Nếu như ta mỗi lần đều xuất hiện vào lúc ngươi cần ta nhất, ngươi có thể yêu ta hay không, dù chỉ một chút…
Trần Húc Đông bởi vì lo lắng muốn biết tình hình của Cổ Thần Hi lúc này, cho nên hắn không quan tâm xem mình có bị thương hay không, chỉ trèo lên cây rồi trèo sang tường. Cứ trèo trèo như thế mãi đến khi bò đến tận giường nơi phòng ngủ của Cổ Thần Hi, sau đó đau lòng phát hiện tình trạng hiện tại của người yêu dấu.
Mặt của Thần Hi đỏ ửng, mồ hôi lạnh đầy đầu thể hiện rõ hắn đang vô cùng khó chịu.
“Thần Hi, Thần Hi, ngươi tỉnh tỉnh.” Trần Húc Đông vỗ nhẹ lên má Cổ Thần Hi lo lắng nói.
Cổ Thần Hi từ từ mở mắt, bất ngờ khi phát hiện Trần Húc Đông tới tìm hắn.
“Ngươi sao rồi?” Trần Húc Đông nâng Cổ Thần Hi lên cho dựa vào vai mình hỏi.
“Phiền ngươi đưa ta vào bệnh viện.” Cổ Thần Hi vô lực nói ra mấy chữ này. Hắn đã sốt rất nghiêm trọng rồi, nếu sốt chuyển sang viêm phổi, vậy sẽ rất phiền phức.
“Được” Trần Húc Đông dứt lời vội vàng bế Trần Húc Đông ra, sau đó lái xe tìm một bệnh viện tốt gần đấy.
Không biết là gặp may hay trời phù hộ, bệnh viện Trần Húc Đông đưa Cổ Thần Hi vào chính là chỗ Cổ Thần Hi làm việc. Nói đến việc này kỳ thật cũng có thể nói là lúc mua nhà, Cổ Thần Hi đã chọn một chỗ cách bệnh viện tương đối gần, như vậy đi làm sẽ không mất quá nhiều thời gian. Hắn bị huyết áp thấp, buổi sớm thường không dậy nổi, nếu có thể ngủ thì sẽ ngủ nướng thêm một chút. Đối với giấc ngủ, hắn luôn cố gắng duy trì một vài nguyên tắc. Ví như, mỗi ngày nhất định phải ngủ đủ tám tiếng.
Đây là bệnh viện tư nhân cho nên tương đối nhỏ. Y tá cấp cứu thấy một người cao lớn đẹp trai bế viện trưởng của bọn họ đi vào, nhất thời bị doạ đến giật mình. Tất cả nhân viên làm ở đây đều biết Cổ Thần Hi. Không chỉ vì hắn là viện trưởng mà còn do dung mạo quá sức bắt mắt của hắn.
“Viện trưởng, ngài đây là?!” Người y tá trực ban nghi hoặc hỏi.
“Các ngươi đừng gấp, trước tiên hạ sốt là được.” Cổ Thần Hi khẽ giọng nói. Nguyên nhân phát sốt rất rõ ràng, uống rượu xong ra gió lạnh, ban đêm lại vận động vài lần, sau đó việc rửa sạch chưa được làm tốt, cho nên cơ bản cũng không có phiền phức gì. Lát nữa khi cơn sốt giảm bớt, hắn sẽ đi chụp CT để kiểm tra ***g ngực, xem thử tim phổi có vấn đề hay không là được.
CT: là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Computed Tomography (Computerized Tomography). CT scan có nghĩa là chụp quét cắt lớp điện toán, thường được gọi tắt là chụp CT hay chụp CT scan. Đây là phương pháp chẩn đoán hình ảnh sử dụng tia x để tạo nên các bức ảnh về mặt cắt các bộ phận trên cơ thể.
Y tá nhìn Cổ Thần Hi đã biết nguyên nhân sốt bèn đi thông báo cho bác sĩ đang trực, sau đó làm tiếp việc của mình. Trần Húc Đông đối với chuyện Cổ Thần Hi là viện trưởng của bệnh viện này cũng rất rõ. Đừng nói chuyện lớn như vậy, khoa trương mà nói, từ lúc hắn bắt đầu thích Cổ Thần Hi, lúc nào hắn cũng chỉ hận không thể đếm hết trên người Cổ Thần Hi mọc lên bao nhiêu sợi lông. Như vậy, sau này khi thiếu một sợi hắn cũng có thể hỏi xem đó là do ai làm, dám hạ thủ với ái nhân của Dạ Hoả hữu đường chủ hắn.
Sau khi tiêm một mũi hạ nhiệt, Cổ Thần Hi cảm thấy tốt hơn nhiều, ít ra không khó chịu vì lạnh nữa. Trừ lúc Cổ Thần Hi đi chụp CT là không theo vào ra, thì Trần Húc Đông lúc nào cũng ở bên hắn. Chuyện này khiến cho các nhân viên trong bệnh viện rất tò mò về thân phận của Trần Húc Đông. Mọi người đều phỏng đoán, sẽ không phải là người này khiến cho viện trưởng phát sốt đấy chứ. Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra đây…??
Cổ Thần Hi phẩm hạnh đoan chính. Khoan nói tới thích người cùng giới không liên quan gì đến phẩm hạnh đi, mà dù cho có liên quan thì các nhân viên cũng không đoán được là xảy ra chuyện gì. Bản thân Cổ Thần Hi càng không thể nói. Thế nhưng thấy hành vi của hắn cẩn thận nghiêm túc như vậy lại khiến mọi người hoài nghi hắn có phải là bị thương gì hay không.
Trần Húc Đông lại dứt khoát không chú ý đến ánh mắt tò mò của nhân viên bệnh viện. Không phải trong lòng hắn căng thẳng, mà vì chỉ cần liếc mắt một cái, hắn cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Kết quả chụp CT rất tốt. Trên tấm phim thấy rõ tim phổi bình thường. Chuyện này trong lòng Cổ Thần Hi cũng hiểu rõ. Chỉ cần tiêm hai mũi, lại uống thêm chút thuốc cùng dùng chút dược chữa ngoại thương là sẽ không có vấn đề gì. Cho nên đợi sau khi hắn được nhân viên y tá giúp làm xong mấy chuyện này, hắn liền yêu cầu Trần Húc Đông đưa hắn về nhà. Tuy hắn làm việc tại bệnh viện, nhưng hắn không thích nơi này. Ở đây luôn có cảm giác lạnh lẽo, không có hơi người. Ở nhà vẫn dễ chịu hơn nhiều.
“Không cần nhập viện sao? Ngươi sốt nghiêm trọng như vậy, cũng gần bốn mươi độ!!” Trần Húc Đông vô cùng lo lắng nói. Hiển nhiên, hắn thực cho rằng về nhà không phải là một ý hay, ngộ nhỡ trong đêm lại sốt thêm thì sao?! Hắn lại cái gì cũng không biết.
“Vị tiên sinh này không cần ngạc nhiên như vậy. Hắn cũng là viện trưởng của chỗ chúng tôi.” Một người y tá trẻ cười nói. Vị ca ca đẹp trai này làm gì mà bày ra một bộ dáng căng thẳng như sắp ngất tới nơi vậy? Thật buồn cười.
“A, các ngươi đi ra trước đi. Ta có vài việc muốn nói với vị tiên sinh này.” Cổ Thần Hi ôn hoà bảo tất cả những người đến thăm ở trong phòng đi ra.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?” Trần Húc Đông kéo tay Cổ Thần Hi đau lòng hỏi.
“Ừm, ngươi không cần căng thẳng như vậy. Ta là bác sĩ, trong lòng hiểu rõ.” Cổ Thần Hi cười nhẹ trả lời. Do dự trong chốc lát nhưng vẫn không rút bàn tay đang bị Trần Húc Đông nắm chặt ra. Bởi vì ánh mắt của Trần Húc Đông truyền đến ý đau lòng quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi làm hắn không có cách nào tàn nhẫn như vậy.
“Ngươi… có chuyện muốn nói với ta sao?” Trần Húc Đông nhớ rõ vừa nãy Cổ Thần Hi dùng lí do này để đuổi mọi người trong phòng ra.
“Ừm, ngươi ngồi xuống đã.” Cổ Thần Hi nhìn sang cái ghế bên cạnh nói.
Trần Húc Đông mang cái ghế đến ngồi cạnh Cổ Thần Hi, kì thực hắn có chút hơi sợ Cổ Thần Hi lại đề cập đến chuyện sau này bọn họ không cần gặp nhau nữa.
Người đời không phải đều thích trước khi có chuyện nào đó xảy ra có thể chuẩn bị tâm lý một chút hay sao. Như vậy cũng tốt, lúc phải thực sự đối mặt với vấn đề đó sẽ không cảm thấy quá khó để tiếp nhận. Rất rõ ràng, công tác chuẩn bị tâm lý Trần Húc Đông đã làm rồi. Bởi vì đáp án của Cổ Thần Hi khiến hắn có cảm giác như được nhìn thấy mưa sao băng.
“Chuyện kia, trước đây, việc cũng không được gặp mặt, ta xin lỗi. Ta muốn chúng ta ít nhất vẫn có thể là bạn bè.” Cổ Thần Hi cười nói.
“Thần Hi ngươi nói thật sao?” Trần Húc Đông nội tâm kích động cảm thấy có phải mình nghe nhầm hay không.
“Lẽ nào vẻ mặt hiện tại không có thành ý như vậy?” Cổ Thần Hi bất đắc dĩ cười cười.
“Không phải không phải. Rất có thành ý. Vừa nãy là ta kích động quá cho rằng mình nghe nhầm. Cảm ơn ngươi, Thần Hi.” Trần Húc Đông nói xong liền hôn một cái thật kêu lên trán của Cổ Thần Hi.
“…” Cổ Thần Hi cắn nhẹ môi nhíu mày. Lẽ nào hắn biểu đạt sai sao?! Hắn nhớ hắn nói là bạn bè, mà không phải là người yêu…
“Ách… Trần Húc Đông, ta nói là làm bạn bè. Chính là giống như loại bạn bè tốt.” Cổ Thần Hi vẫn cảm thấy hắn nên nói rõ vấn đề này một chút.
“Ta biết mà.” Trần Húc Đông gật gật đầu. Tai hắn rõ ràng vẫn dùng tốt mà.
“Khụ, nhưng giữa bạn bè hình như không nên có loại hành vi như ngươi vừa làm.” Cổ Thần Hi hơi xấu hổ nói.
“Cho nên Thần Hi, người đã có thể cho ta làm bạn ngươi, lẽ nào không thể suy nghĩ một chút chuyện làm người yêu ư?” Trần Húc Đông rất thẳng thắn hỏi.
“Chuyện này…” Cổ Thần Hi có chút khó xử nhìn Trần Húc Đông.
Trần Húc Đông không có tiếp lời, hắn hi vọng bọn hắn có thể là người yêu. Hắn thừa nhận mình có hơi nóng vội, nhưng hắn luôn nghĩ như vậy. Nếu bạn bè không thể hôn môi, vậy người yêu hẳn có thể đi.
“Nhưng ta lớn hơn ngươi?” Cổ Thần Hi khẽ hỏi.
“Vấn đề này ta đã trả lời rồi. Ngươi lớn hơn ta hay nhỏ hơn ta đều không sao cả, người ta thích là ngươi chứ không phải là tuổi tác của ngươi. Người nhỏ tuổi hơn ngươi mà đẹp hơn không phải là không có, nhưng ta không có cảm giác với họ.”
“Cho dù… ta cần phải mất rất lâu rất lâu mới có thể quên đi đại ca của ngươi?” Cổ Thần Hi có chút day dứt hỏi. Hắn không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề Trần Húc Đông nói. Nhưng làm như vậy không phải giống như lợi dụng người này sao? Hắn cảm thấy như vậy không bằng bắt đầu từ bạn bè.
“Ừm.” Lúc Trần Húc Đông trả lời câu hỏi ấy không phải là không đau lòng. Nhưng hắn thật sự muốn bảo hộ người này, thương yêu người này. Có lẽ cả đời Cổ Thần Hi cũng sẽ không quên được đại ca, nhưng hắn đã quyết định rồi.
“Vậy, Húc Đông, ta có thể gọi ngươi như vậy không?” Cổ Thần Hi mang theo nụ cười nhẹ hỏi.
“Đương nhiên.” Trần Húc Đông bị câu nói này làm cho vui vẻ.
“Ừm là chính là Nếu ta không muốn, ngươi có thể không cần miễn cưỡng ta được không?” Cổ Thần Hi quay đầu đi có chút xấu hổ nói. Hắn nghĩ hắn nói vậy Trần Húc Đông có thể hiểu được. Dù sao mọi người cũng đều không phải kẻ ngốc.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ đợi đến ngày ngươi đồng ý.”
“Vậy phiền ngươi giúp ta gọi vị bác sĩ vừa nãy. Ta muốn giao lại cho hắn vài việc. Ta muốn nghỉ ngơi hai ngày.”
“Vậy cũng tốt, ngươi đợi một chút.” Trần Húc Đông quay người đi ra ngoài. Thầm nghĩ, nghỉ hai ngày tốt a Nghỉ hai ngày hắn càng có nhiều thời gian để tiếp cận Thần Hi.
Thực ra trong bệnh viện cũng không có việc lớn gì. Cổ Thần Hi chỉ đơn giản nói vài câu là xong việc. Hắn chỉ cần nói cùng hai phó viện trưởng của bệnh viện là được. Chẳng qua vì lễ tiết mới nói cùng bác sĩ trực một tiếng. Chủ yếu vẫn là vì chỗ bị thương là chỗ – nào – đó, nếu không thì hắn cũng không muốn nghỉ.
Cổ Thần Hi vốn muốn tự mình xuống giường. Một đại nam nhân như hắn, lại là viện trưởng, nếu cứ bị bế qua bế lại như vậy còn ra làm sao nữa. Nhưng hắn quên mất tên gia hoả da mặt dày Trần Húc Đông này sẽ không nghĩ tới những vấn đề như vậy. Vì thế, Trần Húc Đông trước mặt bao nhiêu người đang nhìn dễ dàng bế Cổ Thần Hi lên đi về, lưu lại mấy người trong phòng cấp cứu đang mắt to mắt nhỏ nhìn theo. Cổ Thần Hi chỉ có thể cười khổ. Bị người nhỏ hơn mình ba tuổi yêu nên tính là tốt hay không đây?!
Trần Húc Đông nào biết suy nghĩ trong lòng của Cổ Thần Hi, hắn chỉ cảm thấy hôm nay sao trên trời dường như nhiều hơn hôm qua. Nhưng trên thực tế, hôm nay trời đầy mây, trên trời căn bản không thể nhìn thấy sao. Nếu có cũng chỉ là do hắn nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh sao của Cổ Thần Hi mà thôi.
“Thần Hi, hay là đến chỗ ta đi. Ngươi ở nhà một mình cũng không có ai chăm sóc.” Sau khi đặt Cổ Thần Hi vào trong xe, Trần Húc Đông nói.
“Nhưng ta ngủ quen giường quen gối. Hơn nữa ta hình như cũng không quy định ngươi không thể ở lại nhà ta mà.” Cổ Thần Hi cười đáp. Hắn phải thừa nhận, hắn đối với Trần Húc Đông chỉ là không yêu, nhưng cũng không ghét hắn.
“Ừm, cũng đúng. Như vậy ta cũng có thể hiểu thêm về nhà của ngươi.” Trần Húc Đông thắt chặt dây an toàn cho Cổ Thần Hi, lái xe về chỗ Cổ Thần Hi ở.
Lúc trước bởi vì nóng vội nên không để ý lắm, thiết kế của nhà Cổ Thần Hi khác với chỗ của hắn rất nhiều. Nơi này đơn giản, lại ấm áp, toàn bộ đồ dùng đều là gam màu nóng.
Trần Húc Đông cẩn thận vì Cổ Thần Hi rót nước, giúp hắn uống thuốc. Chuyện này làm cho Cổ Thần Hi trước giờ chưa từng nhận được sự ấm áp của gia đình có chút ươn ướt khóe mi. Hắn không phải con một, nhưng hắn đích thực là người chịu nhiều lãnh đạm nhất. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người nhà hắn coi hắn là người có tính hướng bất thường. Đây cũng là nguyên nhân lúc hắn chuyển ra sống một mình không có ai buồn phản đối.
Cổ Thần Hi uống thuốc không bao lâu liền ngủ, Trần Húc Đông cũng không rời đi. Hắn luôn lo lắng nếu lỡ Cổ Thần Hi lại sốt cao hơn.
Nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của Cổ Thần Hi, Trần Húc Đông chỉ cảm thấy hôm này dường như là hơi may mắn. Bọn họ, cũng hẳn là có chút tiến bộ đi……