Nhảy Múa Với Con Chữ

Chương 11: Phụ thân?



Tôi ngây người một lúc mới vội vàng rút chân ra.

- Cô bé nhận lầm người rồi, ta không phải tiểu thư của cô. Đừng ôm chân ta như thế.

- Tiểu thư có đánh chết nô tì nô tì cũng không buông chân người ra đâu. Người cứ lén chạy ra ngoài chơi như vậy đã khiến cho lão gia rất tức giận. Nếu lần này nô tì còn để cho tiểu thư chạy mất, lão gia nhất định sẽ giết chết nô tì. Nếu tiểu thư muốn nô tì chết thì cứ xuống tay đi, nói thế nào nô tì cũng không buông người ra đâu...

- Nhưng ta không quen cô.

- Tiểu thư đừng làm mặt lạnh với nô tì như vậy mà, nô tì biết tiểu thư rất thích ra ngoài lịch lãm. Nhưng lần này là lệnh triệu tập của lão gia, trong nhà có đại sự, chúng ta không thể không về. Tiểu thư, người về một chuyến rồi tiếp tục ra ngoài cũng có làm sao đâu.

- Tiểu thư.

Lại một tiếng hét inh tai, sau đó là một cô gái cũng ăn mặc trang phục nữ hầu nhào lại ôm chặt lấy thắt lưng tôi mà khóc nức nở. Cô bé ôm chân tôi thì gào lên.

- A Thúy, chúng ta tìm được tiểu thư rồi. Tỷ còn không mau phát pháo hiệu báo cho đại thiếu gia mang người về. Tiểu thư vẫn chưa chịu về đâu, đừng để cô ấy thừa cơ chạy mất.

Cô bé đến sau nghe vậy buông eo tôi và rút thanh pháo hiệu ra bắn lên trời. Ngay lập tức bốn phía đều có bóng người lũ lượt kéo tới. Đi đầu là chàng trai tuổi độ ba mươi, trên viền môi có sợi ria mép vắt ngang như Lục Tiểu Phụng trong phim vậy. Vừa chạm mặt tôi, kẻ nọ đã cau mày trách móc.

- Phụng nhi, muội cứ âm thầm chạy đi như vậy có biết cha, tỷ tỷ, ca ca đều rất lo lắng cho muội hay không? Theo ta về, thời gian tới tuyệt đối không được ra ngoài nữa. Nếu dám cãi lệnh cha, muội đừng trách người đại ca này mạnh tay.

Tình huống này là như thế nào đây? Có vẻ như tôi không thể không theo đám người này. Vùng vẫy để chạy hình như cũng không mấy khả quan, chân tay đều bị hai cô nàng nữ hầu ôm chặt, chung quanh hơn mười người mặc võ phục vây lấy tôi vào giữa. Thấy có biến, những gian hàng gần đó, kể cả ông chủ bánh bao đều mau lẹ dọn sạp hàng chạy biến đi khiến tôi phải ngây người lần nữa.

Thấy tình hình bất ổn tôi cười giả lả:

- Muội về cùng đại ca là được rồi đúng không?

Nhân vật tự xưng là đại ca của tôi vừa nhìn thấy thái độ của tôi lập tức sa sầm mặt nói:

- Lại muốn giở trò quỷ với đại ca à? Để an toàn ta sẽ tự tay đưa muội về nhà vậy.

Giây tiếp theo tôi nghe sau gáy mình nhói lên một cái, thân thể cùng lúc nhẹ hẫng giống như bị người vác lên. Sau đó thì không còn biết gì nữa.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa đã ở trong nhà trọ của mình, rèm cửa bay bay, ánh sáng của ban ngày chiếu vào chói mắt. Quyển truyện dang dở hôm qua đã được viết đầy đến tờ giấy sau cùng. Lời hứa của tôi với Kiến An xem ra không thực hiện được rồi.

Tôi nhấc bút, viết vào quyển tiếp theo đôi dòng, cho chuyến đi của anh chàng thuận lợi hơn:

"Sau khi Dã Thảo biến mất, Kiến An tự mình hỏi thăm đường đến Trần gia Sơn trang. Sau khi leo được một đoạn đường núi thì người của Trần gia phát hiện ra anh, họ đã đưa anh về Sơn trang."

Bao nhiêu đó đã đủ rồi, tôi đã đưa người đến nơi cần đến. Chuyện gì xảy ra tiếp theo, Trần gia gả con hay không, có bảo bọc Kiến An hay không đành phải xem phúc phận của bản thân Kiến An. Tôi không muốn an bày cuộc đời con người này nữa.

"Trở lại câu chuyện của Hồ Kỳ tiêu cục. Sau khi Kình Thiên chết, Kiến Quân lên thay. Hoài Băng tạm thời chấp chưởng vị trí võ lâm minh chủ chờ ngày tranh vị chính thức vào mồng chín tháng chín sắp tới.

Kiến Quân nghe được phong thanh cha bị kẻ địch từ ngoại bang vây giết nên bắt tay vào điều tra. Điệp Mộng lại lo lắng cho an nguy của đại ca Kiến An nên cô xin mẹ rời nhà đi tìm anh trai. Trước khi đi mẹ cô bé có căn dặn: "Khi gặp được Kiến An thì nói với nó, trước kia ta và nó có thể có chút hiểu lầm nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông rồi, ta và cha nó dù sao cũng nghĩa vợ chồng, ông ấy không còn, ta sẽ bảo bọc nó như con ruột của mình. Nói với nó đừng nghe lời dèm pha của thiên hạ, ta không phải là kẻ không biết đạo lý làm người."

Thả những đứa trẻ ra cho bọn chúng làm đại sự xong tôi đứng dậy vươn vai, sau đó là tìm cái gì đó bỏ vào bụng. Tiếp theo nữa là ngồi đánh máy lại toàn bộ những gì mình viết, bao gồm phần tôi tự lịch luyện trong đêm.

Sau khi đánh máy xong tôi gửi tệp truyện cho bác sĩ Nam và nhà xuất bản. Mục tiêu của tôi hiện tại là trị liệu, còn việc xuất bản thì không trông mong. Hai truyện trước đó tôi viết dang dở và phần kết do tôi đích thân lịch luyện đã bị từ chối, lý do cái kết quá đâm tâm không hợp thị hiếu. Vị biên tập có chút quen thân với tôi còn nói: "Nếu em vẫn còn bị stress thì tạm gác bút thêm thời gian nữa đi, đừng nhờ người khác viết hộ, đoạn đầu với đoạn cuối đọc vào là thấy rõ như của hai người viết vậy. Khi nào em có thể tự viết một bộ truyện hoàn chỉnh tôi sẽ tiếp tục nhận xuất bản truyện của em."

Kết quả hai câu chuyện đầu gà đuôi vịt của tôi đã bị vứt xó, mấy hôm trước những bức ảnh khủng long dẫm cỏ đã vào ở chung với nó cho có bạn có bè. Bộ Phong trần ký này có vẻ như sẽ có một kết thúc hoàn mỹ hơn. Những khúc cua do bản thân tôi chui vào truyện cũng không quá khét, tới thời điểm hiện tại, câu chuyện đối với tôi có thể gọi là chấp nhận được. Nên tôi gửi một bản cho nhà xuất bản để cầu may…

Tôi còn đang ngẩn người trước máy tính và bản viết tay thì nghe bên tai có tiếng người ồm ồm cất lên:

- Gọi nó dậy cho ta.

Sau đó cơ thể tôi bị ai đó lay lắt điên cuồng:

- Tiểu thư, mau dậy, lão gia đến rồi.

Tôi mở bừng mắt, bi thương nhận ra mình đang bị hai cô nữ hầu tiểu Hoa và tiểu Thúy thô bạo lay gọi. Á, tôi chưa sẵn sàng lại bị xuyên vào sách nữa rồi à. Sáng mai tỉnh dậy thế nào cũng dập mông, hu hu.

Thấy tôi mở mắt hai cô nàng mừng như điên vội lùi ra, bẩm báo với một ai đó:

- Bẩm lão gia tiểu thư đã tỉnh dậy rồi.

Tôi bật người ngồi dậy, khẽ đưa tay day day cái cổ còn đang ê ẩm. Trước mặt tôi lúc này là người đàn ông trung niên, khuôn mặt chữ điền, mày kiếm mũi cao, đôi mắt rất sáng, nhìn hao hao dung mạo người tự xưng là đại ca của tôi. Đặc biệt dưới cằm người này có một chòm râu được cắt tỉa vô cùng kỹ lưỡng.

Người này bộ dạng giống đại ca lại được hai tiểu nha hoàn kia gọi là lão gia hẳn là cha tôi nhỉ. Tôi ngước mắt nhìn ông, dè dặt hỏi:

- Phụ thân... đại nhân?

- Con còn biết gọi ta là cha sao?

Nói vậy vị này đúng là cha tôi rồi.

- Phụng nhi, lời ta nói trước giờ có lọt tai con không vậy? Giang hồ hiện nay đang vô cùng bất ổn, ta đang muốn dọn nhà đi sâu vào rừng tránh vũng nước đục này, con thì hay rồi trốn nhà chạy lung tung ra bên ngoài. Con muốn kéo họa diệt môn về cho chúng ta mới vừa lòng hay sao?

Tôi im lặng, vị lão cha này đang muốn răng dạy con cái, tôi là phận làm con hiển nhiên nên dỏng tai nghe, nhỉ?

- Tuy rằng hai tháng trước chúng ta nhận thư tay của Liễu di nương của con, trong thư nói rằng sắp tới con trai của muội ấy sẽ đem tờ chỉ phúc giao hôn đến tìm chúng ta. Nhưng ta cũng nói rồi, mấy đứa không muốn gả, hay có ý trung nhân ta đều không ép mấy đứa phải gả cho người không yêu. Con hà tất lén bỏ nhà trốn đi như vậy.

Sặc, từ khi nào tôi cũng có cho mình một tờ chỉ phúc giao hôn rồi? Chồng hứa hôn của tôi là ai mà tôi lại sợ hãi đến mức bỏ nhà trốn đi như thế này?

- Sinh thời Liễu di nương và mẹ con từng kết nghĩa tỷ muội, sau khi có chồng trong lúc vui đùa đã cùng nhau viết tờ chỉ phúc giao hôn đó. Nhưng sau đó bọn họ có viết thêm tờ cam kết nếu con cái của hai nhà không thống nhất với quyết định đó của cha mẹ đều có thể hủy hôn. Chúng ta là người giang hồ, không đặt nặng những ràng buộc đó, quan trọng là giao tình, bằng hữu sa cơ không thể không chiếu cố...

Tôi nghe xong chính thức mù mờ. Mấy câu vô thưởng vô phạt của lão cha này là sao, ý là tôi có quyền từ hôn nếu tôi không muốn gả? Hay trước đó ông làm căng quá tôi bỏ chạy nên tạm thời nhượng bộ? A, sao tôi xuyên vào nhân vật này lại không có tí tẹo ký ức nào vậy? Suốt ngày cứ phải đoán đoán đoán, nào giả vờ, nào nói dối...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.