Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 93



Edit+Beta: Minh Miu

Đại Tráng cho rằng đến chào hàng, nghĩ thầm: Rất không có ánh mắt. Chúng tôi cần làm thụ tinh nhân tạo sao? Trên tay của chúng tôi ôm một đứa bé xinh đẹp như vậy.

Đại Tráng vừa mới còn cười mặt liền lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Chúng tôi không cần cái đó. Tránh ra, không cần ảnh hưởng chúng tôi nghỉ ngơi.”

Cậu trai kiên nhẫn nói: “Không phải, tiên sinh anh hiểu lầm rồi, kì thật tôi là muốn mời các anh giúp chúng tôi.”

Đại Tráng cho rằng gặp đám người thất học hoặc là bị bệnh cần phải giúp đỡ, hơn nữa lần trước anh trên đường còn gặp một người đàn ông trung niên kéo lấy một cô bé, nói cái gì vé xe mất không về nhà được, chỉ cầu một miếng ăn, lúc đó Đại Tráng còn tin là thật mua cho hai cha một cuốn bánh ráng, ai biết cuối cùng lại là đòi tiền, đến cùng cho 100 đồng mới đuổi được, người con trai này mặc sạch sẽ, thoạt nhìn tay chân vẫn rất khỏe mạnh, như thế nào cũng đi ăn xin? Đại Tráng chỉ phải tự than thở xui xẻo mà móc túi quần, hỏi: “Cậu cần bao nhiêu tiền?”

Cậu trai dùng ánh mắt bi phẫn nhìn anh, tôi giống ăn mày như vậy sao?

“Muốn làm cái gì?” An Trình xen vào một câu hỏi.

“Kì thật là kho t*ng trùng của bệnh viện chúng tôi có chút vấn đề nhỏ, cần hai vị giúp đỡ một chút. Yên tâm. Là có trả thù lao.” Người con trai tranh thủ thời gian nói.

Đại Tráng nghe rõ: Ah, hóa ra thằng này là muốn bảo chúng ta đi quyên t*ng trùng. Có thù lao là cái quỷ gì. Lão tử thoạt nhìn rất thiếu tiền sao?

An Trình cũng nghe hiểu rồi, PHỐC cười một tiếng, nhìn đứa nhỏ này lớn lên cũng không tệ lắm, nói chuyện đần độn như vậy, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền bắt đầu đùa giỡn: “Bao nhiêu tiền, cậu nói thù lao?”

Người con trai cho là bọn họ có hứng thú, vội vàng nói: “Một lần 100.”

An Trình nghẹn cười, hỏi: “Làm như thế nào?”

Người con trai có chút xấu hổ, chần chờ nói: “Cái gì làm như thế nào? Tất cả mọi người là đàn ông, đều hiểu mà. Không phải là dùng tay làm cho ra sao, làm ra cái kia, làm cho đủ một ly liền được rồi.”

“Cái gì? Muốn làm đủ một ly?” Đại Tráng trong đầu tự động não bổ ra mình bình thường uống một chén nước lớn, lập tức không thể bình tĩnh: Bà mẹ nó, muốn triệt ra một ly chất lỏng? Đây không phải muốn chúng ta tinh tẫn nhân vong sao? Mới cho 100 đồng thù lao?

Đại Tráng cảm thấy tiểu tử này đầu óc nhất định là bị lừa đá.

Cậu trai cũng hiểu được thật oan, người này não đang nghĩ đi đâu vậy? Vì cọng lông gì mà lãnh đạo muốn ép mình đến động viên người này quyên t*ng trùng? Quả thực là không hiểu được. Hết lần này đến lần khác người này khó nói chuyện như vậy, bên người còn có người hát đệm, càng là khó thêm khó.

Chỉ có điều, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này công việc tạm thời sẽ mất, cậu trai đành phải kiên trì tiếp tục: “Không phải ly bình thường á, là cái loại chuyên dùng trong bệnh viện, rất nhỏ rất cạn, cùng với một lần của người bình thường không khác nhau lắm.”Cậu nói rõ à? Không cần dọa người như vậy.” Dù sao nhàn rỗi cùng là nhàn rỗi, An Trình cảm thấy trêu chọc đứa nhỏ này cũng thú vị lắm, liền nói: “Cậu xem chúng tôi giống người thiếu 100 đồng sao?”

Cậu trai gãi gãi đầu, dùng ngữ khí thương lượng nói: “Vậy 200 đồng?”

An Trình nhíu mày.

Cậu trai tiếp tục nâng giá lên: “300 đồng? 400 đồng?...”

Đại Tráng không kiên nhẫn được nữa, nói: “Cút! Bao nhiêu tiền cũng không đi. Cậu phiền chết rồi.”

Nhưng, cậu trai này lại khiến An Trình nổi lên lòng nghi ngờ: Thù lao dịch vụ cung cấp t*ng trùng của bệnh viện chẳng lẽ không phải được định giá sao? Cậu trai này nhiều lắm chỉ là nhân viên công tác, dựa vào cái gì có thể tùy ý nâng giá? Trừ phi...cậu ta là hướng về phía mình hoặc là Đại Tráng mà đến.

An Trình híp híp mắt, hỏi cậu trai kia: “Đều bảo cậu lăn, cậu không nghe thấy? Trong công viên này nhiều người như thế, cậu không tìm người khác, chỉ tìm chúng tôi là chuyện gì xảy ra?”

Cậu trai vốn là nghẹn lời một lát, mới nói: “Bởi vì hai người lớn lên đẹp nhất, bệnh viên chúng tôi đương nhiên là vì mưu cầu vì khách hàng cung cấp t*ng trùng tốt nhất, cho nên...”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Đại Tráng vung vẩy nắm đấm đánh gãy: “Cút ngay! Lỗ tai kia của cậu không dùng được? Có muốn tôi khiến nó càng không dùng được không.”

Không nghĩ tới, cậu trai vậy mà không sợ đánh, còn kiên trì không đi.

An Trình giảm thấp xuống thanh âm, hỏi cậu trai kia: “Cậu chẳng lẽ nhìn không ra, chúng tôi là một đôi đồng tính luyến ái sao?”

Cậu trai gật gật đầu, nói: “Đã nhìn ra. Cho nên hai người càng nên hiến t*ng trùng. Nghe nói, bên trong đồng tính luyến ái có rất nhiều người thông minh ưu tú, nhưng, hai người đàn ông ưu tú như vậy đi làm gay, gen ưu tí không thể truyền thừa, ngược lại là để cho người ở khu lạc hậu nghèo khó càng sinh càng nhiều, toàn bộ tố chất của quốc dân đều thấp xuống. Cho nên, hai người càng nên quyên t*ng trùng, để nâng cao tố chất con người, người người có trách nhiệm.”

Đại Tráng chắc chắn xác định, khẳng định cùng kết luận cậu trai này đầu nhất định bị lừa đá hoặc là heo đâm rồi, mới có thể nói ra những lời không bình thường như vậy.

Hết lần này tới lần khác còn chán ghét như vậy, giống con ruồi đuổi cũng đuổi không đi, tức giận Đại Tráng kéo An Trình một cái, nói: “Cậu ta không đi, chúng ta đi. Đụng đến quỷ rồi đây mà.”

Nói xong, Đại Tráng liền lôi kéo An Trình đi, không nghĩ đến cậu trai kia giống như kẹo da trâu dính lên, vội vàng nói: “Tiên sinh, ngài chờ một chút...”

Đại Tráng muốn xắn tay áo đánh người rồi. Tiểu tử này có chút muốn ăn đòn ah!

An Trình đối với Đại Tráng thì thầm nói: “Em hù dọa nó một chút, cam đoan cậu ta không dám lại đuổi theo.”

An Trình nhìn chằm chằm vào cậu trai, khóe môi nở ra nụ cười tà khí, nói: “Cậu đi theo chúng tôi làm gì? Cậu cũng biết chúng tôi là đồng tính luyến ái, cậu còn đi theo? Tin hay không đợi lát nữa chúng tôi đến một chỗ không người, hai người coi trọng một người, trực tiếp bắn bên trong cậu, cũng không cần cái gì ly nữa, chính cậu kẹp chặt thế là được, cũng có thể trở về báo cáo kết quả công tác rồi...”Nói còn chưa dứt lời, cậu trai đã chạy không thấy bóng dáng rồi.

An Trình đi đến trước mặt Đại Tráng đang trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp đánh mất chức năng ngôn ngữ, lơ đễnh nói: “Đi thôi. Không có việc gì, cậu ta sẽ không theo nữa.”

Đại Tráng khôi phục lại tinh thần, nói: “Bà mẹ nó! Vợ em...”

An Trình lỗ mũi hừ một tiếng: “Thế nào? Bị khí phách uy vũ của em làm sợ ngây người?”

Đại Tráng ôm lấy cổ của cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau không cho phép nói những lời như thế nữa. Hù dọa người cũng không được. Em là của anh. Của mình anh.”

An Trình nổi giận, nói: “Anh nha nhìn xem chỗ nào rồi hãy phát tao. Bỏ tay ra.”

Bị quấy rầy một trận, Đại Tráng cùng An Trình đều có chút khó chịu, vốn có ý định lên xe về nhà, ai biết Bảo Bảo bỗng nhiên tỉnh, lại sinh long hoạt hổ, ồn ào muốn ở trong công viên tiếp tục chơi.

An Trình coi con trai là sinh mệnh, Đại Tráng coi vợ là đệ nhất thiên hạ, không dám không nghe theo, vì vậy, một nhà ba người tiếp tục ở công viên chơi.

Một ngón tay nhỏ bé của Bảo Bảo chỉ điểm, mơ hồ không rõ nói: “Máy bay...bay bay...bay cao cao...”

An Trình cùng Đại Tráng theo ngón tay nhỏ nhắn mập mạp trắng nõn của Bảo Bảo nhìn sang, trong sân hình tròn có mấy đứa đang chơi máy bay lúc bay cao lúc hạ thấp, trong buồng máy bay đều là đứa nhỏ một hai tuổi đến năm sáu tuổi không bằng nhau, khu khác phần lớn là cha hoặc mẹ hoặc bà nội ông nội ôm ngồi, mà lớn hơn một chút là tự mình ngồi, trên eo buộc dây an toàn.

An Trình cúi đầu xuống, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo, ôn nhu hỏi: “Bảo Bảo muốn ngồi máy bay sao?”

Cái đầu nhỏ tròn núc ních của Bảo Bảo giống như gà con mổ thóc gật gật, nói: “Muốn...Muốn...Máy bay...”

An Trình liền làm quyết định: “Đại Tráng, em muốn ôm Bảo Bảo ngồi máy bay, anh phụ trách ở dưới chụp ảnh cho tụi em.”

Đó là đương nhiên, Đại Tráng là tổng hậu cần trong nhà. Mỗi lần đi ra ngoài, đều là Đại Tráng cõng ba lô còn phải ôm Bảo Bảo, lúc An Trình ôm Bảo Bảo, Đại Tráng phải cầm trong tay đủ loại đồ vật bình sữa đồ chơi uống nước liền mang theo bình nước ấm núm vú cao su các loại, còn phải tranh thủ lúc rảnh rỗi mà chụp hình lưu niệm cho hai cha con, hiện tại cũng không ngoại lệ, Đại Tráng vội vàng đáp ứng một tiếng: “Được.' Đem Bảo Bảo đưa cho An Trình, tự giác nói: “Chờ một chút, anh đi mua vé.”

Đại Tráng mua vé đưa cho An Trình, nhìn một lớn một nhỏ tiến vào phạm vi hoạt động của máy bay, Bảo Bảo hưng phấn vỗ tay: “Máy bay...Bảo Bảo bay cao cao...” khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn như là hoa nở.

Đại Tráng vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra, nắm chặt thời cơ chụp một tấm “răng rắc” cho vợ con, lại không may bỏ lỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, không có chụp tốt, Đại Tráng hô lớn: “Bảo Bảo, nhìn chỗ này, chỗ này, cười một cái.”

Bảo Bảo rất nể tình nghiêng đầu hướng về phía ba nở nụ cười, lập tức lại đối với máy bay tự tình: “Ah... máy bay...Bảo Bảo thích...”An Trình ôm Bảo Bảo ngồi lên máy bay, thắt dây an toàn cho Bảo Bảo đang hưng phấn ngó ngó sờ đồng sờ tây, nhưng vẫn là đem tâm can bảo bối ôm ngồi trên đùi của mình.

Hai tầng bảo hiểm.

Sau đó đối với Đại Tráng ở bên ngoài rào chắn chụp hình không ngớt mỉm cười đưa tay mô phỏng động tác cắt đao.

Đại Tráng đáp lại vợ bằng khuôn mặt tươi cười, lại khoa tay múa chân các loại chọc Bảo Bảo cười.

Bảo Bảo mới không cần để ý đến anh, cái đầu nhỏ xoay qua chỗ khác nhìn, bộ dáng nho nhỏ kia, quả thực là hưng phấn đến nổi không biết nên làm như thế nào.

Máy bay bắt đầu bay lên, bay cao cách mặt đất một đoạn, lập tức tầm nhìn rỗng rãi hơn nhiều, trời xanh mây tắng dường như cách gần hơn, Bảo Bảo duỗi ra móng vuốt nhỏ mập mạp muốn đi bắt mây trắng, trong miệng vui vẻ gọi “Ah ô ah ô“.

An Trình ôm Bảo Bảo ngồi, ánh mắt cũng đang vòng vòng trong không trung vô ý thức mà tìm kiếm thân ảnh của Đại Tráng.

Đại Tráng vẫn đứng ở bên ngoài rào chắn. Ngẩng cổ lên bầu trời xanh nhìn vợ và con trai, khóe môi mang ý cười.

Bỗng nhiên, An Trình trông thấy một mỹ nữ giữa trời lạnh mà còn mặc quần da ngắn đi đến bên người Đại Tráng, nói với anh cái gì đó.

Đại Tráng biểu lộ có chút quẫn bách, tránh ra bên cạnh hai bước. Mỹ nữ kia lại đi theo cước bộ của anh, kiên nhẫn, miệng đỏ tươi há ra hợp lại, không biết đang nói cái gì.

An Trình tức giận nắm chặt lấy ngón tay, nghĩ thầm, không đến nỗi đi? Đại Tráng lúc nào trở nên trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy rồi hả? Đến công viên một chuyến còn có nhiều người bắt chuyện như vậy. Mới đuổi một anh đẹp trai, hiện tại lại tới mỹ nữ. Xem ra mình đối với anh quản giáo sơ sài rồi.

Máy bay phải bay đủ 10 phút mới có thể xuống, An Trình liền nhìn xem Đại Tráng trốn tránh mỹ nữ thần sắc có chút hổn hển rồi, cảm thấy có chút hơi yên ổn.

An Trình có thể tưởng tượng ra, Đại Tráng không phải loại người như vậy, nếu không phải vì chờ mình cùng Bảo Bảo, anh tuyệt đối đã sớm rời đi rồi.

Nữ nhân này đến cùng đang nói cái gì? Bắt chuyện? Hay là chào hàng? An Trình hồ nghi nghĩ.

An Trình ôm Bảo Bảo xuống máy bay, Đại Tráng vội vàng tiến về phía trước vài bước, ở bên ngoài rào chắn liền tiếp nhận Bảo Bảo, nổi giận đùng đùng nói: “Bệnh viện này của bọn họ có phải là bị bệnh thần kinh? Nào có chỗ nào khuyến khích người đi quyên t*ng trùng như vậy...chúng ta đi mau, đi chỗ nào liền theo chỗ đó phiền chết rồi...”

Hóa ra mỹ nữ này cũng là nhân viên của bệnh viện vô sinh vô dục kia sao? Bọn họ rất thiếu t*ng trùng sao? Hay là... An Trình nhăn lại lông mày, nhìn chằm chằm vào nữ nhân quần da kia một lát, luôn cảm thấy chuyện này có kì quặc.

Cũng may cậu trai kia vừa rồi có anh mắt, không có tiếp tục đi theo.

Ba người có chút mất hứng về nhà.

Chỉ có điều, về đến nhà liền thoải mái. Nghỉ ngơi trong chốc lát, Đại Tráng lại đầy máu sống lại, chuẩn bị xuống bếp nấu một chén canh cho Bảo Bảo và An Trình, trong đó có đậu hủ thịt cá chiên giòn bánh cùng canh ngô ngọt Bảo Bảo thích ăn, có cà tím ngư hương cùng nước sốt thịt bò mà An Trình thích ăn, về phần Đại Tráng, theo lời anh nói chính là “Anh cái gì đều có thể ăn, hai người thích ăn thì được rồi.”Sau bữa cơm tối, vợ chồng son dùng xe trẻ em đẩy Bảo Bảo đi tản bộ ở chỗ có rất nhiều phòng tập thể hình cách nhà không xa.

Không nghĩ tới, ở chỗ này, cũng có thể gặp người của bệnh viện kia.

Hơn nữa, vẫn luôn tìm Đại Tráng nói chuyện, làm cho Đại Tráng cũng sắp gào thét rồi.

Cái này, An Trình cơ bản có thể khẳng định, bọn họ là hướng về phía Đại Tráng mà đến.

Bọn họ đến cùng muốn làm gì? Phải hay không là Bùi Vĩ Trạch phái người đến?

Chỉ có điều, chỉ là chuyện quấn người này, ngược lại là cũng không có những hành động nguy hiểm gì khác, khiến An Trình hơi yên tâm.

Ít nhất, Bùi Vĩ Trạch vô tình tổn thương Đại Tráng, dùng chính là phương thức đường cong cứu quốc.

Không biết mục đích đối phương ở đâu, nhưng, âm thầm lét lút ở sâu lưng giở trò như vậy khiến người không thoải mái biết hay không? Còn nữa, loại chuyện này, luôn không có biện pháp ngàn năm đề phòng cướp. Huống chi, cuối tuần còn tốt, chính mình theo Đại Tráng, không thể xảy ra chuyện gì, còn bình thường, lúc Đại Tráng một mình phải làm sao đây? An Trình sầu lo nghĩ.

Cần nghĩ biện pháp gì để hóa giải? An Trình đang cân nhắc, đã thấy Đại Tráng đi tới, ở bên tai mình nhỏ giọng nói: “Đám chết tiệt này làm sao lại âm hồn bất tán như vậy, đi ở đâu đều có thể gặp. Thao, nếu không, dứt khoát quyên một lần? Bọn họ nói, trên cơ bản quyên một lần thì xem như xong việc, về sau chúng ta chính là tự mình chủ động, cũng không thể quyên. Không giống hiến máu, có thể hiến nhiều lần. Bằng không, đứa nhỏ đi trên đường đều là của một người, thế giới này không phải liền game over sao? Nếu không, dứt khoát quyên một lần, có ghi chép, bọn họ sẽ không đi đến phiền chúng ta nữa.”

An Trình suy nghĩ chuyện này, ngược lại là cảm thấy có thể thực hiện.

Cùng anh trốn, không bằng lấy lui làm tiến.

Dứt khoát lừa bịp lão già Bùi Vĩ Trạch kia một lần, để ông lão già hỗn đãn giở âm mưu quỷ kế, tính kế người đàn ông của tôi đúng không? Để cho ông lật thuyền trong mương.

An Trình khóe môi khẽ nhếch, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nói: “Được.”

Lúc này một người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi, nghe xong Đại Tráng trả lời, lập tức mừng rõ mà chạy tới, nịnh nọt cười: “Thật tốt quá! Vị tiên sinh này tư tưởng giác ngộ thật cao. Vậy... hẹn thời gian? Ngày mai đến bệnh viện chúng tôi như thế nào? Tôi lập tức đi sắp xếp một chút.”

An Trình cười nói: “Kì thật tư tưởng giác ngộ của tôi cũng rất cao, tôi cùng anh ấy cùng làm.”

Khuôn mặt người đàn ông có chút cứng đờ, lập tức ha ha cười nói: “Đương nhiên. Hoan nghênh, hoan nghênh, càng nhiều càng tốt.”

Ngày mai là chủ nhật, An Trình để cho dì Hứa mang theo Bảo Bảo, chính mình cùng Đại Tráng đi bệnh viện kia.

Người đàn ông trung niên ngày hôm qua dẫn bọn họ đến phòng chuyên môn thu t*ng trùng, chỉ vào hai gian phòng, nói: “Hai người một người một phòng”, lại lần lượt đưa cho hai người một ly plastic nhựa nho nhỏ, nói: “Liền để ở trong này, làm xong đem ra thì được rồi.”

An Trình đi đến bên trong phòng đưa đầu vào dò xét, gọi lại người nọ, nói: “Trong này treo tất cả đều là ảnh chụp mỹ nữ, nhưng, là không đúng khẩu vị của chúng tôi, anh cũng biết, chúng tôi là...” An Trình thành thạo mà dừng lại một chút, nói: “Phiền anh đổi một ít hình chụp mãnh nam tới, không có kích thích như thế nào khiến cho đi ra?”

Đại Tráng quả thực muốn chảy nước mắt rồi, vợ, em quá bưu hãn rồi, thật đúng là nói ra được.

Người đàn ông bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đi chỗ nào tìm ảnh chụp mỹ nam? Đang chần chờ, lại nghe thấy An Trình nói: “Tôi đây cùng anh ấy một phòng. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, có thể có chút cảm giác. Dù sao chính là thủ dâm, tuốt ra liền xong, phải hay không?”

“Ách...cái này...” người đàn ông nghĩ nghĩ, gắng gượng mà đồng ý.

An Trình đi vào trong phòng nhìn nhìn, xác nhận không có cameras, đưa tay ôm lấy cổ Đại Tráng, dùng chân đá cửa, hấp dẫn thổ khí như lan*: “Cái này thỏa mãn tâm nguyện của anh đi à nha? Ở chỗ của người khác, phải hay không là tương đương với dã chiến? Kích thích không?...”

*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc”-hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hấp dẫn của mỹ nhân động lòng người.

Đại Tráng hậm hực nói: “Nếu có thể cắm vào mới kích thích, chỉ dùng tay chỗ nào đủ?”

Không chịu nổi An Trình hôn môi cùng khiêu khích, Đại Tráng nhanh chóng đạt được cảm giác.

An Trình ôm lấy cổ Đại Tráng, Đại Tráng ôm eo An Trình, hai người dán cùng một chỗ, trốn ở góc tường, rất nhanh liền tuốt ra.

An Trình ra ở trong tay Đại Tráng, Đại Tráng ra ở trong tay An Trình.

Khoan hãy nói, tại địa phương như thế, mặt đỏ tới mang tai, tim đập nhanh hơn, loại cảm giác cẩm kị này rất nhanh đạt được khoái cảm.

Sau khi làm xong rồi, Đại Tráng thấp giọng nói: “An Trình, trong tay em mới là của anh.”

An Trình khóe môi khé nhếch, cười một tiếng, nói: “Làm sai lại có cái gì quan trong? Không phải nói chúng ta sau khi quyên xong không cùng bọn họ có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn từ trong biển người mênh mông nhận loại này trở về sao?”

Đại Tráng ngẫm lại cũng đúng, liền không hề chú ý nữa.

Kế tiếp, Đại Tráng liền quên chuyện này, mà An Trình vẫn nhớ, rất cảnh giác muốn biết trong hô lô này muốn làm cái gì.

Mặc kệ là thuốc gì, bị hóa giải một phen như vậy, nên cũng hại không được Đại Tráng nữa đi. Hừ!

Nửa tháng sau.

Vẫn là gian phòng đen kịt kia, nam nhân ngồi trên ghế đang nghe cấp dưới báo cáo:

“...Vợ của Bùi Vĩ Trạch đã mang thai, qua kiểm tra, thời gian mang thai là năm tuần.”

“Thực mang thai!” Người đàn ông trong bóng tối vỗ lan can, lớn tiếng khen một tiếng: “Tốt.”

Bọn thuộc hạ sau khi được bố trí kế hoạch lui ra, người đàn ông vuốt điếu xì gà trong tay, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng âm tàn như sói, tự nhủ nói: “Hiện tại, thu lưới. Bùi Vĩ Trạch, đây là thời điểm tính toán tất cả nợ nần với người. 22 năm, ta cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.