Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 52: Năm mới pháo hoa bừng nở



Trời nắng ngày đông, ánh mặt trời cũng rất ấm áp. Lúc Đậu Đậu tỉnh lại, liền cảm thấy ánh dương quang chiếu lên mặt nó. Một mắt hơi hơi mở ra, mắt kia vẫn nhắm chặt, con ngươi khẽ đảo qua đảo lại. Lúc nhìn sang trái, không ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tư Đồ Nhất Tương.

“Ngoan, đã tỉnh rồi sao?” Tư Đồ Nhất Tương mỉm cười hôn lên trán Đậu Đậu. Hắn tỉnh lại từ rất sớm, bởi vì lúc đó mơ thấy ác mộng, mơ thấy Đậu Đậu đột nhiên lại biến về bộ dáng bảy tuổi. Sau đó Nguyên thúc nói với hắn, sau này Đậu Đậu sẽ chỉ lớn như vậy. Doạ hắn lúc đó giật bắn cả linh hồn. Cũng may, sau khi hắn mở mắt thấy Đậu Đậu vẫn duy trì bộ dáng mười sáu tuổi như cũ nằm ở trong lòng hắn.

“Ư, Nhất ca ca Ôi chao cha ơi!!!” Đậu Đậu gọi Tư Đồ Nhất Tương, muốn nằm sấp lên cơ thể hắn, kết quả vừa động thân một chút mới phát hiện, toàn thân đau nhức vô cùng.

“Sao vậy bảo bối? Khó chịu chỗ nào vậy?” Tư Đồ Nhất Tương thấy khoé mắt Đậu Đậu ươn ướt liền lo lắng hỏi.

“Oa oa Nhất ca ca, thắt lưng Đậu Đậu đau, thí thí cũng rất đau, toàn thân đều đau.” Đậu Đậu một tay xoa thắt lưng nức nở nói. Sao lại thành như vậy a, rõ ràng lần trước làm cũng đâu có chuyện gì.

“…” Tư Đồ Nhất Tương chỉ biết lặng im cười khổ. Cái này, khụ, hắn cũng không có cách nào a. Trừ phi hắn không làm, nhưng chuyện này hình như không thể.

“Nhất ca ca, ta khát” Đậu Đậu nói xong vỗ vỗ lên má, đợi Tư Đồ Nhất Tương lấy nước cho hắn.

“Được, chờ ta một lát.” Tư Đồ Nhất Tương hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Đậu Đậu, sau đó lại sờ đầu nó, xem ra không có phát sốt. Hôm qua rửa sạch sẽ xong cũng đã bôi thuốc, đã không có việc gì rồi. Lúc này hắn mới lật người xuống giường, đi ra ngoài lấy nước.

Sau khi Tư Đồ Nhất Tương đi ra ngoài, Đậu Đậu thử ngồi dậy. Hôm này thời tiết đẹp thế này, nó không muốn cứ nằm ở trên giường đợi ngày trôi qua nha. Hôm qua Nhất ca ca còn nói có bắn pháo hoa, đắp người tuyết nữa. Pháo hoa đâu? Người tuyết đâu?!

“Đậu Đậu, ngươi muốn làm gì?” Tư Đồ Nhất Tương thấy Đậu Đậu xuống giường trong khi tay vẫn xoa thắt lưng, vội vàng chạy lại hỏi.

“Nhất ca ca, không phải nói có bắn pháo hoa, đắp người tuyết sao?” Đậu Đậu nhận lấy bình nước trong tay Tư Đồ Nhất Tương, uống một ngụm nói.

“Ừ. Chỉ là hôm nay Đậu Đậu không thoải mái nên tính sau đi. Chuyện này làm lúc nào cũng được. Mùa tuyết vẫn chưa qua mà, không cần lo lắng.” Tư Đồ Nhất Tương vuốt ve mái tóc của Đậu Đậu dịu dàng cười.

“Nhưng ta muốn ra ngoài chơi…” Đậu Đậu xoay xoay ngón trỏ, rõ ràng đã lớn rồi, thói quen nhỏ này hình như vẫn không thay đổi.

“Vậy trước tiên mặc quần áo vào đã, ăn cơm rồi Nhất ca ca đưa ngươi ra ngoài.” Tư Đồ Nhất Tương cầm quần áo của Đậu Đậu lại, nghĩ rằng lát nữa ăn sáng xong sẽ bế Đậu Đậu ra ngoài đắp người tuyết. Cùng lắm là hắn đắp, Đậu Đậu ngồi bên cạnh xem.

“Dạ” Đậu Đậu ngọt ngào đáp ứng. Khuôn mặt xinh đẹp tủm tỉm cười, giống như thời tiết ngày hôm nay vậy, xán lạn đến chói mắt.

“Nhóc này” Tư Đồ Nhất Tương sủng nịch mà véo nhẹ lên cái mũi nhỏ đang vểnh lên của Đậu Đậu.

Trên bàn cơm sáng, đã có hai người đang ngồi nói chuyện. Chính là Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi. Như vậy xem ra, lại là Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt dậy muộn nhất. Bởi vì hôm qua bọn họ chơi pháo hoa đến tầm ba bốn giờ sáng nay mới đi ngủ. Tư Đồ Tảm Nguyệt lần đầu tiên đón năm mới vui vẻ như vậy. Trước đây nhìn Hứa Minh, chỉ có thể thầm buồn bã trong lòng. Hiện tại không còn như vậy, ngay cả em bé cũng đã có, hạnh phúc cũng sắp tràn đầy rồi.

“Nhất Tương, Đậu Đậu, năm mới vui vẻ Ha hả” Cổ Thần Hi cười nói.

“Thần Hi ca ca cũng năm mới vui vẻ, còn có Húc Đông ca ca nữa.” Đậu Đậu ở trong lòng Tư Đồ Nhất Tương đáp.

“Đậu Đậu, Nhất ca ca thật đau lòng. Ngươi cũng chưa từng nói năm mới vui vẻ với ta.” Tư Đồ Nhất Tương giả bộ buồn bã nói.

“A, xin lỗi Nhất ca ca. Ta, ta không phải cố tình quên. Nhất ca ca cũng năm mới vui vẻ nha.” Đậu Đậu vội tới mức sắp khóc, nó thật sự không cố ý quên đâu mà.

“Đừng đừng đừng, là giỡn chơi thôi. Đậu Đậu đừng khóc.” Tư Đồ Nhất Tương thấy nước mắt Đậu Đậu chuẩn bị rơi xuống liền bị doạ sợ. Tiểu gia hoả này mà khóc hắn cũng rất đau lòng.

“A ha, đại ca, ngươi cũng có ngày này.” Trần Húc Đông có chút hả hê mà nhìn bộ dạng luống cuống của Tư Đồ Nhất Tương. Trước đây ai cũng không dám động đến Dạ vương. Thật sự là tam thập niên hà đông, tam thập niên hà tây.

(30 năm sông chảy về hướng đông, 30 năm sau lại chảy về hướng tây, ý nói không có gì là chắc chắn mọi việc đều có thể thay đổi bất ngờ, khó có thể đoán được)

“Tiểu tử, gần đây rất nhàn rỗi phải không? Dám trêu chọc ta?” Tư Đồ Nhất Tương cười xấu xa nhìn Trần Húc Đông.

“Đâu có, nhờ phúc của ngươi, ta mỗi ngày đều bận đến chết. Ngay cả thời gian hẹn hò với Thần Hi cũng đều là ta khấu trừ vào thời gian ngủ ít ỏi đến đáng thương của ta.” Lần này đến lượt Trần Húc Đông bày ra bộ dáng khổ sở. Chuyện này hắn thực sự không dám giả vờ. Đích thực vì hẹn hò với Cổ Thần Hi mà ngủ càng ít đi.

“Ta vừa nghĩ sẽ cho người xuất ngoại công tác dài hạn.” Tư Đồ Nhất Tương giống như tiếc rẻ lắc lắc đầu.

“Đừng đừng đừng, ta rất bận. Ta thật sự rất bận.” Trần Húc Đông ôm chặt lấy Cổ Thần Hi, sợ thật sự sẽ bị phân chia đôi ngả.

“Hừm, Húc Đông, không sao. Ngươi đi đâu ta đi đó với ngươi.” Cổ Thần Hi dựa vào vai Trần Húc Đông cười nói. Nhất Tương có lực lượng lao động là Húc Đông, hắn cũng có vị phó viện trưởng làm lực lượng lao động chính.

“Thần Hi, bệnh viện ngươi không cần quản sao?” Tư Đồ Nhất Tương lại rất hiếu kì. Một người luôn coi trọng công việc như Thần Hi lại nói ra câu này?

“Một năm ta tiêu bao nhiêu tiền để mời phó viện trưởng, cũng không phải là để hắn ngồi chơi nhàn rỗi uống trà.” Cổ Thần Hi buông tay nói. Hắn còn lớn hơn Tư Đồ Nhất Tương mấy tháng tuổi, có một vài chuyện tuyệt đối rất hiểu biết, không hề kém hơn Tư Đồ Nhất Tương. Húc Đông đáng thương như vậy, hắn làm ái nhân của y đương nhiên cũng muốn có thể chăm sóc một lần.

“Thần Hi, ta biết là ngươi tốt nhất.” Trần Húc Đông bị cảm động sắp rớt nước mắt, ngầm cười trộm trong lòng. Đại ca chiếm hạ phong rồi, lực lượng của hai người quả thực lớn a.

“Hôm qua ngươi bị ăn mà vẫn có tinh thần cùng ta đấu võ mồm như vậy, thật hiếm thấy hiếm thấy.” Tư Đồ Nhất Tương là ai? Sao có thể chịu thua dễ dàng! Cho dù là trên phương diện ngôn ngữ cũng không thể.

Quả nhiên, Cổ Thần Hi đỏ mặt không nói nữa.

“Bái phục, đại ca, bọn ta hôm nay có thể ra ngoài chơi mà giảm thiểu vận động trên giường. Không giống như người nào đó, không biết tiết chế, làm người nào đó, ừm hừ, bị ôm trong lòng không xuống được.” Trần Húc Đông cố ý ám chỉ nhìn nhìn Đậu Đậu.

“Nhất ca ca, để ta xuống đi.” Đậu Đậu dùng chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng khẽ liếm liếm môi nhỏ giọng nói. Mặt đỏ quá đi.

“Đừng nghe Húc Đông nói bậy. Lát nữa chúng ta cũng sẽ ra ngoài chơi.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời bắt đầu cùng Đậu Đậu ăn sáng.

“Các ngươi lát nữa muốn đi đâu?” Trần Húc Đông nghĩ mọi người muốn cùng nhau đi hay không.

“Ở trong sân thôi.”

“Vậy có thể chơi gì?” Cổ Thần Hi không hiểu.

“Nhất ca ca nói đưa ta đi đắp người tuyết.” Đậu Đậu ngậm cái thìa nhỏ nói.

“…” Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi nhất thời không biết nói gì. Chuyện này có thể khiến tiểu gia hoả cao hứng như vậy sao?

Tư Đồ Nhất Tương ăn xong mặc thêm áo ấm cho Đậu Đậu rồi mang nó ra ngoài. Tuyết bên ngoài rất sạch sẽ, môi trường ở đây cũng rất tốt, gần như không có chút bụi nào. Trong sân ngoài dấu chân của Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt ra, không có bất kì dấu vết nào khác. Tư Đồ Nhất Tương mang ra cho Đậu Đậu một cái ghế, phía trên có lót đệm khá dày, để nó ngồi lên đó. Sau đó hắn bắt đầu đắp người tuyết. Đậu Đậu nhìn một lát, thực sự là nhịn không nổi. Vì vậy dù khó chịu một chút nhưng nó cũng chạy lại giúp Tư Đồ Nhất Tương.

“Nhất ca ca, ta cũng muốn làm.” Đậu Đậu đi đến bên cạnh đống tuyết nói.

“Được thôi” Tư Đồ Nhất Tương cười cười. Đứng dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười của Tư Đồ Nhất Tương khiến Đậu Đậu không dời mắt được. Đậu Đậu ngồi xổm xuống, vừa liếc trộm Tư Đồ Nhất Tương vừa nặn quả cầu tuyết. Cho đến khi trong không khí xoẹt qua một cái gì đó tròn tròn…

“Ai u” Đậu Đậu bưng đầu nhìn lại, là ai xấu xa như vậy dùng tuyết ném nó?!

“Đậu Đậu sao vậy?” Tư Đồ Nhất Tương quay đầu nhìn Đậu Đậu, rồi lại nhìn theo hướng Đậu Đậu đang ngó. Trần Húc Đông đang đứng đó ngẩn người nhìn tay mình.

“Thần Hi, xong rồi xong rồi, mau chạy mau chạy.” Trần Húc Đông bỗng nhiên kéo Cổ Thần Hi chạy về phía nhà. Thượng Đế a, hắn tuyệt đối không phải cố ý ném Đậu Đậu đâu, chính là ngắm không trúng, bị lệch đi!!!

“Húc Đông, tên tiểu tử nhà ngươi chết chắc rồi. Quay lại đây!” Tư Đồ Nhất Tương nắm một vốc tuyết to chạy về phía nhà. Tiểu tử đáng chết, dám ném Đậu Đậu?!

Trần Húc Đông kéo Cổ Thần Hi quẹo trái quẹo phải, chạy về phòng bọn họ, khoá cửa. Tư Đồ Nhất Tương vẫn đang vốc nắm tuyết trong tay hung ác đá vào cửa phòng.

“Đại ca, đừng quên đây là nhà ngươi. Cửa phòng này cũng là của Tư Đồ gia. Đá hỏng là ngươi chịu tổn thất nha.” Trần Húc Đông ở bên trong không sợ chết rống to. Cửa khoá rồi, ai sợ ai?!

“Húc Đông, bây giờ ngươi không mở cửa lát nữa sẽ chết càng thảm hại.” Tư Đồ Nhất Tương ở ngoài uy hiếp.

“Dù sao cũng chết, ta tình nguyện sống thêm lát nữa.”

“Đậu Đậu, ngươi ở đây đợi ca ca. Ca ca lập tức quay lại.” Tư Đồ Nhất Tương nói nhỏ bên tai Đậu Đậu.

“Nhất ca ca đi đâu?” Đậu Đậu cũng nhỏ giọng hỏi lại bên tai Tư Đồ Nhất Tương.

“Đi lấy chìa khoá.”

“Không cần, Đậu Đậu có thể mở.” Đậu Đậu cười ngọt dùng pháp thuật mở khoá ra, sau đó lại biến nắm tuyết trong tay Tư Đồ Nhất Tương to ra to ra. Rõ ràng đã tan đi một ít, nhưng lại vẫn yên ổn ở trong tay Tư Đồ Nhất Tương. Mà hai người bên trong không hề biết tình hình bên ngoài.

Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi đợi nửa ngày không có động tĩnh gì, cho rằng Tư Đồ Nhất Tương đã đi lấy chìa khoá hoặc làm gì đó. Sau đó bọn họ muốn nhân cơ hội này chạy ra ngoài. Hai cái đầu Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi lén lút có cùng suy nghĩ, bọn họ vừa muốn mở cửa xem thử, cửa đột nhiên bị mở ra thật mạnh, thứ nghênh đón tiếp theo là một nắm tuyết to. Tư Đồ Nhất Tương chụp tuyết lên mặt Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi rồi lập tức mang Đậu Đậu chạy ra ngoài. Việc này tuyệt đối không phải là sợ, hết tuyết rồi, bọn họ muốn đi lấy thêm một ít.

“Phụt, phi phi.” Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi nhổ tuyết trong miệng ra, cũng cùng nhau chạy ra ngoài. Được, chơi ném tuyết. Không thành vấn đề!

Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu cười chiếm lấy địa bàn tốt đợi hai người ra ngoài. Cổ Thần Hi và Trần Húc Đông vừa ra khỏi cửa liền bị cầu tuyết công kích. Chờ lúc hơi ngừng lại bọn họ cũng tìm nơi có nhiều tuyết bắt đầu phản công. Đậu Đậu đã quên thân thể khó chịu, luôn vui vẻ chạy đi chạy lại mà ném.

Chơi tầm nửa tiếng mọi người đều mệt, trên đầu đầy mồ hôi đi vào phòng. Tư Đồ Nhất Tương lo Đậu Đậu bị cảm, không dám để nó ở ngoài chơi lâu. Có điều vào phòng cũng không dừng lại, mấy cái gối kê trong phòng biến thành vật thế mạng, bị ném qua ném lại. Mấy người cười đùa náo nhiệt, cho đến khi nữ vương Tảm Nguyệt bị đánh thức, mặt đen đi ra.

“Lão nương các ngươi, chán sống rồi hả?! Cho ta yên tĩnh một chút!! Lão nương còn muốn ngủ!!!”

“Úc…” Trong phòng lập tức yên lặng. Trời to đất to, bà bầu là to nhất. Bọn họ không dám trêu chọc.

“Thôi được rồi” Khuôn mặt đen của Tư Đồ Tảm Nguyệt khẽ đổi, hài lòng cười xoay người. Đúng lúc đó thì đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa “Đinh đong”.

Mấy người nghi hoặc, mùng một năm mới a, lúc này có thể có ai đến?! Chỗ bọn họ lại không có loại chuyện phiền toái chúc tết biếu lễ. Bất quá nếu không phải là người quen, Trương Lực không thể để mấy người này vào trong.

Tư Đồ Nhất Tương đi mở cửa, phát hiện hoá ra là Hạ Viễn. Đằng sau còn có một đám người. Có người biết mặt có người không biết mặt. Nhưng đều có cùng một đặc điểm. Nam nhân trẻ trung, hơn nữa trông rất xuất sắc.

“Nhất Tương ca năm mới vui vẻ” Nguyên Hạ Kỳ và Nguyên Hạ Lâm cười chúc mừng. Nhưng không phải là cả nhà bọn họ sao. Lần này ngoài Nguyên Chiến ra, toàn bộ đều đến đủ. Ngay cả nhị ca của Đậu Đậu và ái nhân của hắn cũng đến.

“A, năm mới vui vẻ, vào đi rồi nói.” Tư Đồ Nhất Tương cười nhường chỗ nói.

“A! Cha, nhị ca ngươi cũng đến à.” Đậu Đậu đột nhiên thấy người nhà xuất hiện, vui mừng chạy lại.

“Ừm” Hạ Viễn yêu thương xoa xoa đầu con trai thứ ba. Nụ cười vẫn ấm áp hiền từ như trước.

“Nhất ca ca, đây là nhị ca Nguyên Hạ Mộ của ta, người bên cạnh là ái nhân của hắn. Sau đó là hai đệ đệ của ta ngươi đã gặp qua. Kỳ Kỳ và Lâm Lâm.” Đậu Đậu chỉ từng người giới thiệu cho Tư Đồ Nhất Tương. Ở đây chỉ có hai người Tư Đồ Nhất Tương chưa từng gặp.

“Chào mọi người.” Tư Đồ Nhất Tương lịch sự chào hỏi.

“Tư Đồ Nhất Tương, danh bất hư truyền a. Quả nhiên rất hợp với tam đệ.” Nguyên Hạ Mộ cười nói.

“Cha, vì sao phụ thân và đại ca không tới?” Đậu Đậu không thấy Nguyên Chiến và cặp vợ chồng Nguyên Hạ Hướng liền hỏi.

“Đại ca ngươi lại có bầu rồi, Lục ca ca ngươi không cho hắn tới. Hừ, đừng nhắc tới phụ thân ngươi. Hắn cũng không nói với ta chuyện ngươi gặp nạn lần này.” Hạ Viễn bĩu môi, vừa nghĩ tới lão công hỗn đản đó hắn liền bực mình.

“Tam ca, đừng nói, cha đang tức giận.” Nguyên Hạ Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Đậu Đậu.

“Úc…”

“Hạ thúc thúc, không ngờ gặp ngươi nhanh như vậy.” Trần Húc Đông kéo Cổ Thần Hi qua chào hỏi. Tư Đồ Tảm Nguyệt quay người đi gọi Hứa Minh dậy.

“Hạ thúc thúc?!” Hiển nhiên, Cổ Thần Hi bị lối xưng hô này khiến cho như bị sét đánh ngang tai. Trẻ tuổi như vậy, đẹp như vậy. Hình như không lớn hơn hắn là bao, sao lại là thúc thúc được?!

“Đúng rồi Thần Hi. Vị này là… ba của Đậu Đậu. Ngươi gọi Hạ thúc thúc giống ta là được.” Trần Húc Đông cũng chưa nghĩ ra làm sao để giải thích Hạ Viễn kì thực là mụ mụ của Đậu Đậu.

“Ồ, Hạ thúc thúc xin chào.” Cổ Thần Hi thấy thế không nghi ngờ gì. Tin rằng sẽ không có người lấy loại chuyện này để đùa giỡn.

“Thần Hi ngươi không cần căng thẳng. Ha hả” Hạ Viễn giống như quay về nhà mình, tự nhiên tìm chỗ ngồi. Đứa nhỏ này, hắn cũng đã coi như người nhà rồi.

“Ách. Được ạ.” Cổ Thần Hi thực ra không hiểu, lẽ nào lúc trước Trần Húc Đông đã từng nhắc sao? Nếu không thì người này sao biết tên hắn được?!

“Đậu Đậu kì thực là do ta sinh ra.” Hạ Viễn nhún vai tỏ vẻ không sao cả nói. Dù sao đứa trẻ này sớm muộn gì cũng biết, hắn thấy dáng vẻ không tự nhiên của Trần Húc Đông, vẫn không bằng sớm nói cho Thần Hi hay.

“A?!” Cổ Thần Hi bị doạ giật mình. Không phải là ba Đậu Đậu tới sao?! Hắn vừa nãy nghe thấy ca ca của Đậu Đậu mang bầu cũng cho rằng mình đã nghe nhầm…

“Hì, đừng kinh sợ như vậy. Ừm, ngươi xem” Hạ Viễn nhẹ nhàng nâng tay, cái cốc cách đó khoảng vài mét từ từ bay đến tay hắn. Hắn chỉ là muốn để tiểu tử Thần Hi này biết, hắn không phải người phàm mà thôi.

“Cả nhà Hạ thúc thúc không phải người phàm.” Trần Húc Đông ở bên tai Cổ Thần Hi nhỏ giọng nói với hắn.

“…” Cổ Thần Hi không nói gì. Hắn cực kì hoài nghi hắn là đang nằm mơ đúng không. Thực ra vừa nãy chơi ném tuyết cũng là nằm mơ đi. Hiện giờ hắn vẫn chưa tỉnh…

Chỉ một lát sau Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng kéo Hứa Minh đi ra. Bọn họ thật sự phải đặc biệt tạ ơn Hạ thúc thúc và Nguyên thúc. Nếu không có vòng tay đó, bọn họ hiện giờ chắc chắn vẫn đang thống khổ.

“Hạ thúc thúc” Tư Đồ Tảm Nguyệt mang theo lệ trong mắt, thật không biết làm gì để biểu đạt sự cảm kích của mình.

“Nha đầu nhà ngươi, làm gì không tử tế mà phải khóc.” Hạ Viễn để Tư Đồ Tảm Nguyệt ngồi xuống, đừng có xúc động như vậy chứ.

“Hạ thúc thúc, chuyện lần này thực sự vô cùng cảm ơn. Cả đời ta và Nguyệt sẽ không quên phần ân tình này của các ngươi.” Có chút khách sáo, nhưng từng chữ từng câu của Hứa Minh đều thực sự chân thành.

“Năm mới đến rồi, hãy cười lên nào. Sau này vòng Cầu Phúc sẽ luôn để Tảm Nguyệt đeo đi.” Hạ Viễn nhìn chiếc vòng trên tay Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nói. Hôm qua sau khi tỉnh lại Đậu Đậu liền đem vòng tay trả lại cho Tư Đồ Tảm Nguyệt. Nó biết Tư Đồ Tảm Nguyệt có em bé, vẫn cảm thấy nàng đeo sẽ tốt hơn. Hơn nữa đồ vật này vốn là lễ vật kết hôn của Nguyệt tỷ tỷ, không phải sao.

“Dạ, cảm ơn Hạ thúc thúc.” Tư Đồ Tảm Nguyệt rốt cuộc vẫn chưa không chế được nước mắt rơi xuống, chẳng qua nàng cũng nghe lời cười lên.

Một đám người lưu lại, khiến cho Tết năm nay của Tư Đồ gia càng thêm náo nhiệt. Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi vốn muốn ra ngoài cũng không đi nữa. Hạ Viễn lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có rất nhiều đồ trang sức đeo tay. Những cái này không phải đồ trang sức đeo tay bình thường, đó đều là những thứ bóc lột từ trong bảo khố của Nguyên Chiến ra. Mỗi thứ đều có hiệu quả thần kì. Chẳng qua những thứ Hạ Viễn đem đi lần này đều có thần lực tương tự với vòng Cầu Phúc. Hạ Viễn tặng cho mỗi đứa con một cái, coi như là quà đầu năm. Mà Nguyên Chiến, lúc này đang ở Chiến thần điện nhìn một nửa cái hòm bảo khố trống không mà đau lòng. Rõ ràng không phải hắn làm sai. Rõ ràng là nghĩ cho con trai thứ ba mới để nó qua kiếp đó. Sao Hạ Hạ lại vứt hắn một mình ở Chiến thần điện đi tìm con trai thứ ba đón Tết chứ Ai

Ban đêm, sau khi mọi người cùng nhau ăn cơm thì tụ tập lại ra ngoài bắn pháo hoa. Hôm qua chưa thấy, hôm nay cũng không thể như vậy qua đi. Đậu Đậu là người vui mừng nhất. Luôn chạy đi chạy lại đằng sau Tư Đồ Nhất Tương. Không lâu sau, Nguyên Chiến cũng xuất hiện bên cạnh Hạ Viễn. Cũng hết cách, không thấy được lão bà thân thiết, một lát liền nhớ rồi.

Hạ Viễn véo Nguyên Chiến, nhưng vẫn không thoát khỏi cái ôm của hắn.

“Nhất ca ca, cái lớn nhất lớn nhất đó. Mang cái đó đi đốt.” Đậu Đậu chỉ quả pháo hoa to nhất nhảy lên nói.

“Được” Tư Đồ Nhất Tương châm quả pháo mà Đậu Đậu chỉ, sau đó ôm Đậu Đậu chạy ra xa xem.

Pháo hoa rực rỡ chói mắt nổ bung ở thời khắc hạnh phúc này, tản ra bốn phía, lấp lánh ánh sáng. Đậu Đậu giống như chim nhỏ dựa vào vai Tư Đồ Nhất Tương cảm thụ sự vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.