Chu Nguyên Dịch cau mày đánh gãy lời con, trực tiếp sắc bén nói: “Tên kia là ai? Cha muốn bới da nó. Vậy mà đối với con làm ra chuyện vô sỉ như vậy.”
Chu An Trình trong lòng hơi buồn bực, cha con mắt hiểm độc, như thế nào nhìn liền biết rõ mình mang thai? Mà ngay cả Đàm Hoa Thanh cũng chỉ là đoán mò, mình nói là nhọt, Đàm Hoa Thanh liền lập tức tin.
Chu An Trình đầu óc xoay chuyển nhanh, lập tức nhảy lên kế sách ứng phó. Hiện tại Đại Tráng bị tạm giam trong kia, chính mình bụng lớn không thể bôn ba, cha tới vừa vặn, rốt cục có thể có đùi có thể ôm.
Cho nên, hiện tại muốn trách nhiệm gì đều hướng trên người mình ôm, mới có thể khiến cha nguyện ý giúp Đại Tráng đi ra.
Chu An Trình cắn cắn môi, nói: “Không trách anh ấy, đều là tự con sẵn lòng.”
Chu Nguyên Dịch nhìn con trai bảo bối bộ dáng này, phảng phất như thấy được chính mình nhiều năm trước, thân là đàn ông lại ẩn nấp nới núi rừng sống đầu đường xó chợ mang nổi khổ mang thai sinh con, hơi không cẩn thận lộ ra thì có khả năng ngã xuống vực sâu vạn trượng bị vạn người chỉ “quái vật”, mà người khởi xướng, đơn giản hai chữ tình yêu, lầm người lầm mình.
Chu Nguyên Dịch vô cùng đau đớn nói: “An Trình, cha vậy mà không biết con lại hoang đường như thế. So với anh trai con còn muốn hoang đường hơn. Con không phải yêu Tạ Đạt Mẫn yêu đến chết đi sống lại sao? Còn muốn tự sát, làm hại cha một năm nay đều nghĩ con nhảy núi rồi, thương tâm đến tóc bạc. Trong nội tâm hối hận lúc trước không nên bức con. Không nghĩ tới, con như thế nào đảo mắt cùng với người khác không hiểu sao cả trộn lẫn...còn mang thai...”
Chu An Trình ôm đầu, bởi vì cha mắng. Cậu biết rõ, không không để cha xả con tức này, cha trong nội tâm khó chịu, làm sao chịu giúp Đại Tráng ra?
Chu Nguyên Dịch mắng con trai trọn vẹn nửa giờ, Chu An Trình khiêm tốn nghe giáo, còn thỉnh thoảng rót nước trà vào chén cho cha, ý là miệng mắng khô, nhuận nhuận lại mắng.
Cuối cùng Chu Nguyên Dịch ầm ĩ liền cũng không còn cách nào khác, dù sao con trai lớn bụng, chỉ có thể mắng, không thể đánh, mắng cũng chỉ qua lại mấy câu đơn giản “con từ nhỏ đã được người khen thông minh, hiện tại xem tất cả chỉ là thông minh vạt”, “thật sự thông minh có thể để mình chịu thiệt sao?”, “con như thế nào thông minh việc nhỏ, đại sự ngược lại hồ đồ? Con điều kiện như vậy, cuộc sống có thể đủ loại màu sắc, không phải lộn xộn như thế này.” Vân vân.
Chu Nguyên Dịch nhìn con trai nâng cái bụng phình nghe dạy bảo cũng rất sốt ruột, “hừ” một tiếng, đúng là vẫn còn mặt lạnh lòng mềm nói: “Ngồi trên ghế salon đi. Con là nên lần nữa chịu phạt, chỉ sợ là liên lụy đứa nhỏ trong bụng. Hôm nay tạm tha con.”
Chu Nguyên Dịch dùng con mắt tính toán bụng con trai, tính ra ngày, hỏi: “Con đừng cố hết sức như vậy, mấy tháng rồi?”
Trước mặt cha, Chu An Trình đến cùng vẫn là xấu hổ, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hình như là bảy tháng rồi.”Chu Nguyên Dịch bĩu môi, nói: “Chuyện trọng yếu như vậy, chính con cũng làm không rõ nữa sao? Đây rõ ràng là sắp sinh rồi, ít nhất tám tháng. Không chừng có một ngày nói sinh liền sinh rồi. Sinh non chừng một tháng rất hiếm có, cha năm đó sinh non hơn hai tuần.”
Chu An Trình lắp bắp kinh hãi, nói: “À?” Trong đầu rất nhanh chuyển ý nghĩ: Tám tháng?! Vậy cũng không phải là lần suối nước nóng kia, mà là sớm hơn. Chẳng lẽ nói...
Còn có, cha có thể thoáng cái nhìn ra mình mang thai, giống như là từng có kinh nghiệm sinh sản. Chu An Trình trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Chu Nguyên Dịch nhìn bốn phía chung quanh, quyết định thật nhanh nói: “Con không thể ở nơi này, cư xá bình dân loại này quá nguy hiểm, làm người khác trông thấy con thì xong rồi. Cha sắp xếp cho con, lập tức mang con đi, về sau sắp xếp bác sĩ tư nhân, tùy thời chuẩn bị người đỡ đẻ cho con.”
Được cha che chở đương nhiên là tốt, nhưng, nghĩ đến Đại Tráng bị tạm giam bên trong, Chu An Trình lập tức nói: “Muốn dẫn con về nhà sao? Không, con không đi, anh trai anh ấy...”
Chu Nguyên Dịch nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên súc sinh kia. Cha đã xử trí nó rồi, con không cần lo lắng, nó hiện tại cũng không thể hại con, cũng gây không nói sóng gió gì nữa.”
Chu An Trình nhưng vẫn là lắc đầu, nói: “Con không đi. Anh ấy...Đại Tráng, vẫn còn bị tạm giam trong đó, vì bảo vệ con, anh ấy đả thương mấy kẻ bắt cóc. Cha, cha giúp chúng con...”
Chu Nguyên Dịch nghe được cắn răng, nói: “Cha không chỉnh nó là tốt rồi, cha tại sao phải giúp nó, nhìn nó đem con trai bảo bối của cha làm thành cái dạng gì rồi.”
Chu An Trình ai oán nhìn cha, mềm mỏng nhỏ nhẹ nói: “Cha...lúc trước nếu không phải mạng lớn gặp Đại Tráng đi ngang qua, con thật sự chết ở trên núi kia rồi. Cha không biết lúc ấy rất nguy hiểm, bác sĩ nói chậm một chút liền không thể cứu sống nữa, cho dù cứu cũng có thể là phế nhân. Ngực con bị thương, gãy năm sáu xương sường, không phải Đại Tráng cứu con, còn đem tiền anh ấy tích lũy cưới vợ lấy ra cho con nằm viện trị liệu, không biết cha hôm nay thấy con sẽ là dạng gì đâu.”
Chu Nguyên Dịch nghe được cũng liền giảm hơn phân nữa, dù nói thế nào, Đại Tráng kia là ân nhân cứu mạng con trai, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp. Không phải là tình tiết kịch truyền hình hiện tại thường diễn sao?
Chu An Trình thấy cha tiêu giận rất nhiều, liền thừa cơ đem chính mình sau khi gặp rủi ro một năm một mười nói ra, thực tế nói mình mất trí nhớ, còn có, trọng điểm nói chỗ tốt của Đại Tráng, đặc biệt là anh ở trong bệnh viện chăm sóc lợi dụng khoản thời gian rảnh rỗi đi giúp người mổ heo, đi công trường làm công, còn có, cánh tay anh ngã gãy xương còn không nỡ dùng tiền đi băng bó, cuối cùng còn thêm một câu nữa: “Kì thật, là con thích anh áy trước, cũng là con nói ra trước, chuyện không liên quan gì đến anh ấy. Cha, người muốn trách thì trách con đi.”
Ai da, nghe khẩu khí này của con trai, lại còn là theo đuổi trước, lại tỉ mỉ nghe ngóng, Đại Tráng kia so với con trai còn nhỏ hơn ba tuổi, Chu Nguyên Dịch lại càng không thể tức giận, không có cách nào lại tiếp tục nổi khùng, chỉ có thể trách con của mình mất mặt.Hắn không thể làm gì nhìn Chu An Trình, nói: “Ai, cha là trách con. An Trình, con làm sao không thể tiếp nhận khổ tâm của cha? Con còn nhớ rõ con khi còn bé, cha vì sợ con đi đến chỗ không có đường về, đều không cho con cùng con trai chơi không?”
Chu An Trình nghĩ tới, khi còn bé cha xác thực quản mình cùng anh trai rất nghiêm. Mấy thằng con trai khác đều cùng một chỗ leo cây bắn ná cao su, thời điểm trên mặt đất lăn một chỗ, cha luôn làm cho hai anh em ở trong nhà đọc sách xem tivi, lúc ấy An Trình còn cho nguyên nhân mình là thiếu gia cho nên phải học cử chỉ văn nhã, tuy không vui cũng chỉ xuôi ta nghe lời cha mà thành thực ở đó, ngược lại là đọc không ít sách. Về sau, anh em hai người cũng dần dần trưởng thành, Chu An Bằng bởi vì biểu hiện rõ ràng giới tính nam thích con gái, cha liền đối với anh trai nới lỏng quản thúc một chút, lại còn không có cho Chu An Bằng vào trường nam học, mà để cho anh em hai người vào trường nam nữ, kết quả Chu An Bằng liền phát sinh chuyện như vậy, khiến cho người một nhà mất mặt còn khiến cho cha cũng có chút hối hận, thời gian dần qua thuận tiện đối với mình cũng liền không quản như thế nữa.
Chu An Trình chợt nhớ tới một chuyện lý thú, “phốc” một tiếng bật cười, nói: “Thật đúng là có chuyện như vậy. Cha, con còn nhớ rõ, người không riêng gì không cho phép con cùng con trai chơi, ngay cả bạn ngồi cùng bàn, vốn là nữ sinh, bởi vì bị người gọi làm vợ đàn ông, người cũng không con cùng cậu ấy lui tới nữa.”
Chu An Trình vừa nhớ lại vừa ở trong lòng suy nghĩ: Ồ, cha sớm như vậy đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện? Chẳng lẽ ông là thần toán, bấm tay tính toán, biết rõ mình lớn lên sẽ thích đàn ông?
Những lời này của con trai, khiến Chu Nguyên Dịch nhớ lại, khiến hắn nhớ tới bộ dáng tròn tròn nho nhỏ của con trai khi còn bé, mỗi lần một bộ dáng nhu thuận khiến mình vui vẻ, trong nội tâm càng xúc động càng thương tiếc, lời nói cứng rắn cũng bắt đầu trở nên mềm nhũng, cho dù vẫn là mang theo chút oán trách cùng ngữ khí không cam lòng: “Vậy Đại Tráng kia là gì, là nông dân? Nó còn không bằng Tạ Đạt Mẫn nữa. Sớm biết con sẽ cứ như vậy, tìm một người đàn ông không bằng người trước, lần đó liền không ngăn cản con. Ai, thật sự là ngàn vàng khó mua sớm biết như vậy, còn không bằng lúc trước liền đem con thành con gái mà nuôi, cha liền đến nắm chặt con, tìm đàn ông tốt xứng với con.”
Ách...không cần nói như vậy, cha. Chu An Trình cẩn thận mẫn cảm phát giác được trong nội tâm cha dao động, đồng thời trong nội tâm tuôn qua một dòng nước ấm, cha đền cùng vẫn là nhượng bộ, mặc kệ là lớn bao nhiêu, cha vẫn như vậy mà yêu thương mình, bao dung mình.
Chu An Trình nhìn chăm chú cha, nói: “Cha, người cũng đứng oán giận cái này cái kia nữa. Con thật sự thích anh ấy, muốn cùng anh ấy trải qua cả đời. Về phần đứa nhỏ trong bụng này, con cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ có điều, liền xem như là trời ban ân, con vẫn là rất vui sướng. Cha, người nên vui vẻ khi làm ông nội đi?”
Chu Nguyên Dịch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con mình, đến cũng vẫn là nhận thua, nói: “Cha là ông nội sao? Chính xác ra, là ông ngoại? Cha thật đúng là suy yếu, rõ ràng nuôi chính là con trai, lại phải làm ông ngoại.”Chu An Trình nghe cơn tức này của cha tuy mang một ít thuốc nổ, lại một câu so một câu mềm mại hơn, khách quan mà nói so với lần xuất quỹ tức giận lôi đình kia, trình độ nhẹ hơn nhiều, liền linh động mà theo cột leo lên, nịnh nọt nói: “Chính là ông nội, Đại Tráng anh ấy không dám phản đối.”
Chu Nguyên Dịch “hừ” một tiếng, xem như ỡm ờ đáp ứng.
Chu An Trình trong lòng âm thầm nắm tay, cha thái độ hòa hoãn hơn phân nữa rồi, đêm nay lại cố gắng nỗ lực, nhất định ngày mai khiến cho ông đi làm việc của Đại Tráng.
Đến ban đêm thời gian đi ngủ, Chu An Trình chủ động mở miệng, làm nũng nói: “Cha, chúng ta cùng nhau ngủ được không, thiệt nhiều lời muốn nói cùng cha.”
Chu Nguyên Dịch cũng biết tâm tư của cậu, bĩu môi nói: “Nói chuyện có thể, chính là không cho phép nhắc đến chuyện của cậu ta.”
Chu An Trình ha ha cười qua loa nói: “Được.”
Không nhắc tới Đại Tráng là không thể nào, đêm nay, hai cha con cùng ngủ một giường lớn, trò chuyện một chút việc khi xa cách, Chu Nguyên Dịch hỏi sự việc gặp nạn của An Trình, chỉ sợ là Chu An Bằng xếp đặt thiết kế.
An Trình tuy ghét anh trai, lúc này cũng không bỏ đá xuống giếng, thành thật nói: “Cùng anh ấy không có quan hệ gì. Con chính là những ngày kia trong nội tâm buồn bực, muốn đi ra ngoài giải sầu, cha người biết con vốn là thích đi leo núi, chỉ là lần này đi xa một chút. Con chính là mời người dẫn đường kia, con hồi tưởng lại, không phải người tốt, có thể anh ta thấy con trên người mang nhiều tiền của, nổi lên lòng xấu xa. Hiện tại mới biết được một câu nói xưa, ở bên ngoài hành tẩu, tiền tài không nên để lộ ra. Bằng không thì, sẽ đưa tới họa sát thân.”
Chu Nguyên Dịch nặng nề thở ra, nói: “Cho dù vừa mới bắt đầu không phải An Bằng, nó về sau đối với con cũng đáng giận. Nhưng, An Trình, ý của cha, nó rốt cuộc là anh trai con, một anh trai duy nhất, cha đã trừng trị nó, con coi như bỏ qua đi?”
An Trình hào phóng nói: “Được, con nghe cha.”
Trừng trị Chu An Bằng dễ dàng, chỉ sợ cha thương tâm. Nhưng, sau khi sinh con, không có vướng bận phình bụng, tại sao phải sợ anh ta? Anh ta nếu dám lại đến khiêu khích, chơi chết anh ta. An Trình trong lòng nghĩ, vui vẻ ở trước mặt cha rộng lượng.
Kế tiếp, Chu An Trình thấy thái độ cha lại rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, liền không để tuột thời cơ đem câu chuyện chuyển lên người Đại Tráng, bất động thanh sắc tẩy não cha.
Chu An Trình nói một toa xe chỗ tốt của Đại Tráng, cần cù, dũng cảm, lương thiện, chính nghĩa, thông minh, khiêm tốn, cẩn thận... Lộn xộn một đống lớn, dù sao chỗ nào cũng là tốt, khiến Chu Nguyên Dịch quả thực trong lòng nghi ngờ Điền Đại Tráng trong miệng con trai phải hay không không cần hóa trang có thể trình diễn chiến sĩ Hồng Quân chính nghĩa tay không giết giặc ngoại xâm.
Tóm lại một câu, truyền thống phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đều thể hiện ở cho người Điền Đại Tráng.
Chu Nguyên Dịch nhịn không được nói: “Đại Tráng kia, thực sự tốt như vậy? An Trình cha nhớ con trước kia nói Tạ Đạt Mẫn cũng rất tốt.”Chu An Trình trầm mặc một lát, nói: “Cha, người đây là đang vạch trần điểm yếu của con. Về sau không cần nhắc đến Tạ Mẫn Đạt, quá khứ liền để cho nó đi qua.”
Chu Nguyên Dịch không cho là đúng nói: “Nói một chút thì thế nào? Khiến cho tiểu tử kia cũng biết rõ một chút, để cho cậu ta có chút cảm giác nguy cơ.”
Chu An Trình ấp a ấp úng nói: “Ngàn vạn lần đừng...Cha người đây là đang phá con. Nói thật, Đại Tráng trước đó không lâu hỏi con, con nói dối anh ấy, nói con trước kia chưa có nói chuyện yêu đương, giống như anh ấy là mối tình đầu.”
Ách...Chu Nguyên Dịch nghe cái này tâm bịch một cái, loại chuyện này đáng giá nói dối gạt người sao? Con trai thật đúng là yêu hèn mọn. Con trai lớn không thể giữ trong nhà, liền thích đến loại tình trạng này sao?
Chu Nguyên Dịch cả buổi không nói chuyện, phiền muộn thở dài một hơi, nói: “Con tại sao? Cậu ta là nông dân, không cần nhìn, cha cũng có thể tưởng tượng được, điều kiện khẳng định cũng không khá hơn chút nào, đáng giá cho con nịnh hót như vậy sao?”
Chu An Trình con mắt u ám, yếu ớt nói: “Vâng, có lẽ trong mắt người bình thường, anh ấy không có gì tốt, không có tiền, không có quyền, không có bằng cấp, nhưng, thiên vị con thì tốt. Cho tới bây giờ, đối với con tốt chỉ có ba người, cha người, Tạ Đạt Mẫn, còn có Đại Tráng. Tạ Đạt Mẫn đừng nói, đều là chuyện đã qua. Cha, từ nhỏ cha liền thương con, Chu An Bằng luôn phàn nàn người bất công, trong nội tâm cũng biết người xác thưc thiên vị con, nhưng, người còn có công việc, còn có những người khác phải bận tâm phải cân bằng, con có thể nhận được, tón lại có hạn. Mà con, là người theo đuổi hoàn mỹ, muốn con thích người ta, trên trời dưới đất, chỉ yêu một mình con, trong mắt anh ta chỉ có con. Nói như vậy rất quái đản, nhưng đó là cách nghĩ của con.”
Chu An Trình yên lặng nhìn con trai, rốt cục thở dài, nói: “Nếu là thật như vậy, ngược lại là coi như cũng được. Một đời một kiếp nguyện làm một đôi là giấc mộng của bao nhiêu người.”
“Nhưng, sợ liền sợ, tâm người sẽ thay đổi.” Chu Nguyên Dịch lời nói thấm thía nói: “Cậu ta trước kia là trong mắt chỉ có con, bởi vì làm ổ trong cái thôn nhỏ kia, chưa thấy qua các mặt của xã hội, nhưng, hiện tại không giống, trong đô thị choáng ngợp vàng son này hấp dẫn hơn nhiều, cũng coi như có chút năng lực, lại có con giúp đỡ, tin tưởng rất nhanh thời gian dần qua trở nên nổi bật, nhưng, đã có tiền về sau thì có càng nhiều lựa chọn, cậu ta còn có thể duy trì tâm lúc đầu không thay đổi sao? Trong mắt trong tâm cậu ta còn có thể chỉ có một mình con sao? Cậu ta còn so với con nhỏ hơn ba tuổi.”
Chu An Trình làm ra một bộ nghiêm túc suy nghĩ lời cha nói, nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn cha, ánh mắt thanh tịnh kiên định, nói: “Con cảm thấy Đại Tráng sẽ không thay đổi. Cha, không phải con khoe khoang, xem người vẫn có vài phần chính xác. Đại Tráng tính cách thành thật giữ chữ tín, lại không phải là phái trung thực không có thay đổi, hơn nữa rất có lòng cầu tiến, nếu gặp được cơ hội thích hợp, nhất định có thể thành châu báu. Hơn nữa, anh ấy đối với con toàn tâm toàn ý, cho dù phát đạt, cũng sẽ không có những suy nghĩ ăn no sinh suy nghĩ lung tung. Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng con sinh sai người, cuối cùng vẫn là rơi vào kết quả giống cha. Nhưng, mặc dù vậy, cũng không có gì, cha còn không biết tính cách con sao? Một lần bất trung, trăm lần không cần. Người thay lòng đổi dạ biến đi, ít nhất con còn có đứa nhỏ. Giống cha năm đó, cha có con, giống nhau sẽ không hối hận.”
Chu Nguyên Dịch nghe xong lời này, trong nội tâm “lộp bộp” một phát, cho rằng con trai đoán được cái gì. Đang muốn mở miệng, Chu An Trình lại như không có việc gì chuyển đến chủ đề thật sự: “Cha, người có người quen bên cục cảnh sát sao?”
Chu Nguyên Dịch tức giận nói: “Không có. Nhanh đi ngủ. Con một người mang thai, chính mình dưỡng tinh thần tốt thì được rồi, quản nhiều như vậy làm gì. Cậu ta làm việc không để ý trước sau, xui xẻo nên chính mình gánh vác, ngồi xổm trong tù vài ngày tính là gì.”
Nhưng, sau khi con trai ngủ rồi, Chu Nguyên Dịch nghỉ một lát, ngược lại là bình thường trở lại.
Con trai mất tích lâu như vậy, chính mình một người vốn không tin thần phật cũng tin bồ tát, mỗi ngày trước mặt bồ tát cầu nguyện, chỉ cần con trai bình yên, tùy tiện cùng người dạng gì cùng một chỗ đều được. Hiện tại tốt rồi, con trai đã bình an rồi, chính là bồ tát hiển linh. Còn muốn đổi ý sao? Bồ tát giáng phẫn nộ xuống, vạn nhất gặp lại tai họa gì, lại cầu mất linh. Cho nên, vẫn là tiếc phúc, giày vò cái gì. Điều kiện tốt một chút nữa cũng không so đo, hơn nữa, con trai trong bụng có cháu, cũng không thể để cháu trai vừa sinh ra không có ba, cô độc mồ côi ba? Huống chi con trai còn thích Điền Đại Tráng kia, dứt khoát liền một mắt nhắm một mắt mở coi như hết.
Nhưng, Chu Nguyên Dịch vẫn là quyết định muốn trước tận mắt nhìn người con rể mới này phẩm hạnh phải hay không được tốt như An Trình nói, cảm giác con trai như là bị tưới một tấn thuốc nước, đem một tiểu hỏa nhi nông dân xem thành người đàn ông tuyệt thế, còn không phải khanh không lấy chồng.
Ngày hôm sau sau khi rời giường, Chu An Trình nói đi ăn bữa sáng, lúc đi ngang qua hành lang, lại nghe cha trong thư phòng gọi điện thoại, thanh âm có chút lớn: “Cục trưởng Lưu, chuyện này còn phiền toái anh giúp đỡ một chút, chàng trai trẻ đều là cứ như vậy, thanh niên lỗ mãng, thích động thủ, lại không có nặng nhẹ. Nhưng, cháu ngoại trai kia của tôi xác thực là bị chọc nóng nảy, cửa chống trộm đều bị nạy ra rồi...”
Chu An Trình vội vàng rón ra rón rén lui trở về phòng của mình, khóe môi hơi vểnh lên, vui sướng nghĩ: Ơ ơ, Đại Tráng lúc nào biến thành cháu ngoại trai cha rồi? Cha thật đúng là, ngày hôm qua nói mặc kệ, cũng không cho mình quản, kết quả vẫn là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, xem, sáng sớm bắt đầu tìm người tìm quan hệ. Còn làm sau lưng mình. Là muốn làm Lôi Phong sao?
*Lôi Phong: 18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.
Dù rằng có thể từng tồn tại người lính tên là Lôi Phong trên thực tế, thì những giai thoại về cuộc đời anh mà hệ thống tuyên truyền của đảng Cộng sản dựng lên đã gây ra nhiều tranh cãi mạnh mẽ, khiến anh trở thành một đề tài cho nhiều người Trung Quốc chê cười và nhạo báng. Tuy nhiên có một sự thật rằng hình ảnh của Lôi trong vai trò một quân nhân mẫu mực đã tồn tại qua nhiều thập kỷ với những thay đổi về mặt chính trị ở Trung Quốc.