An Trình sáng sớm thức dậy, trước xử lí ăn uống của Bảo Bảo cùng tất cả sự việc, nhìn nó nhắm mắt lại lại ngủ, mới hôn lên khuôn mặt nhỏ non nớt, đắp lên cái màn màu trắng, bốn phía đều là cây rào gỗ chắn tại giường nhỏ.
Ra khỏi phòng, tựa ở sân thượng hành lang bên cạnh, gọi điện thoại cho Đại Tráng, ôn nhu nói nhỏ: “Dậy rồi sao?”
“Sớm thì dậy rồi. Tụi anh hôm nay phải đi một chỗ rất xa, tìm một hầng đầu sư rất lợi hại. Vợ em thì sao? Ăn cơm chưa?”
Nói chuyện không có dinh dưỡng hai ba phút, Đại Tráng nói: “Tụi anh phải lên đường, lát nữa rãnh rỗi lại gọi lại cho em.”
An Trình tắt máy, đi xuống dưới lầu.
Trong nhà ăn, Chu Nguyên Dịch ngồi ở bên cạnh bàn ăn xem báo, chờ An Trình. Trên mặt bàn, bày mấy cái chén, đền là từ sáng sớm chú Lê từ bên ngoài cửa hàng mua về.
Chu Nguyên Dịch dặn dò con trai nói: “Bảo Bảo lại ngủ? Tiểu từ này thời gian gầnđây liền năng lên không ít rồi, ôm đều có chút nặng tay.”
An Trình cười cười, nói: “Đúng vậy, con nít mau lớn.”
Chu Nguyên Dịch vừa xem báo vừa tiện tay cầm bánh bao trong dĩa lên ăn, cắn miếng thứ nhất chỉ cảm thấy bánh bao này cũng quá không xong rồi, da bánh bao dính vô tăng, như là bánh xốp dính nước, miễn cưỡng nuốt vào, lại cắn miếng thứ hai, Chu Nguyên Dịch thiếu chút nữa phun ra một miệng.
Bánh bao này là nhân thịt gì.
Rất khó ăn.
Chu Nguyên Dịch giữ lễ nghi, mặc dù lại ở trong nhà mình cũng không lộn xộn nhả đồ ăn trong miệng, hắn lấy một tờ giấy ăn che miệng, đem bánh báo nhân thịt nhồi buồn nôn nhổ ra sạch sẽ, cầm mấy ly nước chanh uống một ngụm lớn, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn, nhíu lông mày hỏi An Trình: “Đại Tráng đi công tác vài ngày phải không? Như thế nào còn không thấy trở về? Đi đâu?”
An Trình nói dối.
Chu Nguyên Dịch liền cho rằng Đại Tráng thật sự là đi làm việc nán lại, thở dài, nói: “Ăn đồ ăn Đại Tráng làm quen rồi, ăn những thứ này thực không có cách nào chịu đựng, khẩu vị bị dưỡng quen rồi.”
An Trình nghe xong càng nhớ Đại Tráng hơn, chẳng qua chỉ mới có ba ngày, tưởng như đã qua thật lâu.
Ngoại trừ nhớ thương, còn có lo lắng.
Đương nhiên, có điện thoại liên lạc với Đại Tráng, hóa giải rất nhiều lo lắng, có thể thông qua điện thoại giờ phút nào cũng có thể bảo trì liên lạc với Đại Tráng, nghe được thanh âm của anh.
Mặc dù có camera theo dõi, nhưng, bởi vì khoảng cách quá xa, thật sự xem không rõ lắm, thường thường là một đoàn hình ảnh mơ hồ, kĩ càng phân biệt, có lẽ là gió thổi bay góc áo Đại Tráng.
Chu Nguyên Dịch ăn sáng xong đi làm, mảnh đất kia đã thu rồi, hiện tại một đống sự tình, An Trình cũng không cách nào không đếm xỉa, sau khi trở lại phòng mở máy tính, sau đó bận việc một hồi.Trong chốc lát, Bảo Bảo lại tình, trong miệng “oa oa” mà kêu, múa may hai cánh tay nhỏ, không biết là đói bụng hay tè dầm.
An Trình đi qua, cởi tã bé ra nhìn nhìn, điểm cái mũi nhỏ, nói: “Hóa ra con chế tạo ô nhiễm môi trường.”
An Trình thay tã cho bé, sau khi rửa tay đi ra phát hiện Bảo Bảo lại khóc, không có biện pháp đành phải đút cho bé một bình sữa.
Bảo Bảo dùng sức mút sữa bò, quai hàm nhỏ phồng phồng, một lát lại mở ra đôi mắt giống hạt đậu nhìn cha, lại nhắm mắt lại tiếp tục bú sữa, trời sinh lông mi dài ưu tú ở dưới mí mắt bao quay một vòng tròn, như là một sợi lông nhỏ đen sì.
An Trình nhịn không được dùng ngón tay thon dàu chọc chọc khuôn mặt nhỏ non nớt của bảo bảo, nói: “Nếu ba con có ở đây, lại nói con. Ăn tốn thật nhiều tiền sữa bột, còn phải tốn tiền mua tã. Toàn bộ di động của Trung Quốc, phải thu phí hai chiều.” (-_-!!! Thật sự không hiểu nghĩa câu này)
Nói đến ba, An Trình nhịn không được lo lắng, tự nhủ nói: “Thật muốn anh ấy trở về, ai...”
Ngược lại là Đại Tráng không làm sao nhớ đến vợ con, nhật trình mỗi ngày đều sắp xếp đầy, theo Trì Đức Triết khắp nơi hối hả ngược xuôi, điều tra rõ tình huống, tìm kiếm cửa khả năng đột phá.
Con đường hàng đầu thuật của Từ Uyển Nhi đi như thế nào, do thám biết rõ ràng mới mời được cao thủ hàng đầu ở phương diện này đến hàng phục bà ta, nhưng, Từ Uyển Như ít khi lộ diện, điểm này thật sự không thể nào thăm dò được. Đành phải tìm rất nhiều người, các loại pháp thuật đều có, long xà hỗn tập, còn không phục lẫn nhau, yêu cầu Trì Đức Triết cùng Đại Tráng đến điều hòa.
Chẳng qua, vấn đề lớn chính là đột phá Phó gia.
Địa hình bên ngoài, Trì Đức Triết và Đại Tráng đã sớm thăm dò rất nhiều làn, làm rất nhiều công tác chuẩn bị, chính là tình hình bên trong đến tột cùng là như thế nào, không có biết. Không dám tùy tiện hành động.
Có người biết lắc đầu nói: “Từ Uyển Nhi trước kia không hắn thấy rất lợi hại, bởi vì Phó gia trước kia đã từng mời qua hàng đầu sư bên ngoài cùng bà ta quyết chiến, một lần kia, Từ Uyển Nhi thắng, Phó gia đại bại, Phó gia từ trên xuống dưới hơn mười người rơi vào người thì chết, người thì ngốc ngốc, giả vờ bị điên, còn lại là bị phù phép, sung làm nô bộc, hoặc là đi xa hương, lại không dám chọc nữ ma đầu này, mà Từ Uyển Nhi sau khi nghỉ ngơi qua trận chiến kia, tu luyện tăng tiến không nói, còn đem chỗ ở Phó gia gia cố thêm, hơn nữa, rất nhiều cửa đều làm pháp thuật, hiện tại rất nhiều người bên ngoài căn bản không thể do thám tình huống bên trong, nói là phòng thủ vô cùng kiên cố.”
Trì Đức Triết cùng Đại Tráng đều lâm vào khó xử, biết rõ việc này phải mạo hiểm, chỉ là, quá nhiều mạo hiểm, đã nói phải bình an trở về nhà.
Thẳng đến...
Bọn họ tìm được một người mấu chốt.
Một người toàn thân bị thương, đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi miệng không thể nói.
Mời một hàng đầu sư giải hàng đầu cho nó, đứa nhỏ “ô ô” khóc, đứt quãng nói: “Người đàn bà kia thật độc ác, bà ta cầm kim đâm chú ba, để cho em nhìn thấy, liền...may mắn em trốn ra...”Trì Đức Triết cùng Đại Tráng không nghĩ tới chính là, đứa nhỏ này lại là em họ của An Trình. Phó gia nhân khẩu thinh vượn, Phó Tu Nhiên có ba an hem, y là người nhỏ nhất lão tam, phía trên còn có hai anh trai, hai người anh đều sinh không ít con, mà đứa con thứ ba của anh trai Phó Tu Nhiên, tên là Phó Hưng Yên. Một lần quyết chiến kia, Phó gia nguyên khí đại thương, còn lại không quá mấy ngừoi, trong đó Phó Hưng Yên là một trong số đó, bị Từ Uyển Nhi dùng linh hàng chi thuật khống chế được, ở Phó gia làm công.
Trì Đức Triết cùng Đại Tráng nghe được nó nói chú ba, này không phải là Phó Tu Nhiên sao? Phó Tu Nhiên còn sống? Hai người lập tức hưng phấn.
Phó Hưng Yên khóc nói: “Còn sống thì thế nào? So với người chết cũng không khác lắm. Chú ấy chính là suốt ngày năm ở trên giường, ngay cả ác nữ kia cầm kim đâm chú ấy cũng không biết. Xem như là người thực vật.”
Đại Tráng cầm tay đứa nhỏ này không ngớt lời hỏi: “Chú ba của em làm sao vậy? Là người đàn bà kia hạ xuống cho ống ấy hàng đầu thuật gì sao? Có thể cởi bỏ không?”
Phó Hưng Yên thúc tha thút thít nói: “Giải mới có thể cởi bỏ, chẳng qua, chú ấy đã nằm trên giường hơn hai mươi năm, chỉ sợ giải, ngược lại chú ấy sẽ chết. Người đàn bà kia cũng không dám giải cho chú ấy, sợ giải rồi liền chết.”
Sau đó, Trì Đức Triết cùng Đại Tráng mới biết được Phó Tu Nhiên đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Từ Uyển Như xem như là che dấu hàng đầu sư, là người kế thừa pháp thuật gia tộc, không giống hàng đầu sư khác muốn hành tẩu giang hồ, bà ta chủ ý là làm thiếu nãi nãi, âm thầm điểu khiển cầm giữ Phó gia, trải qua ngày tháng tiêu dao. Cho đến khi, Phó Tu Nhiên ngoại tình, làm cho bà ta không thể nhịn được nữa mà lộ ra móng vuốt, vốn là dùng hàng chia rẻ khiến cho hai người chia tay, sau đó hạ hàng tình yêu trên người Phó Tu Nhiên. Nếu người bình thường, bị hạ hàng về sau sẽ trung thành. Nhưng,Phó Tu Nhiên xem như ý chí đặc biệt kiên định, đợi thần trí quay trở về, ý đồ thoát khỏi, một lần hướng anh cả Phó gia cầu cứu, nói chuyện bị hà hàng. Anh cả Phó gia chấn kinh rồi, lại liên tưởng đến phó thác của cha trước khi chết, hơn phân nửa cùng người phụ nữ này không thoát khỏi liên quan, liền lén liên lạc nhân thủ, muốn giam cầm em dâu yêu tà này. Nào biết em dâu này thật sự có tài, lại đem hàng đầu sư anh cả mời đến đánh bại, đồng thời yêu tính đại phát, làm hại Phó gia thương vong thảm trọng, anh cả Phó gia, anh hai Phó gia cùng mấy đứa nhỏ đều chết trong lúc chiến đấu, mà Phó Hưng Yên lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, mới dung nạp.”
Nhưng, bên trong trận chiến này, Tử Uyển Như bản thân cũng đại thương nguyên khí, thế cho nên không khống chế nổi Phó Tu NHiên, mắt thấy y ý đồ chạy trốn. Từ Uyển Như quyết định chắc chắn, hạ cho Phó Tu Nhiên một loại hàng tình yêu lợi hại nhất, gọi là “tình định cả đời”, loại hàng đầu này đối với người thi đầu hàng cắn trả lại thật lớn. Từ Uyển Như người hạ hàng không thể đổi ý, phải yêu Phó Tu Nhiên cả đời, một khi thay lòng đổi dạ, bản thân bà ta bị cắn trả gắp ba lần.
Phó Tu Nhiên bị hạ loại hàng này vẫn không chịu khuất phục, y đối với người phụ nữ này hận thấu xương, lưu lại trong ý thức không muốn đối mặt bà ta, cộng thêm tác dụng hàng đầu thuật, rốt cục mất đi ý thức.
Từ Uyển Nhi hao hết tâm lực, lại chỉ lấy được một bộ thể xác, trong nội tâm hận. Bà ta mỗi ngày cầm kim đâm Phó Tu Nhiên, muốn gọi y tỉnh lại, nhưng, đối phương như thế nào đều bất tình.
Hận đến mức tận cùng, hận không thể để y chết.
Hết lần này tới lần khác không thể để cho y chết.
Bởi vì hàng tình yêu này cắn trả, y chết, bà ta cũng không sống được.
Nghe xong lời Phó Hưng Yên, Đại Tráng nhòn Trì Đức Triết, hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Trì Đức Triết sờ cằm, nghĩ một lát, nói: “Mang theo đứa nhỏ này đi cục sát, dùng tội danh mưu sát tố cáo Từ Uyển Nhi, cùng cảnh sát liên thủ, cứu Phó Tu Nhiên ra.”
Đại Tráng mừng rỡ như điên, chuyện này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, xem như không có nhục sứ mạng.”
An Trình một lòng chờ đợi kết quả quyết chiến.
Bên trong camera truyền đến hình ảnh trong chốc lát lại truyền đến thanh âm tiếng cười “cạc cạc”, trong chốt lát lại truyền đến tiếng súng dày đặc.
Rốt cục, điện thoại Đại Tráng đã đến, kích động vạn phần:
“Từ Uyển Nhi chết rồi. Anh tận mắt thấy bà ta chết. Ánh mắt của bà ta phát nổ, bên trong rõ ràng mọc ra một gốc cây dưa leo.”
“An Trình, anh nhìn thấy ba của em. Trời à, ông ấy giống như là thời gian ngừng lại, ông ấy không giống ba của em, ngược lại là giống anh trai em.”
“Nhưng, ba của em...”
“Bọn họ nói, Từ Uyển Như chết rồi, hàng đầu thuật tự động giải trừ, nhưng, ba của em...ông ấy vì cái gì còn không tỉnh?”
“Bác sĩ nói, đây là tiềm thức người có vấn đề. Ông ấy trước đây mỗi ngày đều phải đối mặt với tổn thương cùng lừa gạt, cho nên, ông ấy bản năng phong bế giác quan chính mình. Muốn ông ấy tỉnh lại, phải để cho ông ấy ý thức được ông ấy hiện tại an toàn, còn có, người yêu của ông ấy đang chờ đợi ông ấy tỉnh lại, ai nha, như thế nào cảm thấy rất buồn nôn, như là thụy mỹ nhân đang chờ vương tử đến hôn? Cái này không có quan hệ gì với anh, mau mau triệu hoán cha vợ đại nhân...”