Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 89



Edit+Beta: Minh Miu

An Trình nhìn Bùi Vĩ Trạch, chậm rì rì nói: “Anh ấy không nhất định muốn gặp ngài.”

Bùi Vĩ trạch nhíu lông mày, trong thanh âm mang theo không kiên nhẫn: “Đó là chuyện giữa hai cha con ta, không có chỗ cho người ngoài xen vào.”

An Trình khẽ cười một tiếng, nói: “Tôi không phải ngoại nhân, trên mặt ý nghĩa nào đó, quan hệ của tôi cùng anh ấy so với quan hệ ba con của hai người càng thân mật hơn, tôi là nội, nhân, của, anh ấy.”

Bùi Vĩ Trạch lắp bắp kinh hãi, trừng mắt nhìn An Trình nửa buổi không nói chuyện, sau đó, mặt mày cúi xuống, có chút ủ rũ nói: “Vậy sao? Cậu nói là, con của tôi là đồng tính luyến ái? Điều đó không có khả năng?...”

An Trình tự nhiên hào phóng tùy ý hắn nhìn, nói: “Đồng tính luyến ái là cảm tình bình thường của nhân loại, anh ấy thiếu tình thương của ba hơn hai mươi năm, trưởng thành hơi lệch lạc một chút, cái này không thể trách anh ấy, chỉ có thể trách... tất cả do hoàn cảnh trưởng thành.”

Ngụ ý, ông thân là ba đẻ Đại Tráng, sinh mà không nuôi, hiện tại Đại Tráng trưởng thành ông tới nhận con, còn muốn chít chít méo mó vấn đề tính hướng cái gì, liền tìm chỗ nào đó mát mẻ ở lại đi. Đại Tráng còn không muốn nhận thức ông người ba này nữa đấy.

Vượt qua dự kiến của An Trình chính là, Bùi Vĩ Trạch tâm tính rất nhanh liền điều chỉnh lại, không hề đề cập vấn đề đồng tính luyến ái này, ngược lại nói: “Tóm lại, ta đến cũng đã đến, hai ba con chúng tôi chung quy phải gặp mặt một lần.”

An Trình cười hỏi: “Anh ấy tới gặp ông, phải hay không chuyện đầu tiên chính là làm kiểm tra ADN? Ha ha, xem ngài tùy thời chuẩn bị để bác sĩ kiểm tra đây này. Cũng phải, ngài là nhân sĩ thành công như vậy, làm sao có thể tùy tiện nhận con trai trở về?”

Bùi Vĩ Trạch sắc mặt có chút xấu hổ, nói: “Ngược lại là cũng không cần gấp gáp như vậy. Ta có thể cùng nó trước tâm sự.”

An Trình sắc mặt nghiêm chỉnh, nói: “Ngài nên cùng anh ấy nghiêm túc tâm sự. Nếu như ngài biết rõ anh ấy và mẹ anh ấy những năm này trải qua chính là cái gì, ngài có lẽ sẽ không như vậy qua loa mà vội vã đi gặp anh ấy.”

Bùi Vĩ Trạch trên mặt có chút động dung, nói: “Hai người...mẹ con họ những năm này sống không tốt sao?”

An Trình trong thanh âm mang theo lãnh ý, nói: “Một người thân không có sở trưởng, lại là phụ nữ yếu đuối đang mang thai một thân một mình trốn đi tha hương, bà có thể tốt chỗ nào? Chỉ có điều, bà thật sự vẫn là may mắn, té xỉu ven đường được người cứu, người cứu bà bởi vì thân tàn tật không thể có con, cho nên tiếp nhận mẹ con hai người, còn đối với con của bà như con của mình. Chỉ có điều, cùng với ngài giàu có như vậy không có biện pháp so sánh, nông thôn nha, mỗi ngày cơm rau dưa, chẻ củi làm việc nhà nông, đứa nhỏ cũng không đến trường đọc sách, dựa vào tự học miễn cưỡng có thể đọc sách biết chữ, không phải mù chữ.”

Bùi Vũ Trạch biểu tình trở nên nặng nề.

An Trình nhìn hắn, nói: “Còn ngài? Ngài tình hình gần đây là như thế nào?” An Trình nhìn bốn phía, 'phòng cho tổng thống' lắp đặt thiết bị xa hoa đồ dùng bên trong toàn là màu sắc kiểu dáng phương Tây, đèn thủy tinh hoa lệ treo trên đỉnh đầu ánh sáng chói lóa, khiến An Trình không khỏi nhớ đến căn phòng ngủ lúc mình dưỡng thương ở quê Đại Tráng, Đại Tráng dùng một mảnh gỗ làm đầu giường, dùng cây trúc đan thành ghế, chỉ có một đài 21 inch trên TV còn một vài bông tuyết.”Ta...” Bùi Vĩ Trạch có chút khó có thể mở miệng, những vẫn là kiên cường chống đỡ nói: “Năm đó ta thật sự rất yêu Tử Quân, nếu không phải cha ta cực lực phản đối, ta đã sớm cưới cô ấy...”

An Trình cười cười, nhìn rõ mồn một, nói: “Cha ngài còn khỏe mạnh không? Ông ấy cũng nên qua đời rồi đi? Cũng không thể ở trong mộ phần phản đối hai người? Hoặc là, cha ngài không phải người bình thường, ông sẽ dùng pháp thuật thần kì, ví dụ như, xác chết vùng dậy, cho nên, cho đến hôm nay, còn như cũ dùng lực lượng không thể tưởng tượng nổi phản đối ngài đi tìm hai người họ trở về, thế cho nên lại để cho ngài đến trễ hơn hai mươi năm?”

Bùi Vĩ Trạch lần nữa bị chặn không nói được ra lời.

An Trình hiểu rõ nói: “Cho nên nói, ngài kì thật, đã sớm cùng người khác kết hôn, đã có gia đình? Ngài phải hay không là đã sớm đem người con gái tên Tử Quân quên rồi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống, tùy ý bà một mình đi dị quốc tha hương giãy dụa tìm kế sinh nhai, không hề nhớ tới, cũng không hề hỏi đến?”

“Vậy thì thế nào? Nhiều năm như vậy, ta không thể còn không kết hôn chờ một người căn bản chẳng biết đi đâu. Trên mặt ý nghĩa nào đó, Tử Quân đi không từ giả như vậy, ta cũng rất đau lòng.” Bùi Vĩ Trạch bỗng nhiên nổi giận, đem bật lửa trong tay dùng sức ném trên mặt thảm, nói: “Gặp quỷ rồi. Ta là tới nhận con, tại sao phải nghe cậu một người ngoài lải nhải phê phán ta.”

An Trình cười một tiếng, nói: “Kì thật, tôi là chuẩn bị tư tưởng cho ngài. Con của ngài luôn nghĩ, ngài sở dĩ nhiều năm như vậy đều chưa từng đến tìm hai người bọn họ, là vì ngài rất nghèo, ngài bản thân khó bảo toàn, nếu như anh ấy biết rõ sự thật không phải như vậy, ngài kì thật vô cùng có tiền, không phải không có năng lực, không phải không có khả năng. Năng lực đầy đủ nhưng căn bản không muốn nhận hai mẹ con bọn họ trở về, đến lúc đó, ngài nói con của ngài có thể hay không nói những lời khó nghe còn hơn lời của tôi nói bây giờ. Cho nên, nói đến thế thôi, ngài vẫn là nghĩ kĩ lí do thoái thác, lại đi gặp anh ấy. Thân là người yêu của anh ấy, tôi hy vọng anh ấy nhận được sự yêu mến thừ ba của mình, mà không phải tổn thương, bất kể là cố ý hay là vô tình.”

Bùi Vĩ Trạch nhẹ gật đầu, trầm thấp nói: “Được, cảm lời chân thành khuyên bảo của cậu.”

An Trình ra khỏi khách sạn, lại không có lập tức lái xe đi, cậu quay đầu lại nhìn ánh đèn rực rỡ vàng son lỗng lẫy của khách sạn, cảm thấy buồn vô cớ: Người ba đẻ này của Đại Tráng, còn không bằng không nhận. Nói cả buổi như vậy, ông ta thậm chí không hỏi đến tên của Đại Tráng.

Buổi tối hôm nay, Đại Tráng vẫn là qua mười giờ mới về nhà, đầy cửa tiến vào thấy An Trình không ngủ, nghiêng người dựa vào trên giường đọc sách, không khỏi đi tới cười cợt một câu: “Ơ, còn chưa ngủ? Lại đang chờ anh, hửm?”

Vợ thật tốt, mỗi ngày đợi mình về cầu xuyên vào... sao có thể ngoan như vậy cơ chứ? Đại Tráng dù mệt mỏi nhưng trong nội tâm rất vui vẻ, chỉ là ở bên ngoài chạy một ngày, phong trần mệt mỏi, dù muốn phục vụ vợ cũng phải tắm rửa trước.

An Trình trừng mắt anh, nói: “Nhanh đi tắm rửa, trở lại em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừm, phương thức dùng thân thể nói chuyện anh thích.” Đại Tráng vừa tìm quần áo của mình, vừa thuận miệng đùa giỡn vợ.Đại Tráng tắm chừng mười phút đi ra, đồ lót cũng không mặt, một thân bọt nước liền hướng về phía An Trình nhào tới.

An Trình tức giận đẩy anh, nói: “Cả người đều là nước còn cọ trên người em...”

“Lập tức ma sát liền phát nhiệt, trước cho em một chút nước hạ nhiệt...”

“Em thật sự có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho anh biết...”

“Phải phải phải, quan trọng hơn, quan trọng hơn...vợ em thật sự rất chặt...ah, sít chặt anh thật thoải mái...”

An Trình lời nói chuẩn bị cả nửa buổi liền cứ như vậy đều bị ngăn chặn ở bên trong cổ họng, cuối cùng đều hóa thành âm thanh rên rỉ mềm mại: “A...A...Ưm...”

Dùng thân thể trao đổi chừng gần một giờ, mới xem như giày vò đã xong.

Dùng BCS chính là thuận tiện, phía trên còn kèm theo bôi trơn, xong việc kéo ra vứt đi, không cần thanh lý, chỉ là Đại Tráng ngẫu nhiên sẽ phàn nàn một câu cách một tầng nhựa plastic đến cùng không thoải mái bằng bắn bên trong, chỉ có điều, nghĩ đến thể chất mang thai của An Trình, cũng chỉ ngoan ngoãn mang bảo hộ.

Đại Tráng đem nửa túi bạch trọc chất lỏng trong BCS xử lý một phát, lại đi đến phòng tắm lấy một cái khăn nóng, xoa mồ hôi trên người cho An Trình, mình cũng xoa xoa, trở về trên giường nằm xuống, ôm vợ trong ngực, hôn một bên mặt cậu, nói: “Ngủ đi.”

An Trình mài mài răng, nói: “Em còn có lời quan trọng chưa nói đâu, không cho anh ngủ.”

“Ah, em nói, cam đoan không ngủ.” Đại Tráng mệt mỏi một ngày, vừa rồi lại ra sức lấy lòng vợ một giờ, lúc này mí mắt cao thấp sắp đánh nhau, vì không ngủ, đành phải An Trình nói một câu anh trả lời một câu.

“Em hôm nay gặp một người.”

“Em mỗi ngày gặp không ít người, cái này là lời quan trọng?” Đại Tráng cảm thấy đoạn đối thoại không có dinh dưỡng như vậy rất khó để anh tập trung tinh thần, xem, địa phương không xa, chu công đang vẫy tay chảo anh.

“Một người đàn ông rất có tiền, bao hết một tầng khách sạn, có năm sáu bảo vệ đi theo.”

Những lời này khiến Đại Tráng liền tỉnh táo, hồ nghi hỏi: “Là...khách hàng?” Khách hàng nha, đương nhiên là có tiền, MA là một quốc gia đô thị hóa như vậy, kẻ có tiền như người mù quáng chạy theo mốt, so không hết.

An Trình ra sức thắt gút, nói: “Không tính.”

Đại Tráng không có phương pháp bình tĩnh, ngầm ghen tuông nói: “Không phải khách hàng em đi gặp anh ta làm gì? Vợ, anh không phải là gần đây bận rộn một chút sao? Không cách nào theo em sao? Được rồi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, theo vợ.”

An Trình ác ý nói: “Khách hàng kia lớn lên rất đẹp, thân cao chân dài...”

An Trình triệt để bạo phát: “Vợ, em sao có thể như thế...”

An Trình sờ lên mặt Đại Tráng, nói: “Lớn lên rất giống anh, dáng người giống, ngũ quan cũng giống, chính là lớn hơn hai mươi...”

“Hóa ra là lão nam nhân, lão nam nhân cũng không được...”

Đại Tráng vẫn không thể nào kịp phản ứng, không ngừng ghen tuông.

An Trình rốt cục không thừa nước đục thả câu nữa, nói: “Đại Tráng, ông ta tự xưng là ba của anh.”

Đại Tráng ngây ngốc một chút, nói: “À?”

An Trình: “Vừa rồi em nói người đàn ông có tiền kia, ông ta tới tìm anh. Ông ta nhìn thấy vòng tay kia, trên vòng tay có khắc tên mẹ của anh, tên là Tử Quân, bà là con gái nuôi của Bùi gia bọn họ, Bùi Tử Quân, chính là mẹ anh.”

Đại Tráng nhíu mày, nói: “Ông ta rất có tiền?”

An Trình châm chước nói: “Hẳn là vậy. Thoạt nhìn là tương đối có tiền.”

Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cũng được. Vậy ông ta không cần anh dưỡng lão cho ông ta, chính bản thân ông ta có tiền.”

An Trình nhìn Đại Tráng, nói: “Vậy thì xong rồi?”

Đại Tráng nói: “Hoặc là, ngẫu nhiên vẫn là đi thăm người thân? Rốt cục là trực hệ, về sau nhớ kĩ tiết đoan ngọ gửi một ít bánh chưng, tết trung thu gửi bánh trung thu, lễ mừng năm mới gửi câu đối, dù sao ông ta có tiền, nghĩ đến cũng không cần anh hiếu kính tiền mừng năm mới.”

An Trình có chút khó có thể tin mà nhìn Đại Tráng, nói: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Đại Tráng gật gật đầu, nói: “Cứ như vậy đi. Dù sao, anh chưa từng muốn mưu cầu cái gì của ông ta, cũng không có thể có cảm tình gì đối với ông ta. 24 năm, ông ta chưa từng có đi tìm mẹ của anh, mẹ của anh đến chết cũng chưa từng nhắc tới ông ta, anh nghĩ, anh cùng ông ta, cũng lại không có cái gì để nói.”

Nếu như có thể thực đơn giản như vậy thì tốt rồi. An Trình sầu lo mà nghĩ, cảm thấy, cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp, ai, sớm biết như vậy, lúc trước không nên khuyến khích Đại Tráng đi tìm ba ruột cái gì.

Bùi Vĩ Trạch thẳng đến ngày thứ tư mới xuất hiện trước mặt Đại Tráng. An Trình lo lắng, đem công chuyện của công ty đều đẩy đi,theo Đại Tráng cùng nhau đi gặp hắn.

Lúc này đây, Bùi Vĩ Trạch lại là làm đủ tư thái, không có giống như lần đầu tiên cho một đống bảo vệ hộ tống hắn, rất điệu thấp mà tự mình tìm đến, đối mặt ánh mắt nhìn kĩ Đại Tráng, thái độ của hắn thậm chí có chút khiêm tốn, hơn nữa, không có đề cập tới kiểm tra ADN chủ đề nhạy cảm đâm vào thần kinh Đại Tráng.

Hắn nhìn chăm chú Đại Tráng, ánh mắt thâm thúy thật lâu không có dịch chuyển, nửa ngày, hốc mắt ửng đỏ nói: “Đại Tráng? Con gọi là Đại Tráng? Đứa nhỏ ngoan, con cùng mẹ đều chịu ủy khuất. Ta có lỗi với hai người...”

Đại Tráng có chút cảm thấy không biết làm thế nào.

Vốn Đại Tráng là muốn nhẹ nhàng xử lý chuyện này, dù sao anh đối người ba ruột có tiền này vô dục vô cầu, nhưng, đối phương là người lịch lãm lại hạ thấp tư thái sám hối như vậy khiến cho Đại Tráng nhớ đến chuyện cũ, vì người mẹ đã mất mà thương tâm.

Trong ấn tượng của Đại Tráng, mẹ dường như chưa từng có lúc vui vẻ, bà tin phật, có một lần, Đại Tráng sốt cao không lùi, bà trông coi Đại Tráng ngày đêm không nghỉ, nước mắt như mưa mà hướng Bồ Tát cầu xin: “Người thân mang tội là tôi, muốn báo ứng liền đến trên người tôi, con của tôi còn nhỏ, van cầu ngài, quan thế âm bồ tát đại từ đại bi...”

An Trình ở dưới mặt bàn nhéo cánh tay Đại Tráng, nho nhỏ mà trấn an anh.

Bùi Vĩ Trạch bỗng nhiên nói: “Đều là lỗi của ta, ta sẽ đền bù tổn thất của con, con của ta, cho nên, ta sẽ đem tất cả tài sản sở hữu trên danh nghĩa của ta chia cho con, một nửa tặng cho con. Đại khái là mười tỷ đô la.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.