Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 25: Tâm niệm::



Chương này dành tặng cho bé Lắp, vì ss edit trễ quá không đưa bé Lắp đọc trước được, đừng buồn ss nhé!

“Vì sao phải làm như vậy?” tế ti được tộc nhân tôn thờ sùng kính, lại ở trươc mặt tất cả trưởng lão cùng truyền sử đối với hắn nhận sai quỳ xuống. Hành động của Long Phạm làm cho hắn trong lòng hiện lên một tư vị khó hiểu.

“Trong tông tộc không thể có hai chủ. Ngươi là tông chủ ta là tế ti, địa vị của ngươi cũng nên để cho mọi người trong tộc biết được.” Nói mấy câu đơn giản, Long Phạm vẫn chưa nhiều lời. Y phục màu đỏ được hắn thoát ra, hiển lộ vết thương bị cào cấu. Lăng Lạc Viêm không xem thương tích trên người như thế nào mà lại thủy chung chăm chú nhìn Long Phạm.

Hắn không rõ người nam nhân này cũng có chút không rõ chính mình. Nguyên bản cùng Long Phạm là quan hệ hợp tác, theo thời gian trôi qua tựa hồ đang dần dần biến đổi. Hắn thích khối thân thể này, mỗi đêm nhập ngủ cảm xúc ấm áp dưới tay dường như đã thành thói quen. Hắn thích khuôn mặt này, bộ dáng của Long Phạm đủ để hấp dẫn ánh mắt của hắn. Ngoại trừ này đó, so với bất luận kẻ nào Long Phạm không quá mức khác biệt. Nhưng trên thực tế, theo thời gian trôi qua hắn lại càng ngày càng cảm thấy mình bắt đầu để ý đến người nam nhân này.

Cũng không phải lần đầu tiên có loại cảm giác này, từ lúc ở cấm kỵ giới về đến hắn đã biết có gì đó đang thay đổi. Không ngăn cản mà lại hiếu kỳ, cứ tiếp tục như thế này hắn cùng Long Phạm đến tột cùng sẽ ra sao, tế ti đại nhân đoạn tuyệt tình yêu sẽ phản ứng như thế nào với biến đổi giữa hai người trong lúc đó?

Ở trong phòng, Long Phạm không hề là bộ dáng kính cẩn lại cao cao tại thượng kia. Đối với hắn khiêu khích trêu chọc chưa từng tránh né, thậm chí như là chờ hắn làm ra cái gì đó giống như vậy, thường xuyên khiến hắn có loại ảo giác chính mình thật giống như một con mồi bị thiết kế đi đến bẩy rập. Thói quen làm thợ săn tự nhiên sẽ không đối với việc này quá mức xa lạ, chẳng lẽ lần này hắn rốt cục trở thành con mồi của kẻ khác? Mà thợ săn kia không phải ai khác lại chính là Long Phạm, là tế ti của hắn, là tùy thị của hắn?

Lăng Lạc Viêm hạ xuống ý cười, ánh mắt lại thủy chung dừng trên người Long Phạm, không hề che giấu ánh mắt đánh giá cùng tham dò, nam nhân bị hắn dùng ánh mắt quấn quanh lộ ra ý cười, “Tông chủ thế nhưng còn có điều gì khác muốn nói?”

“Nếu là lúc ấy ta không thể ngăn cản, hoặc là chưa thể xuất ra viêm hỏa lực chân chính….” Hành động của Long Phạm lúc ấy là vì giúp hắn lập uy. Nhưng trừ lần đó, viêm hỏa lực trong cơ thể hắn quả thật là bị kích phát ra, không biết đây có phải cũng nằm trong tính toán của Long Phạm?

Nghi vấn của Lăng Lạc Viêm làm cho ý cười trên môi Long Phạm càng thêm sâu. Trên thân xích lõa, sợi tóc bạch kim ngổn ngang trải rộng trên miệng vết thương, ánh mắt thiếu niên sáng rực nhìn hắn, vết máu trên người giống như món trang sức xinh đẹp không làm cho hắn lộ ra nửa điểm đau đớn, mái tóc bạch kim hỗn độn xõa dài tô điểm làn da trắng ngần, trên đó có vết máu nhè nhẹ tràn ra, làn da hoa lệ đẹp đẽ mê hoặc kẻ khác tiếp cận. Trước mắt Lăng Lạc Viêm dường như chỉ có cảnh giác dè chừng, bởi vì lúc trước hắn từng tính kế mà hiện giờ đối với hắn gây nên tâm tư vẫn còn hoài nghi lưỡng lự.

“Nếu tông chủ chưa thể ngăn cản, chưa thể xuất ra viêm hỏa lực, Long Phạm sẽ không khoanh tay đứng nhìn,” đẩy qua mái tóc bên cổ hắn, nhìn thấy vết thương nơi đầu vai, Long Phạm đem Lăng Lạc Viêm đặt vào trong lòng, không dùng linh lực trị liệu, đầu ngón tay mơn trớn mấy đạo vết máu, đem môi hôn lên, “Ta sẽ không cho ngươi có việc.”

Câu cuối cùng kia, ngữ thanh ôn nhã bình thản trong lời nói ở bên tai hắn phiêu tán, không xưng hắn tông chủ mà là “Ta” cùng “Ngươi”, trên đầu vai nhiệt độ ẩm ướt mềm mại mang theo vài phần cẩn thận có thể được xưng là ôn nhu nhẹ nhàng, Lăng Lạc Viêm mặc cho đôi môi Long Phạm không ngừng du di nơi đầu vai hắn cùng cánh tay, bên môi hiện lên vài phần ý cười, nhướng mi hỏi, “Tế ti đây là đang làm cái gì?”

“Thuộc hạ đang thay tông chủ thanh tẩy miệng vết thương, như thế mới mau lành,” Trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên, Long Phạm ngẩng đầu trả lời lại tiếp tục trên miệng vết thương khẽ liếm tựa hồ như là chuyện đương nhiên. (phương pháp mới, nên học hỏi)

Long Phạm trả lời là lúc thần sắc bất động nhưng Lăng Lạc Viêm lại rõ ràng nhìn thấy có ý cười ẩn giấu nơi đáy mắt. Thay vì dùng linh lực thay hắn khép lại, có cần thiết phải thanh tẩy miệng vết thương như thế này hay không? Hợp mắt lại, hắn thoải mái nằm trên đùi Long Phạm, ngửi vào hương sen thơm mát khiến trong lòng thanh tĩnh ngưng thần. Nhắm mắt nghỉ ngơi, mái tóc bạch kim bóng mượt che phủ một phần khuôn mặt. Dưới làn tóc, khóe miệng không tự chủ chậm rãi khẽ giương lên.

Đầu lưỡi liếm qua miệng vết thương có thể nếm được hương vị máu tươi, Long Phạm nhìn thấy thiếu niên giờ phút này bình yên ở trong lòng hắn, hình ảnh mới vừa rồi của hắn cùng dị thú giao chiến hiện lên trước mắt.

Là hắn ngăn cản các trưởng lão trong tộc tương trợ mặc cho Lăng Lạc Viêm một mình lâm vào hiểm cảnh. Người bên ngoài không biết tâm tư của hắn lúc ấy nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được. Mắt thấy hồng y bóng dáng lần lượt bị móng thú xẹt qua, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng nhỏ giọt. Suy nghĩ của hắn lúc ấy tất cả đều là như thế nào đem con súc sinh kia nghiền xương thành tro. Rồi sau đó nhìn thấy Lăng Lạc Viêm sắp rơi vào trong miệng nó, hắn cơ hồ suýt nữa không nhịn được đã muốn ra tay, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị động thủ, thiếu niên luôn khiến hắn bất ngờ, lại một lần nữa làm cho hắn kinh hỉ.

Viêm hỏa chân chính hiện hình hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua thân thể dị thú, hủy đi nó cũng hủy đi những phần không thể bị ngọn lửa bình thường thiêu đốt như răng, móng, sừng, trong phút chốc chỉ còn lại một đám tro tàn. Hắn không cần động thủ mà hành động của thiếu niên kia lại một lần nữa nhen nhóm tâm tư hắn, duy trì thân thể sớm hao hết khí lực, chất vấn mọi người, trách mắng sai lầm của hắn….

Tựa như đoàn viêm hỏa kia có thể thiêu hủy hết thảy, chói mắt như thế làm cho các trưởng lão không dám nhìn thẳng cũng khiến hắn cam tâm tình nguyện lần thứ hai quỳ dưới chân, đổi lại được tộc nhân quy phụng.

Lúc này mị hoặc nhân như xích hỏa (ngọn lửa đỏ) đang nằm trên đùi, tựa vào lòng ngực hắn, y phục được giải hạ nằm hỗn loạn bên hông. Những sợi tóc bạch kim phi tán xõa trên miệng vết thương khiến nơi đó cũng được tô điểm càng thêm mê hoặc lòng người. Khóe miệng cong lên ôm lấy một tia hấp dẫn, giống như ngủ yên.

Nhìn thấy hắn, Long Phạm cúi đầu hạ môi xuống trên vòng cung khóe miệng, nhẹ nhàng liếm hôn. Bàn tay xuyên qua từng sợi tóc phủ đến trước ngực hắn, chậm rãi giao du. Hôn lên môi thiếu niên, nhưng hắn cũng không xâm nhập, chỉ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua. Sau giây lát, hưởng ứng hắn chính là một đôi tay bỗng nhiên choàng quanh cổ hắn, vẫn tiếp tục kết hợp giao triền một cách mềm mại ẩm ướt.

“Tế ti lại đang làm cái gì? Hay là nơi này của bản tông chủ cũng bị thương?” Khơi mào khóe mắt mang theo ý cười ái muội có chút giễu cợt, liếm liếm môi, Lăng Lạc Viêm nhìn lên khuôn mặt luôn trầm tĩnh lạnh lùng, giờ phút này trên đó lại chớp động ý cười. Đôi tay phủ trước ngực hắn dần dần di chuyển lên môi, ngữ thanh không nhanh không chậm thản nhiên vang lên, “Tự nhiên là bị thương, tông chủ không biết nhưng thuộc hạ lại nhìn thấy rõ ràng. Nếu là bị thương không thể không để ý tới, cần phải đem miệng vết thương thanh tẩy mới hảo…”

Nói xong lại hạ môi xuống, không hề nhẹ nhàng chậm rãi, đầu lưỡi thần tốc xâm nhập ở chỗ sâu trong miệng hắn, khẽ đảo qua hàm trên lại cuốn quanh lưỡi hắn. Mới vừa rồi ngón tay vuốt nhẹ trên môi giờ chuyển qua bên hông mặt, nâng đầu hắn lên, cũng làm cho hai người càng xâm nhập trao đổi hơi thở lẫn nhau.

Nụ hôn mang theo hương sen ngọt ngào, vốn để thanh tâm quả dục – ngăn chặn ham muốn, nhưng ở tại mũi hắn lại luôn toát ra vẻ khêu khích gợi tình, cùng bề ngoài thong dong lạnh nhạt bất đồng, cũng không phải hoàn toàn thoát tục. Long Phạm mới đầu là hôn dịu dàng mềm nhẹ, lúc sau xâm nhập càng ngày càng kịch liệt bá đạo vượt ngoài dự kiến của hắn giống như hiện giờ.

Khi hắn mang theo đề phòng cùng dè dặt, nam nhân từng cài bẫy hắn lại lấy thân phận tế ti ở trước mặt tất cả mọi người, quỳ dưới chân hắn chấp nhận trừng phạt, giao ra quyền kiểm soát trong tộc, để tất cả mọi người đều biết hắn mới chính là chủ nhân chân chính của Xích Diêm tộc.

Nam nhân như thần linh trong mắt mọi người, coi rẻ tánh mạng chúng sinh, cao cao tại thương, đáng lý chỉ nên được mọi người ngưởng mặt trông lên. Vì làm cho hắn ở trong tộc lập uy, lại một lần nữa khiến thân bạch y bào kia nhiễm bụi. Khi Long Phạm quỳ thân xuống ngẩng đầu chăm chú nhìn, từ trong đôi mắt thanh lam kì dị kia hắn mới tỉnh ngộ, cũng là trong nháy mắt hồi phục nóng nảy cùng tức giận trong lòng.

Cứ như thế hít vào hương sen thơm ngát, thân thể mệt mỏi sớm không thể duy trì dần dần thả lỏng. Trên môi tùy ý tiếp tục hôn, hắn nhắm lại hai mắt không muốn tái mở. Sớm quen thuộc mùi hương thanh nhàn, thầm nghĩ như vậy dần dần thiếp đi.

Long Phạm dời môi nhìn bộ dáng buồn ngủ của Lăng Lạc Viêm trong lòng, bên cánh môi hé mở còn mang theo thủy dịch, đầu lưỡi tùy ý liếm qua cánh môi đỏ ửng. Cũng không phải cố ý, nhưng trong lúc đó cơ thế hắn bất giác nóng lên, biết sớm đã đến cực hạn, hắn dừng hôn không hề tiếp tục hành động.

Hắn là tế ti mà lại là người đứng đầu Xích Diêm tộc, là hắn đem Lăng Lạc Viêm đến nơi đây. Tại lúc hắn vui mừng vì lực lượng của Lăng Lạc Viêm bắt đầu thức tỉnh cũng là lúc hắn khó có thể khống chế ý muốn của chính mình.

Dưới đáy lòng thở dài, nhận thấy cái hôn mới vừa rồi dẫn đến biến hóa trong thân thể, Long Phạm nhìn chăm chú thiếu niên đang nằm trong lòng, lộ ra một tia cười khổ. Chỉ có hắn mới có thể dễ dàng khơi mào dục niệm mà từ lâu hắn đã có thể tùy tâm khống chế, cũng chỉ có hắn mới làm cho mình thường xuyên lo lắng vướng bận. Đến lúc này, vị trí của Lăng Lạc Viêm ở trong lòng hắn đến tột cùng là như thế nào, hắn làm sao lại không biết.

Kéo qua tấm lụa trắng che phủ nửa thân trần của thiếu niên, nhìn thấy vẻ mặt ngủ say của hắn, Long Phạm lại nghĩ đến mấy ngày sau cùng Liệt Diễm tộc trăm năm chi ước…..

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ======

Từ khi Long Phạm quỳ xuống đất nhận sai, các vị trưởng lão chứng kiến oai nghiêm của tông chủ, lời nói trong lúc đó lại càng thêm cung kính, thật làm cho Lăng Lạc Viêm cảm nhận được cảm giác một hô trăm ứng khi còn ở trong hắc đạo trước kia. Khác biệt chính là trước kia đi theo bên cạnh luôn có hơn mười người mà hiện giờ chỉ có một người.

Nhưng một người này lại được tộc nhân từ trên xuống dưới tôn sùng, mà nay lại trở thành tùy thị của hắn. Còn hơn dĩ vãng trước kia hắn sớm bỏ qua, tự nhiên người trước mắt càng làm cho hắn cảm thấy vừa lòng duyệt mắt, cũng càng làm cho hắn thỏa mãn.

Trong Xích Diêm tộc, mọi người tuy phần lớn đều là thân đủ linh phách nhưng nói thế nào cũng không thật sự được xem như là thần nhân, cũng giống như dân chúng bình thường, cũng phải ăn uống chi tiêu, các tộc khác như thế, Xích Diêm tộc tự nhiên cũng giống nhau. Bảy mươi hai gia tộc phân tán ở các nơi, có người chuyên phụ trách mua bán sinh kế, từ các công việc bình thường đến đặc thù, đủ loại mua bán cùng giao thiệp.

Lăng Lạc Viêm lúc này đang ở Lâm Tiêu điện lật xem sổ sách, nam nhân bên người nhắm mắt đứng thẳng, thỉnh thoảng lại vì hắn mài mực. Cũng không biết vì sao hắn nhắm mắt như thế mà tay mài mực vẫn ổn định. Hướng bên người liếc mắt một cái Lăng Lạc Viêm thu hồi tầm nhìn, đảo qua Quan Mão đang đứng trước mặt.

“Đa ta Quan trưởng lão, việc này trong tộc nếu không có ngươi giải thích rõ ràng bản tông chủ nhất thời vô pháp hiểu rõ.”

“Tông chủ chỉ trong mấy ngày liền có thể xử lý tộc vụ, thật sự khiến kẻ khác bội phục. Đều không phải công lao của Quan Mão, khen ngợi như thế Quan Mão không dám nhận”. Khom người hành lễ Quan Mão nhìn thấy sổ sách chất đống lại nghĩ đến một chuyện, “Mấy ngày nữa liền tới kỳ hạn cùng Liệt Diễm tộc chi ước, có lẽ tông chủ cũng nên tạm hoãn sự vụ trong tộc, hảo hảo nghĩ ngơi tĩnh dưỡng mới tốt,”

“Ân, Quan trưởng lão nói không sai, như vậy những việc này cứ giao cho tế ti đi,” bỏ bút xuống Lăng Lạc Viêm ngầng đầu hướng bên cạnh Long Phạm ngoắc ngoắc tay, “Long Phạm–”

“Vâng” Long Phạm tiếp nhận sổ sách, không có nhiều lời. Lăng Lạc Viêm nhìn Quan Mão đang lộ ra vẻ mặt cổ quái, khoát tay, “Quan trưởng lão nếu không còn việc thì lui ra đi,”

Xem ra các trưởng lão vẫn chưa quen việc tế ti đại nhân của bọn họ bị tùy ý sử dụng. Nhướng mi mỉm cười thấy Quan Mão lui ra, Lăng Lạc Viêm đứng dậy duỗi thẳng cánh tay, chỉ chỉ vào chổ ngồi, “Ngươi ở đây đem những việc này xử lý, bản tông chủ muốn đi thư trai một lát,”

Liệt Diễm tộc chi ước ngay tại trước mắt, như vậy hắn đi thư trai là muốn tra duyệt về Liệt Diễm tộc, theo ý tứ của hắn ngồi xuống, Long Phạm nâng tay cầm bút, “Tông chủ chỉ cần dùng linh lực là có thể mở ra thư trai, ta đã thay đổi nơi đó một chút, ngươi có thể tùy ý ra vào,”

“Nói như vậy, bản tông chủ có thể tự do thoải mái ra vào chỗ ở của ngươi?” Từ khi đi vào cấm kỵ giới, gặp qua các loại thực vật kỳ quái, hiện giờ hắn cũng không nghĩ hoa cỏ Long Phạm trồng trong vườn chỉ để trang trí đẹp mắt.

“Tông chủ nói không sai.” Cúi đầu đặt bút lên sổ sách, Long Phạm trả lời như thế. Chỉ cần ở trong nội viện của hắn sẽ không có gì nguy hiểm, mà lúc này lấy lực lượng của Lăng Lạc Viêm, người tầm thường có đủ linh phách hơn phân nửa đã không phải là đối thủ của hắn.

“Chậc chậc….” Nhướng mi giả vờ phát ra tiếng vang kinh ngạc, Lăng Lạc Viêm đến gần, nâng mặt Long Phạm lên, “Tế ti chính là đang mời bản tông chủ đến chỗ ở của ngươi?”

Long Phạm nắm lấy bàn tay Lăng Lạc Viêm đang đặt trước cằm hắn, thuận thế kéo đến trước người, cách bàn án, kề sát cực điểm, mới chậm rãi thản nhiên nói, “Tông chủ có thể đến bất cứ lúc nào, chỉ sợ sẽ làm tông chủ thất vọng.”

Đôi môi hoàn mỹ thật là tốt xem gần ngay trước mắt, Lăng Lạc Viêm không hề suy nghĩ tiến lên hôn, gật gật đầu, “Đến lúc đó nhìn xem để biết giường của tế ti như thế nào, ta kì thực rất….”

Nói ra giọng điệu ái muội giống như đang khiêu khích con mồi, Lăng Lạc Viêm lại ở trên mặt Long Phạm sờ soạng một phen mới lẫng thẫng tản bộ bước ra ngoài. Ở phía sau Long Phạm chăm chú nhìn bóng dáng Lăng Lạc Viêm rời đi, đối với hắn nâng tay chào tạm biệt. Thẳng đến khi bóng dáng màu đỏ đột nhiên biến mất trong tầm mắt, mới có chút nuối tiếc liếm liếm môi, cúi đầu đặt bút, nghĩ đến trăm năm chi ước kia lại không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Mà Lăng Lạc Viêm đi được vài bước chỉ cảm thấy phía sau có một cổ dao động, giương mắt lần nữa đã thấy trước mặt là sở viện của Long Phạm, biết là Long Phạm gây nên hắn tiếp tục hướng phía trước bước đi.

Mục tiêu, thư trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.