Nhất Võng Khuynh Tâm

Chương 18



"Ha ha, Fiez, chúc mừng cậu lại có thêm một người hâm mộ..." Rafael cầm tấm thiệp xoay người lại, vẻ mặt có chút buồn cười.

.

"Sao vậy? Tớ quên là cậu hiểu tiếng Pháp, thiệp này là ai viết?" Fiez ngẩng đầu lên.

"Là tên nhóc lúc chiều bị cậu giáo huấn Horsel, hoa này là cậu ta tặng cho Fiez Khidr, người mà cậu ta sẽ theo đuổi trong tương lai!"

"Hả?" Fiez hoảng hồn, "Cậu chắc chắn không phải đuổi theo mà là theo đuổi?"

"Ờ, tớ chắc chắn. Bởi vì phía trên còn có một câu là: Tôi đã bị mị lực của anh trên sân bóng hấp dẫn thật sâu sắc."

"Trời, không!" Fiez vò vò đầu, "Thế giới này bị làm sao vậy!"

"Fiez, năm nay cậu phải cẩn thận..." Rafael vỗ vỗ đầu Fiez, "Hiện giờ bọn họ đều càng ngày càng đáng sợ! Nhưng nếu là Lilith thì tớ sẽ giơ hai tay tán thành!"

Thật vất vả mới tiễn được Rafael đi, Fiez ngồi xuống sô pha thở dài một hơi...Cuộc sống của cậu dường như càng ngày càng hỗn loạn...Teetor...Horsel...Lilith...hiện giờ chỉ còn thiếu Juliano là chưa tìm tới mình gây phiền toái...

Thượng đế phù hộ!

Lúc này chuông cửa lại vang lên, Fiez bực bội đứng dậy mở cửa ra, "Rafael chết tiệt! cậu còn muốn nói gì nữa..."

Nhưng người đứng ngoài cửa chính là người mà một giây trước Fiez vừa mới khẩn cầu Thượng Đế phù hộ ngàn vạn lần đừng gặp.

"Juliano!" Fiez âm thầm tiếc hận cho số phận mình, lần này chết chắc rồi.

Fiez nhìn thấy Juliano hiên ngang đi vào phòng mình, xấu hổ hỏi: "Ờ, tay anh đỡ nhiều chưa?"

"Cậu nên giải thích với tôi không phải là vấn đề này!" Juliano cầm tấm hình rất lớn trên tờ báo nọ, mở ra trước mặt Fiez.

"Ờ thì...thì...Lilith thấy tôi cho Horsel một bài học...Cảm thấy có chút hưng phấn...mà thôi..."

"Phải không," Juliano tao nhã ngồi xuống, giống như tảng băng trôi nổi trên mặt biển khiến người khác không thể đoán được dưới mặt biển là đang phẳng lặng hay đang gợn sóng, "Tôi còn nhớ lúc cậu thi đấu với Karl, cô ta đã ở đó."

"Cô ấy...chỉ là đến xem trận đấu thôi!" Sớm biết như vậy cậu sẽ không đuổi Rafael về sớm rồi.

"Tới bây giờ tôi cũng không biết cậu thích hoa hồng," Juliano cầm bó hoa lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua những đóa hoa đỏ rực, ngắt một cánh hoa xuống, nhẹ nhàng buông rơi giống như bức họa đại thiên sứ cầu phúc trong giáo đường, nhưng tiếc là lúc này Fiez lại không cảm thấy có chút cảm giác hạnh phúc nào, "À, có một tấm thiệp."

"Đừng!" Nếu để Juliano thấy những dòng Horsel ghi trên đó, cậu nhất định phải chết! Tức khắc Fiez chạy đến đè Juliano xuống số pha, định với tay ra giựt tấm thiệp lại nhưng tiếc là chưa kịp làm gì đã bị Juliano giữ chặt tay.

"Tôi đã bị mị lực của anh ở sân bóng hấp dẫn thật sâu sắc, Horsel." Juliano đọc câu văn bằng một giọng điệu không chút tình cảm, "Đáng tiếc, Fiez, tôi hiểu tiếng Pháp."

Lúc này Fiez phát hiện mình đang nằm trên người Juliano mà cánh tay Juliano lại đang choàng qua eo mình, đè người Fiez xuống, khiến cơ thể hai người dính chặt vào nhau.

Fiez vừa ngước đầu liên, chóp mũi vừa lúc chạm vào môi Juliano, Juliano vò nát tấm thiệp lại rồi quẳng trên mặt đất. Cũng lâu rồi Fiez không tiếp cận khuôn mặt làm cho vô số nữ nhân khuynh đảo này gần như vậy. Choáng váng một cái, Fiez bị Juliano đặt ngay dưới thân.

Juliano gục đầu xuống, nhẹ nhàng liếm lên cằm Fiez, Fiez cố nâng bả vai Juliano lên một chút, định đẩy Juliano ra ngoài thì hai chận cậu lại bị đầu gối của Juliano mở ra.

"Juliano! Anh muốn làm gì?" Fiez kinh hãi.

Đối phương cũng không trả lời, Fiez nhìn thấy trong đôi mắt ấy hiện lên tia lạnh lùng, tức thì, Juliano nâng hai tay Fiez đang đẩy mình ra, kéo về phía trước, khóa trên đỉnh đầu.

"Giống như đập và phản đập, hiện giờ tôi là đập mà cậu là phản đập." Juliano cúi đầu, cách lớp vải áo sơ mi cắn mạnh lên vật nhỏ nổi lên trước ngực Fiez.

"A!" Fiez la toáng lên, "Anh điên rồi!"

"Là cậu chọc tôi điên!" Đầu gối Juliano không ngừng ma sát lớp da non mềm trên đùi Fiez.

Nếu tiếp tục đi xuống nữa sẽ bốc hỏa mất, Fiez nghẹn đỏ mặt, cắn răng một cái nâng Juliano lên, quăng xuống sô pha.

"Có lỗi quá, bởi vì Mathilde đã nhắc nhở cho nên tôi đã tập cách phản đập một thời gian dài rồi." Lửa giận của Fiez bốc lên ngùn ngụt, tại sao mình phải chịu đối đãi như vậy.

Juliano đứng lên, nhìn chằm chằm Fiez.

"Tôi thật hối hận đã vì tên ngu ngốc như anh mà đi đấu với Horsel!" Fiez cầm bó hoa hồng rơi dưới đất lên ném thẳng vào mặt Juliano.

"Tại sao lại vì tôi?" Juliano nghiêng đầu.

"Bởi vì Horsel nói anh không đáng gì, chỉ có cái mặt là dễ nhìn thôi." Fiez cố gắng áp chế cơn tức của mình.

"Cho nên thế nào?"

"Cho nên?" Trong lòng Fiez thầm mắng tên Juliano này quả nhiên là một tên thiên tài ngu ngốc, "Cho nên tôi đã đấu với cậu ta, cho cậu ta hiểu anh rất mạnh! Chính là như vậy! Căn bản tôi và Horsel không có chuyện gì nữa!"

"Nếu Horsel xem thường tôi, tại sao cậu lại tức giận?"

"Bởi vì...bởi vì..." Fiez không nói nên lời, đúng vậy, trước đây có rất nhiều người nói xấu Juliano và mình cũng chưa từng tức giận như vậy, "Bởi vì anh thắng tôi! Cậu ta xem thường anh cũng chính là xem thường tôi!"

"Có thật như vậy không?" Juliano từng bước tiến tới cạnh Fiez, chậm rãi nói, "Không phải là bởi vì cậu đã yêu tôi sao?"

"Tôi...yêu anh?" Fiez chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Juliano, đầu óc cậu bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

"Dù sao tôi cũng nhất định đánh bại Horsel, tại sao cậu phải giận?" Juliano lấy tay nâng mặt Fiez lên, nhẹ nhàng hỏi.

"Tôi...Tôi..." Fiez nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mĩ của Juliano ngày càng đến gần mình, dần dần mất đi khả  năng tự hỏi.

Hai người trong lúc đó giống như một trận đấu tennis, Juliano luôn ở thời cơ thích hợp nhất đoạt đi quyền chủ động trận đấu trong tay của Fiez.

Ngay khi Juliano bắt đầu mút vào nước bọt trong miệng Fiez, cậu mới ý thức được, nhưng lúc này có cự tuyệt cũng đã muộn.

Tối hôm đó, Juliano ôm Fiez nằm trên giường, Juliano ngủ rất ngon còn Fiez thì luôn tìm cách đẩy cánh tay Juliano ra, nhưng cũng vô ích.

Fiez nghiêng đầu lại nhìn bộ dáng Juliano khi ngủ, bỗng nhiên cậu phát hiện sự chuyên chế cùng bá đạo của người này chỉ là tính trẻ con hay chấp nhất nhiều hơn người bình thường một chút thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.