Nhảy Múa Với Con Chữ

Chương 41: An Yên



Nhưng linh lực của Dạ Minh Châu hiện tại cũng sắp cạn vì những đời Thiên Cầm trước đó sử dụng quá nhiều. Lần cứu người này của nàng là lần cuối cùng. Khi rơi xuống, Kiến An được nàng cứu nên thương thế trên người cũng được chữa cho lành lặn. Chỉ có đôi mắt anh bị tổn thương quá lâu muốn hồi phục phải tốn nhiều linh lực.

Tuy nhiên, nếu ngay lúc này Dạ Minh Châu tiêu hao linh lực nhiều như vậy có thể sẽ không còn đủ sức mạnh để cứu mạng Ngọc Phụng. Nên Dạ Minh Châu tạm thời giúp Ngọc Phụng và Kiến An tỉnh lại để hỏi ý kiến. Nàng muốn xem người trong cuộc lựa chọn thế nào giữa việc chữa mắt cho Kiến An và hồi sinh Ngọc Phụng.

Ngọc Phụng do dự chưa quyết thì Kiến An đã quyết định thay nàng. Anh cương quyết thỉnh cầu Dạ Minh Châu cứu sống Ngọc Phụng, anh nói đời này của mình sống có thể thiếu ánh sáng nhưng không thể thiếu Ngọc Phụng.

Dạ Minh Châu thấy vậy đã dung nhập toàn bộ linh lực vào thân thể Ngọc Phụng để cứu nàng sống lại. Trước khi Dạ Minh Châu tiêu biến đã thông báo cho Ngọc Phụng biết: bên trên sắp đến giờ giao đấu giữa Đồng Hựu và Trần gia. Trần Lang Trung trước đó bị tập kích, trong mình còn mang thương thế nếu vẫn cố gắng phó ước nhất định sẽ thua cuộc.

Nghe xong, Ngọc Phụng để Kiến An ở lại đáy vực, một mình vội vã trèo lên trên. Khi nàng về tới nơi cũng vừa kịp thời gian. Ngọc Phụng thay cha lên đài phó ước. Nàng sử dụng triệt để linh lực Dạ Minh Châu vừa ban cho để chiến đấu, cuối cùng nàng chiến thắng, giết chết được Đồng Hựu.

Nhưng sau chiến thắng đó Ngọc Phụng tuyên bố tin tức chấn động Võ Lâm về Tô Hoài Băng. Lão là trượng phu chân chính của Diệp Băng, trước đó cấu kết Đồng Hựu thích sát Kình Thiên. Hiện tại, lão và con trai của Kình Thiên là Kiến An đã đồng quy vu tận. Phơi xác trên ngọn núi ngay bên cạnh. Nàng cũng nói Kiến An là hôn phu của mình, chàng chết rồi nàng cũng không thiết sống trên đời nữa nên đây chính là trận chiến cuối cùng của Trần gia tam tiểu thư. Nói xong Ngọc Phụng nhảy vực tự vẫn.

Thực ra vực đó chính là mật khố của Trần gia, Kiến An đang đợi nàng ở đó. Nàng xuống đó để đón chàng lên.

Nhưng trong mắt mọi người, hung thủ đốt rụi Hồ Kỳ tiêu cục đã nhận báo ứng. Cả hai đã bồi táng theo Hồ Kỳ tiêu cục. Trên thế gian từ đó về sau không còn ai nghe được tin tức hay nhìn thấy Kiến An và Ngọc Phụng thêm lần nào nữa. Trần gia vẫn như trước kia, khép mình ẩn dật không qua lại với thế giới bên ngoài, không tiếp người lạ.

Chính vì vậy không ai biết, hậu viện Trần gia sau ngày hôm đó trở thành thiên đường của hai người. Một người là chàng trai mù nhưng dung mạo đẹp như tranh vẽ. Nữ tử tuy tính tình không tốt với người ngoài nhưng rất yêu thương, hết lòng chăm sóc cho chàng trai nọ. Hai năm sau họ có đứa con gái đầu lòng. Bọn họ không ai khác chính là Kiến An và Ngọc Phụng. Sau bao đắng cay khốn khó cuối cùng cũng nếm được vị ngọt của cuộc sống bình yên. Trần gia giữ đúng lời hứa khi xưa, vĩnh viễn làm chỗ dựa vững chắc cho nhất mạch cuối cùng của Hồ gia.

Hai năm sau, Ngọc Trầm và Ngọc Hoan cũng xuất giá theo chồng. Phu thê hai kẻ này lại là người thích rày đây mai đó, con sinh ra đều ném về nhà cho Trần Lang Trung nuôi dưỡng. Nhưng lão bợm rượu ấy thì dưỡng được cái gì ra hồn. Kết quả Ngọc Phụng và đại tẩu nàng phải giành lấy quyền nuôi dạy cháu.

Những đứa trẻ đó về sau rất thích quấn lấy Kiến An để bắt nạt chàng. Chúng muốn cùng chàng chơi trốn tìm, bởi vì chúng biết nếu chơi với chàng bọn chúng sẽ tự do đi trốn còn chàng sẽ đi tìm. Vai trò vĩnh viễn không thay đổi. Mặc dù trốn cách nào cũng đều bị tìm ra nhưng chúng không sợ hãi.

Người bọn trẻ sợ hãi nhất nhà chính là Ngọc Phụng, nàng là thầy dạy võ công cho bọn nhỏ. Là người thầy tận tâm và nghiêm khắc. Mỗi lần bị đánh, cả đám chạy vèo đi tìm Kiến An, chúng năn nỉ chàng bênh vực chúng. Trần gia Sơn trang từ dạo ấy luôn luôn vang vọng tiếng cười của trẻ thơ.

_Toàn văn hoàn_"

Đúng vậy tôi đã hoàn thành lời hứa, múa bút cho Kiến An và Ngọc Phụng một đời an yên. Có đôi lần tôi muốn bỏ dỡ để đêm tiếp theo có thể tự mình đi gặp anh lần nữa nhưng cuối cùng tôi ngăn mình lại. Tôi còn chui vào trong ấy nhất định sẽ tạo ra biến cố bất ngờ nào đó, phá vỡ hoàn toàn sự bình yên của bọn họ. Cuối cùng tôi cũng đặt dấu chấm hết cho chuyện tình của người con gái tên Ngọc Phụng mà mình hóa thân và Hồ đại thiếu gia Hồ Kiến An.

Gấp quyển vở lại trong lòng tôi có chút mất mát. Tuy cuối cùng tôi đã "viết" được câu chuyện tạm gọi là hoàn mỹ nhưng thứ gọi là Âm Linh vẫn còn đeo bám theo tôi. Một ngày tôi chưa loại bỏ được vị Âm Linh đeo bám nọ tôi vĩnh viễn không viết được một bộ truyện nào nghiêm chỉnh.

***

Tôi viết xong kết truyện, trời cũng đã xế chiều nên quyết định xuống đường để mua cơm hộp về ăn. Vừa vào tiệm cơm gần nhà đã thấy Hải Nam cũng tấp xe vào. Anh nhìn thấy tôi thì cười nói:

- Trùng hợp vậy, cùng vào trong ngồi ăn cơm đi, tôi đãi.

Lại là thái độ nhiệt tình có chút thái quá này khiến tôi không biết nên ứng phó ra sao. Kết quả tôi vào quán cùng ngồi ăn cơm chiều với anh.

- Gần đây em có cảm nhận được thay đổi nào khác hơn so với trước đó hay không?

Tôi lắc đầu:

- Không có.

Nếu trừ việc tự mình hóa thân thành nhân vật nên có chút cảm xúc đặc biệt cùng nhân vật ra thì quả thật thời gian này của tôi chẳng có gì thay đổi.

- Nhưng tôi nhìn ra em hôm nay hình như không vui, có tâm sự gì sao?

- Không có gì, hôm nay tôi viết kết truyện. Có chút lưu luyến không muốn rời nhân vật.

Anh bật cười nói:

- Nhìn em giống diễn viên vừa đóng máy chưa xả vai quá vậy. Tối nay có muốn đi dạo quanh thành phố với tôi một vòng để thả lỏng tinh thần hay không?

- Được.

Tôi vậy mà lại gật đầu chấp nhận.

***

Bảy giờ tối, anh đỗ xe trước cửa nhà tôi để đợi. Tôi ăn mặc giản dị bước ra. Ban đêm, một trai một gái đèo nhau trên xe lượn vòng quanh phố thị có được xem là hẹn hò hay không?

Ngồi sau lưng anh, tôi nhắm mắt nghe từng cơn gió mơn trớn qua da. Đúng vậy, đây cũng là một cách thả lỏng mình để tôi có thể xả bỏ vai diễn suốt mấy ngày qua của mình.

Lúc sau anh ghé vào quán chè trên phố. Tôi và anh ngồi ăn chè, cùng nói những chuyện linh tinh. Đang ngồi chợt điện thoại anh kêu lên inh ỏi. Hải Nam nhận cuộc gọi vẻ mặt lập tức trầm hẳn xuống. Câu cuối cùng anh nói chính là "Tôi sẽ đến ngay!"

Anh quay sang cập nhật tin tức cho tôi. Bệnh nhân nam anh từng chữa trị hiện đang lên cơn đập phá đồ đạc, có xu hướng làm hại bản thân. Vợ anh ta sợ quá gọi cho bác sĩ điều trị tâm lý chính của chồng là anh để báo cáo tình hình.

- Tôi phải lập tức sang đó, em đi cùng tôi một chút nhé.

- Được.

Khi đến nơi tôi nghe tiếng loảng xoảng liên tục trong nhà. Hải Nam cao giọng gọi:

- Tất cả người nhà ra ngoài hết đi. Nơi này giao lại cho tôi.

Anh vừa bảo người nhà ra ngoài, còn tôi hẳn đâu được tính là người nhà nhỉ?

Bởi thế cho nên khi Hải Nam xông vào phòng tôi cũng phóng vào theo. Vừa tới cửa tôi đã thấy một thanh sắt nhọn hoắc đâm thẳng về phía mình. Tôi lắc mình né tránh, sau đó thừa thế kéo cánh tay người nọ một cái khiến cho người nọ chồm tới trước một bước. Tôi lắc mình ngang quặt cánh tay người nọ ra sau, sau đó giơ chân đạp một phát cho kẻ đó té sấp xuống đất. Tiếp đó tôi túm lấy hai tay người nọ ấn vào thắt lưng.

Một loạt động tác như mây trôi nước chảy. Không biết có đúng quy đúng củ gì không nhưng tôi cảm nhận được tốc độ mình rất nhanh, tôi khống chế được kẻ nọ. Ký ức cơ thể mấy lần xuyên truyện hình như vẫn còn giúp tôi phát huy tác dụng triệt để.

Hải Nam trố mắt nhìn tôi. Tôi cười gượng nói:

- Nếu tôi nói tôi không biết võ anh có tin không?

Tôi không cần đáp án của anh, ánh mắt của anh đã trả lời cho tôi biết "có quỷ mới tin cô". Người đàn ông nằm bên dưới giãy giụa gào thét. Hải Nam vội nói.

- Em giữ chặt anh ta giúp tôi. Anh ta lại bị Ác Linh quấn thân rồi, tôi cần định vị phong ấn và tiêu diệt nó ngay lập tức.

- Không được anh ta sắp giãy ra được rồi.

- Em cố gắng thêm chút nữa. Ngồi lên lưng anh ta luôn đi.

Tôi nghe lời ngồi hẳn lên lưng gã điên này, đúng là gã không giãy giụa mạnh mẽ được như trước nữa. Hải Nam đưa mắt quan sát khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm thấy vị trí Âm Linh lẩn vào.

- Anh nhanh lên một chút có được không, anh ta vẫn đang lên cơn đây này.

- Tôi chưa tìm ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.