Mang theo khuôn mặt hơn cả bí xị, hai đứa tôi lên lớp.
Trên hành lang , có nhiều đứa đứng túm tụm lại với nhau, vừa thấy tôi và Vũ thì nhào tới…giúp chúng tôi xách balô, cười niềm nở :
- Vy Anh hôm nay xinh quá.
- Trúc Vũ cũng xinh lắm.
- Hai cậu thật dễ thương.
- …
Mặc dù cái đó là sự thật nhưng khen thế này thì có hơi mất tự nhiên đấy nhé !
Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì !
Hâm đã được xem như là một căn bệnh phổ biến ở nơi đây rồi.
Bước tới cửa lớp, tôi lại còn phải choáng váng hơn nữa.
Cái gì thế này ! Trên bàn của hai đứa tôi chất đầy kem, bánh, tạp chí…
Tôi không chịu nổi tò mò, nhìn quanh :
- Các cậu bị làm sao thế hả ? Hôm nay làm gì có tiết kiểm tra nào đâu ?
Một tràng cười quái dị vang lên.
Đối với tôi là thế nhưng mà thật ra là mấy người kia…cười hiền :
- Hì hì, Vy Anh, cậu đừng nghĩ chúng tớ như thế mà.
Trúc Vũ kéo tôi lại bàn ngồi , đặt chân lên bàn một cách vênh váo :
- Các cậu mà qua nổi cặp mắt tinh anh của bọn tớ ? Nói ! Muốn nhờ gì ?
Mấy người kia lại cười kiểu nịnh nọt đó .
Tôi rùng mình , xoa xoa hai tay đang lạnh lên :
- Các cậu muốn gì cứ nói. Đừng có dọa người !
Tôi vừa dứt lời, tất cả các bạn nữ trong lớp đều kéo lại , hùng hổ :
- Hai cậu giúp bọn tớ cưa đổ anh Duy Phong.
- Cái gì ? – Tôi và Trúc Vũ hét lên.
Cho dù tôi đã có linh cảm chuyện này liên quan ít nhiều tới anh nhưng không ngờ mấy người này lại nói ra được như thế.
Trước thái độ có phần không hợp tác của hai đứa tôi, vẻ mặt của mấy người kia trở nên vô cùng gian ác !
Thế là biết rồi đấy…
Một đứa giẫm chân lên ghế đầy oai phong :
- Rốt cuộc là có giúp hay không ?
Lại chiêu cũ đây mà…không dụ dỗ được thì chuyển sang đe dọa.
Tôi có hơi xem thường, có một trò diễn đi diễn mãi.
Nhưng mà…tôi có chút sợ rồi đấy nhé . Lũ hám trai này là nổi tiếng tàn độc !
Một đứa khác nện mạnh quyển sách lên bàn :
- Các cậu dám từ chối xem ! Còn Vy Anh, cậu là em họ anh ấy ! Đừng có nói là không giúp được.
- Đúng rồi Vy Anh. Là em họ mà giấu bọn tớ từng ấy năm. Giỏi lắm !
- Cậu mà không hợp tác thì chỉ có chết.
- Chết không toàn thây.
- ….
Tôi cắn môi. Em họ á ?
Thấy tôi và anh cùng họ Hoàng thì là anh em họ à ?
Độ hâm của mấy người này tăng cao thế rồi cơ đấy !
Ngay lúc tôi đang định phản bác thì Trúc Vũ giơ tay lên :
- Khoan ! Chúng tớ cần hội ý !
Mấy người kia nhìn nhau một lúc rồi gật đầu :
- Ok. Ba phút thôi nhé.
Dứt lời rồi rời đi nơi khác.
Trúc Vũ nhìn tôi :
- Cậu định nói gì ? Làm em họ mà lũ này còn thế . Cậu thử nói thật ra xem . Tớ đảm bảo bố mẹ cậu không nhận ra con mình !
Nghe Trúc Vũ nói mà tôi có cảm giác như mình đang rơi vào tay quỉ dữ tới nơi…Xem ra không nên cho Trúc Vũ tiếp xúc với thư kí Hoàng nữa…Chỉ toàn phóng đại quá mức ! À mà không phải phóng đại , mà là nhìn nhận mọi chuyện theo hướng khác người.
- Ai bảo cậu là tớ sẽ nói thật ! Tớ có bị khùng đâu. Nhưng mà tớ cũng không chấp nhận là em họ anh ấy đâu.
Tôi có chút khó chịu. Em họ cái gì chứ . Hứ .
Trúc Vũ tiện tay lấy sách đánh vào người tôi :
- Cậu khùng rồi . Thứ bảy tuần trước là tớ nói với mấy đứa kia cậu là em họ nên lũ hám trai ấy mới tha không xử lí cậu đấy. Còn cậu muốn thì bịa lí do nào tốt hơn đi ! Đừng có nói với tớ là cậu sẽ bảo là không quen anh ấy.
Tôi nhíu mày :
- Ừ. Sao cậu biết là tớ định nói thế.
Trúc Vũ lấy luôn chồng sách đập vào người tôi :
- Ngốc lắm bạn hiền ơi ! Không quen mà anh ấy nhìn cậu như thế à ? Nhìn tới nỗi mà tớ còn phải ghen đấy nhé ! Không quen mà lại nhắn tin cho cậu chỉ bài à ? Không quen mà ở sân bóng lại xử sự như thế à ? Không quen mà làm cho cả trường khiếp sợ rồi ngang nhiên dắt cậu đi thế à ?
Ừ nhỉ !
Trúc Vũ lại tiếp :
- Cậu có gan thì cứ đi nói hết ra. Nói cậu là bạn gái anh ấy. À mà không cần nói bạn gái, thử nói là không phải em họ đi. Tớ dám chắc là biệt đội hám trai sẽ ném cậu xuống tầng.
Tôi đưa mắt liếc quanh cảm thấy mùi chết chóc thật rõ ràng ! Đáng sợ mà…
Nhưng mà giúp cưa đổ anh Duy Phong ư ?
Cứ mơ đi nhé ! Mà có mơ cũng chỉ gặp ác mộng thôi !
Chờ mà xem !
Một đứa tiến lại gần :
- Hết giờ. Mau nói xem, ok hay không ?
Này thì tưởng tôi sợ chắc. Người mà sở hữu trí tuệ tuyệt đỉnh như tôi thì lo gì mà không đối phó được những chuyện cỏn con này chứ.
Tôi thản nhiên nhìn mấy người đó :
- Ok cái gì cơ ?
Mấy đứa hét ầm lên :
- Giúp bọn tớ cưa đổ anh họ của cậu, anh Duy Phong ấy !!!
Tôi bịt tai lại. Thật là đau đầu quá đi mất ! Cầm tinh con vượn haysao mà hét lắm thế !
Tôi giả vờ không để ý, lật quyển sách ra xem, nói bâng quơ :
- Anh họ của tớ không yêu các cậu được đâu.
Lần này, tiếng thét vang lên dữ dội :
- Làm sao mà không được !
Tôi nói một cách thật điềm tĩnh :
- Anh ấy có vấn đề về tâm lí.
- ….
Câu nói của tôi vừa được buông ra, không khí trong nháy mắt đã trở nên thật kì dị.
Trúc Vũ cũng đờ người nhìn tôi.
Trong lúc tất cả còn chưa kịp lấy lại phản ứng.
Tôi ngẩng đầu, chớp chớp mắt :
- Mà các cậu cũng không đủ tiêu chuẩn đâu. Bạn gái anh ấy phải là một người vừa tinh tế, vừa thông minh, vừa sắc sảo, vừa tài giỏi và dịu dàng. Có biết chưa ?
- …
Nhìn tất cả mọi người đều bị đứng hình, tôi thật sự rất hả hê.
Đã thấy chưa, chỉ ở gần anh có mấy hôm mà khả năng làm người ta chết đứng đã đạt đến trình độ này.
Và cũng trong ngày hôm ấy, tôi nghe tin là Nguyễn Phương đã chuyển trường…
Cuối năm mà còn chuyển trường thì thật là kì quái, chỉ có những người biến thái như thế mới làm được.
Có lẽ cũng là do quá xấu hổ.
Dù thế nào thì tôi cũngi cảm thấy mình như trút đi được một cơn ác mộng.
Còn lúc hai đứa tìm Bùi Quang để trả tiền thì Mạnh Vũ bảo Bùi Quang học xong tiết một rồi về luôn vì….quá tức giận.
Lấy lí do này để cúp học thì cũng thật là quá biến thái.
Tan học, vừa bước ra khỏi trường thì chợt có điện thoại.
Ồ, là một dãy số lạ. Đang định nghe thì Trúc Vũ đột ngột lay mạnh tay tôi làm rơi cả di động . Ối…pin đi một nơi, cục nguồn đi một nơi rồi…
Trúc Vũ không thèm tỏ vẻ ăn năn hay hối hận, cũng chẳng giúp tôi nhặt lại, giọng điệu vang lên đầy hào hứng :
- Woa, anh Duy Phong nhà cậu tới đón kìa.
Tôi đưa mắt nhìn…
Phía bên đường, dáng người cao lớn dựa vào chiếc xe màu xám lạnh. Khoác lên người anh là một chiếc áo choàng dài màu đen, chiếc khăn quàng là màu xám nhạt…Chỉ toàn gam màu lạnh. Bộ đồ này lại càng tăng thêm vẻ lãnh đạm và có phần bí ẩn của chủ nhân.
Nhìn anh vừa cuốn hút lại vừa xa cách.
Hôm nay lại anh ấy lại ngụy trang rồi…nên mới đeo kính đen như thế.
Ánh nắng ban trưa nhẹ chiếu lên mái tóc đen ngắn…giống như tất cả ảnh sáng đều được tập trung lên người anh.
Tôi ngẩn người nhìn anh một lúc…
Trúc Vũ ghé tai tôi thì thầm :
- Anh ấy thay xe cứ như chúng ta thay dép ấy nhỉ ?
- …
Tôi không thèm để ý tới cái lối so sánh vô duyên của Vũ, nhìn xung quanh rồi chạy thật nhanh đến cạnh anh.
Nắng hơi chói, tôi nheo mắt ngước lên nhìn anh , cười hỏi :
- Anh rất nhớ em à ? Cho nên mới đến đây phải không ?
Anh khẽ cười gật đầu rồi cúi người cẩn thận quấn lại chiếc khăn len nhiều màu cho tôi…
Mùi thơm dịu nhẹ…
Dù có ở bên anh nhiều tới mấy thì tim vẫn mãi đập sai nhịp và hỗn loạn.
Tôi căng thẳng nhìn xung quanh…
Ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi ngày càng nhiều.
Tôi ho khan vài tiếng có ý nhắc nhở anh.
Anh chợt nhìn tôi , có vẻ lo lắng :
- Em bị cảm à.
- …
Lần này thì tôi ho sặc thật !
***
Cửa hàng sách gần cổng trường, một cô gái đứng đấy nhìn chằm chằm hai người bên đường với ánh mắt tràn ngập đố kị và tức tối, môi mím lại.
Bóng dáng cao lớn của chàng trai như bao phủ lấy dáng người nhỏ bé của cô gái…
Tay cô bóp chặt chiếc điện thoại như muốn nghiền nát nó ngay tức khắc…
Mái tóc xoăn khẽ bay trong gió ….
***
Cách đó không xa, một người mặc trang phục màu đen , ngồi trong chiếc xe cũng là màu đen…Miệng nhai cao su, tai nghe phone, tay gõ nhịp trên vô-lăng…Dáng vẻ rất thư thái nhưng thật ra là người đó đang rất chăm chú quan sát hết thảy mọi thứ. Đôi mắt tinh ranh đầy ý cười, mờ ám nhìn hai người đang bước vào chiếc xe đua .
Cô bé kia trước lúc vào xe còn quay đầu vẫy vẫy tay với cô bạn.
Rồi anh hướng mắt về cửa hàng sách, cười một cách chế giễu với cô gái đang cố đứng nép sau gian hàng kia.
Miệng huýt sáo…tay còn lại lôi ra chiếc điện thoại màu đen…
- Hello ! Miss Hoài Vân . Đã biết cô bé ấy là người mà cô không được phép động tới rồi chứ ! Be careful !
Anh nhếch miệng nhìn cô ta đang hoang mang ngó quanh …
Chiếc điện thoại chỉ còn lại tiếng tút dài…
Và ngày hôm ấy,ngay chính nơi đó, không hề bất kì một ai phát hiện ra rằng trong phạm vi gần ngôi trường kia, có tới 10 chiếc xe màu đen nằm rải rác…
***
Tôi hai tay chống cằm, nhìn anh đang im lặng ăn ở phía đối diện.
Thần thái của anh có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Nhưng mà tôi vẫn phải lo lắng .
Anh chỉ toàn ăn những thứ thế này thì không tốt một chút nào hết !
Đang lúc tôi suy nghĩ mông lung và ngắm anh thì một giai điệu quen thuộc vang lên.
Ồ , là một trong những bài hát tôi thích nhất đây mà.
Cách không xa chúng tôi, chiếc màn hình Led rộng lớn đang chiếu một Music Video của Rin Baby .
Tôi mải mê đắm chìm vào đó…rồi liếc anh :
- Em thấy anh làm kinh thế như vậy rất tiếc ! Nếu anh làm nghệ thuật có phải hay hơn không. Tiêu chuẩn của một nghệ sĩ anh có đủ cả đấy ! – nói xong tôi còn thở dài.
Tôi là đang suy nghĩ cho ngành nghệ thuật và xem xét dưới con mắt của một người nghệ sĩ đấy !
Anh hơi ngẩn người nhìn tôi :
- Muốn anh làm mấy cái đó ?
- Anh xem kia kìa – tôi chỉ vào màn hình Led kia – thần tượng em đấy ! Không bằng một góc của anh mà cực kì nổi.
Nói xong tôi có hơi giật mình. Ngay cả thần tượng bao nhiêu năm trời mà tôi cũng xem thường rồi…
Anh bỗng gọi phục vụ lại , ra lệnh :
- Tắt cái kia.
Người phục vụ đờ đẫn một lúc mới biết ý anh là tắt chiếc màn hình Led .
Tôi …cực-kì-mất-hứng !!!
Nhưng hình như tôi hiểu ra cái gì đó rồi, lại liếc anh :
- Anh không cần phải thế mà ! Dù anh hát không hay nhưng mà người ta có thể chỉnh sửa giọng . Ừm… Diamonds World là sự lựa chọn tốt nhất.
Anh vẫn đang im lặng vừa ăn vừa lắng nghe tôi nói , chợt khựng người lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt như có màn sương mỏng bao phủ và cả những tia phức tạp :
- Vy Anh, em vừa nói công ty gì ?
Ồ, là do tôi phát âm sai đây mà. Cái từ World đáng ghét kia, không hiểu sao mà nếu tôi chỉ cần không để ý thôi thì sẽ đọc thành từ Word ngay !
Lần này, tôi cẩn thận phát âm :
- Công ty Diamonds World ấy .
Anh nhìn tôi, sâu trong mắt hiện lên một tia khó đoán…
Một lúc sau, anh khẽ cười :
- Vy Anh ! Mấy thứ ấy rất nhảm nhí.
- …
***
Trên con đường vắng, chỉ có những vệt nắng trải dài….
Gió hè nhè nhẹ lay động cánh cửa gỗ màu nâu nhạt.
Một cậu bé mới chỉ ít tuổi nhưng đã mang dáng vẻ đầy khí chất và toát lên một sự quyết đoán mạnh mẽ.
Anh ngồi cạnh cánh cửa gỗ, hai chân duỗi thẳng, khóe miệng nâng lên :
- Bé con, nhắc lại nào !
Bên trong cánh cửa gỗ, cô bé nhanh nhảu đáp :
- Word.
Anh bật cười :
- Sai rồi. Là World.
Giọng cô bé có chút phụng phịu :
- Tại sao lại sai hả anh Duy Phong ? Thế giới là Word ,anh dạy em như thế cơ mà.
Ánh mắt anh thoáng tia cười. Bé con này bắt anh phải dạy bé con tiếng anh. Đã được ba ngày rồi, bé con học rất nhanh nhưng duy nhất có từ World lại cứ phát âm thành Word.
Cũng một phần vì hai từ này khá giống nhau, mà tốc độ bắn ngoại ngữ của anh lại rất nhanh nên bé con khó phân biệt.
- Lại nhé ! – anh cố phát âm một cách chậm nhất có thể – World !
- Word !
- Không phải. World !
- Em không biết. Là word mà !
- World !
- Kệ đấy, em ứ học nữa đâu.
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 49