Nhất Túy Kinh Niên

Chương 54



"Hà Cố!" Tống Cư Hàn đẩy mạnh Phùng Tranh ngã xuống đất, xông lên nắm chặt cánh tay Hà Cố, lạnh lùng nói:"Tại sao anh vẫn gặp nó!"

Hà Cố quay đầu lại, cắn răng rít ra từng chữ:"Bởi, vì, tôi, thích, thế."

Tống Cư Hàn cứng đờ, đột nhiên lộ ra nụ cười trào phúng:"Tôi hiểu rồi, anh cố ý đúng không? Với tên tài xế kia cũng vậy, cùng Phùng Tranh cũng thế, cố ý chọc tức tôi, trả thù tôi đúng chứ!"

Phùng Tranh đứng từ dưới đất dậy, hung tợn nói:"Mẹ nó anh bớt hoang tưởng giùm!" Nói rồi liền định nhào tới.

Tống Cư Hàn một phen đem Hà Cố đẩy vào hành lang, bản thân cũng theo vào, sau đó dùng chân đạp lên cửa chống trộm. Cánh cửa sắt kiểu cũ kia kêu cái rầm, vang vọng trong hành lang trống vắng, phá lệ chói tai.

Phùng Tranh bị chặn ở bên ngoài.

Tống Cư Hàn đạp cửa chống trộm một cước, giơ ngón giữa về phía Phùng Tranh:"Tiểu bạch kiểm ngu ngốc, hôm nay ông mày không rảnh chơi với mày, nếu không nhất định sẽ cho mày một trận."

"Tống Cư Hàn, mẹ nó mở cửa ra, chưa đánh xong đã muốn chạy? Hèn hạ!" Phùng Tranh tức tối dùng lực phá cửa.

Hà Cố lạnh lùng trừng Tống Cư Hàn:"Cút, nếu không tôi báo cảnh sát."

"Tùy anh." Tống Cư Hàn hung dữ nói.

Hà Cố muốn hất tay hắn, nhưng bàn tay kia như gọng kìm, làm thế nào cũng không tránh nổi, anh híp mắt:"Tống Cư Hàn, xem như tôi cầu xin cậu, cậu có thể đừng đến đây làm phiền tôi được không?"

Tống Cư Hàn trợn mắt trừng Hà Cố, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhịn không được nắm chặt năm ngón tay.

Hà Cố đau đớn nhíu mày, nhưng không hề lên tiếng

Tống Cư Hàn nhỏ giọng nói:"Anh ghét tôi rồi à?"

Hà Cố vừa định nói gì, Phùng Tranh lần nữa dùng sức đạp cửa, còn thô bạo ấn một lượt tất cả intercom của tầng lầu, rống giận:" Tống Cư Hàn, mẹ nó anh mở cửa cho tôi! Mở cửa!"

(hệ thống intercom thường dùng để quản lý ra vào trong các khu nhà cao tầng, khách sạn và các chung cư cao cấp. Khi đó trong hệ thống intercom sẽ có 1 bộ trung tâm đặt tại khu vực tiếp tân hoặc phòng bảo vệ an ninh để xác nhận, cho phép khách hàng ra vào.)

"Đi chết đi." Tống Cư Hàn kéo Hà Cố lên lầu.

"Tống Cư Hàn!" Phùng Tranh tức đến nỗi nhảy dựng lên.

Hà Cố bị Tống Cư Hàn mạnh mẽ ép lấy chìa khóa, mở cửa, đẩy vào trong nhà.

Hà Cố xoa xoa cổ tay bị Tống Cư Hàn nắm đến đỏ bừng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.

Tống Cư Hàn cào cào tóc, cáu kỉnh đi lại trong phòng ba vòng mới chỉ Hà Cố nói:"Anh nhất định là bị bọn họ mê hoặc rồi, trước đây anh không phải thế này, đều do bọn họ, đều do bọn họ chia rẽ chúng ta!"

"Không liên quan đến họ!" Hà Cố giận dữ nói, "Sao cậu vẫn còn chưa hiểu, không phải tôi đang chọc giận cậu hay trả thù cậu, tôi chỉ muốn rẽ sang một con đường mới khác với cậu, chúng ta không có bất cứ liên quan gì nữa!"

Mỗi một chữ của Hà Cố đều như giáng mạnh lên trái tim Tống Cư Hàn, đập nát hắn. Hiện giờ hắn vẫn không tin, Hà Cố thực sự muốn chia tay hắn, hắn cảm thấy Hà Cố tức giận, thất vọng, nên mới muốn trút hết cảm xúc bực bội ra, muốn trừng trị hắn, muốn bù đắp lại danh dự, chỉ cần hắn chịu đựng, nhường nhịn, dỗ dành, cuối cùng Hà Cố vẫn sẽ trở về bên hắn.

Muốn hắn làm thế nào để tin tưởng rằng, một Hà Cố tâng hắn lên tận trời suốt bảy năm, hiện tại không chút lưu tình ném hắn xuống đất? Sao có thể có người dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ như thế, sao Hà Cố nỡ chứ?

Hắn không tin, hắn không tin, hắn không tin!

Hà Cố thích hắn, đây là điều chính miệng Hà Cố nói, thích đến mức cho dù hắn tồi tệ đến đâu cũng không rời bỏ, thích đến mức cam tâm nhận tội thay hắn, thích đến mức đó, sao có thể nói cắt liền cắt, sao có thể nói không cần liền không cần?!

Tống Cư Hàn lắc lắc đầu, cố chấp nói:"Không thể nào, Hà Cố, không phải anh nói sẽ mãi thích tôi sao? Tôi biết anh giận tôi, tôi đối xử tệ với anh, tôi luôn khiến anh thất vọng, xin lỗi, tôi luôn...luôn làm anh đau lòng. Nhưng tôi đang sửa đổi mà, anh ở bên tôi bao năm qua, anh từng thấy tôi cúi đầu hạ giọng thế này với ai chưa? Lẽ nào tất cả những điều tôi làm trong khoảng thời gian qua, đối với anh mà nói không có chút ý nghĩa nào sao?"

Hà Cố lắc lắc đầu:"Cậu chỉ là đang không ngừng ép tôi, cậu đánh bạn tôi, cậu bắt cóc tôi tới một hòn đảo biệt lập suốt hai tuần, cậu lấy hết giấy tờ của tôi. Những điều cậu làm trong khoảng thời gian này, đều là để bản thân cậu vui vẻ, lẽ nào cậu còn trông đợi tôi khen cậu?"

"Đó là do tôi không còn cách khác, ai bảo anh rời đi mà chẳng nói lời nào, ai bảo anh cùng thằng nhãi tài xế đó..." Tống Cư Hàn nắm chặt tay, "Anh còn nói nói cười cười với Phùng Tranh, anh có biết đã bao lâu rồi anh chẳng cười với tôi lấy một lần không? Anh dựa vào cái gì mà cười với nó! Dựa vào cái gì!"

"Tống Cư Hàn, có phải cả đời này cậu cũng không học được cách tôn trọng người khác?"

"Tôi...tôi sẽ tôn trọng anh, chỉ cần anh đừng bỗng dưng bỏ đi, anh biết quãng thời gian tôi không tìm thấy anh, tôi khó chịu đến nhường nào không?" Tống Cư Hàn nhìn chằm chằm Hà Cố, ngữ khí như cầu xin, "Hà Cố, cho tôi thêm cơ hội nữa được chứ, tất cả những điều anh không thích, tôi đều sẽ sửa, tôi đang cố gắng trở nên tốt hơn, anh đừng bỏ rơi tôi. Tôi, tôi thích anh, gần đây tôi giống như phát điên lên vậy, trừ bỏ thích anh, tôi không tìm ra lý do nào khác có thể khiến tôi biến thành bộ dạng này."

Hà Cố nhắm mắt lại, mệt mỏi nói:"Lời nên nói với cậu, tôi đã nói hết, nếu cậu thật sự tôn trọng tôi, mời cậu rời khỏi đây ngay lập tức."

"Hà Cố." Biểu tình Tống Cư Hàn như sắp bật khóc đến nơi, "Mẹ nó tại sao anh tàn nhẫn như vậy! Anh còn muốn tôi phải làm sao nữa!"

Thanh âm Hà Cố không có một tia phập phồng:"Tôi muốn cậu rời khỏi đây." Biểu tình buồn khổ của Tống Cư Hàn, thanh âm ủy khuất, là bàn tay bóp chặt yết hầu anh, khiến anh hô hấp khó khăn.

Anh biết mình lại đau lòng rồi.

Tống Cư Hàn là miếng thịt trên đỉnh trái tim anh, khó lòng cắt bỏ, anh đương nhiên sẽ đau lòng. Nhưng đau lòng không thể thay đổi quyết định của anh, giống như dù chịu đựng đau khổ cùng sỉ nhục nhiều hơn nữa, anh rõ ràng đã chịu đựng bảy năm ở bên hắn. Không phải bởi vì đau đớn mà rút lui, không bởi vì thích mà phóng túng, mà anh chính là người như vậy.

Đương nhiên, Tống Cư Hàn đã khiến anh quá đau đớn, anh rốt cục chống đỡ không nổi nữa.

Hô hấp Tống Cư Hàn run rẩy, hắn nhìn chằm chằm Hà Cố, sự bi phẫn trong mắt nổi lên vài phần điên cuồng hắc ám, hắn nhớ tới bản thân ở bên ngoài xe, nhìn thấy Hà Cố và Phùng Tranh ngồi trong xe cười đùa vui vẻ, giây phút đó hắn chỉ muốn xé nát Phùng Tranh.

Hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác bất lực như vậy, giống như cho dù hắn móc trái tim ra, Hà Cố cũng chẳng mảy may để ý.

Lẽ nào, Hà Cố thật sự sẽ không quay đầu lại? Hà Cố thật sự không cần hắn nữa sao? Hắn không chấp nhận được, một chút hắn cũng không chấp nhận được.

Hà Cố bị ánh mắt dữ tợn của Tống Cư Hàn dọa sợ, anh phòng bị lui về phía sau một bước, không biết Tống Cư Hàn điên lên định làm gì.

"Ngày mai, tôi bảo tiểu Tùng mang giấy tờ tùy thân của anh đến." Tống cư Hàn trầm giọng nói, "Tôi sẽ không tùy tiện xông vào nhà anh, sẽ không...can thiệp việc anh kết bạn, nhưng anh nhớ kỹ, tất cả, tất cả những người có ý đồ với anh, tôi đều sẽ không để chúng sống yên ổn đâu."

Hà Cố quay mặt đi.

Tống Cư Hàn chùi mặt, thanh âm lộ ra vẻ ủ rũ nồng đậm:"Anh nghỉ ngơi đi." Nói xong liền xoay người bước đi, giây phút đóng cửa, hắn dừng một chút, nhỏ giọng nói:"Hà Cố, anh thật sự từng thích tôi sao?"

Thân thể Hà Cố run rẩy.

Sau khi Tống Cư Hàn rời khỏi, Hà Cố cứng ngắc đứng vài phút mới đỡ tường, thấp giọng nở nụ cười, cười đến mức cả cơ thể đều phát run.

"Anh thật sự từng thích tôi sao?"

Một dao đổ máu.

Hà Cố không biết ngày đó Tống Cư Hàn cùng Phùng Tranh giải quyết thế nào, dù sao thì anh đã trải qua một đêm yên lặng, không có người làm phiền.

Thẳng đến ngày hôm sau, Phùng Tranh mới gọi điện thoại đến, chỉ là rất nhiều vấn đề khó có thể mở miệng, cuối cùng đành phải hỏi y ổn không.

Hà Cố hời hợt nói vài câu cho xong lần.

Kỳ thật đối với Phùng Tranh, anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, cùng lắm chỉ là nể tình bạn cũ, nhưng trải qua trận ầm ĩ tối qua, anh lại cảm thấy hai người khôi phục liên lạc là một sự phiền toái.

Anh biết bản thân ngay từ đầu tại sao ra ngoài cùng Phùng Tranh--Anh quá cô đơn.

Cố Thanh Bùi thân mình còn lo chưa xong, Trang Tiệp Dư xuất ngoại quay phim, người thân của anh ở thành phố xa xôi. Không có công việc để giao lưu, anh phát hiện chính mình là một người hoàn hoàn toàn toàn, bình thường thậm chí ngay cả đối tượng nói chuyện đều không có, mỗi một ngày đều nặng nề đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Thời điểm đi làm trước kia, anh vẫn chưa phát hiện, hóa ra bản thân cũng sợ hãi cô độc, hóa ra cô độc là quái vật đáng sợ như thế.

Anh thậm chí nghĩ có cần nuôi thú cưng hay không, nhưng anh hiện tại rất không ổn định, không dám tùy tiện gánh vác thêm một sinh mệnh nữa.

Mất đi khát vọng, mất đi công việc, mất đi xã giao, anh giống như bị cả thế giới bỏ rơi.

Yên lặng lâu như vậy, anh nên làm chút gì rồi, nếu không cứ tiếp tục thế này, người sẽ trở nên vô dụng mất. Mà anh suy đi tính lại, vẫn là không muốn tới một đất nước xa lạ, lần sau hẹn Cố Thanh Bùi ăn bữa cơm, từ chối khéo luôn đi.

Anh dự định qua mấy ngày sẽ đi Thượng Hải, tìm mẹ anh nói chuyện, đến lúc anh quyết định vì tương lai rồi.

Trong thời gian vài ngày, Tống Cư Hàn đều không đến tìm Hà Cố, Hà Cố chặn điện thoại của hắn, anh dùng điện thoại của tiểu Tùng gửi tin nhắn, Hà Cố ngại chặn số tiểu Tùng, chỉ đành cho vào danh sách hạn chế.

Phùng Tranh cũng đến tìm Hà Cố một lần, Hà Cố nói gần đây anh muốn yên lặng ở nhà, lần nữa từ chối lời mời của y.

Khi một người ở lâu trong căn phòng trống vắng, sẽ mãnh liệt muốn nghe thấy chút âm thanh, cho dù chỉ là tiếng người hô hấp. Vì thế Hà Cố gọi điện cho Cố Thanh Bùi nói chuyện phiếm, gọi cho Trần San hỏi tình hình gần đây, cuối cùng thậm chí gọi điện thoại xuyên quốc gia cho Trang Tiệp Dư, quan tâm bộ phim cậu quay thế nào rồi.

Trang Tiệp Dư cảm động muốn chết, nói khi nào về sẽ đến tìm anh luôn.

Như vậy qua vài ngày, Hà Cố cảm thấy cứ luôn quấy rầy người khác không phải biện pháp, vì thế quyết định đi Thượng Hải, nhưng anh vẫn chưa kịp gọi cho mẹ, mẹ anh đã gọi qua trước, nói hôm nay đưa Tố Tố tới Bắc Kinh, nghe ngữ khí rất sốt ruột.

Hà Cố rất lo lắng:" Mẹ, xảy ra chuyện gì sao?"

Tôn Tình thở dài một hơi:"Chuyện mẹ sinh bệnh Tố Tố đã biết, không biết sao con bé nghi ngờ, xem trộm bệnh án của mẹ."

"Cái này...Tố Tố vẫn ổn chứ?"

"Khóc cả ngày trời, mẹ sợ lão Lý nhìn ra, đúng lúc kỳ thi cuối kỳ của con bé đã xong, mẹ muốn đưa nó đến tìm con ngay."

Hà Cố giật mình:"Đợi chút, chuyện mẹ sinh bệnh, mẹ chưa nói với chú Lý?"

"...Chưa."

Hà Cố nhíu mày:"Chuyện lớn thế này, tại sao mẹ không nói với chú ấy?"

"Phức tạp lắm, gặp nhau rồi mẹ nói tiếp nhé."

Cúp điện thoại, Hà Cố cảm thấy từng trận đau đầu. Mẹ anh là một phụ nữ vô cùng thông minh, trừ bỏ hôn nhân không hạnh phúc, trong bất kỳ những việc khác, bà đều biểu hiện rất xuất sắc, giấu diếm tất cả mọi người bệnh tình như vậy, đa phần là vì tài sản.

Kỳ thật anh rất muốn khuyên mẹ, đừng xem trọng tiền bạc quá, thứ có lợi nhất đối với tương lai của Tố Tố, nhất định không phải là tiền, con bé cũng sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng anh biết vô dụng, tính cố chấp của anh chính là di truyền từ bà.

Anh đứng dậy chuyển đồ ra khỏi phòng ngủ chính, dọn vào phòng dành cho khách, sau đó đi siêu thị mua chút đồ dùng cùng thức ăn, về nhà đặt mấy thứ lỉnh kỉnh xuống, vừa lúc lái xe tới sân bay đón mẹ cùng Tố Tố.

Tố Tố vừa nhìn thấy anh, liền nhào vào trong ngực anh nhỏ giọng khóc nức nở, ánh mắt bé vẫn đỏ, hiển nhiên là đã khóc vài trận.

Hà Cố xoa xoa đầu bé, nhẹ giọng nói:"Em lớn rồi, mạnh mẽ lên, đừng khóc nữa."

Tố Tố lắc lắc đầu, vẫn ôm lấy thắt lưng anh.

Tôn Tình mặt ủ mày chau, chỉ nhìn Hà Cố thở dài.

" Đi thôi, về nhà đi." Hà Cố dừng một chút, "Bây giờ con ở căn phòng cũ trước kia."

Sắc mặt Tôn Tình khẽ biến, nhưng cuối cùng vẫn là bình tĩnh nói:" Hơn mười năm không trở về, cũng tốt."

Hà Cố lái xe đưa hai người về.

Tố Tố được nuông chiều từ bé, vừa vào phòng liền nhíu mày, nhỏ giọng nói:"Nhỏ quá."

"Có chút nhỏ, nhưng nơi này rất sạch sẽ, rất an toàn, có đủ công năng cơ bản nhất của một căn phòng, điều quan trọng nhất là, đây là nơi mẹ nuôi anh, nên đừng chỉ lấy diện tích to nhỏ đánh giá nó." Hà Cố kéo tay bé, "Anh đưa em đi xem phòng em với mẹ được chứ?"

"Vâng." Trẻ con dù sao cũng dễ dỗ.

Hà Cố dẫn Tố Tố vào phòng ngủ vừa được thu dọn, anh mua rất nhiều đồ mà anh cảm thấy bé gái sẽ thích, Tố Tố quả nhiên cũng thích, vừa vào phòng liền ôm một con gấu bông lắc qua lắc lại.

Hà Cố nhẹ nhàng đóng cửa, trở lại phòng khách, thấy Tôn Tình đang nhìn tứ phía, hốc mắt đã phiếm hồng:"Con sửa phòng rồi."

"Vâng, trước đây có rất nhiều đồ bị hỏng, không thể ở."

Tôn Tình gật gật đầu, nhẹ giọng nói:"Căn phòng này là khi mẹ và bố con kết hôn được đơn vị của ông ấy cấp cho, lúc đó chức vụ ông ấy cao, lớn như phòng của giáo sư vậy, rất nhiều người hâm mộ mẹ và bố con."

Ánh mắt Hà Cố dần ảm đạm.

"Con trai, mẹ sống đến ngần này tuổi đầu rồi, đã trải qua mọi chuyện, có lúc cảm thấy cuộc đời thật là huyền diệu." Tôn Tình cầm lấy bức ảnh gia đình cũ đặt trên giá để TV, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve mỗi người trên tấm hình, "Thời mẹ còn trẻ, nghe theo bố mẹ sắp đặt, gả cho bố con, sau khi kết hôn lại chê ông ấy cổ hủ yếu đuối, luôn sống trong oán giận. Sau công cuộc cải cách mở cửa, mẹ liền nhìn thấy thế giới tươi đẹp hơn, nên càng không chịu yên phận ngồi im một chỗ. Sau đó bố con qua đời, mẹ vừa buồn, vừa cảm thấy được giải thoát, một lòng một dạ theo đuổi cuộc sống mẹ muốn, tình yêu mà mẹ cần. Mẹ cho rằng mẹ đã có được cái mà mình muốn, cuối cùng lại phát hiện, tình nghĩa đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, đều chẳng đánh bại nổi một chữ "lợi", người mẹ từng sùng bái, yêu thích như vậy, trở nên đáng ghét, vì thế mẹ lại bắt đầu nhớ nhung vẻ lương thiện ôn hòa của bố con..."

Hà Cố trầm mặc lắng nghe, trong lòng cảm khái khôn cùng.

Tôn Tình hít hít mũi:"Con người chính là như vậy, luôn theo đuổi thứ mình muốn, không theo đuổi được liền tê tâm liệt phế, theo đuổi được rồi, lại chẳng hề thỏa mãn, kết cục căn bản không biết, cái gì mới là thứ mình muốn. Con người nếu có thể hiểu được thứ mình muốn là gì, thì đời này xem như không uổng phí, mẹ không chỉ không hiểu, còn chưa tận trách với cương vị là một người mẹ, một đứa con trai ngoan như con, mà mẹ lại bỏ rơi. Mẹ mắc bệnh, nhất định là trừng phạt."

Hà Cố nghiêm túc nói:" Mẹ, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, đừng nhắc mấy lời đó nữa."

Tôn Tình lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi:"Con yên tâm, hiện tại mẹ vô cùng bình tĩnh, mẹ sống mấy chục năm, sự thay đổi lớn nhất đối với mẹ, chính là không ích kỷ như trước nữa, trong lòng mẹ không còn nghĩ cho mình, chỉ nghĩ cho con và Tố Tố, nghĩ mẹ có thể để lại cho hai đứa cái gì. Sở dĩ mẹ không nói cho nhà họ Lý, bởi vì một khi bọn họ biết mẹ sinh bệnh, sẽ chiếm đoạt công ty cổ phần của mẹ trong thời gian mẹ nằm viện, quan hệ giữa mẹ và bọn họ còn tệ hơn con tưởng tượng, nếu không phải có Tố Tố, chắc chắn đã sớm trở mặt nhau rồi. Nếu hiện tại Tố Tố đã biết, mẹ dự định lấy lý do đưa Tố Tố đi du học, đến Bắc Kinh làm hóa liệu, mẹ đã liên lạc xong với bác sĩ, trong hai tháng đủ để làm rất nhiều chuyện."

Hà Cố nắm bờ vai gầy yếu của bà:"Mẹ, con sẽ ở bên mẹ."

Buổi tối, Tố Tố nhất định muốn ngủ cùng Hà Cố. Hà Cố cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn đáp ứng.

Tối hôm ấy, hai anh em trò chuyện rất nhiều, Hà Cố kinh ngạc phát hiện, Tố Tố trưởng thành, hiểu chuyện hơn tưởng tượng của anh nhiều, rất nhiều việc Tôn Tình cho rằng bé không biết, kỳ thật bé đều biết, ví như quan hệ giữa bố mẹ. Trẻ con thật sự rất nhạy cảm, cho dù chúng không nhìn thấu nội tại sự tình, nhưng vẫn có thể quan sát được.

Hà Cố giảng cho Tố Tố nghe về bệnh của Tôn Tình, nói với bé rằng chỉ cần khống chế tốt, mẹ vẫn có thể sống thêm mấy chục năm nữa, tâm trạng Tố Tố rốt cục ổn hơn một chút.

Ngày hôm sau, Hà Cố đưa Tôn Tình đi bệnh viện, Tố Tố muốn đi theo, nhưng vẫn bị người lớn bắt ở nhà.

Tôn Tình tìm chuyên gia có tay nghề tốt nhất trong nhất về phương diện ung thư vú, ba người cùng thảo luận bệnh tình và phương án trị liệu. Diện mạo đứng đắn, thanh âm trầm thấp cùng tính cách nghiêm cẩn của Hà Cố khiến anh toát ra khí chất làm người ta yên lòng, là loại khí chất rất đàn ông, ổn trọng như núi, rất nhiều người chỉ có ở trên người bố mẹ mới có thể tìm thấy cảm giác an toàn như vậy, có anh ở bên, Tôn Tình cảm thấy được an ủi rất nhiều.

Rời khỏi bệnh viện, Hà Cố đón Tố Tố, ba người đi ăn cơm, họ đều tạm thời quên chuyện Tôn Tình mắc bệnh, nói nói cười cười trong phòng, không khí rất tốt.

Buổi tối ở nhà, Hà Cố nhìn Tôn Tình mặc áo ngủ lau bàn trà, cùng Tố Tố đang ôm quyển truyện tranh nằm lăn trên sô pha, trong lòng đột nhiên ấm áp như có dòng nước nóng chảy qua.

Cảm giác có người ở bên, thật sự rất tốt.

Anh ngồi đọc manhua cùng Tố Tố một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh lấy qua nhìn, là số lạ, có lẽ là của Tống Cư Hàn, nên anh trực tiếp ngắt máy.

Một lát sau, điện thoại lại tiếp tục vang, anh lần nữa bấm tắt, thời điểm đang định chặn số, một dòng tin nhắn nảy ra:"Cố ca, em là Hạ Nhất."

Bàn tay Hà Cố run lên, vội gọi qua.

Điện thoại rất nhanh được nhận, thanh âm ôn hòa của Chu Hạ Nhất vang lên:"Cố ca, sao lại ngắt điện thoại của em?"

Hà Cố giật mình:"Em, em ở trong nước?"

"Đúng vậy." Chu Hạ Nhất ngại ngùng cười vài tiếng, "Em đến tìm anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.