Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 14: Anh nhi đậu đậu



Bồi Cổ Thần Hi ăn cơm, Tư Đồ Nhất Tương toàn bộ trí óc đều là nhớ đến Đậu Đậu. Đậu Đậu hiện tại đang làm cái gì a, có nhớ mình hay không a, có đói hay không đói a, có đủ đậu để ăn không a…

“Nhất Tương, ngươi làm sao vậy?” Cổ Thần Hi thấy Tư Đồ Nhất Tương không tập trung liền mở miệng hỏi.

“Ân? Không có gì.” Tư Đồ Nhất Tương bị tiếng của Cổ Thần Hi làm gián đoạn suy nghĩ về Đậu Đậu.

“Nếu ngươi có chuyện gì vậy về trước đi.” Cổ Thần Hi mặc dù hy vọng Tư Đồ Nhất Tương có thể bồi hắn trong chốc lát, nhưng hắn là người lương thiện am hiểu đạo lí.

“Ngươi ăn có ngon miệng không?” Tư Đồ Nhất Tương khách khí hỏi.

“Ân, tốt lắm.” Cổ Thần Hi cười nhẹ trả lời. Hắn căn bản không đói bụng, đã sớm ăn rồi. Hắn đã no đến không thể chứa thêm được nữa!

“Ta đưa ngươi về, xe ngươi không có ở đây.”

“Cũng tốt ” Cổ Thần Hi suy nghĩ trong chốc lát.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta về nhà.” Cổ Thần Hi trả lời đơn giản mà rõ ràng.

Tư Đồ Nhất Tương đưa Cổ Thần Hi về đến tận cửa nhà mới rời đi. Hắn sau khi rời khỏi nhà Cổ Thần Hi thì cũng không quay về nhà mình. Hắn rất nhớ Đậu Đậu, nhưng chính là hắn thấy việc này không giống mình chút nào. Đột nhiên hắn muốn thử xem rốt cục giới hạn của hắn là ở đâu? Hắn có thể chịu đựng bao lâu mà không nhìn thấy Đậu Đậu?

Nhung nhớ Đậu Đậu đã thành hoạ, làm cho một nam nhân thành thục như Tư Đồ Nhất Tương chưa bao giờ quá để ý cái gì nay lại có chút cảm giác bị kiềm chế. Tiểu tử chẳng sợ cái gì kia chính là sự sống của hắn. Tâm giống như bị cái gì đó khống chế, đây là cảm nhận chưa bao giờ có. Tư Đồ Nhất Tương không biết là “cái gì” đang khống chế hắn...... Kỳ thật chính là yêu. Mà tuy bọn họ nói nó không bình thường, nhưng chính là một tình yêu thuần tuý.

Đêm nay Tư Đồ Nhất Tương không có về nhà, Đậu Đậu buồn bực rất nhiều, còn có chút bất an. Kỳ thật nó không chắc chắn rằng mình có thể biến thành hình dạng con người hay không. Nếu không thể, như vậy nó phải làm thế nào cho Nhất ca ca yêu mình? Chính mình là dạng nhân ngư......

Trần Húc Đông dỗ dành đã lâu, Đậu Đậu vẫn không có ngủ. Đây là lần đầu tiên Trần Húc Đông thấy Đậu Đậu vào buổi tối, cũng là lần đầu tiên hắn thấy ánh sáng màu lam nhạt trên người đậu Đậu. Hiện tại Đậu Đậu chỉ có nửa thân dười là phát quang. Bất quá vẫn như trước đẹp đến kì lạ!

Cảm giác Trần Húc Đông vẫn đang nhìn chính mình như nhìn cái gì kì trân, Đậu Đậu xoay đầu sang hung ác trừng mắt nhìn Trần Húc Đông một cái. Hắn ghét bất kì ai ngoại trừ Nhất ca ca nhìn mình chăm chú thật lâu!

“Hoạt tổ tông, xin ngươi thương xót, mau ngủ đi!” Trần Húc Đông sau khi thu được “Ánh mắt công kích” của Đậu Đậu liền nghĩ nếu tổ tông này ngày mai mắt thâm quầng, đại ca hẳn sẽ chơi liều với hắn.

“Ta không ngủ, ta phải đợi Nhất ca ca!” Đậu Đậu nói xong bĩu môi, ánh mắt đỏ đỏ, có điểm giống tiểu bạch thố (thỏ??? Nó rõ ràng là cá mà =.=”) bị chủ nhân vứt bỏ.

“Hảo hảo hảo, không ngủ không ngủ, chờ Nhất ca ca của ngươi.” Trần Húc Đông lập tức giơ hai tay đầu hàng. Vạn nhất đôi mắt tiểu tổ tông này không thâm quầng mà khóc đến sưng...... Kia lại càng muốn chết a! Đại ca thế nào lại không xé nát hắn ra a.

Còn chưa nói, hiện tại bộ dạng Đậu Đậu giống như bị uỷ khuất rất lớn. Nếu không biết rõ sự tình thì nhất định sẽ cho là Trần Húc Đông khi dễ nó!!!

Tư Đồ Nhất Tương lái tốc độ rất nhanh để dùng gió phân tán lực chú ý của mình. Chạy từ khu phía đông thành phố sang khu phía tây, lại chạy từ khu phía tây đến khu phía đông. Thẳng đến hừng đông hắn vẫn còn đang phi trên đường.

Kì thật Tư Đồ Nhất Tương cũng không phải không biết mình đang làm cái chuyện vô nghĩa gì, tâm của hắn cũng không gây khó dễ gì. Nhưng là nam nhân...... Có đôi khi là một loài sinh vật rất kì quái!!

Trần Húc Đông đến rạng sáng cũng đã không chịu nổi cơn buồn ngủ. Nhưng Đậu Đậu vẫn như cũ kiên trì chờ Nhất ca ca của nó trở về.

Tư Đồ Nhất Tương lượn đến chín giờ sáng, lúc đi ngang qua cửa hiệu thời trang trẻ em, ma xui quỷ khiến mà ngừng xe đi vào. Hắn hơn nửa năm cũng không đi dạo phố một lần. Quần áo đều là do các cửa hàng gởi cố định vào các thời điểm. Lần này đi mua quần áo trẻ em, xem như là trải nghiệm mới của hắn.

Sáng sớm thấy một anh đẹp trai vào cửa hiệu, các nhân viên đều âm thầm hưng phấn mà tiến lên phía trước đón tiếp. Dù sao người đẹp trai như vậy cũng không phải dễ thấy. Cơ hội hiếm có a!

“Hoan nghênh quý khách quang lâm, xin hỏi ngài muốn chọn cái gì?” Nhân viên hướng dẫn bày ra bộ mặt xinh đẹp nhất tươi cười với Tư Đồ Nhất Tương.

“Quần áo tiểu hài tử.” Tư Đồ Nhất Tương ngữ khí có chút mất tự nhiên nói.

“Xin hỏi là cho hài tử mấy tuổi mặc?”

“Mấy tuổi a......” Tư Đồ Nhất Tương cũng không rõ a. Đậu Đậu là hài ử mấy tuổi?!!

“Ngài là muốn tặng cho người khác phải không?” Nhân viên hướng dẫn thấy Tư Đồ Nhất Tương nửa ngày cũng không nói rõ đứa nhỏ bao nhiêu tuổi. Nàng cảm thấy nếu vị khách hàng đẹp trai này là ba ba của đứa nhỏ đó, không lí nào không biết nó bao nhiêu tuổi a. A! Chắc không phải là con riêng đi???

Nhân viên hướng dẫn bắt đầu thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió- tức trí tưởng tượng bay cao bay xa =”=).....

“Xem như là vậy đi.”

“Vậy đứa nhỏ bao nhiêu tuổi ngài biết không?” Nhân viên hướng dẫn tiếp tục hỏi.

“Không biết...... Này, ước chừng, cao cỡ này, béo cỡ này......” Tư Đồ Nhất Tương có chút xấu hổ mà khoa tay múa chân.

“Nga, nếu là trẻ con lớn như vậy. Thỉnh ngài sang bên này chọn, bên này đều là thời trang trẻ em mới nhất của mùa này.” Nhân viên hướng dẫn nhiệt tình dẫn Tư Đồ Nhất Tương đến chuyên khu quần áo trẻ em.

Tư Đồ Nhất Tương nhìn thấy mấy thứ hắn tuyệt đối rất ít thấy. Đều là nhỏ như vậy, đáng yêu vô cùng. Có yếm dãi (cái yếm dùng khi ăn để tránh rơi rớt dơ đồ đó mà), có bình sữa, có váy hoa nhỏ, còn có quần bông nhỏ, thể y (áo liền quần), tiểu mạo tử (mấy cái nón bé xí đội lệch một bên)......

Nhìn đến đây, Tư Đồ Nhất Tương đột nhiên phát hiện một chuyện! Hắn không biết giới tính của Đậu Đậu......

“Tiểu thư, tất cả đều gói lại cho ta đi!” Tư Đồ Nhất Tương tay trái chỉ, tay phải chỉ vào mấy cái kệ trước mắt nói.

“Hắc?!!” Nhân viên hướng dẫn bị doạ nhảy dựng. Khách hàng có tiền nàng không phải chưa thấy qua. Thực sự là, có thể bước vào cửa hiệu này của các nàng thì cơ hồ đều là người có tiền, hơn nữa là rất giàu. Nhưng nàng đúng là chưa từng gặp người như thế này, cư nhiên như mua một món đồ chơi!

“Như thế nào? Không thể bán như vậy sao?” Tư Đồ Nhất Tương khẽ cau mày như hờn giận. Hắn muốn mua tất cả cho Đậu Đậu, chẳng lẽ còn có vấn đề gì?

“Không đúng không đúng, đương nhiên không phải. Xin hỏi ngài là muốn mua toàn bộ phải không?” Nhân viên hướng dẫn vẫn xác định hỏi lại một lần.

“Đúng.” Tư Đồ Nhất Tương trả lời ngắn gọn.

“Tốt, thỉnh ngài chờ chút.” Nhân viên hướng dẫn nói xong liền “Két lưu” chạy tới mở mấy gói hàng. Thần a, nàng hôm nay thật đúng là có đại vận. Bán nhiều như vậy, trích phần trăm a trích phần trăm, đều phải hơn nửa năm tiền lương của nàng!!!

Tư Đồ Nhất Tương mặc kệ không lên tiếng vừa đi xung quanh vừa chờ. Đi vào khu hàng độc quyền… Khụ, thấy được một bức tranh rất đáng yêu. Trên bức tranh là một con cá trong phim hoạt hình, mở to mắt giống như đang nhìn ngươi.

“Tiểu thư, đây là cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương chỉ vào bức tranh hỏi.

“Nga, đó là do con của cửa hàng trưởng chỗ chúng ta vẽ. Cửa hàng trưởng cảm thấy được thực đáng yêu liền ***g khung đem treo lên. Con cá này là nhân vật trong một bộ phim hoạt hình.” Nhân viên hướng dẫn tỉ mỉ trả lời.

“Có thể nói cho ta biết tên phim không?” Tư Đồ Nhất Tương là muốn mua đĩa cho Đậu Đậu xem.

“Tên phim là ‘Đáy biển tổng động viên’, cũng gọi là ‘Đi tìm Nemo’. Là do Disney sản xuất năm 2003. ” Nhân viên hướng dẫn đem tất cả những gì mình biết nói ra.

“Cám ơn.” Tư Đồ Nhất Tương lịch sự nói cảm ơn.

“Không khách khí, ngài ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi đi. Ta sẽ gói thật tốt cho ngài.” Nhân viên hướng dẫn lại bắt đầu cùng mớ trang phục trẻ em “Phấn đấu”!!!

Bởi vì buổi sáng khách hàng rất ít, cho nên lúc này chỉ có một nhân viên hướng dẫn xem tiệm. Lại thêm một nhân viên thu ngân, cũng không giúp nàng bên này được.

Ước chừng qua bốn mươi lăm phút, nhân viên hướng dẫn mới cho tât cả vào bao xong. Nhân viên thu ngân cũng là đang ở bên kia không ngừng tính toán.

Tư Đồ Nhất Tương sau khi thanh toán xong, xách bảy cái túi lớn tới xe của hắn. Hoàn hảo nó đậu cách đây không xa......

Đem gói to đặt vào, Tư Đồ Nhất Tương lái đến một cửa hiệu bán băng đĩa.

“Lão bản, nới này các ngươi có ‘Đáy biển tổng động viên’ không??” Tư Đồ Nhất Tương vào cửa liền hỏi.

“Có, thỉnh chờ.” Lão bản nói xong liền đi lấy cho Tư Đồ Nhất Tương.

Nhìn thấy bìa ngoài đáng yêu, Tư Đồ Nhất Tương vui vẻ đưa tiền rồi nhanh lên xe.

Lúc hắn mang theo bao lớn bao nhỏ về đến cửa nhà, nơi này thật là im lặng.

Trực tiếp đi vào phòng Đậu Đậu đang ở tạm, bất ngờ nhìn thấy Trần Húc Đông ngủ nghiêng trái nghiêng phải. Mà Đậu Đậu là đang dùng hai cánh tay mập mạp chống lên hồ, cái đuôi nhỏ xinh đẹp lung lay.

“Đại ca, ngươi đã trở lại.” Nghe tiếng mở cửa Trần Húc Đông mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.

“Ân.” Tư Đồ Nhất Tương đối Trần Húc Đông lên tiếng, ánh mắt thủy chung không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu.

Đậu Đậu rõ ràng đang quan sát, chính là hắn phá lệ không cùng Tư Đồ Nhất Tương chào hỏi. Tư Đồ Nhất Tương nghĩ tiểu gia hỏa này có đang tức giận với hắn không, bỗng hắn nghe cái gì như ” Nhất oa oa lí hô lạp lạp?” (ko hiểu được hự hự =.=) Sau đó “bùm” một tiếng, Đậu Đậu bật ngửa về phía sau.

“Đậu Đậu!” Tư Đồ Nhất Tương sợ hãi nhanh đến xem là chuyện gì xảy ra.

Giờ phút này, tiểu mỹ nhân ngư chính là từ từ nhắm hai mắt, bàn tay nhỏ mập tròn nhẹ nhàng thả nắm tay ra, mái tóc màu lam chậm rãi phiêu tám trong nước. Ngực cao thấp phập phồng chứng minh......

Đậu Đậu......

Đang ngủ!!!

Ai ya, làm hắn sợ muốn chết hắn.

“Hô ” Tư Đồ Nhất Tương yên tâm mà thở dài một hơi. Hiện tại nghĩ, vừa rồi Đậu Đậu nói hẳn là là “Nhất ca ca ngươi đã về rồi?” (Nhất ca ca nhĩ hồi lai lạp?”) chứ không phải “Nhất oa oa lí hô lạp lạp?” đi......

“Ngươi ngủ lúc nào?” Tư Đồ Nhất Tương quay đầu hỏi Trần Húc Đông.

“Khoảng bốn năm giờ sáng đi.” Trần Húc Đông ấn ấn huyệt thái dương của mình trả lời.

“Còn Đậu Đậu?”

“Đừng nói nữa, tiểu tổ tông này chính là không ngủ, nói cái gì phải chờ ngươi trở về. Phỏng chừng vừa rồi chính là thấy ngươi đã trở lại mới nhịn không nổi mà...... ngủ đi!” Trần Húc Đông nhìn hồ cá nói.

“Ân, nếu ngươi còn chưa ngủ đủ thì tìm một cái khách phòng ngủ tiếp đi.” Tư Đồ Nhất Tương nhìn bộ dạng Trần Húc Đông giống như là còn chưa ngủ đủ.

“Quên đi đại ca, ta đi về trước. Ngày hôm nay không có ít chuyện để làm đâu.” Trần Húc Đông dứt lời, cầm lấy áo khoác của mình hướng phía cửa đi đến.

“Cũng tốt.”

Tư Đồ Nhất Tương đi tiễn Trần Húc Đông, trở lại trên cái giường bên cạnh Đậu Đậu nằm. Nhìn bộ dạng đang ngủ của Đậu Đậu, cười nhẹ rồi chính mình cũng đi vào giấc ngủ

Bọn họ gần nhau như thế này, thật giống cảm giác ngủ cùng nhau, kì lạ lại có cảm giác hạnh phúc cùng chút thoả mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.