Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 45: Tiểu nguyên thiếu gặp nạn



Mặc dù biết rõ là không thể, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn cầu khẩn nhiều lần ở trong lòng. Hắn hi vọng lúc hắn tỉnh lại Đậu Đậu vẫn có hình dáng như trước, không phải biến trở về. Nhưng nguyện vọng này hiển nhiên không thành hiện thực.

Lúc Đậu Đậu tỉnh lại khoan hãy nói không lớn như bảy tuổi. Nó quả thật trở về bộ dáng lúc bốn năm tuổi. Chuyện này làm cho Tư Đồ Nhất Tương càng buồn phiền, hắn cũng không hi vọng sự ấm áp tồn tại một đêm lại đổi lấy việc phải lùi lại hai ba năm a!!!

Tuy trong lòng sốt ruột, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn đợi đến khi Đậu Đậu tự tỉnh. Sau đó hắn xin thề, nếu một đêm đổi lấy việc phải nhịn thêm hai ba năm nữa, vậy hắn thà khó chịu đến chết cũng phải nhịn đến khi Đậu Đậu mười sáu tuổi.

Đậu Đậu tỉnh dậy mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn vẻ mặt kì quái của Tư Đồ Nhất Tương.

“Nhất ca ca, ngươi sao vậy?” Đậu Đậu dùng bàn tay nhỏ sờ lên mặt Tư Đồ Nhất Tương, xem dáng vẻ cũng biết nó chưa phát hiện bản thân lại biến về lúc bốn năm tuổi.

“Đậu Đậu, ngươi không phát hiện ngươi lại nhỏ hơn sao?” Tư Đồ Nhất Tương cười khổ nói.

“Biến nhỏ rất bình thường mà… Á?!” Đậu Đậu bị doạ giật mình, cơ thể nó sao lại nhỏ thế này!

“Bảo bối nhi, ta buồn quá.” Tư Đồ Nhất Tương ôm Đậu Đậu vào trong lòng, hôn môi nó nói.

“Hi hi, Nhất ca ca đừng lo lắng, ngày mai sẽ biến lại thành bảy tuổi thôi.” Đậu Đậu an ủi Tư Đồ Nhất Tương. Nó đột nhiên nhớ tới lời của phụ thân. Sau khi dùng pháp thuật, cơ thể hoàn toàn lớn lên như trước sẽ có biến hoá. Nhưng cũng chỉ trong thời hạn một ngày thôi.

“Phù, vậy còn được. Nếu không ta thật không hi vọng một ngày đổi với hai ba năm.” Tư Đồ Nhất Tương thở phào nhẹ nhõm.

Đậu Đậu đột nhiên không lên tiếng, dường như nhớ tới chuyện hôm qua. Thật sự mất mặt mà, cư nhiên đến lúc sau đã quên mất mình ngủ như thế nào.

Tư Đồ Nhất Tương hiểu rõ nên không nhắc lại chuyện tối qua. Mặt tiểu gia hoả thẹn đã sắp nóng rực rồi, nếu hắn nhắc đến nữa chỉ sợ bảo bối sẽ chạy trốn vào trong hang cá mất.

Buổi trưa, Tư Đồ Tảm Nguyệt tới tìm Đậu Đậu chơi đùa. Nàng dạo này không biết có chuyện gì, hình như đặc biệt mẫn cảm với hài tử. Dù sao thời tiết cũng mát mẻ, không bằng rủ Đậu Đậu đi dạo phố cũng được.

“Đậu Đậu, Nhất Tương, mau mở cửa. Ta tới này” Tư Đồ Tảm Nguyệt gõ mạnh cửa phòng Tư Đồ Nhất Tương nói.

Tư Đồ Nhất Tương cười cười với Đậu Đậu. Bọn họ vừa mặc quần áo xong. Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng đến đúng lúc. Hôm nay hắn muốn tìm người làm vài thứ chứng minh cho thân phận của Đậu Đậu. Tiểu gia hoả này đến đây lâu như vậy vẫn là ở chui, không có giấy phép tạm trú hay hộ khẩu gì! Những chuyện này có thể giao cho thủ hạ làm, nhưng hắn vẫn không yên tâm lắm. Chỉ cần là chuyện của Đậu Đậu, hắn đều phải tự mình làm mới cảm thấy vừa lòng.

“Nguyệt tỷ tỷ” Đậu Đậu ngọt ngào cười đi mở cửa cho Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Ai dô, tiểu quai quai, vẫn là ngươi đáng yêu nhất” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười bế Đậu Đậu lên, đổi lấy một khuôn mặt đen sì của Tư Đồ Nhất Tương.

“Hi hi” Đậu Đậu không ngừng cười.

“Lão đệ ngươi đừng dùng bộ mặt hung ác đó nhìn ta, ta không bế là được!” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhún vai thả Đậu Đậu xuống, nhưng không chú ý đến vấn đề biến hoá lớn nhỏ của Đậu Đậu.

“Đến làm gì?” Tư Đồ Nhất Tương ngồi trên giường tuỳ ý hỏi.

“Hôm nay trời mát mẻ, ta muốn mang Đậu Đậu ra ngoài tản bộ. Hứa Minh bận rồi, một mình ta cũng không thú vị gì. Gần đây lười quá, ta cũng không thích tới phòng luyện tập.” Tư Đồ Tảm Nguyệt xoa xoa mái tóc màu lam nhạt của Đậu Đậu. Mềm mại trơn mượt, vẫn là đùa nghịch tốt nhất.

“Đậu Đậu muốn đi không?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi ý kiến tiểu gia hoả.

“… Muốn” Đậu Đậu suy nghĩ một lát rồi nói. Thực ra nó cũng không muốn ra ngoài lắm, nhưng Nguyệt tỷ tỷ đã nói như vậy, nếu nó không đi cùng, Nguyệt tỷ tỷ không phải rất đáng thương sao?

“Vậy cũng được, trước khi trời tối nhớ đưa nó quay về.” Tư Đồ Nhất Tương lấy một điếu thuốc trong hộp ra, không châm lửa mà trực tiếp đưa lên mũi ngửi.

“Sao rộng lượng như vậy?! Vậy ta có thể mang nó đi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt còn thật sự làm động tác mang Đậu Đậu đi ra cửa. Nàng vốn cho rằng hôm nay mượn Đậu Đậu sẽ hơi khó khăn.

“Ừ, nhớ ra ngoài phải cẩn thận một chút.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời đi đến gần Đậu Đậu, ở trên mặt mũm mĩm của Đậu Đậu hôn một cái.

“Nhất ca ca tạm biệt.” Đậu Đậu cũng hôn lại lên má Tư Đồ Nhất Tương nói.

“Yên tâm đi lão đệ, tuyệt đối sẽ mang Đậu Đậu nguyên trạng về cho ngươi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nói dẫn Đậu Đậu ra ngoài.

Cũng may, đêm qua Tư Đồ Nhất Tương đã rửa sạch sẽ và bôi dược cho Đậu Đậu, hơn nữa nó khôi phục thành thân thể hiện tại như này hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu không thì không thể để Tư Đồ Tảm Nguyệt mang ra ngoài.

Tư Đồ Nhất Tương bảo Trương Lực sắp xếp bốn người đi theo Tư Đồ Tảm Nguyệt và Đậu Đậu, tránh cho bọn họ xảy ra chuyện gì. Trương Lực liền lập tức tìm bốn người rất có năng lực để đi theo bảo hộ cho Tư Đồ Tảm Nguyệt và Đậu Đậu. Hai người liền vui vẻ mà đi dạo phố.

Y phục Tư Đồ Tảm Nguyệt không thiếu, nàng cũng không có gì muốn mua. Vì vậy dứt khoát đặt toàn bộ chú ý lên người Đậu Đậu. Quần áo trẻ em ở đây rất đáng yêu, không bằng làm cho Đậu Đậu ăn mặc đẹp một chút.

“Đậu Đậu, mau lại đây, thử cái này.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cầm một bộ quần áo thoải mái nhỏ nhỏ màu trắng ướm thử lên người Đậu Đậu.

“Ah, Nguyệt tỷ tỷ, ta đi theo ngươi là được rồi. Nguyệt tỷ tỷ mua đi, Đậu Đậu không cần mua đâu. Y phục của Đậu Đậu đã mặc không hết rồi.” Đậu Đậu biết Tư Đồ Tảm Nguyệt không cảm giác được vấn đề lớn lên của nó, cho nên không biết những đồ mua hôm nay cũng chỉ mặc một ngày mà thôi. Ngày mai nó lại lớn như bảy tuổi rồi.

“Ôi, Đậu Đậu, ngươi hãy thoả mãn một nguyện vọng cỏn con này của Nguyệt tỷ tỷ đi. Đương nhiên ta biết Nhất ca ca của ngươi đã mua cho ngươi rất nhiều những thứ này rồi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt giả bộ vô cùng đáng thương nói với Đậu Đậu.

“Này, ưm… Được rồi.” Đậu Đậu quả nhiên không chống lại được ánh mắt đáng thương của Tư Đồ Tảm Nguyệt. Đâu còn cách nào, ai bảo tâm địa tiểu gia hoả này thiện lương như vậy.

“Thật ngoan, mau thử đi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt mang Đậu Đậu vào phòng thử đồ. Đậu Đậu bất đắc dĩ lắc cái đầu nhỏ thay vào.

“Ý? Rộng quá rồi!” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhìn cái “áo choàng” trên người Đậu Đậu nói. Tuy là áo bình thường nhưng to thế này, chẳng phải cũng giống áo choàng rồi sao.

“Chị ơi, không có cái nhỏ hơn một số sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt hỏi nhân viên bán hàng.

“Xin lỗi, loại hàng này không còn đủ cỡ. Hiện tại chỉ còn số to như vậy thôi.” Nhân viên bán hàng mang theo ý xin lỗi cười đáp.

“Ồ, vậy, oẹ…” Tư Đồ Tảm Nguyệt định nói vậy thôi. Không ngờ đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Tư Đồ Tảm Nguyệt kéo Đậu Đậu chạy vào nhà vệ sinh.

“Tiểu thư, vẫn chưa trả…” Nhân viên bán hàng nhìn theo quần áo trên người Đậu Đậu. Đây không phải là chưa trả tiền sao, sao lại mặc chạy đi chứ?!

“Thành Tử, trả tiền!” Tư Đồ Tảm Nguyệt ở xa nói vọng lại.

Thành Tử là một trong bốn bảo tiêu đi theo lần này. Trả tiền luôn là việc của hắn. Để nhân viên bán hàng viết hoá đơn hắn đi trả tiền, ba người khác tiếp tục theo sau Tư Đồ Tảm Nguyệt và Đậu Đậu. Cho đến khi Tư Đồ Tảm Nguyệt đi vào toilet mới không theo vào.

“Nguyệt tỷ tỷ, đây đây, Đậu Đậu không thể vào trong!!!” Đậu Đậu thấy nơi này là toilet nữ hoảng sợ nói. Nó dù nhỏ nhưng vẫn là nam hài tử, sẽ rất xấu hổ?!

“Vậy ngươi ở đây đợi Nguyệt tỷ tỷ, ta lập tức ra. Cái này ngươi cầm lấy, nhớ là phải nói chuyện cùng Nguyệt tỷ tỷ, để Nguyệt tỷ tỷ biết ngươi ở ngoài, được không?” Tư Đồ Tảm Nguyệt Đưa cho Đậu Đậu bộ y phục nho nhỏ nó vừa mặc lúc nãy nói.

“Ôi” Tư Đồ Tảm Nguyệt mở gian phòng toilet duy nhất, Đậu Đậu vẫn ở ngoài lúng túng đợi.

Có lẽ là bởi vì lo lắng tiếng nôn khan của Tư Đồ Tảm Nguyệt từ bên trong truyền ra, Đậu Đậu hoàn toàn không chú ý tới toilet này to như vậy mà cư nhiên lại không có người nào. Tư Đồ Tảm Nguyệt vừa nãy cũng vội vào trong, nếu không cũng sẽ cảm giác thấy chỗ này có chút không thích hợp cho lắm.

Đậu Đậu vốn ngoan ngoãn đứng chờ, một lát lại kêu “Nguyệt tỷ tỷ?”, để Tư Đồ Tảm Nguyệt biết nó vẫn đứng ở ngoài. Nào ngờ lúc này có một người đàn ông nhãn thần hung ác đột nhiên cầm dao kề vào cổ nó, tay còn bịt kín miệng nó lại. Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng gặp qua loại tình huống này, thật sự là bị hù doạ chết khiếp. Chẳng qua bởi vì nghĩ đến bên trong còn có Tư Đồ Tảm Nguyệt, cho nên nó không hề giãy giụa, nghĩ rằng chỉ định bắt đi nó, Nguyệt tỷ tỷ không bị bắt là tốt rồi. Vạn nhất nó kêu một tiếng, Nguyệt tỷ tỷ cũng bị bắt cùng nó thì đúng là không xong?!

Kì thực Đậu Đậu hiện giờ không nghĩ tới nó không lên tiếng, ngược lại càng khiến Tư Đồ Tảm Nguyệt dễ phát hiện ra là xảy ra chuyện, nó chỉ đơn thuần nghĩ muốn bảo hộ Nguyệt tỷ tỷ của nó mà thôi.

Tư Đồ Tảm Nguyệt ở trong nôn khan hồi lâu, tuy khó chịu nhưng cũng không quên chuyện Đậu Đậu đang đợi ở ngoài. Nàng dựa vào tần suất gọi của Đậu Đậu mà chờ đợi tiếng tiếp theo của nó. Tiểu gia hoả này hồi lâu mới gọi một lần.

Giống hệt như suy nghĩ của Đậu Đậu, người đàn ông sau khi dùng băng dính băng chặt miệng Đậu Đậu lại liền vác nó lên rồi chạy đi. Toàn bộ quá trình cũng chỉ trong mười mấy giây, Tư Đồ Tảm Nguyệt dội nước bồn cầu rồi lại xoa nhẹ vào bụng. Trong lòng tên kia vẫn băn khoăn khi thấy tiểu gia hoả này sao lại không khóc nháo như hài tử bình thường. Hắn đâu biết rằng vật nhỏ này là đang lo lắng cho Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Đậu Đậu, đợi đã lâu rồi, Đậu Đậu?!” Lúc Tư Đồ Tảm Nguyệt đi ra không thấy bóng dáng Đậu Đậu đâu, lập tức nhìn xung quanh. Chỉ thấy một nam nhân dáng người hơi đậm đang muốn thả Đậu Đậu xuống qua cửa sổ.

“Ư ưm ưm (Nguyệt tỷ tỷ ngươi mau chạy đi)” Đậu Đậu ở đó giãy giãy hai chân mập mạp một mực lắc đầu.

“Đừng nhúc nhích, nếu ngươi bước thêm một bước ta thả nó xuống.” Nam nhân một tay xách Đậu Đậu bỏ ra ngoài cửa sổ nói. Chỉ cần hắn buông tay, mà nếu như bên dưới không có người tiếp nhận, đây là lầu ba, Đậu Đậu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai?” Tư Đồ Tảm Nguyệt không dám to tiếng. Lúc này nàng thật sự hi vọng mấy người bên ngoài tiến vào, người này nếu sốt ruột mà buông tay. Thấy Đậu Đậu cứ “phất phới” ngoài cửa sổ như vậy, tâm nàng cũng thủng một lỗ rồi.

“Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là tính mạng của đứa trẻ này rất giá trị.” Nam nhân nói xong cố ý lắc Đậu Đậu vài cái. Tư Đồ tảm Nguyệt trong chốc lát sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Nếu Đậu Đậu xảy ra chuyện… Mẹ nó, nàng không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo nữa!!!

“Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng có thể cho ngươi, ngươi thả nó ra trước.” Tư Đồ Tảm Nguyệt vừa nghe đến chuyện tiền, nàng còn cảm thấy có chút hi vọng. Nào ngờ…

“Được thôi.” Nam nhân nói xong hai chữ này liền buông tay, Đậu Đậu trong chốc lát rơi từ tầng ba xuống.

“Đậu Đậu!” Tư Đồ Tảm Nguyệt kêu to chạy đến bên cửa sổ, nhưng nam nhân lại cản nàng lại, ngay cả nhìn cũng không để nàng nhìn. Tư Đồ Tảm Nguyệt sốt ruột liền ra tay. Thân thủ nàng không tầm thường, chỉ là nam nhân kia cũng không phải loại gà mờ gì. Hai bên đánh nhau hồi lâu, Tư Đồ Tảm Nguyệt vẫn chưa tiếp cận được cửa sổ, nhưng máu đã chậm rãi nhiễm đỏ quần nàng. Lúc này bốn người bảo tiêu bên ngoài cảm thấy lâu quá bèn đá cửa xông vào, nhìn thấy dáng vẻ của Tư Đồ Tảm Nguyệt lập tức ra tay trợ giúp. Tư Đồ Tảm Nguyệt lúc này mới có khoảng trống chạy đến bên cửa sổ xem tình hình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.