Long Phạm đi đến trước mặt Dạ Dực, nhìn chăm chú Dạ Dực đã hóa thành hình người, vẻ mặt không hề phập phồng, đôi mắt vẫn ôn hòa trầm tĩnh như trước. Nhưng bị ánh mắt lạnh nhạt không rõ hàm nghĩa nhìn chăm chú thì dù là Dẫn Hồn tộc, trong lòng của Dạ Dực không khỏi trở nên cảnh giác.
Thân là ma vật, Dạ Dực luôn nhìn loài người bằng con mắt khinh thường, nhưng từ khi gặp Lăng Lạc Viêm, hắn không thể xem tất cả nhân loại như những món mĩ thực làm no bụng, tỷ như chủ nhân của hắn Lăng Lạc Viêm, hay như tế ti Long Phạm ở trước mắt, chỉ sợ không có một con ma vật nào dám xem hai người bọn hắn là mĩ thực mà ngược lại chỉ có thể dùng đến hai chữ nguy hiểm để hình dung.
Lúc này hắn dường như đang cảm thấy như vậy.
Hắn hóa thành hình người mà bây giờ vẫn chưa khôi phục hình dáng ban đầu của mình, tế ti sẽ làm gì hắn?
Các tộc nhân ở xung quanh đều tự tản ra tìm chỗ nghỉ ngơi, khắp nơi truyền đến những tiếng trò chuyện, làm cho hai người đang đứng đối mặt nhìn nhau càng thêm phi thường im lặng. Bằng bản năng của Dẫn Hồn tộc, Dạ Dực có thể nhìn thấy linh quang quanh thân của Long Phạm đã suy yếu, nhưng kỳ dị chính là cái loại uy nghi áp bách giống như tự thân vốn có vẫn tồn tại như trước.
Nỗi sợ hãi đối với thần thái của Long Phạm không phải xuất phát từ trong lòng mà xuất phát từ bản năng
“Ngươi ắt hẳn là đã nhìn thấy lực lượng của ta đang suy nhược.” Nhìn ra sự thận trọng của Dạ Dực, Long Phạm mỉm cười, tựa hồ đang làm cho hắn cảm thấy an tâm. Nhưng nụ cười cùng lời nói này ở trong mắt Dạ Dực cũng không khác gì so với một loại cảnh cáo. Lực lượng đang suy nhược nhưng vẫn tồn tại loại cảm giác áp bách như thế, tế ti Long Phạm đến tột cùng có thân phận gì, sẽ tính toán xử trí hắn như thế nào…..
Chưa bao giờ lo lắng cho an nguy sinh tử của chính mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bắt đầu cảm thấy bất an. (ô ô thật là đáng thương mà….suốt ngày bị hù =.=)
“Sắp tới, ngươi phải luôn theo sát bên cạnh hắn, bất cứ thời điểm nào cũng không thể rời đi.”
Ngoài dự kiến của Dạ Dực, lời nói trong miệng của Long Phạm không phải là uy hiếp dọa dẫm. Ngoảnh đầu nhìn chăm chú bóng dáng của người nọ ở cách đó không xa, tế ti lẳng lặng đứng thẳng trước mặt hắn, không thể nhìn ra Long Phạm đang suy nghĩ điều gì, giống như tất cả tâm tư đều bị người kia chiếm cứ.
Thân ảnh như lửa đỏ đưa lưng về nơi này đang cùng trưởng lão Quyết Vân nói chuyện, chính là chủ nhân của hắn Lăng Lạc Viêm.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hai người, Lăng Lạc Viêm quay lại, liếc mắt nhìn tư thế đứng thẳng của hai người, hắn bước đến gần, “Tế ti đang làm gì sau lưng của ta? Còn mấy ngày nữa là đến Lôi Lạc thành, vẫn còn rất nhiều việc, lúc này cũng không phải thời điểm để ngươi cảnh cáo Dạ Dực, huống chi hắn còn phải chiếu cố tiểu khả ái mà hắn mới thu nạp. Ngươi nói xem, có phải hay không tiểu Dạ Dực….”
Chậm rãi nói ra ba chữ, ý tứ vô cùng trêu chọc, biểu tình của Dạ Dực càng lộ ra vẻ băng lãnh, Lăng Lạc Viêm cười đến mức đắc ý. Long Phạm ở bên cạnh nhìn chăm chú, nâng lên khuôn mặt tà khí đầy phóng túng, không nói một câu liền hôn xuống.
“Tông chủ không cho phép Long Phạm mỉm cười với người khác, nhưng bản thân mình thì lại không câu nệ.” Ngữ thanh ôn hòa nhẹ nhàng cất lên từ đôi môi đang kề sát của hai người, hơi thở của Long Phạm đem hắn vây quanh, tuy linh lực suy lui nhưng tính độc chiếm của người nam nhân này lại không hề giảm chút nào.
Là vì hắn cười? Hay là vì hắn đang nói giúp cho Dạ Dực…..
Lăng Lạc Viêm cong môi lui ra phía sau vài bước rồi dựa vào thân cây. Quen với việc có Dạ Dực ở bên cạnh, hắn cũng không để ý, đưa hai tay vờn quanh ôm cổ Long Phạm, khi nâng mặt lên thì đã mang một loại thần sắc khác, “Trước khi nói về ta thì tế ti nên nói rõ ràng với bản tông chủ việc kia phải giải quyết như thế nào?”
Khóe miệng mỉm cười, động tác ái muội, nhìn thấy hai người đang thân mật ôm hôn thì các tộc nhân đều tự giác quay đầu đi, Long Phạm chăm chú nhìn người trước mặt, đã thấy trong đôi mắt của Lăng Lạc Viêm tràn đầy nghiêm túc, thậm chí là hơi thoáng tức giận.
“Một tháng đã sắp hết, không còn bao nhiêu ngày, đến khi nào thì ngươi mới chịu giải quyết cái phong ấn kia? Ngươi muốn ta phải chờ tới khi nào thì mới có thể hoàn toàn yên tâm? Lôi Lạc thành ngay tại trước mắt, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết, ngộ nhỡ có người nghe xong lời đồn đãi rồi nhằm vào ngươi….”
“Với linh lực hiện giờ trong tay của ta vẫn chưa đến mức rơi vào tình cảnh bị người khác xâu xé, Lạc Viêm đừng quá lo lắng.” Cắt ngang lời của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm mang theo bộ dáng bình yên ung dung, ánh mắt ôn nhu nhìn người trước mặt, khẽ mỉm cười đưa tay vén sợi tóc qua bên tai của Lăng Lạc Viêm, chậm rãi hôn lên môi rồi dần dần đi xuống.
“Này, ngươi muốn làm cái gì?” Lăng Lạc Viêm đẩy người nam nhân đang hôn vào bên trong vạt áo của hắn, thả lỏng hàng mi dài đang nhíu lại, ánh mắt dao động, lộ ra vài phần xảo quyệt cùng mị hoặc, “Thân thể của tế ti không khỏe, ngộ nhỡ trêu chọc lại dẫn đến phát hỏa thì phải làm sao. Ta thấy có một số việc tạm thời không nên làm, miễn cho bản tông chủ lại vì ngươi mà lo lắng, chờ ngươi giải quyết xong vấn đề thì tùy ngươi muốn làm thế nào cũng được.”
“Tùy ta muốn làm thế nào cũng được? Lời này Long Phạm sẽ nhớ kỹ, tông chủ cũng không được nuốt lời.” Đầu ngón tay mơn trớn lên dấu vết mình lưu lại, ánh mắt của Long Phạm vẫn lưu luyến trên cần cổ trắng ngần dưới lớp hồng sam vô cùng mị hoặc, vừa cười vừa nhướng mắt nhìn Lăng Lạc Viêm, rồi hướng đến đám người đi đến.
Nhìn Long Phạm xoay lưng rời đi, Lăng Lạc Viêm trở nên hối hận. Tuy hắn tính toán dùng cách này để Long Phạm sớm ngày cởi bỏ linh ấn, nhưng tưởng tượng đến lúc sau phải đáp ứng cái gì thì nhịn không được liền cảm thấy hoài nghi có phải mình đã hứa hẹn một việc thật sự không nên hứa hay không.
Dạ Dực thủy chung vẫn đứng bên cạnh. Tộc nhân không biết nội tình nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, hai người cũng không giấu diếm đối với hắn. Hắn không thể ngờ chính là Long Phạm không nhắc lại lời cảnh cáo lúc trước mà chỉ muốn hắn phải bảo hộ tốt Lăng Lạc Viêm.
Rõ ràng ngay cả dưới hình dạng là quạ đen mà Long Phạm còn không dung tha cho hắn, nhưng hiện tại hắn hóa thành hình người thì lại muốn hắn bất cứ lúc nào cũng phải đi theo bên cạnh Lăng Lạc Viêm. Xem ra vấn đề này không hề đơn giản, phong ấn kia cũng không thể dễ dàng cởi bỏ.
Đồng thời có thể làm cho tế ti kiềm chế tính độc chiếm, cho phép hắn đi theo bên người Lăng Lạc Viêm, điều này chứng tỏ so với cảm giác của chính mình thì an nguy của người nọ vẫn quan trọng hơn, mặc dù người nọ—–chủ nhân của hắn, tông chủ Xích Diêm tộc, căn bản không thiếu lực tự bảo vệ mình.
Sau khi linh lực của tế ti Long Phạm suy yếu thì lực lượng cường đại nhất trong tộc nhất định là chủ nhân của hắn – Lăng Lạc Viêm. Người như vậy mà cần hắn phải bảo hộ? Dạ Dực quay đầu nhìn hồng y nam nhân vẫn còn đứng dưới tàn cây.
Nam nhân mặc hồng sam đang sửa sang lại y bào, với tư thái vừa phóng túng vừa tiêu sái lại ngang ngược dựa vào thân cây, khẽ nhướng mi, nâng tay lên ra hiệu đối với hắn, “Chiếu cố hảo vật nhỏ của ngươi, ở Lôi Lạc thành có bao nhiêu người thèm thuồng thì bản tông chủ không thể quản, nếu bị người khác cướp đi thì ngươi nên biết phải làm thế nào.”
“Hắn không phải của ta, hắn thuộc về ngươi, cùng ta vô can.” Nhớ tới đôi mắt màu hồng phấn, Dạ Dực mở miệng nói thẳng, hắn chỉ là thay thế trông coi mà thôi.
Lăng Lạc Viêm nhếch lên khóe miệng. Đến bây giờ mà vẫn còn cãi bướng như thế, Dạ Dực quả thực vẫn là loài chim, đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện, không biết hắn còn có thể khoanh tay đứng nhìn mà nói ra những lời này nữa hay không.
Uể oải duỗi thắt lưng nhìn xem sắc trời, Lăng Lạc Viêm quyết định tạm thời không tiếp tục thảo luận cùng Dạ Dực. Qua khỏi cánh rừng là đến thành trấn, sau đó là Lôi Lạc thành. Đã nhiều ngày lộ trình, mỗi lần đều vội vàng chạy đi cho đến khi bầu trời tối đen thì mới tìm một chỗ trong thành để dừng chân nghỉ tạm.
Sau khi nghỉ ngơi xong, các tộc nhân đều tự quay về vật cưỡi của mình để tiếp tục lên đường. Chờ đoàn người của Xích Diêm tộc đi vào khu rừng thì lại xảy ra một việc ngoài ý muốn, nhưng việc ngoài ý muốn này lại rõ ràng kỳ quái.
Trong rừng, so với đi trên đường cái thì tất cả mọi người đều trở nên thận trọng hơn vài phần, vừa vào khu rừng thì trên đỉnh đầu bị những cành lá sum suê đang xen vào nhau che đi không ít ánh mặt trời, vốn đang chập choạng hoàng hôn thì trong thoáng chốc khu rừng trở nên âm u. Tiếng bước chân của vật cưỡi đạp lên những chiếc lá khô tạo thành âm thanh vỡ vụn xào xạc vang lên khắp khu rừng.
Trong tiếng xào xạc tựa hồ còn có động tĩnh của một thứ gì đó, như là tiếng bước chân, lại như là tiếng gió, theo từng đợt gió bay đến, luôn luôn đi theo, như hình với bóng ở trong khu rừng u ám càng trở nên đặc biệt quỷ bí.
Xích Diêm tộc đều không phải thường nhân, cảm giác tất nhiên so với thường nhân càng thêm linh mẫn. Phát hiện có điều bất thường vì vậy Nham Kiêu mang người đi trước, hướng xung quanh thăm dò, đội nhân mã còn lại vẫn tiếp tục đi theo đường cũ.
Lăng Lạc Viêm hiển nhiên nghe được tiếng động kia, nhưng hắn càng cảm thấy hứng thú chính là phản ứng của Linh Thư. Đi dưới bóng cây, thiếu niên thoát hạ áo choàng màu đen rộng thùng thình trên người, lộ ra làn da trong suốt như tuyết trắng, nghe thấy tiếng vang kia, trên mặt hiện lên vẻ sửng sốt, biểu tình có chút nghi hoặc, cũng có chút vui mừng.
“Chuyện gì xảy ra?” Thấp giọng hỏi Long Phạm, Lăng Lạc Viêm muốn biết tiếng vang này đại biểu cho cái gì lại có thể làm cho Linh Thư lộ ra vẻ mặt như vậy.
Long Phạm nắm lại dây cương, trong mắt như mang theo hồi ức, tựa hồ tiếng vang này gợi lên điều gì đó, vẻ mặt như thế của Long Phạm quả thật là hiếm thấy, Lăng Lạc Viêm nhất thời để ý một chút, nhưng không tiếp tục truy vấn, tiếng vang càng lúc càng gần, vốn không hiểu rõ lắm về tiếng vang nhưng có thể hình dung được cảnh tượng đó, tiếng bước chân hóa ra mang theo một tiết tấu nhịp nhàng.
Tiếng bước chân như xuyên qua từ trong rừng cây, xuyên qua tiếng gió mang theo một loại âm hưởng độc đáo, cái loại nhịp điệu tràn ngập dã tính có thể kích thích dục vọng, làm cho người ta muốn hòa cùng tiếng vang kia đi làm một chút gì đó.
Ngay khi tất cả mọi người đang xuất thần thì tiếng vang đột ngột đình chỉ, sau đó lại nghe thấy tiếng hô to của Nham Kiêu truyền đến, “Tông chủ, ta bắt được rồi.”
Bóng người nhảy ra, Nham Kiêu không đợi thủ hạ cùng nhau quay về, mà đã cầm lấy một vật trong tay chạy đến trước mặt mọi người. Ở trên tay hắn là một loại thú cũng không phải thú đang bị hắn nắm chặt, không rõ là loại động vật nào, không phải linh thú thông thường, cũng không phải ma vật, mà là một loài sinh vật kỳ quái có đôi mắt rất to, cả người mềm mại không có móng, toàn thân đầy lông thập phần xinh đẹp.
Chiều dài tứ chi so với nhân loại thì rất nhỏ xinh, khuôn mặt cũng không giống người, cũng không phải thú, một đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh sáng trong bóng tối chập chờn, phi thường linh động, miệng mũi của nó đều rất nhỏ, trên mặt phủ những sợi lông tơ mềm mại, bộ lông ngũ sắc trên thân thể cho dù ở nơi âm u như thế này vẫn hiện lên vẻ hoa mỹ dị thường. “Huyễn thú?” Dạ Dực đi theo ở phía sau Lăng Lạc Viêm, dựa vào trí nhớ mấy trăm năm trước của hắn, thứ này quả thật là huyễn thú.
Ngay khi tất cả mọi người vẫn còn đang kinh ngạc nhìn chăm chú, tế ti Long Phạm lại xác định lời nói của Dạ Dực, “Xem ra đúng là như vậy, huyễn thú chính là một loại thú của Yêu tộc, nhưng trong thời gian ngắn có thể hóa thành hình người.”
“Ta chưa từng thấy nó, nhưng ta cảm giác có thể cùng nó trao đổi, tiếng vang kia….” Linh Thư nghĩ đến tiếng vang cổ quái lúc trước thì nhịp tim không thể tự chủ mà đập nhanh hơn, giống như gặp được đồng loại.
“Từ khi có người phát hiện huyễn thú cho tới nay thì chỉ thấy nó xuất hiện cùng Yêu tộc. Nó cũng giống như Yêu tộc có sở trường mê hoặc lòng người, hơn nữa am hiểu biến hóa thành hình người để mê hoặc nhân loại cùng nó giao hợp, nhưng đặc tính của nó ngược lại với Yêu tộc, nó sẽ hấp thu linh lực của người khác cho đến khi đối phương hao hết linh lực mà chết.”
Lời nói của Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêm cảm thấy có chút hứng thú, hắn thì thầm, “Vạn vật trên thế gian quả nhiên được cân bằng. Yêu tộc được xưng là Dạ Mị mang theo đặc tính kia, còn huyễn thú xuất hiện cùng Yêu tộc lại mang đặc tính ngược lại, nhưng thật ra thập phần thú vị. Nói như thế, chẳng lẽ lân cận còn có Yêu tộc xuất hiện?”
Lời thì thầm trong không gian yên tĩnh ở đây lại được tất cả mọi người đều nghe thấy. Các trưởng lão thoáng có chút buồn rầu. Đã có một con bán yêu ở trong tộc, nếu là thêm một cái nữa thì e rằng các tộc khác không khỏi đỏ mắt vì ghen tị Xích Diêm tộc gặp may. Có ai biết vị tông chủ Xích Diêm tộc của bọn hắn đối với con bán yêu kia không hề có hứng thú, báu vật mà mọi người tranh nhau cướp đoạt đang ở trong tộc của bọn hắn đã trở thành vật trang sức bên người của ma vật Dạ Dực. (có cần phải so sánh như vậy không =.=)
Mà món trang sức này bởi vì vẻ mị hoặc mà nhiều người không dám tùy tiện dòm ngó, vì thế ngay cả tác dụng của món trang sức này như thế nào cũng không rõ ràng. Nếu hiện tại lại thật sự xuất hiện một Yêu tộc khác, bọn hắn phải làm sao bây giờ?
Các tộc khác gặp được sẽ vui mừng như điên, trong khi đến tay Xích Diêm tộc thì lại trở thành vấn đề đau đầu của các vị trưởng lão. Không chờ bọn hắn lo lắng phải làm thế nào thì chợt nghe lời nói của Lăng Lạc Viêm vang lên, “Thả nó ra”.
Nham Kiêu nghe lệnh mà làm theo, “Tông chủ muốn xem nó trở lại nơi nào?”
“Vừa lúc thuận đường thôi, xem là ai nuôi nó, nếu thật sự là Yêu tộc thì có thể tìm cho Linh Thư một người bạn cũng không tồi.” Lăng Lạc Viêm điềm nhiên trả lời, cố ý liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Dạ Dực vẫn lạnh lùng không nói một tiếng.
Mọi người nhìn thấy huyễn thú vọt vào rừng cây, hướng vào bìa rừng bên kia mà đi, hiển nhiên người nuôi dưỡng huyễn thú đang ở ngay bên bìa rừng.
“Đi thôi, sắc trời không còn sớm, phía trước chính là Bách Sắc thành, chúng ta lưu lại nơi đó một đêm, thuận tiện nhìn xem người nào đã nuôi dưỡng con huyễn thú này.” Qua Bách Sắc thành thì sẽ đến Lôi Lạc thành, có lẽ không ít tông tộc đã tới nơi.
Lăng Lạc Viêm giục ngựa đi trước, nhìn chăm chú Long Phạm cũng đang cưỡi ngựa ở bên cạnh, ánh mắt vẫn bình thản trầm tĩnh như trước, không hề thấy có gì đặc biệt. Chẳng lẽ vẻ mặt khác thường của Long Phạm mà hắn bắt gặp khi nghe thấy tiếng vang của huyễn thú phát ra chỉ là ảo giác của hắn?
Vẻ mặt mang theo hồi ức về điều gì đó, chính là nhớ lại xuất xứ của huyễn thú, hay là còn có việc gì khác….
Từ khi nghe Long Phạm nói về phong ấn trên người, Lăng Lạc Viêm cảm giác như đang đối mặt với một đoàn sương mù. Sau lớp sương mù là quá khứ của Long Phạm, hiện giờ hắn đang bị bao phủ trong đó. Vốn không để ý cũng không muốn đi tìm hiểu nhưng rốt cục hắn phải tự tay đánh tan đoàn sương mù này, đã đến lúc đem hết thảy mọi việc làm cho rõ ràng.
Đi ra khỏi khu rừng, sắc trời bên ngoài đã trở nên u ám, trên đường đi đến Bách Sắc thành không thấy một bóng người. Cửa thành đã đóng, nhưng chỉ cần xác thực thân phận thì các nơi sẽ đều đón tiếp linh giả, bọn hắn không vì thế mà lo lắng, chẳng qua muốn tìm một chỗ rộng rãi đủ chứa tất cả bọn hắn thì chỉ sợ các khách điếm cần phải mất một ít thời gian để sắp xếp.
Long Phạm phái truyền sử tiến vào trong thành để thu xếp trước. Đoàn người vẫn hướng vào trong thành mà đi, đến nửa đường, bỗng nhiên cây cối ven đường phát ra âm thanh kỳ lạ, trong bóng đêm u ám, đột ngột có một người ngã xuống.
Trong bóng tối mịt mờ, động tác co quắp cổ quái, giống như phải bắt lấy vật gì đó. Dưới ánh trăng mông lung có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt, bên khóe miệng như mang theo ý cười trong một giấc mộng đẹp.
Dưới ánh trăng, thi thể đột nhiên từ trong cây cối ngã xuống, đường cong bên khóe môi hết sức quỷ dị. Càng có vẻ cổ quái hơn chính là không thấy được nửa điểm vết thương, nhưng lại mỉm cười mà chết khiến kẻ khác nhịn không được cảm thấy toàn thân ớn lạnh.