thấp xuống phảng phất như ở trong bụi: Tiểu Mãn bộ dáng giống như rất không vui, nếu thật là có em ấy lại không muốn sinh, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn phá thai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.