Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 2 - Chương 83: Quần ma



Thành chủ đối với Lăng Lạc Viêm thái độ cung kính, Xích Diêm tộc hiển nhiên vui vẻ nhìn thấy tông chủ của bọn hắn được tôn sùng, duy chỉ có Liệt Diễm tộc ở một bên không hề lên tiếng, muốn nói bọn hắn trong lòng không cảm thấy đố kị đó là điều không có khả năng. Hai tộc cùng nguồn gốc, nhưng một đường phía trước mọi người chỉ thấy danh tiếng của Xích Diêm tộc, còn Liệt Diễm tộc bọn hắn tựa hồ chỉ đi theo phụ họa

Sở dĩ vị trưởng lão kia ôm oán cũng chính là vì vậy.

Nhận lễ bái của thành chủ xong, Lăng Lạc Viêm để cho hắn đứng dậy, lúc này mới quay đầu lại, “Trưởng lão mới vừa nói bản tông chủ lãng phí thời gian? Nói như vậy ở trong mắt ngươi, trừ đi ma vật làm hại thế gian, cứu giúp bách tính trăm họ, tiêu diệt tai họa….tất cả đều là lãng phí thời gian? Có phải ta nên ngồi yên mà nhìn, phớt lờ để bọn hắn bị ma vật làm hại, bị kẻ cường đạo ức hiếp?”

Nhếch môi lên như cười như không, đôi mắt mang theo vài phần sắc bén, dưới mái tóc bạch kim được cột chỉnh tề, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không nhìn thấy quá nhiều chất vấn nhưng lại lộ ra một loại cảm giác áp bách khó có thể lờ đi. Người nói ra lời này cũng không chỉ thuận miệng mà nói, ánh mắt hướng đến nơi này lướt qua, bên trong hiện lên hỏa liệt đỏ rực khiến người ta sợ hãi không dám đối diện.

Tên trưởng lão Liệt Diễm tộc kia không tự chủ được, vội tránh ánh mắt của Lăng Lạc Viêm, không biết nên trả lời như thế nào mới hảo. Linh giả được thế nhân kính trọng, hơn phân nửa đều rất tự cao, những việc ngoài tộc đều có xu hướng không bận tâm, dần dần trở thành thói quen, lúc này lại bị Lăng Lạc Viêm hỏi như vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy một mảnh trống rỗng.

Mới né tránh ánh mắt của Lăng Lạc Viêm lại phát hiện vị thành chủ kia cùng với đám người đi theo đang đánh giá trên người hắn, cái loại vẻ mặt này làm cho hắn có phần hổ thẹn, cũng bắt đầu trở nên hối hận không nên vì thanh danh ngày càng hiển hách của Xích Diêm tộc mà không cam lòng, nhất thời xúc động nói ra những lời đó.

Mọi người chỉ thấy thần sắc của vị trưởng lão trở nên quẫn bách, im lặng không nói, trong lòng đều rõ ràng là vì sao. Người của Xích Diêm tộc nghĩ đến lời nói lúc trước của tông chủ ở dưới chân núi khi vô cớ xảy ra si mị họa, hiện giờ đối với vị trưởng lão của Liệt Diễm tộc cũng không quá mức phản cảm, nếu không phải bị lời nói của tông chủ đánh thức, bọn hắn cũng không khác gì vị trưởng lão này.

Yêu họa hoành hành, nhân thần ma quỷ khó phân, linh giả trên đời không thể chỉ vì tư lợi của riêng mình. Điềm này đúng là tông chủ làm cho bọn hắn hiểu được.

“Là Phùng mỗ sơ suất, tông chủ suy nghĩ chu đáo, thân là linh giả quả thật nên vì thế gian mà trừ họa ma vật, vốn là chức trách của chúng ta. Vương trưởng lão lúc trước nhất thời nóng vội mong tông chủ không để trong lòng.”

Phùng Hoài đứng một bên thấy bầu không khí gượng gạo liền đi đến phân trần, đồng thời âm thầm thở dài, chẳng trách Xích Diêm tộc chỉ trong thời gian ngắn liền được thế nhân tôn sùng như thế, một đường nhìn thấy hành vi của Xích Diêm tộc làm cho thế gian nhớ kỹ thanh danh Viêm chủ của Xích Diêm. Cho dù trên đời có rất nhiều linh giả nhưng số lượng thủy chung không thể bằng dân chúng tầm thường, Xích Diêm nổi danh cũng hợp tình hợp lý, là do ngày xưa Liệt Diễm tộc bọn hắn xem nhẹ chưa bao giờ để ý những chuyện bên ngoài tông tộc.

Nói đến để thấy thế gian này cũng không phải là thiên hạ của linh giả, bọn hắn ở phía trên dân chúng tầm thường nhưng hết thảy nhu cầu vẫn phải dựa vào thế nhân.

“Phùng tộc trưởng không cần khách khí, chúng ta muốn đến Liệt Diễm tộc, dọc đường chứng kiến tai ương cũng không thể xem như không thấy. Ma vật cùng tai vạ ức hiếp dân chúng, phàm là nhìn thấy, bản tông chủ đều muốn trừ đi. Vì thế có lẽ sẽ chậm trễ hành trình, nhưng cứu được tánh mạng của bách tính cũng coi như đáng giá.” “NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ”

“Đương nhiên nếu có các loài ma vật không nguy hại thế gian, ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt.” Biết Liệt Diễm tộc có không ít người thân mang huyết thống ma vật, Lăng Lạc Viêm cuối cùng rút lại một câu.

Người của Liệt Diễm tộc bởi vì lời nói của Lăng Lạc Viêm mà đều tự trầm tư không nói. Long Phạm ở một bên, dưới đôi mắt bình tĩnh thấp thoáng mang theo ý cười. Lạc Viêm nói hắn là tế ti biểu tình không đồng nhất, là âm hiểm giảo trá, tâm cơ thâm trầm, như vậy không biết Lạc Viêm sẽ tự đánh giá chính mình như thế nào.

Lăng Lạc Viêm cũng chưa nói nhiều lắm nhưng đủ khiến cho lòng người biến chuyển, không riêng gì thành chủ nơi này, lời nói đó cũng làm cho người trong Liệt Diễm tộc bị hắn lay động thái độ, nếu có tông chủ như thế thống lĩnh Liệt Diễm tộc….

Long Phạm trong lòng thầm thán phục. Có tài năng suy tính và dự liệu hảo hết thảy mọi chuyện, Lạc Viêm của hắn trời sinh tư chất đặc biệt có thể thu hút ánh mắt của thế nhân, làm cho người ta cam tâm tình nguyện phục tùng.

“Chuyện nơi đây đã được giải quyết ổn thỏa, thỉnh Liễu thành chủ quay về. Chúng ta lúc này xin cáo từ, còn phải tiếp tục gấp rút lên đường.” Xoay người leo lên lưng ngựa, Lăng Lạc Viêm thản nhiên nói. Liễu thành chủ đứng dưới tàng cây, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích vô tận.

Các trưởng lão nhìn thấy như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rung động, có lẽ đối với bọn hắn chuyện này không đáng giá nhưng đối với dân chúng mà nói, diệt đi tai họa như thế này cũng có nghĩa cứu được vô số sinh mệnh, càng giúp cho nhiều người không phải lâm vào cảnh nguy hiểm.

Đến tận đây, Liệt Diễm tộc tự nhiên không còn ai dám dối với Lăng Lạc Viêm nói thêm bất luận điều gì nữa.

Mà bất giác lúc này bọn hắn mới rõ ràng phát hiện, tuy trên đời có không ít linh giả nhưng ma vật lại sớm xuất hiện rất nhiều. Chúng nhập vào dân chúng, nấp trong thành trấn, các thành lớn thì không nhiều lắm, nhưng các địa phương nhỏ bé hẻo lánh lại có cả đàn ma vật tồn tại, nhập vào thân thể của đám dân chúng thưa thớt tại đó.

Một thị trấn nho nhỏ, hơn phân nửa dân chúng bị hóa thành ma vật, số lượng đông đúc, ngay cả muốn dùng Trạc hồn châu để cứu chữa cũng không có khả năng. Muốn thúc giục Trạc hồn châu cần phải tiêu hao rất nhiều viêm hỏa lực, nhưng cũng chỉ có thể cứu được vài người, số người còn lại rốt cuộc cũng không có hy vọng gì, chỉ có thể trừ đi.

Các thành lân cận sẽ sớm có người bị ma vật ở đây làm hại, hoặc là bị hút đi tủy sống mà chết, hoặc là bị đồng hóa thành ma vật. Chứng kiến tình hình này không người nào còn có thể ngồi yên mà nhìn, đồng thời cũng làm cho người ta không khỏi không nhớ đến câu ca dao kia, thiên địa hạo kiếp buống xuống, nhân thần ma quỷ khó phân, tình cảnh này dường như đang chứng kiến trước mắt.

Nếu phớt lờ vẻ ngoài sầm uất mà tiếp tục truy xét cho đến cùng thì chung quy có thể tìm thấy đủ loại dị thường, một đường phía trước tựa hồ không có chỗ nào thật sự bình yên.

“Các vị thấy thế nào?”

Thân ảnh hồng y đứng thẳng trước trấn, đưa lưng về phía mọi người, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng trong lời nói lại làm cho người ta cảm giác ra một loại quyết tuyệt nào đó.

Như thế nào để giải quyết thành trấn bị ma vật xâm thực trước mắt? Cũng không phải số ít mà là một đàn rất lớn, hoàn toàn nhập vào cơ thể dân chúng, nếu muốn trừ đi chỉ có thể đem người giết sạch.

Kia chính là mấy trăm mạng người….

Mọi người lưỡng lự, Lăng Lạc Viêm nhìn trước mắt, cũng không vội vã muốn bọn hắn trả lời. Hắn cho người thiết lập kết giới, dân chúng bị ma vật xâm nhập vào thân thể, bị nhốt trong đó không thể bước ra khỏi trấn. Nhưng nơi này là chỗ bọn hắn phải đi qua, muốn đến Liệt Diễm tộc nhất định phải đi qua trấn này, trước mắt chính là phiền phức nhất định phải giải quyết.

“Giết.” Ngữ thanh thản nhiên, cùng một từ giết nhẹ nhàng lãnh đảm, không hàm chứa một chút mảy may sát ý, cũng không có nửa điểm thịnh nộ, bạch y bào trong gió hơi hơi phiêu động, ở trước mặt tất cả mọi người, tế ti Long Phạm là người đầu tiên đáp lại.

Đáy mắt thanh lam yên tĩnh như mặt hồ sâu không thấy đáy, ôn hòa cùng lạnh nhạt, nhìn như có chút gì đó thương xót tiếc nuối, nói ra một chữ kia lại bình thản không hàm chứa một tia cảm xúc dư thừa.

Từ khi Xích Diêm tộc đoạt được Trạc hồn châu, người bị ma vật nhập vào thân không phải không có khả năng được cứu sống, cho dù phải tiêu hao ít nhiều thời gian, nếu có thể đem những người này chữa trị, chẳng lẽ không phải là một kiện công đức, cũng miễn cho người khác tưởng rằng bọn họ Liệt Diễm tộc chỉ biết chính mình, không biết cứu giúp thế nhân.

“Ngay cả khi người và ma được tách ra nhưng tủy sống đã bị ăn, cho dù bọn hắn có được cứu chữa cũng không thể tiếp tục sống, lời nói của tế ti không sai, chỉ có thể như thế.” Quyết Vân xưa nay vốn lãnh tĩnh, mặc dù không nhẫn tâm nhìn thấy nhiều người chết như vậy, nhưng biết rõ tình hình trước mắt, đây chính là biện pháp duy nhất.

Xoay người lại, Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn Long Phạm một cái. Mấy ngày liên tiếp trên đường đi trừ đi không ít ma vật, cũng diệt đi không ít tai ương, nhưng hồn phách đoạt được vẫn chưa đủ làm cho Dạ Dực tỉnh lại. Vừa đúng trước mắt có không ít hồn phách, như vậy có thể sẽ thức tỉnh được Dạ Dực.

“Thỉnh tông chủ hạ lệnh!” Đến gần bên cạnh hắn, Long Phạm thu hồi ánh mắt đang nhìn trên người Lăng Lạc Viêm, hướng về phía kết giới, với nhiêu đó hồn phách Lạc Viêm có thể giảm bớt vất vả, không cần giống mấy ngày trước luôn phải chịu đựng.

Một đường lúc trước, bọn hắn giết không ít người, lấy đi không ít hồn phách nhưng vẫn không đủ nhu cầu của Dạ Dực. Trước mắt đến được chỗ này, thật ra là một cơ hội tốt để chiếm đoạt hồn phách.

Đối mặt với người của cả hai tộc, Lăng Lạc Viêm chỉ tay về phía sau, “Hôm nay nếu không trừ, tai ương nhất định sẽ kéo đến chỗ khác, nhất thời trắc ẩn mềm lòng sẽ càng khiến nhiều người bị hại. Bọn hắn không phải người mà là xác chết bị ma vật ăn tủy chiếm cứ. Bản tông chủ có nói qua phải cứu người nhưng cũng không cần thiết phải mềm lòng. Nếu giết bọn hắn mà có thể cứu được ngàn vạn sinh linh, như vậy… GIẾT──”

Y mệ màu đỏ nâng lên, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, bên trong như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy, trước mặt bọn hắn, ánh mắt của tông chủ đầy kiên quyết lẫm liệt. Trong tình thế bắt buộc phải làm thì không hề do dự lưỡng lự, mạnh mẽ quyết đoán làm cho đám người của Liệt Diễm tộc cũng phải rét run một trận.

Nơi bọn hắn đang đứng là một ngọn núi nhỏ, cúi đầu nhìn xuống bên dưới có không ít ‘Người’ ở bên trong kết giới đang quanh quẩn không thoát ra được, lúc này có lẽ nên gọi bọn họ là ma vật.

Bởi vì hẻo lánh, chỉ có một con đường nhỏ xuyên qua, tiếp sau đó đã là thành lớn, duy độc nơi này giáp ranh với sông núi, dân chúng cũng không nhiều, vì vậy ma vật tụ tập ở nơi đây mới không bị người phát hiện, gặp họa cũng không thấy lan truyền. Nơi này là như thế, không biết còn bao nhiêu địa phương làng mạc hẻo lánh khác cũng trở thành nơi tụ tập của ma vật.

Nghĩ đến điều này, trong lòng mọi người đều thoáng sinh ra một loại cảm giác lo âu, nếu đúng như câu ca dao đó, không lâu sau thật sự sẽ có tai họa khủng khiếp giáng xuống, đến lúc đó chỉ có người trước mắt mới có thể giải cứu.

Nếu nói đó là tông chủ…..khí thế nhiếp nhân như vậy, thủ đoạn quả quyết như thế, hơn nữa có tế ti linh lực thâm hậu không thể lường, với lực lượng của hai người bọn hắn, bất luận đến lúc đó có loại tai ương gì giáng xuống, Xích Diêm tộc hay là Liệt Diễm tộc, nhìn thấy thị trấn phía dưới chân núi, chăm chú nhìn vào ma vật bị vây hãm bên trong kết giới, nhớ đến lần này trên đường đi tiêu diệt ma vật gây hại thế gian, đều càng thêm xác định lời nói trong câu ca dao không hề sai.

Tuy tông chủ có nói việc cứu thế cùng hắn không quan hệ, nhưng tất cả những gì hắn làm lại đều là vì cứu nhân độ thế, từ dưới chân núi tiêu diệt si mị họa cho đến bây giờ, bọn hắn không biết đã trừ đi bao nhiêu ma vật, còn có trước mắt cả một đoàn ma vật ăn tủy…..

Không biết tông chủ có tự mình phát hiện?

Tới gần trước kết giới, không ít người âm thầm suy nghĩ, nhìn thấy hai bóng dáng sánh vai ở phía trước, hồng sam cùng bạch y hòa lẫn. Hiện giờ là lúc chiều tà, tựa hồ toát lên một tầng kim quang, y mệ tung bay trong gió phất phơ đan xen vào nhau, dường như toát lên vài điểm quang hoa rực rỡ làm cho mọi người cảm giác có một loại khoảng cách khó có thể nói rõ.

Rõ ràng gần ở trước mắt, lại như tồn tại một khoảng không gian không thể vượt qua…..

Đang cảm khái như thế, mọi người ở gần phía trước trấn còn chưa bước đi bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn người khác cũng đang hướng đến nơi này.

“Kiền Kì tộc!” Nham Kiêu ở phía trước có thể nhận diện người đến, đối với Lăng Lạc Viêm hồi báo, “Tông chủ, kia đúng là Kiền Kì tộc đang hướng đến nơi này, người dẫn đầu đúng là Phong Trần Tuyệt, có cần ta đi lên để tra hỏi?”

Thoạt đầu Nham Kiêu đối với Lăng Lạc Viêm hoàn toàn không phục cùng bất mãn, rồi sau đó tất cả dần dần hóa thành kính cẩn, chẳng qua vẫn là tính tình nóng nảy, không quen nhẫn nại, lúc này tự xin tiến lên, nếu không hành sự cẩn thận có thể sẽ động thủ cùng Kiền Kì tộc.

Lo lắng đến điểm này, Lăng Lạc Viêm lắc đầu, “Nơi này cũng không phải địa bàn của chúng ta, người khác đến chẳng lẽ chúng ta có thể ngăn cản, không cho bọn hắn đi vào?” Mỉm cười, đôi mắt khẽ nâng, hắn nhìn nam nhân ở phía xa xa, tiếp tục nói “Nếu có người đến, chúng ta hủy bỏ kết giới, để xem Phong Trần Tuyệt tính toán cái gì.”

Phong Trần Tuyệt, hắn vẫn chưa quên. Ở Vọng Thiên Thai hàm chứa oán hận cùng chất vấn đối với hắn, đối với ‘Lăng Lạc Viêm’ có tình nhưng cũng có mưu đồ với Xích Diêm tộc, Kiền Kì tộc giống như chim ưng từng bước xâm chiến các tông tộc suy tàn.

Chỉ tiếc, Xích Diêm tộc lúc này cũng không dễ dàng để bọn hắn thôn tính, cho dù hai bên đối địch, Xích Diêm tộc cũng sẽ không bị vây ở thế nhược. Mà Phong Trần Tuyệt, không biết sau khi mất đi huyền hỏa thì dùng cái gì để thống lĩnh Kiền Kì tộc của hắn?

Lại càng chưa nói lúc trước bị Long Phạm đánh trọng thương, lúc này nhìn thấy bọn hắn không biết nam nhân kiêu ngạo ngang ngạnh, dã tính đầy người sẽ là loại biểu tình nào. Nói vậy chắc chắn hắn vẫn còn nhớ hận ngày đó! Mất đi huyền hỏa lại ở trước mặt tất cả mọi người bị Long Phạm làm cho thê thảm đến như thế….

Mang theo vài phần hứng thú, Lăng Lạc Viêm nhìn đám người đang bước đến, người dẫn đầu một thân màu đỏ nhạt, mái tóc ngắn đỏ sẫm phi tán, ánh mắt thâm thúy kiên cường, bên trong toát ra vài tia lửa điện, hết thảy không có chút thay đổi, tựa hồ đả kích lần trước đối với hắn vẫn chưa sinh ra ảnh hưởng gì.

Phong Trần Tuyệt quả thực không phải tầm thường, không hổ là người làm cho ‘Lăng Lạc Viêm’ kia động tâm.

Nhìn người xa xa đang tiến đến, dưới mái tóc bạch kim, đôi mắt kia lộ ra vẻ tán thưởng rõ ràng. Nhìn thấy thần sắc của Lăng Lạc Viêm, đôi mắt thanh lam nhợt nhạt dần trở nên thâm trầm, Long Phạm thu hồi ánh mắt dừng trên người Lăng Lạc Viêm, chậm rãi nhìn về phía xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.