“Long Phạm, ngươi chính là chờ không kịp ta trừng phạt?” Lăng Lạc Viêm vừa muốn xoay người, cánh tay phía sau vờn quanh lại cản trở động tác của hắn. Bàn tay hoạt động ở giữa hai chân chưa hề đình chỉ, ngược lại càng bắt đầu táo tợn vuốt ve. Ở phía sau hắn lời nói mang theo ý cười thản nhiên “Long Phạm chỉ là vì tông chủ tắm rửa mà thôi, không biết tông chủ thích như vậy….hay là….”
Giữa hai chân thiếu niên bị bàn tay bao trụ đã bắt đầu rục rịch nóng rực. Long Phạm một tay nắm cả hắn, một tay mơn trớn ngay trước đỉnh. Tại lúc đang mân mê, lời nói nhẹ nhàng phát ra, “Tông chủ thích kiểu nào?”
“NXB lậu = đầu toàn bã đậu”
Long Phạm lại còn có thể hỏi hắn thích kiểu nào?! Lăng Lạc Viêm chống tay vào thành hồ nước, chỉ cảm thấy hạ phúc (dưới bụng) một trận lửa nóng, cùng với nhiệt độ để ở phía sau hắn dần dần bốc lên. Theo động tác của Long Phạm, khoái cảm không ngừng tuôn trào. Mặc dù hắn kềm chế như thế nào, khối thân thể này cũng chỉ là cái thiếu niên mà thôi, cùng với thân thể trước kia đã kinh qua trăm trận hoàn toàn không thể sánh bằng, tự nhiên lại càng không thể khống chế bản năng thúc giục. Chắc là “Lăng Lạc Viêm” trước kia không thường xuyên sử dụng mới đưa đến thân thể hắn phản ứng như thế….
“Bản tông chủ thích chính là bộ dáng của ngươi ở dưới thân ta….ngươi cứ chờ….trong chốc lát….” Cắn răng nhẫn nại khoái cảm dưới thân đang dâng lên mãnh liệt, Lăng Lạc Viêm thở hổn hển tựa vào phía sau. Không thể không thừa nhận động tác của Long Phạm làm cho hắn cảm thấy thập phần ưa thích. Nghĩ đến Long Phạm sống bao lâu lại từng có bao nhiêu dịp “luyện tập”, hắn có thể cảm giác đáy lòng nổi lên cơn tức giận cùng khó chịu. Không để ý đến tình nhân trong quá khứ của Long Phạm nhưng lại bắt đầu vì này đó liên tưởng mà cảm thấy sinh khí…
Nếu hắn còn muốn tự thuyết phục Long Phạm chỉ là tình nhân sưởi ấm trên giường, kia đó là dối mình gạt người. Ngửa đầu thở dốc, hắn tựa vào trong lòng nam nhân phía sau, giọng điệu hàm chứa sắc dục không hề cố ý khắc chế, hắn từ trước đến nay luôn thành thực với dục vọng của chính mình, “Nhanh nữa lên, Long Phạm….”
Động tác trong tay theo lời nói nhanh hơn, hôn lên cổ Lăng Lạc Viêm, Long Phạm kề sát bên tai khẽ nói “Về việc của Liệt Diễm tộc Long Phạm còn chưa nói xong, tông chủ có muốn nghe tiếp?”
Cách hơi nước, mang theo một chút xúc cảm ôn nhu cùng ẩm ướt ở bên tai mềm nhẹ nói nhỏ, hỏi Lăng Lạc Viêm còn muốn nghe việc của Liệt Diễm tộc hay không, cứ như bọn hắn không phải toàn thân xích lõa cùng dán, cũng không phải là tư thế ái muội như vậy, mà thủy chung tựa hồ là đang thảo luận chuyện quan trọng trong tộc. Lăng Lạc Viêm khẽ cười “Tiếp tục nói…Ta muốn biết lúc ấy tông chủ Lăng Vân là vì chuyện gì…cùng tộc nhân trở mặt khiến hắn bị đuổi ra ngoài…”
Không biết là đang hưởng thụ hay là tra tấn, trong khi dục vọng bị nắm trong tay, hắn cực lực cố thanh tĩnh suy tư trong đầu. Nếu Long Phạm muốn khiêu khích? Như vậy hắn sẽ tháp tùng.
Ngữ thanh trong lời nói của Lăng Lạc Viêm lộ ra tình dục chi niệm, không rõ hắn có biết chính mình có bao nhiêu lực hấp dẫn, mặc dù hắn hỏi là việc về Liệt Diễm tộc nhưng giọng điều hàm chứa tiếng thở dốc thật sự rất mê người. Long Phạm kềm chế dục vọng dưới thân, động tác trong tay không hề dừng lại, hắn cảm giác được nó đang rung động trong bàn tay mình, cũng biết thiếu niên trong lòng không nhẫn nại được bao lâu “Đó là vì một người…là người được Lăng Vân vạn phần sủng ái – Tiêu Tự, hắn ở Liên Ngọc các lại được Lăng Vân thật lòng yêu thương. Khi Lăng Vân muốn đem hắn lập khế, trong tộc có trưởng lão phát hiện Tiêu Tự không phải người bình thường mà là ma vật hoa tinh hóa thân.”
“Lập khế là gì?” Từ này hắn từng gặp qua nhưng thủy chung không rõ ý tứ trong đó. Nỗ lực tập trung suy nghĩ, nhiệt độ dưới thân thiếu chút nữa đã làm cho hắn không thể suy tư. Mà cố tình đến lúc hắn nói ra nghi vấn, nhất là gần tới lúc bạo phát, bàn tay của Long Phạm phủ dưới thân hắn lại ngừng lại.
“Long Phạm—“ Cắn răng phun ra cảnh cáo, Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu chỉ thấy đôi mắt thanh lam hiện lên ý cười, “Tông chủ đừng nóng vội, Long Phạm đang muốn trả lời cái gọi là lập khế. Đó là hai người dự định sống cùng nhau, dùng máu của chính mình đính ước lập khế. Không xuất phát từ tự nguyện thì không thể lập. Lập khế lúc sau, nếu trong đó một bên là thường nhân mà bên kia thân có đủ linh lực, bên thường nhân cũng sẽ sống lâu như người có đủ linh lực, tức là tuổi thọ được cộng phân….”
Long Phạm rõ ràng biết Lăng Lạc Viêm vội vã không phải là giải đáp về việc lập khế, bất quá lúc này hắn cũng không rảnh đối với hành vi xấu xa của Long Phạm mà nhiều lời làm gì, “ Ta muốn ngươi tiếp tục, là nơi này….” Một tay phủ đến dưới thân của chính mình, chạm được bàn tay đang bao trụ dục vọng của hắn, Lăng Lạc Viêm cùng bàn tay kia ở dưới thân bắt đầu lôi kéo mân mê. Thân thể sắp bùng nổ rốt cục được tiếp tục vuốt ve, hắn ngửa đầu thở dốc cũng không quên truy vấn về việc lập khế, “Sau khi lập khế, linh lực đâu? Thường nhân cũng nên đạt được linh lực?”
“Không, đều là không phải đạt được mà là mượn. Người lập khế ưng thuận thì trong cả đời có thể có ba lượt mượn. Mỗi lần mượn sẽ giảm bớt tuổi thọ. Dù sao thân thể thường nhân không thể chịu quá nhiều linh lực.”
Nói xong này đó, đầu lưỡi Long Phạm liếm qua cần cổ tinh tế trắng ngần trước mắt. Lăng Lạc Viêm thoáng chốc một trận run rẩy, bên cổ bị khiêu khích cùng tốc độ bàn tay dưới thân tăng nhanh làm cho hắn tim đập thêm kịch liệt. Dưới thân nóng rực, rốt cục bên trong từng đợt tiếng nước dập dờn lay động, bùng nổ mà ra. Bạch dịch nồng đậm lẫn vào nước hồ. Hắn thở hổn hển ngửa người tựa vào lòng ngực nam nhân phía sau, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp.
Nhiệt độ của dục vọng để ở phía sau giữa hai chân hắn vẫn nóng rực như trước, cũng cương cứng đứng dậy, bất quá người phía sau cũng không có động tác này đó. Lăng Lạc Viêm nghỉ ngơi trong chốc lát, xoay người lại đánh giá dưới thân của Long Phạm, thần sắc ái muội cong môi lên, trong miệng lại nói, “Ý tứ lập khế ta hiểu được, nhưng không biết trăm năm chi ước kia, khi gặp mặt lại như thế nào có thể phán xét người nên cầm quyền trăm năm kế tiếp?”
Về việc của tông chủ Lăng Vân hắn không cần tái hỏi. Nếu người yêu bị phát hiện là ma vật thì chuyện sau đó như thế nào cũng không khó đoán. Lường trước tộc nhân không đồng ý đối với việc lập khế của hai người, rồi sau đó huyên náo một trận, giằng co không dứt, Lăng Vân mới có thể ly khai khỏi tộc. Nói như thế, truyền thuyết về người được sủng ái ở Liên Ngọc các hẳn là Tiêu Tự
“Thật ra có phương pháp đặc biệt, đến lúc đó tông chủ nhìn thấy sẽ biết.” Người trong lòng ngực đã thư giải dục niệm, Long Phạm đối mặt Lăng Lạc Viêm nhưng dưới thân lại cương cứng. Bước trong nước áp Lăng Lạc Viêm đến bên cạnh hồ, Long Phạm đưa tay mơn trớn mái tóc bạch kim kia, “Tông chủ dự định làm như thế nào cho ta?”
Ngữ thanh ôn nhu dịu dàng ngay tại bên tai, đôi tay vuốt ve mái tóc của hắn cũng thật nhẹ nhàng chậm rãi. Lăng Lạc Viêm nghe Long Phạm nói như vậy có thể mơ hồ cảm giác được nguy hiểm nào đó, cũng giống như dục vọng nóng rực của Long Phạm đang để dưới bụng của hắn khiến cho hắn không thể giả vờ xem nhẹ. Lăng Lạc Viêm cúi xuống lướt nhìn, ngữ thanh trong veo ngẩng đầu mang theo ý cười, “Việc trong tộc, so với cái khác….tự nhiên quan trọng hơn một ít. Ngươi còn chưa nói cho ta biết phương pháp đặc biệt là gì?”
Hôm nay xem ra nếu thực cùng Long Phạm làm cái gì đó, bị nằm ở phía dưới nhất định là hắn. Nhưng nếu dùng khối thân thể thiếu niên này đến thừa nhận, sơ sơ nghĩ tới liền biết đến lúc đó hắn sẽ có bao nhiêu chật vật, thậm chí còn có thể dính dáng đến hồi ức không tốt đẹp trước kia. Trên thực tế, ban đầu hắn dự định yêu cầu Long Phạm thay hắn cởi đi phong ấn trên người rồi sau đó mới cùng Long Phạm tranh lực. Bất luận là thợ săn hay là con mồi, dù sao cũng phải làm cho chính mình tâm phục khẩu phục mới được. ‘Lăng Lạc Viêm’ trước kia là vì thân không đủ linh phách, để tập họp linh lực mà phải phong ấn sinh trưởng, mà nay hắn đã có Dạ Dực tự nhiên không cần tiếp tục phong ấn.
Lăng Lạc Viêm cố tình chi phối, Long Phạm cũng không ngoài ý muốn. Thiếu niên trước mắt lúc nào cũng khiêu khích hắn nhưng cũng không dễ dàng thừa nhận nằm dưới thân hắn hầu hạ. Nếu không phải hắn dùng linh lực đến xem dĩ vãng của Lăng Lạc Viêm hắn sẽ không biết, Lăng Lạc Viêm luôn làm cho kẻ khác ở trong lòng hắn trằn trọc rên rỉ, chỉ có vài lần ở dưới thân người khác, tựa hồ cũng là trạc tuổi mười lăm mười sáu như thế….
“Phương pháp kia không phải dùng linh lực để so cao thấp, mà là từ thánh vật phán xét người cầm quyền thích hợp.” Trả lời câu hỏi của hắn, Long Phạm lui về sau vài bước lôi kéo tay Lăng Lạc Viêm phủ đến dưới thân, “Long Phạm đã nói, tông chủ hay không nên có biểu hiện?”
“Ngươi nếu là muốn ta thì sớm giải đi phong ấn trên người ta, đến lúc đó bản tông chủ sẽ cân nhắc có hay không toại nguyện ý của ngươi. Bây giờ….không bằng tế ti đại nhân vẫn là tự mình giải quyết đi, mới vừa rồi bản tông chủ không phải cũng bị ép tự mình động thủ sao….” Cũng giống như Long Phạm mới đây gây nên, đầu ngón tay của Lăng Lạc Viêm xẹt qua phúc hạ của hắn, nhướng mày mỉm cười, “Ngươi nói phụng ta là chủ, không biết mệnh lệnh của ta ngươi sẽ toàn bộ nghe theo? Long Phạm, coi như là mệnh lệnh, bản tông chủ muốn nhìn bộ dáng tự hành của ngươi….”
Có lẽ là vì nhớ tới dĩ vãng, trong mắt Lăng Lạc Viêm hiện lên ánh lửa u ám. Trừ phi cởi bỏ phong ấn bằng không hắn chỉ sợ không thể như vậy cùng Long Phạm lên giường. Trừ phi Long Phạm nguyện ý ở dưới thân hắn, nếu không thì miễn bàn. Chẳng qua muốn Long Phạm cam tâm tình nguyện bị hắn ôm cũng không dễ, dù sao thân thể của hắn chỉ là của thiếu niên mới hơn chục tuổi còn Long Phạm đã trải qua gần ngàn năm lại có cường đại lực lượng như thế kia… “NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ”
Đương nhiên hắn cũng sẽ không dùng mệnh lệnh ép buộc Long Phạm để cho hắn thượng, như vậy tuyệt không phải là hắn. Đã muốn giao hoan thì phải hai bên tình nguyện mới hảo. Nếu là dùng thủ đoạn ra lệnh ép bách thì còn nói gì đến lạc thú này nọ, lại càng chưa nói đến kia đó là Long Phạm, có thể thật sự để cho hắn như nguyện chỉ sợ là rất khó nói.
Tựa hồ là trả thù lúc trước Long Phạm cố ý dừng lại, yêu cầu của Lăng Lạc Viêm làm cho hắn ngoài ý muốn. Trong mắt của Lăng Lạc Viêm dâng lên ám hỏa hắn đều nhìn thấy. Đôi mắt thanh lam chớp động, hắn tiến người lại gần, ở trên cánh môi nhạt màu của thiếu niên khẽ hôn xuống, “Như ngươi sở nguyện,” (sở nguyện = mong muốn)
Ở trước mặt Lăng Lạc Viêm, toàn thân xích lõa, thân hình cao lớn chậm rãi lui về phía sau vài bước, dựa vào thành hồ nước phía bên kia. Mang theo cơ lý phập phồng, dưới vầng hào quang hòa cùng thủy sắc nhẹ nhàng chiếu rọi thân thể trắng ngần, mơ hồ lộ ra hình dáng cơ thể săn chắc, càng tràn ngập sức quyến rũ khiến người ta muốn xúc sờ.
Cứ như vậy tùy ý dựa vào thành hồ, nam nhân có được thân hình hoàn mỹ làm cho người ta hâm mộ đang chăm chú nhìn thiếu niên cách đó không xa, mỉm cười đem tay đặt ở dưới thân mình, “Tông chủ cần phải nhìn rõ ràng….”
——————-
P/S: ở đây có 1 chữ là “tự hành”, trong truyện nó là tự độc, dịch ra nghĩa là thủ dâ…..ấy ạh. Nhưng dịch thế nghe phô quá, nên mình mạn phép chỉnh lại là tự hành, ở đây nghĩa là tự hành xử (chứ không phải tự hành xác đâu nghen >.<).
Về việc phong ấn, nếu phong ấn trên người Lăng Lạc Viêm không được giải thì anh ấy suốt đời không thể lớn lên, cũng như không thế có thân hình thanh niên như anh Long.
Qua chương này ta cảm thấy anh Viêm thật là không biết xấu hổ là gì o_o. “Em là thụ đó cần gì hóng sớm thế.”(lấy lại câu của Tiểu Vũ)….
Anh Long cũng mặt dày không kém =.=, tự đi khiêu khích, anh Viêm mới 15-16 tuổi thôi đấy, coi chừng bị gọi là luyến đồng.