Và từ trên cao liền xuất hiện một lực đạo kinh hồn bạt tụy quật ngay vào Tư Mã Lạc.
"Vù ... Vù ...".
Cùng lúc này, các môn nhân Tịch Sơn môn chợt có những cử chỉ hành vi thật
thuần thục và nhịp nhàng. Họ ném ra mỗi người một nắm Thiên Lôi đạn, tuy không nhắm vào bất kỳ ai nhưng vẫn chủ tâm ném về bát phương tứ hướng,
tạo thành một vòng tròn, vây hãm nhóm nhân vật Hồng Bảo Kỳ vào giữa.
"Bùng Bùng Bùng!!".
Đó là một chuỗi chấn nổ dài bất tận khi Thiên Lôi đạn chạm vào đất, hất
bụi cát tung bay mịt mù và dĩ nhiên uy lực của vòng vây Thiên Lôi đạn đã đạt mục đích là dồn ép co cụm nhóm nhân vật Hồng Bảo Kỳ lưu lại giữa
trung tâm, chẳng một ai dám tháo thứ bỏ chạy nữa.
Đã vậy, cùng với loạt chấn nổ này, chợt ai ai cũng nghe lão Tư Mã Lạc cười ngạo nghễ:
- Đại sư huynh toan dùng Phích Lịch Tịch Sơn kỳ, ngỡ có thể đả bại đệ nhờ vào công phu khắc kỵ ư? Nhưng tiếc thay, Ha ... Ha ... Đại sư huynh
biết một mà không biết hai. Đã lâu rồi, để đề phòng tình huống tương tự
thế này, đệ đã khổ luyện công phu, đến mức không còn ngại bất kỳ công
phu nào khắc kỵ. Nếu không tin, mời đại sư huynh hãy tiếp thử một bổng
Thiên Lôi nữa của đệ. Đỡ chiêu. Ha ... Ha ...
"Ào ... Ào ...".
Đang bị vây hãm giữa một vòng cát bụi mịt mù, Hồng Bảo Kỳ thêm lo khi chợt nghe tiếng của lão Lục Xảo quát lên đầy phẫn uất:
- Để Tịch Sơn môn không trở thành đại công địch của toàn thể võ lâm Trung Nguyên, dù phải chết, lão phu cũng quyết không để Tư Mã Lạc ngươi toại
nguyện. Hãy đỡ!!
"Vù ... Vù ...".
Không dám chậm trễ, giữa vòng bụi cát còn tung bay mịt mù, Hồng Bảo Kỳ quát vang:
- Vì sự an nguy của võ lâm, Lục Xảo lão trượng liệu có tán thành chăng
nếu tại hạ buộc phải hạ độc thủ, thậm chỉ phải tận diệt Tịch Sơn môn?
Chỉ là điều bất đắc dĩ. Hãy xem đây!!
Chẳng một ai trông thấy
Hồng Bảo Kỳ ở đâu hoặc đang dịch chuyển theo phương vị nào. Trái lại tất cả chỉ có thể nghe bất chợt vang lên một chuỗi tiếng thét kinh hoàng:
- Ôi chao, a ... a ...
Và một tiếng chạm kình vang lên.
"Ầm!!".
Nhìn lại thì giữa đương trường đã có một môn nhân Tịch Sơn môn chợt bị hất
lên cao, vỡ tan thây ngay giữa không trung, khiến máu huyết nhục thể bay bắn tán loạn.
- A ...
"Huỵch!".
Nhưng đáp lại, cũng có tiếng gào thất thanh có lão Lục Xảo:
- A ...
"Ầm! Ầm!!".
Dư kình hất lão Lục Xảo loạng choạng ngả nghiêng.
- Hự!
Chính lúc đó, nhanh như tia chớp, lão Tư Mã Lạc phi thân lao ập vào lão Lục Xảo:
- Mau nạp mạng!
"Vù ...".
Hồng Bảo Kỳ lại từ giữa vùng bụi cát mịt mù lao vọt ra, tung ngay một Thiết Xà trượng, đón đầu lão Tư Mã Lạc:
- Lão muốn chết!
"Ào ... Ào ...".
Phát hiện sự thể, lão Tư Mã Lạc tuy có phần tự giảm cước lực nhưng vẫn hung hãn ra lệnh cho các môn nhân Tịch Sơn môn:
- Mau ném Thiên Lôi đạn, hủy diệt tất cả. Để xem tiểu tử phải đối phó thế nào. Ném mau!!
Hồng Bảo Kỳ kinh hoàng, nhất là chợt nhận ra bản thân đang ở cảnh tiến thoái lưỡng nan. Tuy nhiên, với một quyết định thật táo bạo và liều lĩnh,
Hồng Bảo Kỳ bất đồ ném luôn Thiết Xà trượng vào lão Tư Mã Lạc, đồng thời cũng thần tốc triển khai khinh thân pháp Khoái Mã Bộ Thiên Hành, dịch
chuyển nhanh trở lại với các nhân vật hiện vẫn còn bị khốn đốn trong
vùng bụi cát mịt mù.
"Ào ...".
"Vút!".
Và có tiếng Hồng Bảo Kỳ quát vang:
- Xem chưởng! Đỡ!! Mau nạp mạng nào!!
Cứ quát một tiếng là Hồng Bảo Kỳ quật một kình, vô hình chung phát động thành một chuỗi chưởng lực liên hoàn.
"Ầm! Ầm! Ầm!".
Bụi cát theo đó càng tung bay nhiều hơn, cơ hồ phủ kín toàn bộ cục trường đầy tử khí.
"Rào ... Rào ...".
Dù vậy, giữa vùng bụi cát dày đặc vẫn vang lên từng loạt gào bi thảm.
- A ...
- Hự! Hự!
Kèm theo là chuỗi chạm nổ liên miên bất tuyệt dĩ nhiên là do Thiên Lôi đạn tạo nên.
"Bùng bùng bùng ...".
Hồng Bảo Kỳ cũng bị bụi cát mịt mù vây phủ, chợt nghe lão Tư Mã Lạc vùng cười đắc ý:
- Lão phu đã thu hồi Phích Lịch Tịch Sơn kỳ. Ha ... Ha ... vậy từ nay còn ai là đối thủ của lão phu, còn ai dám ngăn cản lão phu trở thành minh
chủ của võ lâm Trung Nguyên?! Ha ... Ha ...
Lão Tư Mã Lạc cứ cười mãi cho đến khi bụi cát dần lắng xuống.
Lúc này hiện trường chỉ còn lại mỗi một mình lão cũng Hồng Bảo Kỳ là nhân vật sống sót. Kỳ dư tất cả đều chết.
Nhưng phản ứng của lão Tư Mã Lạc thật lạ kỳ, không giận dữ, không phẫn nộ, chỉ thản nhiên hỏi Hồng Bảo Kỳ:
- Nhìn những thây người lưu lại, vẫn thiếu hai nữ nhân. Có phải ngươi đã kịp đưa họ đi nhân lúc bụi cát che mờ thị tuyến tất cả?
Hồng Bảo Kỳ cười lạnh, chỉ riêng giọng nói là tràn đầy phẫn hận:
- Nhưng Thiên Lôi đạn cũng gây nhiều tổn thương cho họ. Mối hận này đều
xuất phát từ dã tâm độc ác của lão, ta quyết báo phục. Xuất thủ đi.
Lão nhún vai với một lần nữa tự lướt mắt nhìn quanh:
- Đổi lại, môn hạ của lão phu cũng bị ngươi thảm sát. Ngươi thật lợi hại, thừa biết họ giữ Thiên Lôi đạn trong người nên cố tình gây chấn chạm,
khiến họ chết vì Thiên Lôi đạn của chính họ. Nhưng ngươi còn trông chờ
gì vào lão đại sư huynh của lão phu khi đã mạo hiểm mang lão thoát đi?
Hồng Bảo Kỳ ngơ ngác:
- Lão đã thấy rõ từng hành vi của ta? Vậy sao lão không ngăn lại? Hay lão còn có những dụng mưu gì?
Lão cười khanh khách:
- Ngươi thử đoán xem. Nhưng thôi, để khỏi phí thời gian, lão phu chẳng
ngại cho ngươi tỏ tường. Ha ... Ha ... thoạt tiên xin có lời cảm kích,
vì nhờ ngươi, lão phu không phải phí lực tự loại bỏ lũ thủ hạ vừa vô
dụng vừa già nua cằn cỗi. Vả lại, nếu phải tự tay giết họ, lão phu cũng
phần nào cảm thấy chùn tay. Kế đó, đại sư huynh của lão phu lúc này dù
còn tại thế thì cũng chỉ là một hình hài sắp chết với toàn thân kinh
mạch nhất định đã bị thác loạn. Có cần lão phu cảm kích chăng vì ngươi
đã một lần nữa giúp lão phu khỏi mang tiếng sát hại đồng môn? Ha ... Ha
... Còn phần ngươi, lão phu vẫn hứng thú nếu có ngươi là môn hạ đầu tiên của Sơn Hải cung lần này lão phu quyết khai lập.
Hãy cân nhắc với đề xuất này, đừng để lão phu buộc phải ra tay kết liễu ngươi đang lúc tuổi hãy còn thanh xuân. Ha ... Ha ...
Nhân lúc lão cười, Hồng Bảo Kỳ ung dung nhặt lại thanh Thiết Xà trượng:
- Lão tự tin thế này có phải dựa vào Phích Lịch Tịch Sơn kỳ vừa lọt vào tay lão?
Lão cười khẩy:
- Tịch Sơn Kỳ - Thiên Lôi Bổng, hai vật này khi được hợp lại, ngươi tin
chăng, tuyệt chẳng ai là đối thủ của lão phu. Nếu cần, lão phu sẽ cho
ngươi biết lợi hại. Nhưng muốn vậy, hãy chấp thuận cùng lão phu đánh
cược. Ai bại thì sinh mạng sẽ do đối phương định đoạt, bất luận theo
cách nào.
Hồng Bảo Kỳ cả cười:
- Được, ta chấp thuận, chỉ hy vọng lão đừng thực ngôn nuốt lời.
Lão thản nhiên cầm cả hai vật vào một tay, ngọn Phích Lịch Tịch Sơn kỳ dù
muốn dù không thì lúc rũ xuống cũng tự che kín Phích Lịch Bổng Thiên
Lôi:
- Ngươi nhất định phải bại. Thế nên, để ngươi tâm phục khẩu phục, lão phu nhường ngươi xuất thủ trước. Nào, bắt đầu đi.
Hồng Bảo Kỳ ngay lập tức lắc vai biến mất:
- Đã vậy, ta chẳng khách sáo. Đệ nhất chiêu. Đỡ!!
"Ào ... Ào ...".
Lão Tư Mã Lạc không chút nao núng, cũng đảo người biến mất:
- Đấu pháp của ngươi, lão phu đâu dễ bị bất ngờ. Đỡ này!
Hồng Bảo Kỳ những toan chiếm lợi thế nhờ vào khinh thân pháp Khoái Mã Bộ
Thiên Hành, ngờ đâu lần này bị lão Tư Mã Lạc cao minh hơn, vì đoán biết, nên phản khách vi chủ. Thế nên, sợ bản thân khó đương đầu hợp kình
Thiên Lôi Bổng và Tịch Sơn Kỳ, Hồng Bảo Kỳ hốt hoảng thu chiêu, chỉ tiếp tục vận dụng càng nhanh càng tốt thân bộ pháp Khoái Mã Bộ Thiên Hành.
"Vút!".
Và Hồng Bảo Kỳ ngỡ ngàng khi nghe lão Tư Mã Lạc bật cười ngạo nghễ:
- Lão phu vẫn chưa xuất chiêu, ngươi vội gì thế hử? Ha ... Ha ...
Tức giận vì bị lừa, Hồng Bảo Kỳ gầm vang:
- Dù vậy, với thân pháp độc bộ của ta, trước sau gì lão cũng nếm mùi lợi hại.
Đang lúc Hồng Bảo Kỳ vừa liên hồi dịch chuyển và vừa phát thoại, do đã chờ
sẵn, lão lập tức bật tung ngọn Phích Lịch Tịch Sơn kỳ, ngay vào lúc Hồng Bảo Kỳ cũng vừa dứt lời:
- Trúng này!!
"Ào ... Ào ...".
Như đã nói, cả Tịch Sơn Kỳ và Thiên Lôi Bổng đều được lão Tư Mã Lạc cầm gọn trong một tay, thế nên khi xuất lực vận dụng luôn Thiên Lôi Bổng. Và
thật lợi hại khôn lường cho công phu bản lĩnh lần này của lão. Ngọn Tịch Sơn Kỳ thoạt được bật tung là lập tức phát xạ ra không còn là quả cầu
khí đỏ ối nữa mà là các tia chớp lóe, vừa đỏ rực vừa rì rầm kèm theo các loạt chấn động đầy uy lực.
"Xẹt ... Ầm!!".
"Xẹt ... Ầm!!".
Những tia chớp nhoáng đó quạt ầm ầm xung quanh chỗ lão đứng, chiếm trọn phạm
vi gần ba trượng vuông, dĩ nhiên cũng bao gồm Hồng Bảo Kỳ đang liên hồi
dịch chuyển trong cùng phạm vi đã được lão dự đoán, dựa qua lời Hồng Bảo Kỳ vừa phát thoại.
"Xẹt ... Ầm!!".
"Xẹt ... Ầm!!".
Áp lực tột cùng lợi hại của công phu này khiến Hồng Bảo Kỳ dù có khinh
thân pháp tự phụ là độc bộ cũng phải lảo đảo ngả nghiêng và vẫn hiện
thân.
- Ngươi vẫn chưa nhận bại sao? Vậy hãy thử thêm một lượt nữa. Trúng!!
Hồng Bảo Kỳ biến sắc, vội chớp động lắc vai.
"Vút!".
Những loạt chớp đỏ lại nhoằng nhoằng xuất hiện quanh lão, cũng bao phủ khắp phạm vi ba trượng.
"Xẹt ... Ầm!!".
"Xẹt ... Ầm! Ầm!!".
Nhưng sau đó, vì không thấy Hồng Bảo Kỳ đâu nữa, lão cười khẩy và lên tiếng:
- Ngươi đã chết rồi sao, Hồng tiểu tử?! Như vậy thì tệ quá, vì lão phu, như đã nói, nào muốn kết liễu ngươi.
Chợt Hồng Bảo Kỳ xuất hiện ngay phía sau lão Tư Mã Lạc:
- Đâu dễ vậy. Đỡ!!
Lần này vì Thiết Xà trượng đã được chuyển đổi qua tay tả, Hồng Bảo Kỳ ngay
khi dứt lời, thoạt phát hiện lão chực quay lại liền thần tốc quật hữu
kình vào lão, rất nhanh.
"Vù ...".
Ngờ đâu lão cũng đã gian ngoa quỷ quyệt, khi quay lại cũng là lúc quật mạnh ngọn Tịch Sơn Kỳ:
- Ngươi nên nhận bại thì hơn. Đỡ!!
"Xẹt ...!!".
"Bùng!!".
Chấn kình làm Hồng Bảo Kỳ thoái hậu, nhờ đó tiếp tục giúp Hồng Bảo Kỳ đảo
người thi triển luôn Khoái Mã Bộ Thiên Hành, miệng thì phát lên cười ha
hả:
- Một kích của ta, lão có cảm nhận thế nào? Ta khuyên lão hãy mau nhận bại. Nếu không, nhất định lần sau số phận lão cũng sẽ như Tịch Sơn Kỳ vừa bị ta phá hủy. Ha ... Ha ...
Lão Tư Mã Lạc cũng bị chấn kình bức cho khựng lại và dĩ nhiên vì lo lắng nên lập tức nhìn ngay vào ngọn Tịch Sơn Kỳ:
- Ngươi ...
Hồng Bảo Kỳ đã hiện thân ngay phía sau lão với nét mặt đằng đằng sát khí.
Hồng Bảo Kỳ bật loang Thiết Xà trượng đã được dồn chân nguyên nội lực
đến độ chót khiến thanh trượng rực đỏ với tuyệt công Thiết Thủ Xích
Luyện:
- Đến lượt lão vì bị lừa nên mau nạp mạng!
"Ào ...".
Kinh hồn bạt tụy, lão phi thân lao đi ngay, đồng thời, bất luận Tịch Sơn Kỳ
có bị hủy, lão cũng cuống cuồng quật bừa về phía hậu.
"Xẹt!!".
"Ầm! Ầm!!".
Công lực đẩy lão bay xa hơn.
"Vù ...".
Ngờ đâu Hồng Bảo Kỳ vẫn theo bén gót:
- Sao vẫn chưa nạp mạng?!
Một tả kình được Hồng Bảo Kỳ tận lực xuất khai, nhắm đúng vào hậu tâm lão.
"Vù ...".
Lão càng thêm khiếp vía, vội đảo người liên tục, không hề dám sơ thất dù chỉ để liếc nhìn lại phía sau.
"Vút!".
Không ngờ nhờ đó lão thoát, chỉ một phen kinh hoảng vị bị chiêu kình của Hồng Bảo Kỳ xẹt sượt ngay bên cạnh, giáng vào nền đất cạnh chân lão.
"Ầm!!".
Bụi cát tung bay.
"Rào ... Rào ...".
Nhân đó, lão tận lực bật người nhảy lên thật cao.
"Vút!".
Và vì muốn yên tâm hơn, đề phòng vẫn bị Hồng Bảo Kỳ ngấm ngầm lao sát theo như hình với bóng, lão Tư Mã Lạc còn đột ngột lăng không đảo người
nhiều lượt, lúc ngoặt tả, lúc hạ thấp và khi thì bất ngờ đảo chuyển qua
phía hữu.
"Vút! Vút!".
Lão thi triển khinh công thượng
thừa theo cung cách đó khá nhanh và thật linh hoạt. Nhờ đó, khi tin chắc đã thoát hoàn toàn sự đeo bám của Hồng Bảo Kỳ, lão đảo người ngoặt
chuyển thêm một lần nữa mới nhẹ nhàng hạ thân xuống.
"Vù ...".
Nhưng ngay khi hạ thân, lão vẫn cẩn trọng hườm sẵn hai khí giới lợi hại là Phích Lịch Tịch Sơn kỳ và Thiên Lôi Phích Lịch Bổng.
May cho lão, hóa ra chỉ bị Hồng Bảo Kỳ lừa. Vì trước mắt lão, ngọn Tịch Sơn Kỳ vẫn nguyên vẹn, đồng thời đang được lão ngưng thần chờ đợi với tư
thế luôn bảo nguyên thủ nhất, nghe ngóng khắp nơi và chỉ cần phát hiện
một tiếng động dù nhỏ nào, ắt là do Hồng Bảo Kỳ bất ngờ hiện thân gây
ra, là lão ngay lập tức phát chiêu kình.
Sau một lúc lâu chờ đợi nhưng không phát hiện gì, lão nghi hoặc lên tiếng:
- Ngươi đã chết hay kỳ thực đã lén bại tẩu?!
Hỏi xong lão mới biết đã lầm và cũng là hỏi thừa. Thế là lão cuồng nộ quật
loạn Tịch Sơn Kỳ và Thiên Lôi Bổng, dùng uy lực tột cùng lợi hại của hai loại khí giới này quật vỡ tung các thi thể vẫn nằm rải rác khắp nơi
quanh lão:
- Tiểu tử khả ố. Lần sau lão phu quyết phanh thây người, như thế này, như thế này ...
"Xẹt ... Ầm!".
"Xẹt ... Ầm! Ầm!".
Mọi thi thể, bất kể là môn hạ Tịch Sơn môn hay giáo đồ Thiết Xà giáo đều bị lão phát tác, hủy thành tro bụi.
"Xẹt ... Ầm!".
"Xẹt ... Ầm! Ầm!".
° ° °
Trong khi đó, Hồng Bảo Kỳ dù thất vọng vẫn vội quay
lại chỗ đã kịp thời tìm ra để an trí ba nhân vật duy nhất còn cần đến
Hồng Bảo Kỳ.
Chờ đón Hồng Bảo Kỳ lại là vẻ mặt bi thảm và hầu như tuyệt vọng của Lạc Yến Chi:
- Bảo Kỳ huynh sao quay về quá muộn. Công Tôn nữ hiệp và Lục lão tiền bối e khó qua nổi.
Hồng Bảo Kỳ biến sắc, lướt ngay đến cạnh hai thân hình bất động hầu như vẫn nằm song song cạnh nhau:
- Ngũ sư cô ...
Công Tôn Minh với toàn thân y phục vừa bị rách bươm vừa nhuộm huyết hồng
loang lổ, chợt lắc đầu và thì thào hối thúc Hồng Bảo Kỳ:
- Ta vẫn có thể tạm chi trì. Chỉ riêng Lục lão là vẫn chờ hài tử ngươi.
Dường như có điều gì hệ trọng cần căn dặn.
Hồng Bảo Kỳ giật mình, vì lúc đó có một bàn tay già nua của lão Lục Xảo khẽ chạm vào tay Hồng Bảo Kỳ:
- Lão trượng có điều gì, xin cứ di ngôn căn dặn.
Lão Lục Xảo với diện mạo hoàn toàn nhợt nhạt, đang cố gắng giương đôi mắt sắp lạc thần nhìn Hồng Bảo Kỳ:
- Lão phu đã ... thu nhận Lạc nha đầu ... làm truyền nhân ... Ủy thác ngươi ...
giúp ả trùng chấn môn hộ ... xử trị nghịch đồ ... Phần ngươi, lão phu tiếc
là không thể ... trao truyền khẩu quyết khắc kỵ Thiên Lôi Bổng cho bất
kỳ ai ... Thế nên ... đừng ngại vận dụng công phu ... Huyết Thủ. Nếu
không ... nếu không ...
Hồng Bảo Kỳ giờ đã rõ Lục lão là nhân vật thế nào, vội trấn an lão:
- Lão trượng hãy yên tâm. Khẩu quyết khắc kỵ Thiên Lôi Bổng kể cả tân
lệnh đồ là Lạc Yến Chi cũng biết. Tại hạ nguyện hứa giúp lão trượng và
Tịch Sơn môn toại nguyện. Còn về công phu Huyết Thủ, tại hạ tự biết lo
liệu, quyết không tự biến thành Ma Vương Huyết Thủ lần thứ hai. Không
bao giờ ...
Lão chợt buông thõng cánh tay đã trở nên vô lực xuống, chỉ kịp lẩm bẩm thêm một lời cuối cùng:
- Thật ngu xuẩn ... không hề có công phu nào tà ác ... trái lại chỉ do
lòng người ... Tư Mã Lạc là hạng như vậy. Lẽ nào công phu Phích Lịch
cũng là tà công? Thật ngu xuẩn ... ngu xuẩn ...
Giọng của lão nhỏ dần và tắt lịm. Cũng là lúc lão trút hồn khỏi xác, lập tức quy thiên, hóa nên người thiên cổ.
Còn đang sững người nhìn lão, Hồng Bảo Kỳ bỗng nghe đến lượt Công Tôn Minh thì thào lên tiếng căn dặn:
- Lục lão nói không sai. Và từ lâu nay ta vẫn không tin có loại tà công
nhất định sẽ khiến người luyện trở thành Ma Vương tà ác. Nhưng cũng theo lời lão Lục, có phải hài tử ngươi vẫn còn nguyên vẹn công phu Huyết Thủ Toái Bia, chẳng hề bị phế hay tự hóa giải như ngươi từng thổ lộ?
Hồng Bảo Kỳ nhìn quay lại với ngũ sư cô Công Tôn Minh:
- Tà công đó của tiểu điệt đích thực đã bị một lão ác tăng phế bỏ. Nhưng
dù còn thì cũng chẳng ích gì. Vì bản lãnh cùng công phu Thiên Lôi - Tịch Sơn của lão môn chủ Tịch Sơn môn quá lợi hại, nội lực của lão cũng quá
thâm hậu.
Thú thật tiểu điệt không là đối thủ của lão. Nhân đề
cập đến chuyện này, ngũ sư cô có thể chi trì được nữa chăng nếu chúng ta buộc phải tìm chỗ ẩn thân khác? Vì rất có thể lão sẽ phát hiện nếu cứ
khăng khăng kết liễu tiểu điệt cho bằng được.
Lạc Yến Chi kinh tâm động phách:
- Nếu vậy chúng ta làm sao thoát? Vì kể cả bản thân muội, Thiên Lôi đạn
của Tịch Sơn môn vẫn khiến muội váng vất, nội nguyên chân lực cũng thất
tán ít nhiều. Hay là Bảo Kỳ huynh hãy tạm phân khai, tiên bảo kỳ thân
đừng vì muội mà nguy đến tính mạng?
Công Tôn Minh cũng thở dài tuyệt vọng:
- Đối tượng của lão môn chủ Tịch Sơn môn chính là hài tử ngươi. Yến Chi
nói đúng, ngươi nên tự bảo trọng. Có giữ vẹn sinh mạng lúc này thì mai
hậu mới còn cơ hội diệt trừ lão, báo thù và hóa giải kiếp nạn cho võ
lâm. Đi đi, cứ để mặc ta và Yến Chi. Bọn ta sẽ không sao đâu.
Hồng Bảo Kỳ lắc đầu, giọng chùn xuống:
- Tiểu điệt cũng bị nội thương. Dù muốn thoát một mình cũng vị tất toại
nguyện. Chi bằng chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết. Chỉ hy vọng
lão đừng ráo riết truy lùng, là cơ hội duy nhất giúp cả ba chúng ta phen này cùng thoát nạn. Ngũ sư cô hãy cố gắng chịu đựng. Hai huynh muội
tiểu điệt sẽ đưa ngũ sư cô cùng đi. Nào, tiểu điệt đành thất lễ. Yến
Chi, mau đặt ngũ sư cô nằm phục lên lưng ngu huynh.
Lạc Yến Chi tuy thực hiện nhưng chỉ với thái độ miễn cưỡng:
- Nếu phải chọn lựa hoặc tất cả cùng chết hoặc nên giữ sao cho ít nhất
cũng có một người toàn mạng thì theo muội, chủ ý này của Bảo Kỳ huynh
muội khó tán thành.
Hồng Bảo Kỳ không đáp gì thêm, chỉ trao thanh Thiết Xà trượng cho Lạc Yến Chi sau khi đã tiếp nhận Công Tôn Minh nằm trên lưng:
- Ngu huynh tuy không dám tự nhận là anh hùng nhưng bình sinh chưa có bất kỳ hành vi nào khiến phải thẹn với lương tâm. Thôi, đừng phí thời gian
nữa, mau đi thôi. Ngũ sư cô có chủ kiến gì chăng? Chúng ta nên đi theo
hướng nào?
Công Tôn Minh vẫn thì thào vì kiệt lực:
- Tính
khí của ngươi thật chẳng khác nào Hồng Tiết Liệt, thân phụ ngươi thủa
xưa. Còn đi về phía nào ư? À, đất trời tuy mênh mông nhưng đối với chúng ta lúc này quả thật muốn tìm một chỗ dung thân sao quá thiên nan vạn
nan?
Tiếng thở than của Công Tôn Minh vừa dứt thì ngẫu nhiên sao
chợt có một nữ nhân xuất hiện với một câu hỏi thật khó đoán chủ ý là thế nào:
- Cho hỏi, có phải thiếu hiệp đây là Hồng Bảo Kỳ?
Lạc Yến Chi động dung, vội hoành ngang Thiết Xà trượng, thủ trước Hồng Bảo Kỳ:
- Nếu phải thì sao? Hoặc không phải thì sao?
Nhưng ở nữ nhân nọ tịnh không để lộ địch ý, cũng không bất bình vì phản ứng của Lạc Yến Chi:
- Tiểu nữ chỉ là thuộc hạ, phụng lệnh chủ nhân, cần tìm Hồng Bảo Kỳ thiếu hiệp. Nếu không phải thì thôi, dĩ nhiên tiểu nữ đành có lời cáo biệt và xin hỏi nơi khác.
Hồng Bảo Kỳ khẽ hắng giọng:
- Chẳng hay quý chủ nhân là nhân vật hà danh hà tính và muốn tìm Hồng Bảo Kỳ có dụng ý gì? Vì tại hạ chính là Hồng Bảo Kỳ.
Nữ lang hoài nghi:
- Có thật các hạ là Hồng Bảo Kỳ?
Lạc Yến Chi cau mày nhíu mặt:
- Cô nương nên đáp lời thì hơn nếu như cô nương đang thật sự cần tìm Hồng Bảo Kỳ.
Nữ lang cười nhẹ:
- Tiểu nữ sẵn sàng đáp ứng miễn sao có thể minh chứng đã không tìm lầm
người. Và sở dĩ tiểu nữ có thái độ này, xin lượng thứ, vì ai bảo cô
nương lúc thoạt đầu cứ mập mờ, không thừa nhận ngay thiếu hiệp phải hay
không phải Hồng Bảo Kỳ, là nhân vật tiểu nữ có nhiệm vụ tìm?
Hồng Bảo Kỳ lại hắng giọng lên tiếng một lần nữa:
- Miệng lưỡi cô nương thật sắc sảo. Dù vậy, có hai nguyên nhân khiến cô
nương nên tin tại hạ chính là Hồng Bảo Kỳ. Thứ nhất, là nam nhi đại
trượng phu, tại hạ hành bất cải danh, tọa bất cải tính, đích thực là
Hồng Bảo Kỳ. Và thứ hai, sở dĩ bọn tại hạ phải tỏ ra cẩn trọng chỉ vì
đang lâm cảnh hiểm nguy, đến cả chỗ dung thân cũng khó tìm. Mong cô
nương thông cảm.
Nữ lang lại cười, lần này thật tươi:
-
Các hạ chính là Hồng Bảo Kỳ? Vậy có thể cho biết tính danh của lệnh song thân? Xin chớ nghĩ tiểu nữ tò mò, kỳ thực chỉ để minh bạch bản thân
không bị người hí lộng.
Hồng Bảo Kỳ động tâm:
- Quý chủ
nhân hẳn từng quen biết song thân phụ mẫu của tại hạ? Vì khắp võ lâm
hiện nay thật chẳng có mấy nhân vật am hiểu rõ lai lịch của tại hạ.
Nữ lang bảo:
- Mong được các hạ đáp lời. Và sau đó, khi đã tỏ tường hư thực, nhất định các hạ sẽ toại nguyện.
Lạc Yến Chi lập tức phát tác:
- Cô nương thật càng lúc càng quá quắt. Hay đã quên ở đây và lúc này chỉ cô nương là cần bọn ta, nào phải ngược lại.
Hồng Bảo Kỳ kịp ngăn lại:
- Mau bình tâm lại nào, Yến Chi muội. Huống hồ về xưng danh thì chúng ta
cũng đã tỏ bày. Thiết nghĩ ắt chẳng thêm hậu quả tai hại nào nữa cho dù
ngu huynh có nói hay không về thân thế lai lịch.
Nữ lang vui vẻ gật đầu, phụ họa ngay:
- Các hạ nói không sai. Nhân đây tiểu nữ có thể quả quyết, một khi đã
minh bạch các hạ chính là người cần tìm thì điều dẫn đến chỉ là thuận
lợi, tuyệt nhiên chẳng có bất kỳ hậu quả nào xấu cho các hạ.
Tuy bán tín bán nghi nhưng Hồng Bảo Kỳ vẫn đáp ứng:
- Hy vọng sẽ được như vậy. Về lai lịch của tại hạ thì gia phụ là Hồng
Tiết Liệt, xuất thân Hoa Sơn phái. Còn gia mẫu là Kha Tường Vi. Cô nương hài lòng chưa?
Nữ lang thoáng nhíu mày:
- Vậy các hạ gọi Kha Tường Lan là thế nào?
Hồng Bảo Kỳ thất kinh:
- Quý chủ nhân phải chăng có can hệ Hải Hà phái? Nếu không, sao biết
[Thiếu trang] ... chủ nhân hẳn là đại cao nhân, mới dám cùng Hải Hà phái đối đầu?
Nữ lang cười cười:
- Có là đại cao thủ hay không thì tiểu nữ thật chẳng dám quả quyết. Tuy nhiên có một điều mà thiếu
hiệp nên tin tưởng, chớ tỏ vẻ hồ nghi là chẳng đại cao thủ nào đủ bản
lãnh gây bất lợi cho tệ chủ nhân, nhất là khi tệ chủ nhân cố tỉnh ẩn
diện, thật đấy. Thôi, đi nào. Nếu không thì muộn mất vì cũng sắp tối
rồi. Mời.
Và nữ lang bước đi.
Lạc Yến Chi phân vân, ngờ đâu chợt nghe rõ từng tiếng thì thào của Công Tôn Minh, chủ ý nói vào tai Hồng Bảo Kỳ:
- Chúng ta thoát rồi. Vì nếu ta đoán không lầm, nhân vật duy nhất từng có thuật ẩn thân tột cùng cao minh chính là một trong Võ lâm Nhị Tiên Tử
và đây là Viên Linh Linh Tiên Tử.
Hồng Bảo Kỳ lập tức cõng Công Tôn Minh bước vội theo nữ lang nọ:
- Nếu vậy, chúng ta hãy nên nhanh chân. Đi nào, Yến Chi muội.
Họ đi được vài mươi trượng, chợt nữ lang cố ý dừng chân chờ họ cùng đến gần:
- Bắt đầu kể từ đây, mọi người nên đi sát vào nhau, nếu nắm tay càng tốt.
Và nhớ hãy đi đúng theo từng vết chân của tiểu nữ.
Một lần nữa Lạc Yến Chi đang phân vân thì nghe Công Tôn Minh bảo:
- Nghĩa là chúng ta sắp tiến nhập vào một trận thế kỳ môn? Thảo nào cô
nương đã bảo chỉ cần theo chân là bọn ta sẽ có thuận lợi. Vì nếu có trận thế kỳ môn che chở, quả thật chẳng một ai, kể cả lão môn chủ Tịch Sơn
môn có thể tìm và gây nguy hiểm cho bọn ta. Nào, hãy may làm theo nào.
Hồng Bảo Kỳ chủ động, một tay nắm lấy tay nữ lang nọ, tay còn lại thì đưa ra cho Lạc Yến Chi nắm:
- Ngu huynh có nhiều điều rất cần tỏ bày cùng chủ nhân ở đây. Đừng ngần ngại, nhanh nào.
Họ nối gót nhau bước đi, kể cả ngay sau đó toàn bộ cảnh quang xung quanh họ chợt ụp tối thật quái đản và khác thường.
Tuy nhiên, chỉ sau một đoạn di chuyển không quá dài, cảnh quang xung quanh
họ lại mờ mờ sáng và họ được nghe Công Tôn Minh phấn khích giải thích:
- Đấy là những biến hóa khi thế trận chợt thay đổi. Và nói về kỳ môn thuật quả thật chẳng ai bằng Tiên Tử Viên Linh Linh.
Cùng lúc đó, nữ lang nọ tự gỡ thoát bàn tay đang bị Hồng Bảo Kỳ nắm giữ:
- Công Tôn Minh nữ hiệp quả có mục lực tinh tường. Vì đích thực tệ chủ nhân chính là Viên Linh Linh Tiên Tử.
Hồng Bảo Kỳ dù không còn giữ tay nữ lang thì vẫn tuân thủ lời đã căn dặn, luôn di chuyển đúng theo từng bước chân của nữ lang:
- Cô nương sao tường tận tính danh của ngũ sư cô tại hạ là Công Tôn Minh? Trừ phi ngay từ đầu cô nương đã biết bọn tại hạ gồm những ai? Vì thế sự xuất hiện là có chủ ý và việc hỏi về lai lịch tại hạ chỉ là dụng ý làm
cho sự xuất hiện có vẻ ngẫu nhiên? Vậy phải chăng nên hiểu đây là hảo ý
của cô nương, dụng tâm tạo cơ hội cho bọn tại hạ có chỗ dung thân, không ngại bị lão Tư Mã Lạc truy tìm phát hiện?
Nữ lang bật cười:
- Nhưng cũng một phần tệ chủ nhân muốn dò xét rõ thêm nhiều điều chưa
biết về thiếu hiệp. Qua đó, nếu phát hiện thiếu hiệp hoặc là dạng tham
sinh úy tử hoặc không đủ thái độ quang minh lỗi lạc thì theo lệnh, tiểu
nữ sẽ không được tùy tiện hiện thân, càng không được đưa mọi người vào
đây như thế này.
- Chứng tỏ cô nương có bản lãnh thật cao minh. Ngoài cách ẩn thân chẳng
để ai phát hiện, cô nương còn từ chỗ ẩn, với thính lực tinh tường, nghe
rõ tiếng than không chỗ dung thân của ngũ sư cô tại hạ? Vậy có thể cho
minh bạch, quý chủ nhân cần gì ở tại hạ chăng, nhất là qua hảo ý tiếp
trợ vào lúc thật cần thiết này?
Nữ lang lắc đầu:
- So về
bản lãnh, Hồng thiếu hiệp có thể cùng môn chủ Tịch Sơn môn đương đầu một lúc lâu, đấy mới thật sự là bản lãnh đã đạt đến cao minh. Tiểu nữ nào
dám so sánh, ngoại trừ mỗi thuật ẩn thân e lần sau nhất định sẽ bị thiếu hiệp dễ dàng chủ tâm phát hiện. Nhưng thôi, chúng ta cũng đến nơi rồi,
những gì tiểu nữ vừa thổ lộ sẽ chẳng bao lâu nữa thiếu hiệp ắt minh
bạch.
Nào, xin phó giao Công Tôn nữ hiệp cho tiểu nữ. Đừng ngại,
vì đã có lệnh phải chăm sóc và chữa trị cho Công Tôn nữ hiệp. Phần thiếu hiệp có thấy ngôi am miếu khuất cội bồ đề thật to kia chăng? Tệ chủ
nhân vẫn chờ ở đấy. Nếu muốn, thiếu hiệp hãy đưa Lạc cô nương cùng đi.
Cũng nói thêm, tệ chủ nhân luôn có hảo cảm với nữ nhân. Và ở tại đây,
lúc này, thêm thiếu hiệp nữa, vị chi chỉ có hai nam nhân so với tổng sổ
nữ nhân đương diện như sắp gần hai mươi.
Công Tôn Minh không chút nghi ngại, lên tiếng nhận lời ngay:
- Từng có lời truyền tụng, ý nói Viên Linh Linh Tiên Tử đã một phen vỡ
mộng ái tình. Và nếu lời này khả dĩ đáng tin thì phải chăng Viên Linh
Linh Tiên Tử chọn nơi lưu ngụ ở nơi am miếu vì đã thí phát quy y? Đã
vậy, Hồng Bảo Kỳ ngươi đừng quá lo lắng cho ta. Trái lại hãy mau đưa Yến Chi cùng mau đến diện kiến bậc nữ kỳ nhân. Ta tin đây sẽ là một thuận
lợi nào nữa cho cả hai thì phải. Phần ta thì hoàn toàn yên tâm phó giao
cho người của Viên Linh Linh Tiên Tử chăm sóc.
Nghe vậy, Hồng Bảo Kỳ cũng không ngần ngại, chuyển Công Tôn Minh cho nữ lang nọ:
- Xin phiền cô nương chăm sóc hộ. Đa tạ.
Cử chỉ và thái độ của Hồng Bảo Kỳ cùng Công Tôn Minh rốt cuộc cũng khiến
Lạc Yến Chi hết hoang mang lo lắng. Nàng an tâm đi cạnh Hồng Bảo Kỳ,
cùng thẳng tiến đến chỗ có cội cây bồ đề thật to:
- Võ lâm Nhị Tiên Tử, muội chưa nghe ai đề cập đến bao giờ. Bảo Kỳ huynh thì sao?
Hồng Bảo Kỳ nhẹ giọng đáp:
- Muội còn nhớ lão nhân quỷ diện từng cùng chúng ta lưu ngụ bên dưới vực
Tuyệt Mệnh? Tính danh của lão là Thụy Tùng, có một lần đã cùng ngu huynh suýt bị mất mạng vì tuyệt kỹ Tán Ảo Tống Âm. Đấy là công phu sở học của một trong Võ lâm Nhị Tiên Tử còn lại. Cũng nhờ dịp này, ngu huynh mới
được nghe lão Thụy Tùng lần đầu đề cập đến danh xưng này và còn biết
dường như giữa hai nhân vật cùng chung danh xưng Nhị Tiên Tử Võ lâm luôn không thuận nhau. Điều này thật chẳng biết đúng sai thế nào.
Lập tức từ phía cội bồ đề có tiếng niệm phật hiệu vang nhẹ đến:
- Không thuận nhau thì đúng nhưng đến nỗi phải đối đầu nhau thì chưa bao
giờ. Vô lượng thọ phật, và điều đáng mừng là không ngờ Trác Phi Mộng vẫn còn tại thế, ắt hẳn tuyệt chứng năm xưa may gặp kỳ tích nên đã vượt tử
quan chăng?
Hồng Bảo Kỳ động dung, chợt ra hiệu cho Lạc Yến Chi cùng dừng lại, phần bản thân thì lễ độ phát thoại vọng đến phía trước:
- Tiền bối nhất định là Viên Linh Linh, một trong Võ lâm Nhị Tiên Tử?
Từ ngôi am miếu, khuất dưới cội bồ đề liền xuất hiện một đạo cô với niên
kỷ khó thể đoán là bao nhiêu. Dù vậy, nở một nụ cười từ hòa, đạo cô vẫy
tay kêu gọi Hồng Bảo Kỳ và Lạc Yến Chi cùng đến gần:
- Đã hơn hai mươi năm, Viên Linh Linh chỉ là danh xưng thuộc về dĩ vãng. Đạo hiệu
của bần đạo vẫn quen dùng là Hoài Vương. Thiếu hiệp mau đến đây, chí ít
để bần đạo hỏi thăm đôi điều về những cố nhân không ngờ đều quen biết
thiếu hiệp.
Hồng Bảo Kỳ đáp ứng, ung dung tiến lại gần, hầu như
mâu thuẫn hoàn toàn với thái độ lúc nãy vì động dung nên dừng lại, đủ
hiểu trong thâm tâm đã có dấu hiệu bất an. Và vừa đi, Hồng Bảo Kỳ vừa
lên tiếng:
- Tiền bối nói "những cố nhân", chứng tỏ muốn ám chỉ
không phải mỗi một nhân vật từng thành danh nhờ Tống Âm Tán Ảo, là Trác
Phi Mộng? Mà còn đề cập luôn đến Thụy Tùng tiền bối. Tuy nhiên vãn bối
xin có lời minh bạch, hai nhân vật này cùng vãn bối có những nguyên nhân hoàn toàn trái ngược nhau khi tình cờ tương hội. Trong đó, nếu Thụy
tiền bối dần tạo nhiều thiện cảm thì Trác Phi Mộng thoạt xuất hiện liền
có địch ý, chỉ muốn kết liễu sinh mạng vãn bối. Thế nên những thăm hỏi
như tiền bối vừa đề cập e sẽ khó như nguyện.
Đạo cô vẫn cười từ hòa:
- Dĩ nhiên bần đạo đã nghe lúc nãy thiếu hiệp nói đến lần suýt bị Trác
Phi Mộng đoạt mạng. Nhưng đấy là nói riêng về trường hợp của thiếu hiệp, có thể vốn dĩ giữa cả hai từng có những oán cừu nào đó chăng? Về phần
Thụy Tùng thì khác. Trác Phi Mộng với Thụy Tùng từng là bằng hữu cùng
bần đạo, có gọi là cố nhân cũng không sai ngoa.
Một lần nữa vì động dung nên Hồng Bảo Kỳ giữ tay Lạc Yến Chi dừng lại.
Cũng may lần này dừng vì chỉ cách đạo cô Hoài Vương một khoảng vừa phải nên
Hồng Bảo Kỳ tự tin không hề gây bất kỳ sự lưu tâm nào bất thường cho đạo cô Hoài Vương:
- Vãn bối xin mạo muội hỏi, tình bằng hữu giữa
tam vị từ lâu vẫn mãi duy trì hay kỳ thực đã có một khoảng thời gian nào đó gián đoạn?
Đạo cô cau mặt:
- Như thiếu hiệp muốn nói kể cả Thụy Tùng cũng từng suýt mất mạng vì Trác Phi Mộng?
Hồng Bảo Kỳ đáp bằng một câu hỏi:
- Nếu điều này có thật thì tiền bối nghĩ sao?
Đạo cô trầm tư:
- Bần đạo nhớ có một lần Thụy Tùng từng xin được chỉ điểm về kỳ môn
thuật. Và nếu điều thiếu hiệp vừa nói đã thật sự xảy ra thì nên chăng
bần đạo cần phải hiểu đấy là Thụy Tùng lường trước thế nào cũng có ngày
cùng Trác Phi Mộng đối đầu và cũng rõ chỉ có kỳ môn thuật của bần đạo
mới đủ uy lực giúp Thụy Tùng đối phó bí kỹ Tán Ảo Tống Âm của Trác Phi
Mộng?
Hồng Bảo Kỳ nhẹ thở ra:
- Vào lần vãn bối suýt mất
mạng vì bí kỹ Tống Âm Tán Ảo, bản thân Thụy tiền bối đã vướng nội thương nghiêm trọng, phải để vãn bối cõng trên lưng. Và tuy nhờ Thụy tiền bối
chỉ điểm, vãn bối may thoát chết nhưng một chân của Thụy tiền bối vẫn bị nhân vật thi triển bí kỹ Tán Ảo Tống Âm đoạn hủy. Vậy theo tiền bối đấy là thái độ giữa những bằng hữu hay chỉ là cựu thù?
Đạo cô không đáp, chỉ khẽ chép miệng hỏi:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, huống hồ đâu dễ nhận định tình bằng hữu
đã ngoài hai mươi năm xa cách? Mà thôi, đừng bàn đến chuyện đó nữa. Trái lại, hãy mau cùng bần đạo vào trong này. Vì sở dĩ bần đạo muốn tìm
thiếu hiệp chỉ là liên can đến Kha Tường Lan, di mẫu của thiếu hiệp. Đi
nào!
Họ tiến đến cội bồ đề, đi vòng qua và cùng bước vào phần bên trong của một đạo am có thờ Tam Thanh Lão Tổ.
Ở đây, sau khi phân ngôi chủ khách, Lạc Yến Chi hóa ra chỉ là người ngồi
nghe, vì kỳ dư đều do Hồng Bảo Kỳ và đạo cô Hoài Vương cùng nhau đối
thoại. Thoạt tiên, Hồng Bảo Kỳ hỏi đạo cô:
- Vãn bối được nghe di mẫu từng thọ ân cứu mạng của tiền bối, phải chăng có liên can Hải Hà phái?
Ngồi ở thảm bồ đoàn đối diện, phong thái của đạo cô lần này khác, uy nghiêm hơn, đúng là phong thái bậc cao nhân:
- Thiếu hiệp ắt hẳn chưa có dịp nghe biết nhiều hoặc thật tường tận về
phái Hải Hà? Vì sự thật là lệnh di mẫu Kha Tường Lan do tuân thủ các
nghiêm luật khắt khe nên quyết chẳng dám tỏ lộ những gì liên can đến
phái Hải Hà.
Đúng không?
Hồng Bảo Kỳ gật đầu:
- Mãi vào lúc cuối đời, vãn bối mới được di mẫu bộc lộ chỗ xuất thân là phái Hải Hà.
Đạo cô cũng gật đầu:
- Thế nên chủ ý của bần đạo là mong thiếu hiệp chớ để tâm phiền trách,
cho dù chủ hung làm lệnh di mẫu có lần suýt mất mạng và may được bần đạo tình cờ giải nguy đúng là người của phái Hải Hà gây ra.
Hồng Bảo Kỳ lắc đầu:
- Sau lần đó, di mẫu vẫn toàn mạng, vậy thì đâu cớ gì vãn bối để tâm tầm
thù đối với phái Hải Hà? Nhân đây, vì đang nói về chủ ý của tiền bối,
dám hỏi tiền bối cho người tìm và đưa bọn vãn bối vào đây còn có gì chỉ
giáo?
Đạo cô đáp:
- Qua Thụy Tùng, bần đạo từ lâu đã nghe
về dã tâm độc bá võ lâm của Tịch Sơn môn. Tuy nhiên, theo bần đạo, điều
đó khó thể xảy ra nếu như Tịch Sơn môn vẫn hoài công vô ích cho việc
truy tìm và thu hồi Phích Lịch Thiên Lôi Bổng. Ngờ đâu.
Hồng Bảo Kỳ động tâm:
- Có vẻ cũng từ lâu tiền bối có thể đã biết chỗ hạ lạc của Phích Lịch Bổng Thiên Lôi?
Đạo cô gật đầu và chợt nhìn Lạc Yến Chi:
- Bần đạo luôn có những lưu tâm thiên về các liên can đến Lạc cô nương.
Vì lệnh đường năm xưa nếu không nhờ bần đạo ngấm ngầm tiếp ứng e khó có cơ hội toàn mạng để đặt chân vào Lạc tướng phủ và trở thành Lạc phu nhân.
Qua đó, bần đạo hoàn toàn tán đồng với hành vi của lệnh đường, thà đắc tội
với mỗi một Tịch Sơn môn nhưng lại bảo toàn cho đại cục võ lâm. Lệnh
đường mới xứng đáng là nữ hiệp.
Lạc Yến Chi bị phong thái của đạo cô thu phục:
- Mong được tiền bối chỉ điểm, ai là hung thủ đã sát hại gia mẫu?
Đạo cô bảo:
- Bần đạo tuy không quả quyết đích danh nhưng nhất định hung thủ phải là người của Tịch Sơn môn.
Và đột ngột quay nhìn Hồng Bảo Kỳ, Đạo cô bảo tiếp:
- Thụy Tùng tuy luôn tận trung nhưng thủy chung cũng không tán thành mưu
toan gây náo loạn võ lâm để chiếm địa vị độc tôn của Tịch Sơn môn. Sao
thiếu hiệp không hỏi Thụy Tùng, hầu giúp Lạc cô nương minh bạch ai là kẻ thù sát mẫu?
Hồng Bảo Kỳ thở dài:
- Điều đó vãn bối có nghĩ đến. Nhưng tiếc thay, lúc này mọi cơ hội chẳng còn nữa.
Đạo cô kinh ngạc:
- Nghĩa là sao? Há lẽ Thụy Tùng đã ...
Hồng Bảo Kỳ nhẹ gật đầu:
- Tịch Sơn môn thật độc ác. Chính họ đã sát hại Thụy tiền bối, cho dù vào thời điểm đó vãn bối cứ nghĩ đã an toàn khi tình cờ đưa Thụy tiền bối
ẩn thân.
Đạo cô giật mình:
- Thiếu hiệp đã từng đặt chân
đến phái Hải Hà? Và có thật chăng, dù Thụy Tùng đang ở đó vẫn bị người
của Tịch Sơn môn tìm đến sát hại?
Hồng Bảo Kỳ lần đầu thổ lộ về mọi điều liên quan đến phái Hải Hà:
- Đích thực vãn bối đã ở đấy. Nhờ đó có am hiểu đôi điều liên quan đến tiền bối cùng một nhân vật có tính danh là Vương Thế Hải.
Đạo cô thoáng rùng mình:
- Thiếu hiệp nghe hiểu như thế nào?
Hồng Bảo Kỳ cúi thấp đầu:
- Thú thật, Vương Thế Hải, bang chủ Thần Ưng bang là sư tổ của vãn bối.
Và nhờ đặt chân đến phái Hải Hà, vãn bối có biết sư tổ vì nguyên do nào đó đành phải phụ tình đối với hai bậc nữ hiệp anh thư đã đồng thời có
nhiều tình ý với sư tổ. Đấy là Võ Lâm Nhị Tiên Tử.
Đạo cô thở dài:
- Điều này bần đạo ngỡ mãi chôn kín, huống hồ đã qua những hai mươi năm,
ngờ đâu nay phải nhắc lại. Không sai, bần đạo và Trác Phi Mộng năm xưa
suýt nữa đối đầu nhau vì cùng yêu thương Vương Thế Hải. Tuy nhiên, riêng Trác Phi Mộng thì không rõ thế nào, phần bần đạo, cũng nhờ lần gặp Kha
Tường Lan, mới biết Vương Thế Hải phụ tình không do chủ ý, hoặc do tâm
tính thay đổi, trái lại chỉ vì một lời đã lập trọng thệ, lại muốn giúp
phái Hải Hà có được cơ hội xuất thế. Do đó thay vì oán hận, bần đạo
ngưỡng phục Vương Thế Hải quả là trang quân tử, nam tử hán đại trượng
phu.
Chợt Hồng Bảo Kỳ hỏi khi ngẩng đầu lên:
- Nhưng sư tổ lại bị mưu hại, tiền bối biết chăng?
Đạo cô gật đầu:
- Thần Ưng bang từ lâu nay khiếm khuyết ngôi bang chủ, qua đó bần đạo
đoán có thể do Vương Thế Hải vì cố giúp phái Hải Hà, lực bất tòng tâm
nên sinh mạng chẳng còn. Nhưng sự thể đã xảy ra như thế này, bần đạo quả thật cần chờ nghe minh bạch.
Hồng Bảo Kỳ lắc đầu:
- Gia
sư tổ ngay khi ly khai phái Hải Hà vừa về đến Thần Ưng bang thì không
lâu sau đó đã bị bọn phản bang mưu hại. Và kỳ thực, gia sư tổ chưa hề có cơ hội giúp phái Hải Hà tiến hành theo lời đã lập trọng thệ.
Đạo cô giật mình:
- Có chuyện này thật sao?
Lại một lần nữa Hồng Bảo Kỳ lần đầu tiết lộ về các ẩn tình liên quan đến mọi bất hạnh từng xảy ra cho Bang Chủ Thần Ưng bang:
- Sư tổ bị ám hại đang lúc tọa công, chỉ suýt nữa mất mạng vì tẩu hỏa
nhập ma. Sau đó, để tiến hành thanh lý môn hộ, cũng là mong có cơ hội
giúp phái Hải Hà toại nguyện. Sư tổ đã ngấm ngầm thu nhận truyền nhân là Long Kiến Xương với các sắp đặt như sau ...
Hồng Bảo Kỳ kể tiếp
hết một lượt những gì bản thân đã trải, đã tình cờ hội ngộ Long Kiến
Xương trong hoàn cảnh nào, ở đáy vực Tuyệt Mệnh. Sau cùng, Hồng Bảo Kỳ
nói:
- Tuy vãn bối chưa biết mưu đồ của bọn phản bang là thế nào
nhưng có thể quả quyết họ cũng chung một dã tâm như Tịch Sơn môn. Bằng
chứng là cùng với mẫu thân của Lạc Yến Chi có một nhân vật phản môn nữa
của Tịch Sơn môn từ lâu đã tiềm nhập vào Thần Ưng bang. Và để tranh đoạt Phích Lịch Thiên Lôi Bổng, Thần Ưng bang đã thảm sát Lạc gia. Với cách
hành động này của bọn phản bang, từ việc liên tiếp mưu hại bang chủ của
chính họ cho đến hành vi thảm sát Lạc gia toan chiếm hữu Phích Lịch Bổng Thiên Lôi, vãn bối cho rằng ở Thần Ưng bang nhất định có ẩn tàng bảo
vật, hoặc một tuyệt kỹ công phu nào đó khiến họ động tâm và chỉ khi bang chủ không còn họ mới có cơ hội sục tìm và toại nguyện. Tiền bối từng
cùng gia sư tổ có mối hảo cảm thâm giao, có thể đoán đó là vật gì chăng?
Đạo cô giật mình và chấn động:
- Bần đạo tuy không chắc lắm nhưng nếu ở Thần Ưng bang có bảo vật khiến
ai đó quan tâm thì theo những hiểu biết nông cạn của bần đạo e chỉ là
máu huyết của lũ Đại Ưng.
Hồng Bảo Kỳ ngỡ ngàng:
- Máu huyết của lũ Đại Ưng? Cái đó cũng xem là bảo vật ư?
Đạo cô khẽ thở dài:
- Trác Phi Mộng lúc đầu được hạ sinh đã mang tuyệt chứng. Và đã là tuyệt
chứng thì mười phần đủ mười là vô phương chữa trị. Tuy nhiên, có một
lần, bần đạo nhớ, khi cùng Trác Phi Mộng đến tổng đàn Thần Ưng bang, lúc chờ được đối diện Vương Thế Hải thì bị lũ Đại Ưng bất ngờ tấn công. Dù
vậy, với bản lãnh của bần đạo cùng Trác Phi Mộng hợp lại, là Võ Lâm Nhị
Tiên Tử thì đâu ngại gì lũ Đại Ưng. Ngờ đâu cũng lúc đó, tuyệt chứng
chợt nổi lên gây phát tác khiến Trác Phi Mộng lâm cảnh khốn đốn. Thế là
có một Đại Ưng từ trên lao bổ xuống, toan sát hại Trác Phi Mộng. Kịp
thời, Vương Thế Hải xuất hiện, kết liễu Đại Ưng, nhân đó cứu nguy cho
Trác Phi Mộng. Và với diễn biến tồi tệ đó, vì giận nên Trác Phi Mộng hậm hực bỏ đi, kéo theo cả bần đạo cùng đi. Trong dịp này, bần đạo vô tình
nghe Trác Phi Mộng tâm sự, cho hay là tuyệt chứng chợt được trấn áp rất
nhanh, nhờ tình cờ bị máu huyết của con Đại Ưng xấu số văng trúng vào
miệng khi bị Vương Thế Hải vươn trảo, cách không kết liễu. Như vậy, phải chăng máu huyết của lũ Đại Ưng chính là bảo vật cho mỗi một mình Trác
Phi Mộng quan tâm?
Hồng Bảo Kỳ rùng mình:
- Điều này rất
hệ trọng và liệu tiền bối tin chăng, Trác Phi Mộng phần vì không được
yêu nên sinh hận, phần vì cần có nhiều máu huyết của lũ Đại Ưng để chữa
trị tuyệt chứng nên chính là hung thủ hậu thuẫn cho bọn phản bang mưu
hại gia sư tổ Vương Thế Hải?
Đạo cô phân vân và hoang mang:
- Xét về tính khí thì Trác Phi Mộng khó trở thành hạng người độc ác như
vậy. Thế nên nếu không có bằng chứng nào khác thuyết phục hơn, bần đạo
khuyên thiếu hiệp chớ hồ đồ vì võ đoán mà gây thêm nhiều oán cừu không
cần thiết, rất có thể sẽ tự rước họa vào thân.
Hồng Bảo Kỳ chợt cười nhẹ:
- Đa tạ được giáo huấn, vãn bối sẽ hết sức cẩn trọng. Tuy nhiên, nếu cần
phải đối đầu, liệu tiền bối có thể chỉ điểm cách cho vãn bối đối phó bí
kỹ Tán Ảo Tống Âm?
Đạo cô nhẹ gật đầu:
- Bần đạo đã từng
phá lệ chỉ điểm cho Thụy Tùng, đâu ngại chỉ điểm thêm cho thiếu hiệp.
Hơn nữa, vì muốn giúp thiếu hiệp đối phó chủ yếu là với Tịch Sơn môn lúc này, bần đạo mới cố tình sắp đặt cuộc hội ngộ hôm nay.
Huống hồ
thiếu hiệp lại còn là đồ tôn của Vương Thế Hải cố nhân, hiển nhiên bần
đạo nên tạo cơ hội thành toàn. Nhưng điều đó hãy để đến mai, vì lúc này
trời đã tối. Vả lại, nhân nói về phái Hải Hà, bần đạo có thể hỏi thiếu
hiệp một vài điều được chăng?
Hồng Bảo Kỳ miễn cưỡng đáp lời:
- Vãn bối chỉ có thể đáp nếu các câu hỏi đừng vượt quá sự hiểu biết.
Đạo cô mỉm cười:
- Là bần đạo muốn hỏi về sự ly khai an toàn của thiếu hiệp từ phái Hải
Hà. Phải chăng thiếu hiệp cũng trải qua cảnh ngộ tương tự Vương Thế Hải
năm xưa?
Hồng Bảo Kỳ bối rối, vừa đáp vừa len lén liếc nhìn Lạc Yến Chi:
- Đúng vậy, phái Hải Hà chỉ ưng thuận cho vãn bối an toàn ly khai sau khi đã lập trọng thệ giúp họ có cơ hội tái xuất thế, công khai lộ diện
giang hồ.
- Vậy thiếu hiệp có hứa lời hôn định nào đó với chưởng môn nhân phái Hải Hà?
Hồng Bảo Kỳ thêm bối rối khiến đạo cô hiểu và vội khuyên Hồng Bảo Kỳ:
- Điều này rất hệ trọng. Thiếu hiệp nên nói thật ngay bây giờ hơn là mãi
giữ kín. Vì biết đâu lại xảy ra cho ai đó một cách bẻ bàng như năm xưa
bần đạo từng chịu đựng?
Lạc Yến Chi đoán hiểu:
- Có phải
nơi lưu ngụ của phái Hải Hà vì rất bí ẩn khiến bất nhập bất xuất? Và với bất luận ai đã lỡ lạc chân đến, đều không thể ly khai, nếu như không
đáp ứng họ những đề xuất nào đó?
Đạo cô nhìn Lạc Yến Chi:
- Cô nương cũng nên cảm thông cho những ai đã lâm cảnh như Vương Thế Hải
năm xưa, hoặc như Hồng thiếu hiệp lúc này. Bởi phái Hải Hà từ tám mươi
năm qua luôn có những nghiêm luật khắc khe. Tuy vậy, nếu bảo phái Hải Hà là nơi bất khả bất nhập thì vị tất. Vì như lời Hồng thiếu hiệp vừa
thuật kể, phải chăng môn hạ Tịch Sơn môn vẫn ung dung xuất nhập tùy
tiện, mặc tình sát hại Thụy Tùng ngay tại nơi ẩn thân của phái Hải Hà?
Có cơ hội để lảng tránh một câu hỏi khó đáp là câu có liên quan đến hôn
định giữa Hồng Bảo Kỳ và Long Ngân Hoa, chưởng môn phái Hải Hà, nên khi
nghe đạo cô Hoài Vương nói xong, Hồng Bảo Kỳ vội lên tiếng, vờ làm ra vẻ chỉ chú tâm đến nội tình của phái Hải Hà:
- Đó là điều từ lâu
nay vãn bối vẫn không sao đoán hiểu. Vì kỳ thực ở nơi trú ngụ của phái
Hải Hà, bất luận ai cũng khó mong tùy nghi xuất nhập, lại còn to gan gây ra thảm án ngay tại đó như đã xảy ra cho Thụy tiền bối.
Đạo cô cười cười, ra vẻ đã đoán biết vì sao Hồng Bảo Kỳ đặt chủ tâm vào điều này:
- Có thể đã xảy ra một việc nhưng vì bần đạo không thể quả quyết đúng sai thế nào. Đấy là qua lời thuật kể của lệnh di mẫu Kha Tường Lan thì
dường như đã từ lâu phái Hải Hà luôn có nội gián, là nhân vật tuy thân ở phái Hải Hà nhưng lòng dạ thì gởi ở Tịch Sơn môn.
Hồng Bảo Kỳ giật mình:
- Di mẫu của vãn bối đã nói như thế thật sao?
Đạo cô bảo:
- Đấy chỉ là theo sự suy đoán của Kha Tường Lan. Và sở dĩ Kha Tường Lan
phát hiện, một phần có liên can đến cái chết của lệnh tôn Hồng Tiết
Liệt.
Thiếu hiệp đã bao giờ được nghe minh bạch về cái chết của lệnh tôn chưa?
Hồng Bảo Kỳ sinh nghi:
- Há lẽ cũng liên quan Tịch Sơn môn?
Đạo cô đáp:
- Không sai. Vì theo sự truy xét của Kha Tường Lan, mẫu thân của Lạc Yến
Chi cô nương trước đó cũng một lần được phái Hoa Sơn giải nguy, là Hồng
Tiết Liệt và Vệ Công Diện cùng thực hiện. Và sau đó, khi mẫu thân của
Lạc Yến Chi lại bị truy sát đến tự thất tung, không hiểu tin này vì sao
lọt đến tai chưởng môn sư phụ của Hồng Tiết Liệt và Vệ Công Diện. Cả hai đều bị sư phụ quở mắng, lại bị đề quyết đã phạm phải tội tiền dâm hậu
sát. Nếu không thì mẫu thân của Yến Chi vì sao chợt mất tích. Để tự
thanh minh cho nỗi oan khiên này, Hồng Tiết Liệt thì cứ theo sự thật mà
kể lại, ngờ đâu bị Vệ Công Diện có tư tâm, cứ khăng khăng bảo là không
hề cùng Hồng Tiết Liệt sư huynh giải nguy cho nạn nhân. Thế là bị dồn
vào tuyệt lộ, Hồng Tiết Liệt đành chọn cái chết, quyết đem sinh mạng bảo chứng cho sự vô tội.
Hồng Bảo Kỳ chấn động:
- Vệ Công Diện dám như thế ư?
Đạo cô bảo:
- Bần đạo chỉ nói lại theo toàn bộ những gì được nghe Kha Tường Lan thuật kể. Tuy nhiên, cũng theo sự dò xét riêng của Kha Tường Lan sau này, mới biết rằng Vệ Công Diện có thể vì bạn tình nên quyết hại đại sư huynh
Hồng Tiết Liệt. Bởi Hồng Tiết Liệt luôn được sư phụ tin yêu, lại hứa gả
ngũ sư muội là Công Tôn Minh cho Hồng Tiết Liệt. Ngờ đâu Vệ Công Diện
lại cũng ngấm ngầm tương tư ngũ sư muội. Kể cả sau đó, khi Hồng Tiết
Liệt tùy tiện cùng nữ nhân khác là Kha Tường Vi, trở thành phu phụ, Vệ
Công Diện cứ ngỡ sẽ được Công Tôn Minh đoái hoài, hóa ra chỉ là ảo
tưởng. Từ đó, theo Kha Tường Lan tự kiến giải, Vệ Công Diện nuôi hận, để khi có cơ hội là hại ngay đại sư huynh.
Điều này thiếu hiệp nên
hỏi lại Công Tôn Minh vì biết đâu còn nhiều ẩn tình nào khác vượt ngoài
suy đoán của Kha Tường Lan thì sao?
Lạc Yến Chi áy náy:
-
Thật không ngờ chỉ vì ra ân cứu nguy cho gia mẫu, phụ thân của Bảo Kỳ
huynh lại chịu hàm oan, sau cùng còn bị Vệ Công Diện dùng độc mưu đê
tiện hãm hại. Bảo Kỳ huynh, muội và Lạc gia đã thọ nhận quá nhiều ân
tình của Hồng gia. Thật chẳng biết làm sao báo đền.
Hồng Bảo Kỳ bàng hoàng sau những gì vừa nghe, đành bộc lộ tâm trạng hoang mang qua thái độ thiểu não, tự đứng lên:
- Ngu huynh ngay lúc này rất cần được ở một mình. Mong tiền bối lượng thứ hãy chấp thuận cho Lạc Yến Chi tạm lưu lại đây, vãn bối xin được tạm
lui ra ngoài một lúc.
Đạo cô gật đầu, còn ngấm ngầm ra hiệu, ý bảo Lạc Yến Chi cứ để yên cho Hồng Bảo Kỳ.
Sau khi Hồng Bảo Kỳ đi khuất, đạo cô Hoài Vương chợt hạ thấp giọng hỏi Yến Chi:
- Đạo hiệu Hoài Vương của bần đạo, cô nương có hiểu là gì chăng? Nhân
đây, hãy để bần đạo giải thích, sau đó có nhiều điều cần phân phó cho cô nương. Như thế này, Hoài là hoài nhớ, Vương là Vương Thế Hải. Cô nương
có hiểu ẩn ý của bần đạo là gì chăng?