"Ta mới nhìn thấy Nam Vinh tướng quân ngoài cửa, thật đẹp trai!"
"Nghe nói Nam Vinh tướng quân còn chưa có phu nhân, không biết nữ tử như thế nào mới có thể gả cho hắn."
"Nếu ta được gả cho Nam Vinh tướng quân thì thật tốt biết mấy."
Hôm nay Tôn Diệu Quang không biết đây đã là lần thứ mấy nghe được những câu như thế từ miệng thị nữ trong phủ về người hàng xóm mới này.
Hắn mặc một kiện áo choàng hồng sắc Tường Vân, chiếc mũ làm từ lông hồ ly trắng tuyết vây quanh cổ, biến gương mặt trong trẻo tuấn tú thêm mấy phần diễm lệ*, hắn ngồi dưới chân tường lắng nghe động tĩnh tường bên kia.
(* cả câu là 艳丽姝色, yànlì shū/shul sè, diễm lệ thù/xu sắc, ý chỉ gương mặt diễm lệ khí sắc tốt đẹp. QT dịch là XU, cơ mà xu hay dùng để chỉ con gái , cũng có nghĩa là người đẹp, mỹ nhân...)
"Tướng quân, trong nội viện này hoa mai mở thật là tốt."
Tướng quân một hồi lâu mới trả lời gã sai vặt "Tốt, vậy tỉ mỉ chăm sóc đi."
Tôn Diệu Quang chờ thật lâu, toàn thân cóng đến run rẩy, lại nghe tướng quân nói "Chuẩn bị một chút, hôm nay mở tiệc chiêu đãi Thái tử."
Tiếng cọc gỗ chạm vào tường đá đã quấy rầy người bên kia tường, chỉ thấy một thân ảnh màu lam bay lên, vững vàng đứng trên tường đá cao sáu thước.
Tôn Diệu Quang kinh hãi, theo bản năng đem mũ trùm lại trên đầu.
Chỉ nghe tướng quân chậm rãi nói "Cô nương đã nghe được cái gì."
Cô nương?
Ngươi nói ai là cô nương!
------------
Nam Vinh Kỳ ăn cơm trưa cùng với Thư Viễn Sâm đã học được cách xài tiền như thế nào, cũng biết được đại khái giá hàng, khi biết Thư Viễn Sâm một tháng tiền lương chỉ vẻn vẹn có năm ngàn, Nam Vinh Kỳ toát ra một chút thần sắc thương hại.
"Khụ khụ... Ngươi đừng muốn nhìn ta như vậy, ta ăn bám gia đình thôi..."
Nam Vinh Kỳ mặc kệ cái gì ăn bám, y chỉ biết là một bộ quần áo trên người chính là hai tháng tiền lương của Thư Viễn Sâm, điều này khiến Nam Vinh Kỳ áy náy không thôi, lúc này quyết định về nhà một chuyến.
Mộ thất của y bên trong vàng bạc châu báu nhiều vô số kể.
"Anh... Anh nói thật à....." Thư Viễn Sâm muốn khóc, chẳng lẽ đây chính là người tốt sẽ được báo đáp trong truyền thuyết? Anh trong lúc vô tình mang về nhà chính là một đại gia.
Ba ngàn năm đồ cổ, tùy tiện lấy một cái liền đủ giàu cả đời.
Có điều... Đồ vật trong cổ mộ hẳn là phải nộp lên quốc gia đi.
Cũng không đúng, mộ chủ nhân vẫn còn ở chỗ này.
"Đi thôi."
Nam Vinh Kỳ còn nhớ rõ y từ trong mộ ra cái đình viện kia, ngay tại sân vận động phía đông nam, ngồi xe ước chừng... Mười phút.
Sân vận động vốn là xây ở ngoại thành B thị, hậu viện Nam Vinh Kỳ nói tới là một tiểu khu xa hơn còn chưa bị giải tỏa
"Ngươi ở chỗ này chờ ta?"
Thư Viễn Sâm không thể không kích động, anh đã lên mạng nhìn qua hình ảnh về mộ thất Hoàng Lăng, đã từng đi hiện trường tham quan qua, còn chưa thấy qua mộ thất nguyên vẹn đâu "Tôi có thể đi cùng anh chứ?"
"Ừ, cẩn thận coi chừng bẩn quần áo." Trong viện quả nhiên không có người, sau khi Nam Vinh Kỳ nhảy vào liền mở cửa cho Thư Viễn Sâm "Tiến vào."
Thư Viễn Sâm vẫn còn có chút thấp thỏm "Chúng ta không tính tự xông vào nhà dân ha... Tốt xấu gì tôi cũng là một thầy giáo..."
Nam Vinh Kỳ trấn an anh "Không sao, muốn nói lén xông vào, cũng là hắn lén xông vào trong nhà của ta."
"Anh đừng nói như vậy, quái dị đến hoảng."
Vì không muốn làm bẩn quần áo mới mua, Nam Vinh Kỳ đi trước tiến vào trong phòng, quả nhiên trên giường dưới mặt đất bày rất nhiều thiết bị, y tiện tay cầm một cái đèn pin, hai cái áo khoác đen "Mặc vào đi."
"Ừ"
Hai người một trước một sau từ từ bò vào mộ thất từ trộm động, mới vừa đi vào liền nhìn thấy một cái xác chết nằm ngang trên mặt đất "A!!!!"
"Không có việc gì, một cái thi thể mà thôi." Nam Vinh Kỳ vỗ nhè nhẹ vai Thư Viễn Sâm, ra hiệu anh đứng kế bên người mình.
"Tôi không sợ..." Thư Viễn Sâm lá gan lớn, bằng không anh sẽ không đem Nam Vinh Kỳ mang về nhà, sẽ không vì sau khi biết được y là người cổ đại mà còn bình tĩnh như vậy.
Bên trong mộ thất một mảnh đen kịt, chỉ có đèn pin Nam Vinh Kỳ cầm trong tay là nguồn sáng, Thư Viễn Sâm liền nhìn xem khu vực nhỏ được chiếu sáng, chậm rãi theo y đi về phía trước.
"Cổ mộ này cùng tưởng tượng của tôi không giống nhau lắm, tôi tưởng là sẽ tới chỗ đều là gạch cùng tường đá, không nghĩ tới là ở dưới mặt đất đào một cái động.
Nam Vinh Kỳ cười "Xây không tốt."
Lúc ấy quá vội vàng.
Nam Vinh Kỳ rất nhanh liền dẫn anh đến chủ mộ thất, nhìn xem một phòng quan tài, Thư Viễn Sâm trợn tròn mắt "Trời ạ..."
"Đừng động vào cái gì hết, khắp nơi đều là cơ quan đưa người vào chỗ chết, ngươi tốt nhất đứng tại chỗ."
"Được." Thư Viễn Sâm thở mạnh cũng không dám, anh cảm thấy trong này âm khí âm u.
Trong này trang trí còn rất xa hoa.
Nam Vinh Kỳ đi đến bên cạnh nhĩ thất*, nhìn đỉnh Thanh đồng* to lớn, khẽ thở dài một cái.
(*Nhĩ thất, ý nói là phòng bên cạnh chủ phòng, nhưng không biết dịch thế nào cho thuận nên để nguyên)
Ở trong đó đều là tướng lĩnh trung thành với y, cam nguyện vì y chịu chết.
Cầm mấy khối vàng, Nam Vinh Kỳ trở lại chủ mộ thất, từ dưới đất nhặt lên Trấn Hồn bảo châu, suy nghĩ thật lâu, đem hạt châu óng ánh lấp lánh bỏ vào trong túi.
"Viễn Sâm, đến đây."
Thư Viễn Sâm thận trọng hướng y đi đến "Thế nào..."
"Được, ngươi và ta như tay chân, không cần phải khách khí."
"Vậy ta liền không khách khí ~ " Thư Viễn Sâm từ dưới đất nhặt lên một cái thanh đồng hoa văn hình chim khoảng 30cm, yêu thích không buông tay ôm vào trong ngực "Tôi thật rất thích cái này!"
Sau khi từ trong mộ ra ngoài, Nam Vinh Kỳ từ trong nhà tìm được một cái bao, đem vàng trong túi từng khối bỏ vào, còn có một cái đồ chơi nhỏ cỡ 6cm.
Đem đồ vật đưa về nhà, Thư Viễn Sâm kêu một nồi lẩu mang đến nhà, Nam Vinh Kỳ vừa ăn vừa tán dương "Người sáng tạo ra thứ này thật thông minh."
"Anh ăn nhiều một chút, ăn xong thì ngủ một giấc, trời tối chúng ta sẽ đi gặp Cố Nại."
Nam Vinh Kỳ phát ra từ nội tâm cảm kích hắn "Viễn Sâm, nếu không có ngươi, ta hiện tại thật không biết mình sẽ lưu lạc ở đâu nữa."
Thư Viễn Sâm gắp thức ăn vào chén y, "Thật ra... Lúc tôi nhìn sách sử liền..."
Chuông điện thoại di động đánh gãy lời Thư Viễn Sâm muốn nói ra miệng, là Úc Vũ Hủy.
"A lô, hiện tại là giờ lên lớp, con gọi điện thoại cho cậu làm gì."
Nam Vinh Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, cho dù trên TV có mấy đoạn gọi điện thoại nhưng y vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ, đây chính là thiên lý truyền âm a.
"Con nói cái gì đó, từ từ nói."
"Top trend weibo? Cái gì mà Top Trend weibo? Đúng vậy, là cậu dẫn y đi mua quần áo... Được, cậu đã biết."
Để điện thoại xuống Thư Viễn Sâm vội vàng mở weibo, tên thứ bốn mươi tám, áo sơmi màu lam...
Thực là đủ
Nam Vinh Kỳ hỏi "Thế nào?"
Thư Viễn Sâm lắc đầu "Không có việc gì, bây giờ tôi nói anh cũng không hiểu."
...
Khách sạn.
Cố Nại tựa trên ghế salon, miệng ngâm nga bài hát, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại di động.
"Trời ơi, tiểu tổ tông, ngươi có thể hay không đừng lướt Weibo, có cái gì tốt mà lướt hả."
Cố Nại đem lời người đại diện Hồng Ảnh nói như gió thoảng bên tai.
"Tiểu tổ tông, ngươi xem một chút đi mấy giờ rồi, chúng ta không phải là nên động rồi ha?"
"Không được, cậu lúc 1 giờ 20 phút thì nói một giờ rưỡi, hiện tại lại nói hai giờ, đừng kéo dài, còn có thật nhiều việc để làm."
Cố Nại động tác trong tay chợt dừng lại, vẻ mặt khẽ biến, mi gian tuấn tú xẹt qua vẻ tức giận, Hồng Ảnh xem chừng có thể là lướt đến bình luận cực kì không tốt, cô tiến tới nhìn, chỉ thấy màn hình điện thoại di động hiện lên một tấm hình, trong tấm ảnh là hai nam nhân, nam nhân mặc áo sơmi màu lam cách một cái màn hình vẫn khiến người khác phải mặt đỏ tim đập.
"Tôi tức giận sao? Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi tức giận!"
Ừ, chính là tức giận rồi.
Hồng Ảnh lùi về nơi hẻo lánh, lấy điện thoại di động ra tìm tên Cố Nại.
"... Buổi sáng hai có soái ca đến mua quần áo, soái ca áo sơmi màu lam quả thực đẹp trai, gì mà Triệu Dịch Thành, Phương Viên, Cố Nại, đều bị so tiến trong bùn a..."
Hồng Ảnh đọc thật chậm, một cái gối bay tới đập vào trên vai của cô.
Không còn cách nào khác.
Người ta mang nghệ sĩ như mang con, nghệ sĩ nhà cô lại ngẫu nhiên là một đứa trẻ con, đa số thời gian đều như ông nội, như tổ tông, phải dỗ dành thật tốt.
May mắn Cố Nại lúc ở bên ngoài là một người nhu thuận cao lãnh, bằng không cô thật đúng là không biết nên làm sao mới được.
"Được, nghiêm chỉnh mà nói, *fan cuồng của cậu sao lại đáng sợ như vậy, hôm qua thế mà giấu ở dưới đáy ván giường, nếu không phải trước đó kiểm tra thật sự là hù chết người, ta một hồi đến phát cái Weibo nói một chút việc này."
(Sên: Cầu Mỡ đại tỉ, em không hiểu lắm, cái fan cuồng này giống sasaeng fan ý, kiểu cuồng đến nổi phải theo dõi idol, làm ảnh hưởng quyền riêng tư của idol
Mỡ: raw là 私生饭, Tư sinh phạn = sasaeng fan <사생팬> = fan cuồng. Phát âm gần giống nhau, tiếng lóng, giống như Miến ti = fan hâm mộ đã giải thích qua)
Cố Nại hai chân gác lên bàn trà, lười biếng nằm xuống, đè cổ họng "Mất mặt, không cần thiết, tìm thêm vài bảo vệ cảnh giác liền ổn."
"Còn tìm bảo vệ, đã có tám người rồi, cái này cũng chưa tính đi, phô trương như vậy dễ bị người ta lên án."
"Ở chất không ở lượng, những người bảo vệ kia toàn là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ngoại trừ miễn cưỡng hỗ trợ ra còn làm được gì."
...
"Nam Vinh Kỳ, tỉnh."
Nghe được có người đang gọi mình, Nam Vinh Kỳ mở mắt ra, nhìn Thư Viễn Sâm cười một tiếng "Ta ngủ bao lâu?"
"Bốn tiếng rồi, chuẩn bị một chút, chúng ta đến sớm một chút đi, xem có thể mua được vé VIP hay không."
Nam Vinh Kỳ rất thích cảm giác có thể ngủ một giấc rồi thức dậy ngay này.
"Được."
Vừa làm bài xong, Úc Vũ Hủy ghé mắt vào cửa, sợ hãi nhìn về phía phòng ngủ của cậu, gặp ánh mắt Nam Vinh Kỳ lại lập tức né tránh.
"Nàng sợ ta."
"Chắc vậy, à mà, tôi nói với nó anh là Vinh Kỳ, mất trí nhớ, tạm thời ở chỗ này."
Nam Vinh Kỳ gật đầu "Ta đã biết."
Y cảm thấy rất thú vị, ba ngàn năm trước Diêu Cơ ỷ vào Diêu thị nhất tộc, ỷ vào Diêu Thuấn đã chết, ở trước mặt y vô cùng càn rỡ, cho dù đao gác ở trên cổ cũng không lộ vẻ e sợ, không nghĩ tới bây giờ liếc y một cái cũng không dám.
Sắc trời dần tối, cổng sân vận động vây tụ một đoàn fan hâm mộ, chen chúc khắp nơi.
Nam Vinh Kỳ biết, Cố Nại là một minh tinh...
Minh tinh cũng không phải là con hát, là được người ta hoan nghênh, thân phận cao quý.
Thế nhưng là nhìn như vậy vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
"Cậu, con chỉ hai tấm phiếu..." Úc Vũ Hủy âm thầm ngắm Nam Vinh Kỳ một chút "Ba người... Có phải là..."
"Tôi đi mua vé VIP, hai người chờ tôi ở đây."
Úc Vũ Hủy trừng mắt "Cậu! Cậu điên rồi"
Cô đem Thư Viễn Sâm kéo đến một bên "Cậu có biết hay không buổi biểu diễn của Cố Nại một vé VIP là bao nhiêu tiền, tận một vạn a! Mà... cậu mua quần áo trên người y cũng phải hơn vạn đi? Đây là ông cậu keo kiệt của con sao?"
"Một đứa nhóc như con quản nhiều như vậy làm gì, học tập cho giỏi, chờ con thi đậu, con muốn cái gì cậu mua cho con cái đó."
"Chờ chút... Cậu... Đừng có nói là cậu xem trọng y nha? Cậu, cậu thật sự là GAY?"
Thư Viễn Sâm hung hăng đánh vào trán cô "Ngậm miệng, chờ cậu ở đây, một hồi vào sân liền mua không được."
Thư Viễn Sâm mua vé có vị trí tốt, có thể cùng Cố Nại nắm tay. Úc Vũ Hủy ghen tị phát điên, khóc lóc kêu muốn cùng Nam Vinh Kỳ đổi, để Nam Vinh Kỳ đem một ánh mắt dọa cho trở về.
"Anh một mình ở phía trước phải cẩn thận, đừng cùng người xa lạ nói chuyện, đừng đi loạn, cầm cái điện thoại di động này đi, vang lên thì tùy tiện nhờ một người bắt máy, biết chưa?
Úc Vũ Hủy bĩu môi.
Đây là mất trí nhớ? Cái này nên không phải cái kẻ ngu đi, tiếc cho cái gương mặt kia.
Vào sân vận động, Nam Vinh Kỳ cầm vé, dựa theo Thư Viễn Sâm nói, tìm một người hỏi chỗ ngồi rồi ngồi đó.
Thực khéo, cô gái bị hắn hỏi đường được sắp xếp ngồi cùng y "Anh là ngồi cạnh tôi, anh cũng là fan Cố Nại? Lần đầu tiên đi xem concert?"
"Đúng vậy."
"Ha ha, tôi đang nói, trước kia chưa từng thấy anh, mỗi concert của Cố Nại tôi đều đi xem."
Nam Vinh Kỳ cười cười không nói.
Y ngồi tại chỗ, khẩn trương nhìn về phía sân khấu, chờ đợi người kia xuất hiện.
Qua hồi lâu, ánh đèn từ từ tắt.
Chỉ có trên sân khấu có giữ lại một chùm ánh sáng di động.
Cố Nại chậm rãi từ dưới sân khấu được đẩy lên, hắn mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, hừ phát nhu nhu làn điệu.
"A -- A a a a a a a! Cố Nại!"
Nam Vinh Kỳ theo bản năng ôm chặt lỗ tai, nhíu mày.
Thanh âm này, so với âm thanh gào thét hung ác trên chiến trường càng khiến trong lòng người run sợ hơn.
"Cố Nại! Cố Nại! Cố Nại!"
Trên màn hình lớn, khuôn mặt Cố Nại dần dần rõ ràng, thủy quang liễm diễm tình ý nồng đậm trong đôi mắt bồ đào nhìn xuống dưới sân khấu.
"Ca khúc thứ nhất, tặng riêng cho Vãn và An, Good night, <<Ngủ ngon>>."
Gần vạn fan hâm mộ triệt để điên cuồng.
Bởi vì đây là một bài mới mà các nàng chưa từng nghe qua, ca khúc tên là <<Ngủ ngon>>*, chính là tên của fandom, fan nữ là Vãn Vãn, fan nam là An An.
(* nguyên văn là 晚安 = vãn an, vãn = đêm tối, muộn... an = yên ổn, yên bình. Vãn an = ngủ ngon)
"Mặt trăng xua đuổi mặt trời
Màu mực nhúng chàm sắc trời
Đốt lên ngọn đuốc ở trung tâm thành thị ồn ào náo nhiệt,
Như sao tinh thất lạc...
Ta nói ngủ ngon,
Nguyện ngươi đêm dài không mộng
Ta nói ngủ ngon
Nguyện ngươi vĩnh viễn không phí thời gian
Ta nói ngủ ngon
Nghĩ bồi ở bên cạnh ngươi thêm một chút
Ngủ ngon ngủ ngon..."
Nhạc đệm im bặt mà dừng.
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe Cố Nại dùng âm thanh mềm mại mà e lệ lẩm bẩm "Tôi yêu bạn, ngủ ngon."
"A a a a a a a! Cố Nại! Vãn An cũng yêu cậu!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Vinh Kỳ: Ngươi yêu Vãn An? Ai là Vãn An, giết chết giết chết, hết thảy giết chết!
Ngủ ngon: Xã hội xã hội.
Ta mỗi ngày đều đổi mới nhiều như vậy, cầu thật to nhóm cất giữ một chút
Mỡ Bụng Uốn Éo chú thích:
1. Thanh Đồng: đồng xanh, thím nào đọc Đạo mộ bút kí chắc biết về loại đồng này nha. Từ thời viễn cổ xa xôi, Trung Hoa đã xuất hiện nền văn minh Thanh Đồng ở trình độ cao. Có ý kiến cho rằng, Xi Vưu là người sáng lập ra nền văn hóa Thanh Đồng thời tiền sử.
2. Ngựa khắc từ ngọc. Gốc là 玉雕立马 < Yùdiāo lìmǎ>: Ngọc điêu lập mã = ngọc khắc hình ngựa đứng/chạy.
3. Bài hát đó QT cũng hay lắm:
Nguyệt lượng khu cản thái dương
Mặc sắc nhiễm chỉ thiên quang
Thành thị đích đăng hỏa tại huyên hiêu trung điểm nhiên