Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 1: Tiểu ngư đậu đậu



Thiết kế giản dị lạnh như băng, phía trong cái phòng ngủ siêu lớn là cái giường KING SIZE hình tròn bằng da được đặc chế.

Nếu nói đây là phòng cho người ở, không bằng nói là dành cho Thủy tộc ở. Bốn bức tường thì hết ba mặt đều là mấy cái hồ kính khổng lồ. Bên trong có đủ loại cá đang bơi lội. Mặt tường duy nhất không phải là hồ kính chính là tủ quần áo!

Dười ngọn đèn lờ mờ, Một người phụ nữ xinh đẹp đang mặc y phục. Làn da bạch tích, dáng người gợi cảm, tóc xoăn dài đến thắt lưng, ngũ quan trên khuôn mặt trái xoan chỉ có thể dùng một chữ “đẹp” để hình dung, nói tới nữ nhân này, chỉ có thể gọi là cực phẩm.

“Ngươi rốt cục có muốn kết hôn với ta không?” Nữ nhân sau khi mặc quần áo xong hỏi nam nhân đang bán lỏa ngồi trên giường.

“Ngươi cần biết làm gì?” Nam nhân hô hấp ổn định, nhàn nhạt trả lời.

“Bây giờ bên ngoài ai chẳng biết Tề Ngọc Hân ta là bạn gái của Tư Đồ Nhất Tương ngươi? Cũng đã lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không có ý niệm muốn kết hôn với ta sao?”

“Về sau ngươi không cần đến nữa.” Tư Đồ Nhất Tương lạnh lùng nói. Hắn ghét nhất bị người khác yêu cầu kết hôn. Bạn gái? A, bất quá chi là ở cạnh hắn lâu hơn bạn giường một chút thôi, trừ bỏ tài năng lấy lòng hắn trên giường ngoài ra một điểm cũng không thích hợp.

“Không nên, Nhất Tương, về sau ta không bao giờ… nói đến chuyện kết hôn nữa, ngươi đừng như vậy được không?” Tề Ngọc Hân vừa rồi còn mang bộ dáng kiêu ngạo bây giờ lại chuyển giọng cầu xin.

“Đi ra ngoài!” Tư Đồ Nhất Tương không hề mềm lòng với đối sách cầu xin của Tề Ngọc Hân.

“Ngươi. Ngươi đối một con cá còn tốt hơn với ta!” Tề Ngọc Hân chỉ vào hồ cá lớn trong phòng nói.

Quả thực, có ai không biết Tư Đồ Nhất Tương yêu cá? Thích nuôi cá, cũng không ăn cá. Nói khoa trương chút, hắn còn nhân từ với cá hơn với người. Cho dù là một con cá chạch!

“Chúng nó xứng đáng.” Tư Đồ Nhất Tương trả lời. Hắn luôn cho rằng cá là sinh mệnh đơn giản nhất, sạch sẽ nhất.

“Hừ! Ngươi nhất định sẽ hối hận!” Tề Ngọc Hân dứt lời lau nước mắt đi ra ngoài.

Tư Đồ Nhất Tương mà mọi người biết, cho đến bây giờ là kẻ nói một không nói hai, Tề Ngọc Hân tự nhiên cũng hiểu được điểm ấy. Bất quá cứ như vậy bị đá thật sự là không cam lòng.

“Nữ nhân ngu ngốc.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, đứng dậy mang dép lê đi đến trước hồ cá, nhìn bầy cá bơi qua bơi lại lộ ra một nụ cười mê người. Một người cao 186cm, hé ra bộ mặt phi thường suất mới vừa tức giận. Cơ thể cường tráng, da thịt màu đồng phủ lớp mồ hôi bóng loáng trước tình hình tỏ vẻ thản nhiên, nhìn thấy dị thường gọi cảm.

“Yêu, lại thêm một người sinh khí chạy đi a?” Một nữ nhân mặc y phục thoải mái đứng cạnh cửa phòng Tư Đồ Nhất Tương cười nói.

“Như thế nào? Lại không có chuyện gì làm?” Tư Đồ Nhất Tương vừa cho bọn cá ăn vừa hỏi nữ nhân đứng cạnh cửa phòng hắn. Đây là người thân duy nhất còn lại của hắn, tỷ tỷ lớn hơn hắn hai tuổi, Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Sách Nhàm chán Tiểu Hứa thật thà cẩn trọng kia của ngươi khi nào thì đến a? Bảo hắn đi mua sắm với ta.” Người Tư Đồ Tảm Nguyệt nói chính là người tình trước đây của Tư Đồ Nhất Tương, nhưng có điều chắc cũng như sủng một đứa nhỏ thôi.

“Ra nước ngoài.” Tư Đồ Nhất Tương trả lời rõ ràng.

“Là ngươi tống hắn đi?”

“Ừ”

“Vì sao?”

“ Hắn cũng giống với nữ nhân kia.” Tư Đồ Nhất Tương biết lão tỷ hắn nghe được đối thoại lúc nãy của bọn họ.

“Lão đệ, ngươi vì sao lại ghét kết hôn như vậy chứ?” Tư Đồ Tảm Nguyệt đi đến cạnh Tư Đồ Nhất Tương thú vị hỏi.

“Ta nói Tảm Nguyệt, ngươi xem giúp ta, có phải nơi này nhiều hơn trước một con cá?” Tư Đồ Nhất Tương không đáp mà hỏi lại. Cà trong hồ này mỗi ngày hắn đều ngắm, mỗi con đều là hắn mua, làm sao bỗng nhiên xuất hiện thêm một con? Màu lam nhàn nhạt, ước chừng dài khoảng 6cm, chiều dọc khoảng 4cm. Là loại cá có thể sinh con? Không có khả năng a…. Rõ ràng sẽ không có loài nào như vậy…

“Hey, ngươi chừng nào có thể gọi ta một tiếng chị hả? Nếu được ta chết cũng nhắm mắt” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói xong liền tỉ mỉ quan sát hồ cá. Vì thường tiếp xúc với đệ đệ nên nàng đối bọn nó cũng có chút yêu thích, cho nên bọn cá chỗ này nàng cũng thường xuyên nhìn ngắm.

“À, khi nào ngươi thật sự chết thì ta sẽ gọi.” Tư Đồ Nhât Tương cười nói.

“Vô lại, ngươi đừng nói nữa, thật sự nhiều hơn một con. Là con màu lam nhạt kia phải không?” Tư Đồ Tảm Nguyệt chỉ vào một góc hồ nói.

“Ừ. Nó thực đặc biệt. ta dạo này không có mua thêm cá. Là ngươi mua sao?”

“Bậy bạ! Ai mà dám tuỳ tiện thêm cá vào hồ của ngươi? Ta còn chưa chán sống nha.”

“Sao chứ, nếu là ngươi thì ta cũng sẽ không nói gì.”

“Là, ngươi sẽ không nói gì gì đó, nhưng ngươi sẽ đánh ta hai phát.”

“Đâu có khoa trương như vậy?”

“Hanh hanh, cũng không biết là ai, ta chỉ thả có một con cá vào hồ mà thôi, hắn liền mắng ta làm đầu ta choáng đến ba ngày, đánh đến mặt ta sượng như mặt giường.” Nhắc đến chuyện xưa, Tư Đồ Tảm Nguyệt khẩu khí liền lạnh băng!

“Ngươi nói hay nhỉ? Ngươi sao không nghĩ tới là ngươi thả cá gì? Của ta là một hồ tiểu ngân long, ngươi bỏ vào cá mập trắng ăn sạch, ngay cả xương cũng không còn!!” Tư Đồ Nhất Tương hùng hồn nói. Đánh thì đánh thôi, nàng cũng không phải là không đánh trả. Bản thân hắn cũng ê ẩm mấy ngày.

Đừng coi Tư Đồ tảm Nguyệt là nữ, thân thủ của nàng vốn không kém Tư Đồ Nhất Tương bao nhiêu. Chỉ là có ít người biết được chuyện đó.

‘Khụ, ngươi là hắc bang lão đại mà nuôi vật nhỏ này kia không sợ các anh em chê cười sao? Ta cảm thấy cá mập trắng rất phù hợp với hình tượng của ngươi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt có chút đuối lí, bất quá nàng chính là có “thiện ý”.

“Tử nữ nhân, câm miệng!” Tư Đồ Nhất Tương hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ Tảm Nguyệt một cái. Nữ nhân xấu xa này, ngân long của hắn a…

“Ngươi bảo ta câm miệng ta liền câm miệng? Ta thật mất mặt a, vô lại, tiếp chiêu!” Tư Đồ Tảm Nguyệt một cước đá Nhất Tương. Tư Đồ Nhất Tương khéo léo né tránh. Trong phòng này đều là bảo bối của hắn, vạn nhất người nào đem nơi này đá nát, hắn chắc chắn sẽ đau lòng mà chết.

“Tảm Nguyệt! Ta sai rồi ta sai rồi, đừng đánh, ít nhất là đừng đánh ở chỗ này.” Tư Đồ Nhất Tương chú ý đòn công kích tiếp theo của Tảm Nguyệt. tin rằng chỉ có lúc này hắn mới có thể xuất hiện một chút phản ứng khẩn trương.

Tỷ đệ đùa giỡn, hoàn toàn không để ý đến con cá đang ở trong góc mà ngơ ngác.

Tư Đồ Tảm Nguyệt cảm thấy tốt hơn liền thu chiêu rồi ầm ĩ mà đi ra ngoài. Vạn nhất lão đệ này thực sự phát điên, có lẽ nàng sẽ chịu không nổi.

Tuy rằng có nghi hoặc, nhưng đối với cá, Tư Đồ Nhất Tướng cũng không ngại. đặc biệt là loại cá mà hắn chưa bao giờ thấy.

“Nên gọi ngươi là gì đây?” Tư Đồ Nhất Tương nhìn chằm chằm con cá nhò màu lam nhạt vừa lầm bầm.

Nhìn về hướng có âm thanh, chú tiểu lam ngư suy nghĩ: người này là ai vậy? Là chủ nhân của bầy cá kia sao? Có phải sau này nó cũng phải thường xuyên thấy người này vì hắn là chủ nhân của nó hay không? Người này còn bỏ cái gì vào đây vậy? Là thức ăn sao? Bầy cá kia cũng đều đi ăn, vậy hẳn là phải đi……

Thấy một bầy cá xa lạ, tiểu ngư màu lam có chút khó chịu. Nơi này không có nhà, không có tự do, cũng không có thứ nó thích ăn. Nó vốn là con trai của thần, năm nay mười bốn tuổi. Đại danh là Nguyên Hạ Băng, nhũ danh là Đậu Đậu. Trên có hai ca ca, dưới có hai đệ đệ. Vừa rồi nó đang chơi ở nhà Nhị ca, không biết tại sao trước mắt tối sầm lại rồi đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này.

“Ba ba” Tiểu ngư màu lam nhạt vốn đang trốn trong góc hồ bỗng bơi lại đối diện Tư Đồ Nhất Tương, hơn nữa miệng còn phát ra âm thanh tạo nên một dãy bọt khí.

“Ba ba? Kêu bảo bảo được rồi.” Tư Đồ Nhất Tương cách lớp thuỷ tinh sờ sờ đầu tiểu ngư Bảo bảo.

Bảo bảo đang muốn nói tên mình là Nguyên Hạ Băng, kết quả nó phát hiện mình đã biến thành một con cá nhỏ không thể nói được. Vì vậy, bây giờ nó chỉ có thể lấy cái tên “Bảo bảo” này mà thôi.

Cha mẹ của bảo bảo đều là nam. Phụ thân nó chính là Chiến thần bên cạnh Đại thần của Thần giới, tên là Nguyên Chiến. Mà thân sinh phụ thân còn lại là vương tử của tinh linh ngư tộc, tên gọi Hạ Xa. Tuy là như vậy, hình dạng khi nó được hạ sinh chính là hình dạng của loài người. Lần đầu trải qua cuộc sống kiểu này, thật đúng là rất không quen. Tuy rằng, như vậy có một chút mới mẻ……

Buổi tối, Tư Đồ Nhất Tương đều xem qua bầy cá một lượt, đây chính là “Công khoá” mỗi ngày của hắn! Bảo bảo im lặng ở trong một góc, thế nào cũng không ngủ được. Hắn muốn ăn đậu, rất muốn. Tư Đồ Nhất Tương sau khi tắt đèn định đi ngủ, có điều ánh sáng không giảm mà còn ngược lại làm hắn nghi hoặc quay đầu lại. Nhìn nhìn công tắt, hắn chưa đóng sao? Rõ ràng đã đóng! Lại quay đầu, cư nhiên phát hiện ra là bảo bảo đang phát ra ánh sáng màu lam. Ngạc nhiên, hắn mua cả trăm loại cá, chưa từng thấy qua loại nào giống như Bảo bảo ban đêm phát ra lam quang. Độ sáng quả thực có thể so sánh với bóng đèn 60W!

“Ngươi thật đúng là bảo bối a!” Tư Đồ Nhất Tương hưng phấn không thôi. Con cá nhỏ bỗng dưng xuất hiện. Là loài hắn chưa từng thấy qua còn không nói, lại còn dạ quang??

“Ba ba” Bảo bảo nói “Ngươi có thể cho ta ăn đậu không?”. Có điều nó vẫn buồn bực, vẫn là nói không ra tiếng người nha. Ô ô ô ô ô tại sao có thể như vậy? Vậy là nó không thể ăn đậu nữa rồi.

Bảo bảo từ nhỏ đã thích ăn đậu. Phụ thân trước kia thường nói một câu, đứa con thứ ba của ta, có đậu sẽ không nhớ rõ phụ thân là ai.

“Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi từ đâu đến không?” Biết rõ không có khả năng có được đáp án, Tư Đồ Nhất Tương vẫn cười nhẹ nói ra. Đối tượng đúng là Bảo bảo trong bể cá.

Bảo bảo nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu. Hắn rất muốn nói hắn là đến từ Thần giới, đến từ Chiến thần điện của phụ thân, cũng có thể nói là đến từ Kì Linh quốc, nhà của Nhị ca. Có điều nó biết rõ bây giờ nó không nói được ngôn ngữ của loài người.

Phản ứng của Tư Đồ Nhất Tương đối với Bảo bảo liền trở nên khiếp sợ. Lắc đầu? Tiểu bảo bối ngư cư nhiên lắc đầu với hắn? Vậy không phải là có thể hiểu hắn nói cái gì a?

“Ngươi có thể hiểu ta nói gì?” Tư Đồ Nhất Tương kích động hỏi.

Bảo bảo gật gật đầu, ý bảo nó quả thật hiểu được.

“Ta đây hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu trả lời, có được không?”

Bảo bảo lại gật đầu đáp lại.

Tư Đồ Nhất Tương: “Ngươi tới từ đại dương phải không?”

Bảo bảo: lắc đầu

Tư Đồ Nhất Tương: “Từ dòng sông nào đó?”

Bảo bảo: lắc đầu

Tư Đồ Nhất Tương: “Từ hồ cá nhà ai đó?”

Bảo bảo: tiếp tục lắc đầu

Tư Đồ Nhất Tương: “Ngô quên đi, đến từ đâu không quan trọng. Ta là Tư Đồ Nhất Tương, từ nay về sau ta sẽ chiếu cố ngươi.”

Bảo bảo: gật đầu

Lần đầu giao tiếp không quá thành công. Tư Đồ Nhất Tương trở lại trên giường định ngủ. Kết quả lại có một sự kiện làm cho hắn kinh ngạc. Bảo bảo cư nhiên nhắm mắt lại ngủ. cá từ bao giờ có thể nhắm mắt lại mà ngủ?!!

Nương ánh sáng Bảo bảo phát ra, quan sát bọn cá trong cả ba bể. Không có, không có con nào từ từ nhắm hai mắt ngủ, đều là mở to mắt bơi qua bơi lại. Chỉ có Bảo bảo, nhắm mắt lại tại chỗ bất động ngủ. Cá không có mí mắt không có khả năng nhắm mắt lại, nhưng Bảo bảo cư nhiên có mí mắt!!!

Ngày hôm nay gây cho Tư Đồ Nhất Tương rất nhiều kinh hỉ, rất hiếm khi hắn muốn cười. Cá ban đêm liền sáng lên, cá nhắm mắt ngủ, cá hiểu được tiếng người……

Đêm nay, Tư Đồ Nhất Tương có một giấc mơ, hắn mơ thấy hai nam nhân. Trong đó một người phi thường anh tuấn, mặc chiến giáp màu vàng, người còn lại, nói không khoa trương là so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn. Hai người đứng chung một chỗ thành một hình ảnh duy mĩ. Tư Đồ Nhất Tương không biết, bọn họ chính là song thân của Bảo bảo, Nguyên Chiến cùng Hạ Xa.

Tư Đồ Nhất Tương rất muốn hỏi bọn hắn là ai, chính là bất luận cố gắng như thế nào cũng không phát ra được âm thanh. Không lâu sau, hai nam nhân liền bắt đầu nói chuyện, hơn nữa là vừa nhìn đã biết hắn là ai.

“Tư Đồ Nhất Tương, ngươi sẽ cho nó hạnh phúc chứ?” Nam nhân xinh đẹp hỏi.

Tư Đồ Nhất Tương không thể nói chuyện, nhưng hắn lại muốn biết người này đang ám chỉ ai, liền dùng cái biểu tình nghi vấn đáp lại.

“Chính là tiểu ngư Bảo bảo kia, tiểu ngư Bảo bảo màu lam nhạt.” Nam nhân xinh đẹp tiếp tục nói.

Tư Đồ Nhất Tương gật gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ đối tốt với Bảo bảo.

“Ngươi nhất định phải nói được thì làm được.” Anh tuấn nam nhân nghiêm túc nói. Khí thế không giận tự uy làm cho Tư Đồ Nhất Tương thật bội phục.

Tư Đồ Nhất Tương lại gật đầu. Bảo bảo đáng yêu trân quý như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bạc đãi nó.

Dường như đã yên tâm, hai người vừa lòng rời đi. Xác thực mà nói là đó là biến mất, biến mất ngay tại chỗ.

” …!! ” Tư Đồ Nhất Tương bừng tỉnh, Đây là cái mộng gì?!!

Quay đầu nhìn, Bảo bảo đang ngủ.

Ông trời a, mau sáng đi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.