Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 51



Edit+ Beta: Minh Miu

Tiểu Mãn quyết đoán tắt điện thoại, sau đó hốt hoảng nhìn chung quanh, cảm thấy khẩn cấp tính toán đối sách: Dáng người của cậu, dưới giường khẳng định là không được, tiến vào ra không được, không phải cho người ta cơ hội bắt sống sao? Hướng bên ngoài của sổ cũng không được, đến cùng bản thân đang mang thai, quá nguy hiểm.

Cuối cùng, Tiểu Mãn vọt vào phòng bếp, cầm dao phay phòng thân, nghĩ nghĩ, cậu lại kéo ra ngăn kéo, đem bột ớt Đại Tráng dùng làm đồ ăn, bột hồ tiêu chế vào trong một túi nhựa nhỏ, cất vào trong túi, cuối cùng, Tiểu Mãn kéo ra cửa tủ quần áo, né vào, tận lực dùng quần áo che chắn bản thân.

Chỗ cửa lớn truyền đến tiếng vang thật lớn, lập tức vang lên tiếng bước chân lộn xộn.

Tiểu Mãn ở trong tủ quần áo ngừng thở, cắn chặt hàm răng, ở trong ngăn tủ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Một giọng nam thô lỗ vang lên, nói: “Trong phòng không có người, phải hay không là chạy rồi?”

Một giọng nam khác nói: “Không có khả năng, cửa sổ cùng cửa ra vào đều có người trông coi, không thấy người đi ra, khẳng định còn trong phòng.”

Nói xong, người này còn giật mặt khăn trải bản, nhìn không có người, lại đi qua mấy chỗ có thể ẩn thân xoay người cúi đầu dò xét, còn dụ hống nói: “Chu An Trình, mày trốn cái gì, tao đều trông thấy mày rồi, mau ra đây.”

Tiểu Mãn trốn trong tủ nắm chặt dao phay, khẩn trương tay đều là mồ hôi.

Bọn họ là không phải nhận lầm người? Chu An Trình, tên như thế nào không hiểu lại có cảm giác quen thuộc? Chẳng lẽ...Mình chính là Chu An Trình? Đây là tên trước kia của mình?

Chu An Trình, Tiểu Mãn...Tiểu Mãn trong lòng nhiều lần mặc niệm cái tên này, trong đầu tựa hồ có xuất hiện một hình ảnh hỗn độn.

Ah...

Tiểu Mãn trong đầu sấm sét vang dội, trên tay của cậu lại một chút cũng không dám lơi lỏng. Bởi vì, cho dù trí nhớ xuất hiện giống như thủy triều trong suy nghĩ chập choạng của Tiểu Mãn, cậu xưa nay thông minh cẩn thận có thể xác định rõ cảm giác mấy người này đến không có ý tốt, có lẽ là cừu gia, đến muốn mạng cậu.

Nghe tiếng bước chân dần dần tới gần, dao phay trong tay Tiểu Mãn chậm rãi giơ lên cao, chuẩn bị một khi ngăn tủ ẩn thân bị kéo ra, liền vung dao phay cho người tới một nhát.

Nhưng, mấy người đó lại không kiên nhẫn tìm chỗ này chỗ kia, một trong số mấy người đó nói: “Đã biết rõ nó ở trong phòng này, phóng hỏa chết cháy nó. Dù sao cũng đã thả một mồi lửa, cũng không ai quan tâm nguyên nhân.”

Một người khác khen: “Tào lão Tam. Tiểu tử mày bình thường ra chủ ý cùi bắp, hôm nay chủ ý này ngược lại đáng tin cậy. Tìm không ra người lại hỏa thiêu, mọi người chia nhau giữ cửa của sổ đều giữ tốt, miễn cho thằng này chạy thoát.”

Lúc đầu người kia khoa trương rất đắc ý, thanh âm ồm ồm cười ha hả, nói: “Lần này lão đại sai làm nhiệm vụ nhìn chằm chằm Chu An Trình này thực mẹ nó là Ninja rùa, mỗi ngày làm ổ ở trong phòng không ra, nếu là nữ, tao còn tưởng là nó ở cữ. Lúc này đây hỏa thiêu, xem nó còn không đi ra, không đi ra, liền biến thành thịt kho rùa, ha ha ha.”Có người từ phòng bếp kéo ra một bình gas, mấy người bảy mồm tám lưỡi thảo luận thương lượng phóng hỏa như thế nào dấu diếm dấu vết tốt, không để cảnh sát phát hiện.

Tiểu Mãn nghe thấy hết tuyệt vọng nắm chặc dao phay trong tay, do dự muốn hay không quyết định lao ra, so với đốt thành than thì tốt hơn.

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Đại Tráng rốt cục chạy trở về.

Trong nhà cửa chống trộm bị nện nát, nửa mở nửa đậy, Đại Tráng hai ba bước xông vào, cũng không biết Tiểu Mãn tình huống như thế nào, chỉ nhìn thấy mấy bóng lưng đàn ông, Đại Tráng thuận tay cầm một cái xẻng nhà ai không biết ở bên ngoài phóng vào, cái xẻng vung vẫy, hung ác đập mấy người kia, dùng hết sức, chuôi xẻng bay đến, quẹt vào mặt một người bị thương, máu chảy như rót.

Mấy người vây quanh quay lại bảo tránh ra, Đại Tráng thấy được bình gas bày trên mặt đất, càng phát ra nộ khí trùng thiên, mắt như nứt ra, mắng một tiếng: “Thao XX, con bà nó chứ.”

Đại Tráng đem cái xẻng còn lại ném về phía một người trong đó, đập trúng bả vai, đau đến người nọ oa oa oa kêu to. Mấy người khác ánh mắt âm trầm tụ lại đánh bọc Đại Tráng, Đại Tráng không sợ chút nào, khom người giơ lên bình gas, không đầu không đuôi hướng trên người mấy người kia đập, bởi vì bình gas vừa lớn vừa nặng, ngược lại là quật ngã hai người.

Nhưng, bình gas tuy nặng có thể nện đau người, đến cùng không phải vũ khí tiện tay, mấy người hồi phục lại tinh thần, liền từng người rút ra đao thép sớm chuẩn bị, dây xích khóa, nhe răng cười hướng về phía Đại Tráng vẫy qua.

Đại Tráng tuy thân thể cường tráng, đến cùng không phải người luyện võ, lại cộng thêm đối phương có nhiều người, yếu không địch lại mạnh, dây xích khóa đập trên lưng anh, phát ra thanh âm nặng nề, lập tức lại bị đao thép chém vào tay, khiến anh nhịn không được phát ra thanh âm thống khổ.

Tiểu Mãn nghe được tim như bị dao cắt đồng thời dũng khí cũng tăng vọt xoay mình, đột nhiên kéo cửa tủ ra, lao tới đưa dao phay trong tay hướng về phía người vừa rồi đánh lén tổn thương Đại Tráng chém tới đỉnh đầu, người nọ nghe thấy tiếng gió nhanh nhẹn quay đầu tránh đi, lại chém trúng bả vai, phát ra tiếng kêu thảm thiết lợi hại, người nọ không kịp nhìn rõ tướng mạo, liền chỉ vào Tiểu Mãn đối với đồng bọn nói: “Nhanh. Nhanh. Chính là nó. Giết nó đi.”

Tiểu Mãn tay trái kéo cánh tay không bị thương của Đại Tráng, tay phải hướng vào trong túi quần sờ sờ, lại vung tay giơ lên, một đoàn bột màu xám màu đỏ lao thẳng tới khuôn mặt mấy người.

“Khục khục khục...”

“Thao XX...Cái gì đó? Ớt? Cay đến mắt lão tử đều không mở ra được...”

Mấy người con mắt đỏ bừng, mờ mịt mở to, lại thấy không rõ trước mắt.

Cái này dễ dàng cho Đại Tráng, anh đem Tiểu Mãn đẩy vào trong phòng, đồng thời túm lấy dao phay trên tay Tiểu Mãn, hướng về đám người kia cuồng vũ vung loạn.

Dựa vào ý chí phải bảo vệ vợ con, Đại Tráng toàn thân dâng lên sức lực vô hạn, tiểu vụ trũ ầm ầm nổ tung, mấy người bị giết đến sợ, cộng thêm dưới lầu vang lên còi cảnh sát, liền phải ném đi ý niệm tiếp tục giết Tiểu Mãn, cướp đường mà trốn.Sau đó cảnh sát chạy tới thanh tra hiện trường cùng hỏi thăm người biết rõ tình hình chứng kiến toàn bộ tình huống, bởi vì cửa chống trộm bị hư mà lộ ra nên nhà Đại Tráng liền đứng mũi chịu sào. Đại Tráng vội vàng để cho Tiểu Mãn tiếp tục ẩn núp.

Đến hỏi thăm Đại Tráng thấy trên đầu trên người đều mang theo vết máu, vội hỏi kết quả, Đại Tráng không muốn để cho Tiểu Mãn lộ ra, đành phải nói mình một mình ở nhà nghỉ trưa, có kẻ bắt cóc phá cửa tiến đến cướp bóc, anh trong lúc kháng cự bị thương, kẻ bắt cóc nghe thấy cảnh sát đến bỏ chạy rồi.

Cảnh sát không khỏi nghi ngờ nói: “Nhưng, nhà lầu trên bị cháy, trong lầu nhiều người hô to gọi nhỏ chạy xuống lầu tránh lửa, anh vậy mà tuyệt không biết?”

Đại Tráng kiên cường chống đỡ nói: “Tôi đi làm mệt mỏi, ngủ như chết, một chút cũng không nghe thấy thanh âm bên ngoài.”

Cảnh sát tuy thấy điểm khả nghi trùng trùng điệp điệp, nhưng, ngoại trừ người báo cháy không có báo án khác, còn chưa tính, cái này chỉ nghi ngờ trong lòng.

Cảnh sát đi rồi, Tiểu Mãn mới đi ra, lần này thật sư bị dọa sợ, lại thấy Đại Tráng cả người toàn máu, càng đau lòng lo lắng hỏi: “Anh phải đi bệnh viện khâu vết thương, xem, trên cánh tay đều lộ thịt ra rồi.”

Đại Tráng lại bất chấp chính anh, lôi kéo Tiểu Mãn nhìn từ trên xuống dưới, thẳng đến khi xác nhận vợ lông tóc không bị thương mới hơi yên tâm, lúc này mới cảm thấy trên người đau nhức. lại vung tay lên, cẩu thả: “Em giúp anh băng bó một chút là được rồi, anh sợ đám người kia còn quay lại. Mịa nó, nơi này không thể ở, không có cửa đâu cưng.”

Nhưng, Tiểu Mãn như bây giờ, cũng không dám đi bên ngoài phòng khách. Sau khi băng bó xong, Đại Tráng lại để cho Tiểu Mãn vào phòng nghỉ ngơi, chính mình nghiên cứu cửa chống trộm một lát xác thực không thể dùng, liền lấy ra 100 đồng nhờ hàng xóm giúp đỡ, chạy tới cửa hàng vật liệu xây dựng gọi công nhân tới, bỏ ra 3000 đồng lắp một cửa chống trộm kiên cố nhất an toàn nhất.

Bởi vì muốn bảo vệ vợ, Đại Tráng không tiện ra ngoài mua thức ăn, cơm tối liền lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh nấu cho Tiểu Mãn một tô mì, Tiểu Mãn không có khẩu vị, ngơ ngác nhìn trần nhà, miễn cưỡng ăn vài miếng liền không chịu ăn hết, Đại Tráng đành phải đem chén Tiểu Mãn đổ vào chén mình, khè khè ăn hết.

Sau khi tắt đèn, Đại Tráng từ phía sau ôm lưng Tiểu Mãn, nhẹ nhàng hôn gáy cậu, nói: “Vợ, đừng sợ. Chúng ta đóng cửa mới, bền chắc. Ai, anh biết em sợ, ngày mai ngày mốt anh đều không đi làm, cả ngày đều trông coi em. Ah, đúng rồi, anh còn nghĩ tới, Tiêu Hạo lần trước cùng anh nói có một phòng đang cho thuê, chúng ta dứt khoát thuê đi, ngày mai sẽ đi, được không?”

Tiểu Mãn mệt mỏi gật đầu, nói: “Ừ, được, chúng ta đi. Còn có, Đại Tráng, còn có một chuyện trọng yếu phải nói cho anh biết. Em hình như nhớ tới một chút chuyện trước đây.”

Nhưng thật ra nhớ toàn bộ, nhưng, Tiểu Mãn nghĩ đến trước đây chính mình từng có một đoạn thời gian tình cảm lưu luyến bảy tám năm, sợ Đại Tráng trong lòng không thoải mái, liền đành phải nhặt trọng điểm mà nói, không phải trọng điểm liền không đáng để kể. Cũng không phải tận lực giấu diếm Đại Tráng, Tiểu Mãn nghĩ đến Đại Tráng từ đầu tới đuôi chỉ có một người, còn toàn tâm toàn ý như vậy, chính mình chợt từ từ nhớ lại đã khiến anh thấp thỏm lo âu rồi, làm gì lại nói những chuyện không liên quan gì khiến cho Đại Tráng bực bội?Đại Tráng kinh hỉ nói: “Thật sự? Vậy em nhớ chính mình là ai, tình huống trong nhà như thế nào sao?”

Nói xong, Đại Tráng cảm xúc giống như cáp treo treo trên thung lũng, cảm thấy lo được lo mất, Tiểu Mãn nhớ tới chuyện đã qua, còn có thể là Tiểu Mãn của mình sao? Em ấy sẽ không trở về nhà của chính mình, không cần mình nữa?

Tiểu Mãn mẫn cảm phát giác cảm xúc Đại Tráng, lập tức đoán được, Đại Tráng nghĩ gì, nhéo nhéo tay anh, giữ vững tinh thần tới dỗ dành anh nói: “Đừng đoán mò, chúng ta hiện tại cũng như vậy, em còn có thể vứt bỏ anh? Hai người chúng ta đã sớm là châu chấu trên một sợi dây thừng, em chạy không được, em cũng không thể rời đi. Nhưng, Đại Tráng, em xác thực nhớ, nhớ em là ai, còn có, người nhà của em.”

Nói xong, Tiểu Mãn lâm vào trầm tư.

Nhận được lời hứa hẹn của Tiểu Mãn, Đại Tráng trong lòng như bay lên trời, ha ha, Tiểu Mãn ví von hình ảnh đẹp, châu chấu trên một sợi dây thừng, tục một chút, đổi câu văn nghệ, không phải là “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”? Ai nha, vợ thật đáng yêu.

Đại Tráng lúc này mới có thể ngừng suy tính hơn thiệt trái tim an ổn trở về, ngược lại là lòng tràn đầy nhiệt tình vì Tiểu Mãn tính kế, nói: “Nhớ bọn họ liền đi tìm bọn họ, em mất tích cũng sắp một năm rồi, người trong nhà sắp vội muốn chết, chẳng lẽ em không muốn mau chóng cùng người nhà liên lạc để bọn họ yên tâm sao?”

Tiểu Mãn chậm chạp lắc đầu, nói: “Hiện tại không được. Đại Tráng, em nói rồi chúng ta phải cùng nhau thẳng thắng thành khẩn, cho nên, em sẽ đem tất cả chuyện của em nói cho anh biết. Nhưng, em hiện tại trong lòng rất loạn, tạm thời không muốn nói quá nhiều, về sau lại nói kĩ càng cho anh biết, có được không? Ừm, trong nhà em không có người nào, chính là cha của em cùng anh trai. Em chủ yếu là lo lắng cho cha của em, từ nhỏ đến lớn, ông rất yêu em, em cũng rất yêu ông. Nhưng chỉ có một điểm, ông không hy vọng em cùng đàn ông cùng một chỗ, mà bây giờ, em không riêng gì với anh, còn cái dạng này, em sợ...ông sẽ không tiếp thu được. Cho nên, lại hoãn một chút, chờ sinh con xong, lại đi tìm ông, chậm rãi nói cho ông biết tình hình thực tế, sẽ tương đối khá hơn.”

Đại Tráng nghe xong có chút rầu rĩ không vui, ai có thể cam tâm tình nguyện bị cha vợ không thích không chấp nhận? Nhưng, nghĩ nghĩ, cha Tiểu Mãn cũng là người bình thường, ai có thể cam tâm tình nguyện để con trai bảo bối của mình cùng đàn ông một chỗ? Đại Tráng nghĩ như vậy, liền cũng thu lại tâm tư bụng dạ hẹp hòi, gật đầu nói: “Vậy cũng được, từ từ sẽ đến. Tiểu Mãn, em yên tâm, anh về sau hiếu thuận cha em, để cho ông từ từ tiếp nhận anh.”

Tiểu Mãn nhẹ nhàng gãi tay Đại Tráng, vui mừng nói: “Được. Em biết ngay anh có thể nghĩ như vậy.”

Đại Tráng nghĩ tới một vấn đề gấp gáp, ấp a ấp úng hỏi: “Vậy em đến cùng tên gì, về sau, anh phải hay không có thể gọi là là Tiểu Mãn, phải gọi tên thật của em sao?”

Tiểu Mãn khóe môi tràn đầy tươi cười, nói: “Em họ Chu, gọi Chu An Trình. Nhưng, em thích anh gọi em là Tiểu Mãn. Về sau lúc chỉ có hai người chúng ta vẫn gọi là Tiểu Mãn. Em là Tiểu Mãn của một mình anh, như thế nào?”Đại Tráng nhếch môi cười ngây ngô không thôi, ôm phía sau lưng Tiểu Mãn, thèm ăn mà hôn cổ của cậu, khàn giọng hô hào: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn,vợ...”

Lời tâm tình độc nhất vô nhị như vậy có thể kích thích người ta điên cuồng, huống chi là Đại Tráng còn trẻ như vậy thời kì nhiệt huyết sôi trào? Yêu say đắm cùng ôn nhu vuốt ve dần dần thay đổi, hôn môi nhẹ nhàng ôn nhu cộng thêm độ mạnh yếu, trên da thịt trắng nõn của Tiểu Mãn hiện ra dấu vết tình dục.

“Làm sao bây giờ? Cứ như vậy gọi tên em, anh đều cứng...”

Cảm xúc sợ hãi đều hóa thành một phòng ôn nhu kiều diễm...

Chỉ là, nhu tình qua đi, Đại Tráng đối với sự tình hôm nay lòng còn sợ hãi, đồng thời có chút nghi kị, nhịn không được, hỏi: “Tiểu Mãn, trước khi em mất trí nhớ phải hay không đắc tội người nào, như thế nào bọn họ muốn giết em?”

Tiểu Mãn nhắm mắt lại, nói: “Không có đắc tội ai. Chỉ là, sự hiện hữu của em, đối với người nào đó chính là ảnh hưởng. Anh ta hy vọng em chết, mà thôi. Hừ, nhưng tiếc chính là, lúc này đây anh ta không có thực hiện được, về sau lại không có cơ hội nữa.”

Đại Tráng việc đáng làm thì phải hỏi: “Ai? Không nên đưa em vào chỗ chết như vậy?”

Tiểu Mãn cười lạnh: “Không có người khác, chỉ có thể là anh ta, anh trai em, Chu An Bằng.”

Đại Tráng kinh dị nói: “À? Anh ta là anh ruột em sao? Thật không có nhân tính sao?”

Tiểu Mãn lẳng lặng nói: “Chúng em không phải một mẹ sinh, em là cha mang về nhà, từ nhỏ anh ta xem thường em, mắng em là tiểu tạp chủng. Nhưng, em cho tới bây giờ vẫn không sợ anh ta, chó sủa không cắn người, Chu An Bằng tính tình sốc nổi, không phải người tài, em chỉ cần thực hiện một kế sách nhỏ liền khiến anh ta không may rồi. Em chán ghét mẹ anh ta, luôn dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn em, ở trước mặt cha tươi cười giống như đối với em thật tốt, mỗi lần cùng Chu An Bằng tranh đấu bị cha phát hiện, bà ta đều là giúp em nói đánh Chu An Bằng, sau lưng lại âm thầm chơi em, khiến em mấy lần ngậm bồ hòn.”

“Về sau?” Đại Tráng nghe đến xuất thần.

Tiểu Mãn khóe môi cong cong, nói: “Về sau em cũng liền hiểu, bà ta ngầm, em cũng ngầm, loại chuyện này, em thế nhưng có thiên phú, hơn nữa, em còn có một lợi thế, bà ta dù thế nào, không có khả năng khai đao Chu An Bằng, mà em, hoàn toàn không có áp lực, em liền lợi dụng Chu An Bằng hung hăng đánh trả bà ta.”

Khi đó, Chu An Bằng mười sáu tuổi, vẫn còn học trung học, thời kì trưởng thành hoang đường, bắt đầu đối với con gái để bụng, vẫn bởi vì tướng mạo suất khí trong nhà có tiền dễ dàng chơi gái, cho nên trong cặp sách của gã cất áo mua. Lúc ấy Chu An Trình mười ba tuổi, chính là Tiểu Mãn, sau khi hiểu rõ bí mật này, thường xuyên chạy tới phòng anh trai, đem những áo mưa nhỏ châm lủng, mà Chu An Bằng không biết gì cả, khiến cho ba nữ sinh mang thai của gã ta.

Gia trưởng nữ sinh, còn có thầy chủ nhiệm thầy hiệu trường vân vân tới tìm Chu Nguyên Dịch, kết quả cuối cùng là Chu Nguyên Dịch bồi thường tiền cho ba gia trưởng, Chu An Bằng bị trường học đuổi, Chu Nguyên Dịch tức giận đối với con trưởng động gia pháp, cơ hồ đem gã ta đánh chết, mẹ Chu An Bằng chạy đến cản, bà Chu hai mươi năm nén giận, nhìn con trai sắp bị đánh chết, rốt cục nhịn không được, đối với chồng ác ngôn, nói được hay không thể nói được đều nói ra hết, hơn nữa ác độc vô cùng, không riêng gì Chu An Trình, ngay cả Chu An Bằng Chu An Trình hai đứa con trai nghe đều ngây người.

Bà gầm rú nói: “Chu Nguyên Dịch. Anh lấy tôi không phải vì có công cụ sinh dục sao? Được, tôi theo anh, sinh cho anh An Bằng, tưởng rằng mẫu bằng tử quý, anh sẽ đối tốt với hai mẹ con tôi, kết quả, anh còn ngại chưa đủ, lại ở bên ngoài đem con riêng trở về tát vô mặt tôi. Mười mấy năm qua, tôi sống một mình thờ chồng chết, còn đối với tiểu tạp chủng khuôn mặt tươi cười đón chào. Lão nương sớm không muốn sống với thái giám qua một đời.”

Chu Nguyên Dịch không nghĩ tới cô ta đem sự tình khuê phòng vợ chồng đối với hai đứa con trai làm rõ, ngay cả “sống một mình thờ chồng chết” “sống với thái giám” đều nói ra, tức giận vô cùng, còn luôn miệng mắng Chu An Trình “tiểu tạp chủng”, kinh ngạc đau lòng đồng thời đau thương hạ quyết tâm: Ly hôn.

Bà Chu cũng chịu đủ rồi, ly hôn liền ly hôn, bà chỉ sẵn lòng chính mình đi, tuyệt không muốn mang theo con trai. Theo bà, mang theo Chu An Bằng đi, ý nghĩa hàm xúc chắp tay nhường tài sản Chu gia cho tiểu tạp chủng Chu An Trình kia. Bà tức giận quát: “An Bằng mới là con trai danh chính ngôn thuận, anh muốn tôi dẫn nó đi, lại không trở lại? Anh không phải là tuổi trẻ không hiểu chuyện phạm vào chút sai lầm sao? Còn có thể không cho nó chút cơ hội sửa lại? Chẳng lẽ nó cũng không phải thân sinh của anh sao, chỉ có Chu An Trình con riêng kia mới là thân sinh của anh?”

“Thân sinh” hai chữ này lúc ấy khiến Chu Nguyên Dịch chấn động, sắc mặt trắng bệch, chẳng qua là khi ấy, tất cả mọi người không có suy nghĩ nhiều.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.