Nhịp tim của Chu Nham trở nên hỗn loạn chỉ vì câu nói này.
Yến Tinh Nghi tươi cười, vẻ mặt chán chường, bình thản nhìn sang cứ như đang nói với anh chuyện gì đó rất đỗi bình thường.
Chuyện yêu đương với cô cứ như râu ria, không quan trọng gì mấy.
Cô dám hỏi như vậy, đương nhiên đã đoán được rằng Chu Nham sẽ không đồng ý, nhưng mà…
“Được.”
Đây là câu trả lời của anh.
Dứt khoát, không chút do dự.
Nụ cười của Yến Tinh Nghi như cứng đờ lại, cả người ngây ngốc.
Anh nói gì?
“Được thôi.”
Bởi vì anh hiểu rõ cô nên biết cô đang suy nghĩ điều gì, Chu Nham không ngại trầm giọng lặp lại lần nữa.
Anh đã chờ nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, mặc dù anh biết đây chỉ là câu nói đùa của Yến Tinh Nghi, nhưng biết sao được?
Chầm chậm tấn công là một chuyện, nhưng nếu có cơ hội để tiến tới mà lại không cần, vậy thì đó mới là quyết định ngu ngốc, Chu Nham anh không ngu xuẩn như vậy.
Yến Tinh Nghi vẫn đang hoảng hốt.
Hiếm khi Chu Nham nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt anh dần tràn ngập ý cười, nỗi buồn bực vừa sục sôi trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Anh nắm chặt ngón tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mịn trắng nõn ấy. Chu Nham nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng đặc biệt ôn tồn: “Em đã muốn thì sao anh không đồng ý được?”
Vậy nên dù cô muốn yêu đương đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ chiều tới cùng?
Yến Tinh Nghi cảm thấy thật khó tin, cô biết Chu Nham cưng chiều mình, nhưng không ngờ anh có thể chiều cô đến mức này, điều này khiến cô chợt nhớ đến chuyện khi trước.
…
Mỗi một người đều có thời kỳ phản nghịch, nhưng hình như thời kỳ phản nghịch của cô lại rất dài, muôn hình vạn trạng, ví dụ như hư vinh.
Cô mua chiếc váy lộng lẫy nhất dù cho nó rất hào nhoáng, cô mua viên đá quý xinh đẹp nhất dù hay vứt nó lung tung, cô muốn được tung hô dù rõ ràng có rất nhiều người đang săn sóc cho mình, cô từng mua rất nhiều rất nhiều thứ…
Chu Nham đã đáp ứng từng mong muốn của cô, dù bận rộn công việc nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại từ cô, anh sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Tính tình anh khá lạnh lùng, rõ ràng chẳng tốt chút nào, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đi mua sắm khắp nơi cùng cô.
Khoảng thời gian đó, cô gần như mua sạch các cửa hàng xa xỉ tại Thanh Viễn, đương nhiên Chu Nham không nhíu mày lấy một cái, chưa từng nói chữ “Không” với cô.
Cô tiêu tiền như nước, mua hết các món đồ đắt tiền rồi lại bắt đầu bám lấy anh đòi mua nhà cao cấp mua xe sang trọng. Chu Nham nở nụ cười, đồng ý mua hết cho cô, cho đến bây giờ những căn nhà ấy vẫn còn đứng tên của cô.
Lợi hại nhất là lần nọ, cô thích ăn dâu tây nên muốn có một núi dâu tây riêng, không lâu sau, hợp đồng bàn giao đất được đưa đến tay cô, trên mảnh đất đó đã được trồng dâu tây cô thích.
Chu Nham không hề làm trái lại mong ước của cô, đáp ứng tất cả, cô đã từng cảm thấy áy náy vì sự nuông chiều này của anh. Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ rõ anh từng lãnh đạm nói một câu như thế này.
“Em có bản lĩnh thì cứ quậy, có thứ gì anh muốn mà không được đâu? Anh cho em.”
Bởi vì anh đủ mạnh mẽ nên không sợ hãi bất cứ thứ gì.
Yến Tinh Nghi thật sự muốn trở thành người như Chu Nham, nhưng mãi mãi chẳng thể thành.
Cô nghĩ, Chu Nham đối xử tốt với mình có lẽ là vì thói quen dưỡng thành trong mười năm qua, không có nghĩa lý gì cả, dù sao với tính tình của anh, nếu thật sự thích cô thì sao có thể chịu đựng không nói ra chứ?
Vả lại cô và anh không giống nhau, Du Ngưng có thể quay trở lại bất cứ lúc nào. Nếu cô thật sự ở bên cạnh Chu Nham thì chỉ không ngừng rước phiền phức về cho anh mà thôi.
“Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Yến Tinh Nghi giả vờ trêu ghẹo: “Anh sẽ không coi đó là thật đấy chứ?”
“Ừ.” Vẻ mặt của Chu Nham rất trầm ổn.
Biểu cảm ấy của anh nói cho cô biết, anh thực sự coi là vậy.
Yến Tinh Nghi nhất thời không cười nổi: “Đừng đùa.”
“Anh không bao giờ nói đùa với em.”
“Nhưng anh là anh trai của em.”
“Anh họ Chu, em họ Yến.”
Người anh trai không cùng huyết thống, vậy thì tính là anh trai gì chứ?
“Không phải anh bảo chỉ coi em là em gái thôi sao?”
“Anh cũng có thể coi em như…” Anh hơi dừng lại, đưa mắt nhìn theo đường cong duyên dáng của cô rồi chậm rãi cất giọng khàn khàn: “Người con gái của anh.”
Yến Tinh Nghi lập tức nhìn sang chỗ khác để né tránh ánh mắt của anh, nhưng ánh mắt nóng bỏng của đối phương vẫn khiến lỗ tai cô đỏ bừng.
“Em thật sự chỉ tùy tiện nói chơi một chút, sao em có thể yêu đương với anh được? Em xem anh như anh trai, như vậy có khác gì làm xằng bậy không.” Đương nhiên cô cũng biết giảng đạo lý với Chu Nham, đây là chuyện mà mỗi anh hay làm từ trước đến giờ, quả nhiên sau khi sống chung với một người thời gian lâu thì sẽ càng trở nên giống nhau hơn.
Chu Nham bình tĩnh nhìn lỗ tai đỏ ửng của cô, anh híp mắt suy nghĩ một hồi. Bỗng nhiên Chu Nham kéo cô đến gần chân của mình, dù mọi khi Yến Tinh Nghi bình tĩnh và kiên định như thế nào đi nữa thì bây giờ cô vẫn thấy hơi sợ.
Sau một giây, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông đặt lên đùi cô, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Bây giờ mới gọi là xằng bậy.”
Cô muốn di chuyển nhưng không nhúc nhích được, Chu Nham giữ lấy eo Yến Tinh Nghi, cố không làm cho cô đau, động tác rất nhẹ nhàng.
Lòng bàn tay anh đặt trên đùi cô, chạm vào da thịt khiến cơ thể của cô hơi nóng lên, giọng nói cũng vô thức trở nên căng thẳng hơn: “Buông ra.”
“Tinh Nghi.”
“… Sao.”
Chu Nham chậm rãi cúi người, đôi môi ghé sát lỗ tai của cô, giọng nói rất trầm ấm: “Muốn yêu đương với anh trai không?”
Yến Tinh Nghi sững người, trong trí nhớ của cô, Chu Nham đã từng nói kiểu câu như vậy rất nhiều lần.
… “Muốn đi cùng anh trai không?”
… “Muốn về nhà với anh trai không?”
… “Muốn gọi điện cho anh trai không?”
Nhưng đến tận bây giờ cô vẫn không ngờ rằng, có một ngày anh sẽ nói…
“Muốn yêu đương với anh trai không?”
Lồng ngực phập phồng, thật sự không còn cách phản kháng, trong nháy mắt, cô xúc động đến nỗi muốn đồng ý ngay nhưng vẫn cố ép buộc bản thân tỉnh táo lại, cô muốn Chu Nham sống an yên, không muốn liên lụy đến anh cả đời.
“Không được.”
“Lý do.”
“Em vốn không muốn hẹn hò với anh. Chu Nham, em nói thật cho anh biết, dù em có yêu ai cũng sẽ không yêu anh, anh đừng tưởng câu nói đùa của em khi nãy là thật, cứ coi như em đang giỡn đi.”
Lời nói dè bỉu như vậy, anh nhất định sẽ tức giận. Trong lòng cô vừa hổ thẹn vừa khó chịu.
Nhưng cô đã đánh giá thấp sự nhẫn nại của Chu Nham rồi, đúng hơn là, cô đã đánh giá thấp tình cảm của Chu Nham dành cho mình. Trước mặt cô, Chu Nham không hề có nguyên tắc chút nào, vậy nên anh không tức giận, chỉ hỏi: “Ngày đầu tiên yêu nhau, em muốn hẹn hò ở đâu?”
Yến Tinh Nghi:???
“… Anh không tức giận sao?”
“Với em thì không.”
“…”
“Nghĩ nơi hẹn hò đi.”
“Em không đồng ý.”
“Em bảo em muốn yêu đương mà.”
…
“Em chỉ tùy tiện nói thôi.”
“Anh không phải người tùy tiện.”
Yến Tinh Nghi á khẩu không trả lời tiếp được.
Bỗng nhiên Chu Nham ôm lấy cô.
“Anh làm cái gì vậy?”
Anh không trả lời, vòng hai tay ôm lấy cô, thoải mái ôm Yến Tinh Nghi lên lầu rồi đặt cô ngồi xuống giường. Sau đó anh vào phòng quần áo để chọn ra một bộ váy rồi đặt trên giường, xong lại ngồi xuống ghế sô pha.
“Anh bảo muốn dẫn em ra ngoài chơi, thay quần áo đi.”
“Thay bây giờ?”
“Không thì sao…?”
“Nhưng anh đang ở đây.”
Chu Nham nở nụ cười.
Anh hiếm khi cười như vậy, thật ra mỗi lần cười tươi trông anh rất đẹp trai, mày rậm mắt sâu. Chu Nham nhìn cô cứ như nhìn bảo vật trân quý, giọng điệu hơi nghiền ngẫm: “Anh không được ở lại đây sao?”
“Anh cảm thấy sao.”
“Anh thấy có thể ở lại.”
“…”
Hiếm khi Yến Tinh Nghi cảm thấy muốn bật cười như vậy: “Anh muốn nhìn em thay quần áo sao?”
Anh nghiêm túc suy tư vài giây rồi gật đầu.
“…”
Cô xin từ chối nhé.
Yến Tinh Nghi chợt nhận ra Chu Nham cũng có không ít thói hư tật xấu.
“Anh ra ngoài đi.”
Anh không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền lại, ý bảo anh sẽ không nhìn đâu.
Yến Tinh Nghi sững sờ, định đi đến đá anh một cái nhưng bị Chu Nham giữ chân lại.
Anh mở mắt ra, bình tĩnh nhìn người con gái không chút tì vết này, đôi chân thon dài mảnh khảnh, đầu ngón tay anh khẽ gõ trên đó: “Cần anh thay đồ giúp không?”
Yến Tinh Nghi định rút chân ra nhưng không được.
Chu Nham trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm.
Yến Tinh Nghi bỗng cảm thấy lo lắng đến lạ, suy nghĩ hỗn loạn. Chu Nham sợ cô té nên buông tay ra, cuối cùng cô cũng đứng ngay ngắn, cơn giận bùng nổ, cô hung hăng trừng mắt với anh, hậm hực cầm bộ váy lên rồi đi vào phòng áo quần thay đồ.
Chu Nham nhìn bóng lưng của cô, thấp giọng cười.
…
Chu Nham dẫn Yến Tinh Nghi đến một nơi rất bình thường, là một ngôi chùa nằm trên đỉnh núi, xe chỉ chạy được đến chân núi nên cần phải đi bộ lên đó.
Trên núi có rất nhiều nơi để dạo chơi ngắm cảnh, đương nhiên ngôi chùa vẫn là nơi nổi tiếng nhất, người ta nói cầu duyên ở đây rất linh.
Mục đích của Chu Nham khi đến đây rất rõ ràng.
Dương Lâm lái xe đưa bọn họ đi, sau khi xuống xe, Yến Tinh Nghi trông thấy bốn phía xung quanh hoang tàn vắng vẻ, bèn nghi ngờ nhìn Chu Nham: “Tới đây làm gì?”
Yến Tinh Nghi không đến, anh bèn đi sang, thật ra anh cũng đã quen việc chủ động.
Chu Nham muốn nắm tay cô nhưng cô lại không cho: “Chúng ta làm vậy không thích hợp đâu, anh trai.”
Cố ý gọi anh là anh trai, cô đang muốn nhắc nhở anh về quan hệ của bọn họ.
Chu Nham nhìn cô một hồi, không miễn cưỡng nữa.
“Đi thôi.”
Anh đưa mắt nhìn giày cao gót của cô, im lặng không nói gì, đi về phía trước để dẫn đường cho cô, Yến Tinh Nghi vẫn duy trì khoảng cách ở sau lưng anh.
Thi thoảng Chu Nham lại liếc nhìn dưới chân cô vì không muốn cô bị té ngã.
Leo núi khoảng mười phút, Yến Tinh Nghi dần dần kiệt sức.
Dẫu sao cô cũng là con gái lớn của gia đình giàu có, đi đâu cũng có xe sang đưa đón, ít khi được đi bộ xa như vậy, mang giày cao gót leo núi càng không có.
Chu Nham chầm chậm đi đến: “Mệt rồi sao?”
“Ừ.” Cô có thói quen nói hết mọi thứ cho Chu Nham biết mỗi khi bị tủi thân, cô không nhận ra, giọng nói của mình vô thức trở nên yếu ớt hơn nhiều.
Đương nhiên Chu Nham nhận ra điều này, khóe môi hơi cong lên, anh nắm lấy tay cô rồi đặt lên vai mình, hơi ngồi chồm hổm xuống để cõng cô.
Yến Tinh Nghi không nhiều lời từ chối, lập tức ôm lấy anh, thoải mái tựa vào lưng của Chu Nham.
Chu Nham yên lặng đi về phía trước, tốc độ rất ổn định, dường như không biết mệt mỏi là gì.
Lúc leo đến chỗ cao, Yến Tinh Nghi đưa mắt nhìn sang, mây giăng sương mùa, đám mây ở chân trời như lửa đốt, vẽ nên bức tranh tráng lệ có một không hai, bọn họ cứ như đang lơ lửng trên mình, muốn cuốn bay theo làn gió.
“…” Sao lúc trước cô không biết chuyện Chu Nham mê tín nhỉ?
Anh cõng cô tiếp tục đi.
Cuối cùng Yến Tinh Nghi cũng cảm thấy hơi đau lòng cho anh: “Thả em xuống đi.”
Chu Nham không nói chuyện, chỉ bình ổn bước đi.
Sở dĩ trước khi đi anh đã nhìn thấy cô mang giày cao gót nhưng không nhắc nhở, đương nhiên là vì khoảnh khắc hiện tại đây.
Tương truyền khi đến núi Trảm Kiều cầu duyên, thành tâm thì linh, anh cõng cô như vậy, đi lên từng bước một, quỳ gối trước mặt Bồ Tát Phật Tổ, vậy thì bọn họ sẽ thành toàn cho anh chứ nhỉ?
“Anh trai, anh không thấy mệt sao?”
“Không sao.”
“Hông của anh tốt vậy à?”
Bước chân của Chu Nham chậm lại, Yến Tinh Nghi lập tức nhận ra mình đang nói sang cái gì, vẻ mặt hơi gượng gạo.
Sau mấy giây lúng túng, Chu Nham tiếp tục đi về phía trước, lúc Yến Tinh Nghi đang cho rằng anh sẽ không còn tỏ thái độ gì nữa thì giọng nói khe khẽ của anh vang lên: “Nếu em muốn thì đêm nay anh có thể cho em biết.”
Yến Tinh Nghi nhanh chóng hiểu được ý của Chu Nham, vẻ mặt vốn đã ngượng ngùng, giờ đây lại càng đỏ bừng hơn.
Tuy thời niên thiếu cô từng thích một người, nhưng chẳng bao giờ để ý đến chuyện nam nữ. Chu Nham bảo vệ cô, trước giờ luôn giữ khoảng cách nhất định với cô. Chưa kể cô từng coi anh như người thân cận nhất của mình mà quên mất chuyện anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý của đàn ông.
Yến Tinh Nghi lựa chọn giả ngây trước câu nói của anh, đương nhiên, cái “Đêm nay” đó cũng không có khả năng tồn tại.
Trong bầu không khí yên tĩnh lạ kỳ, Chu Nham cõng cô lên đến đỉnh núi. Sau khi xuống, cô thấy trên trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, bèn lấy khăn ướt trong túi xách ra cho anh.
Chu Nham không nhận lấy, chỉ đứng nhìn cô.
Yến Tinh Nghi hiểu ý của anh, cô lấy khăn ướt ra, nhón chân lau cho anh, vậy nên khoảng cách được kéo lại rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Hơi thở phà vào mặt hơi nóng một chút, rất nóng bỏng khiến lông mi cô chớp chớp liên tục.
Chu Nham ra sức cúi người xuống, Yến Tinh Nghi không thể không lùi lại, nhưng bàn tay của anh ở phía sau lại ngăn cô lại, chặn đường lui của cô. Yến Tinh Nghi chỉ có thể áp sát vào ngực anh.
Chu Nham vẫn không thèm để ý, anh sửa lại mấy sợi tóc rơi xuống bên tai rồi thấp giọng nói: “Có chuyện muốn làm.”
“Cái gì?”
Anh nhìn Yến Tinh Nghi, bất ngờ hôn lên tai cô: “Hôn em.”
Giọng nói trầm ấm cùng nụ hôn lướt qua như cơn gió mát khiến trái tim Yến Tinh Nghi đập nhanh liên hồi.
Anh nhanh chóng đứng thẳng người, nắm tay cô đi về phía trước.
Đỉnh núi không hoang vắng giống phía dưới chân núi, nơi này rất náo nhiệt, ngôi chùa cao vút trong trời mấy, trông hệt như hoàng cung. Xung quanh có rất nhiều khu kiến trúc na ná nhau, cách đó vài trăm mét có rất nhiều cửa tiệm, người đi đường vừa dạo chơi vừa nghỉ ngơi, thời gian của mọi người như chậm lại, bao gồm cả Yến Tinh Nghi.
Cô nhìn Chu Nham đang nắm tay mình, nhìn bóng lưng vững chãi của anh, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cô bỗng nhiên rút tay về.
Chu Nham quay đầu nhìn cô, Yến Tinh Nghi bình tĩnh nói: “Đừng như vậy.”
“Sao thế?”
“Chúng ta không phải người yêu.”
“Em muốn yêu đương, anh đồng ý, vậy nên.” Anh đến bên cạnh cô, giọng nói ngày một trầm, muốn cho cô nghe rõ từng chữ một: “Chúng ta là.”
“Em không đồng ý.”
“Tinh Nghi, anh không dạy em việc nói không giữ lời.”
“Nhưng anh không cảm thấy như thế rất kỳ lạ sao? Em chỉ xem anh là anh trai.”
Ánh mắt của Chu Nham hơi trầm xuống, đôi môi nhếch lên, thật ra không cần cô nhắc nhở, anh luôn biết sự thật này.
Chu Nham hiểu rõ việc cô nói muốn yêu đương với anh chỉ là đùa giỡn hơn bất kỳ ai hết, đây không phải lần đầu tiên cô đùa giỡn với anh, nhưng anh vẫn đồng ý. Đơn phương muốn trở nên gần gũi với cô hơn, điều này quả thật nực cười, không giống chuyện anh hay làm, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô là Yến Tinh Nghi, là cô gái anh trân quý nhất đời này.
“Được.”
Bỗng nhiên, anh lãnh đạm nói một từ như vậy.
Yến Tinh Nghi hơi mơ hồ: “Có ý gì vậy?”
“Làm anh trai của em.” Nếu yêu anh khiến cô khó chịu như thế thì anh sẽ không miễn cưỡng cô, mặc dù anh rất muốn có được cô nhưng anh không muốn làm cô buồn lòng.
Yến Tinh Nghi ngẩn người, mãi đến khi Chu Nham đã đi xa mấy bước, cô mới lờ thờ đi theo sau.
Tiếng người xung quanh nói chuyện truyền đến, làm rối loạn dòng suy nghĩ của cô.
“Nghe bảo nơi này cầu duyên rất linh.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên! Mình xem bài đăng trên mạng rồi, gần như 90% các cặp tình nhân tu thành chính quả đã đến đây, chỗ này là thánh địa tình yêu đó nha!”
“Thần kỳ thế sao?”
“Đúng vậy, nếu chúng ta thành tâm thì sẽ thành thật, thấy thang đá dưới chân núi không? Nghe nói cặp nào càng quan tâm giúp đỡ nhau thì sau này càng mặn nồng, lúc trước mình lên đây với bạn trai, đi được nửa đường thì muốn từ bỏ nhưng anh ấy đã cổ vũ mình, nắm tay mình đi lên tiếp!”
“Nếu từ bỏ thì sao?”
“Thì mất linh thôi.”
“Vậy nên nếu đã đến đây rồi thì đều là người có duyên với nhau cả.”
Người có duyên…
Yến Tinh Nghi nhìn sang Chu Nham, anh đi vào đại điện, lấy ba nén nhang rồi quỳ gối trên nệm.
Yến Tinh Nghi đứng ngoài cửa, cô kinh ngạc vì hình ảnh trước mắt mình. Một Chu Nham nắm trong tay vô số cổ phiếu cũng như quyền sanh sát trong giới kinh doanh, thế mà anh lại quỳ gối bái Bồ Tát như vậy.
Cô nhớ rõ anh bảo không tin những thứ này, chẳng lẽ anh thật sự muốn cầu duyên sao? Nhưng anh muốn nhân duyên gì mà không có được chứ, còn phải cầu xin thần thánh nữa sao?
Sau khi bái lạy xong, Chu Nham đi ra ngoài hỏi cô: “Đi dạo một chút không?”
Anh không còn chủ động muốn nắm tay cô như khi nãy nữa, thậm chí còn duy trì khoảng cách.
Yến Tinh Nghi lắc đầu, nhớ tới mấy người khi nãy, cô bèn hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
Cô đã hỏi cái này hai lần, có lẽ vì cùng một câu hỏi nên Chu Nham nhìn cô một chút, sau đó trả lời y hệt như khi nãy.
“Cầu thần bái Phật.”
“Cầu cái gì?”
Chu Nham không tính trả lời câu hỏi này, anh đi đến nơi đông người, vốn tưởng rằng Yến Tinh Nghi sẽ đi cùng nhưng cô lại đứng yên bất động tại chỗ.
Anh quay đầu, Yến Tinh Nghi vẫn đang nhìn, cô muốn một câu trả lời từ anh.
Yến Tinh Nghi ít nhiều cũng đoán ra được một chút, nhưng vẫn không tin nổi, vậy nên cô muốn chính tai nghe thấy anh nói.
Chu Nham thấy cô cố chấp như vậy nên đành thỏa hiệp, rủ mắt nói: “Em muốn nghe cái gì?”
“Nói cho em biết lý do anh đến đây.”
“Dẫn em đi giải sầu.”
“Trừ cái đó ra thì sao?”
“Không còn.”
“Thật sự không còn?”
“Ừ.”
Do cô suy nghĩ nhiều rồi sao?
Cũng đúng, sao cô có thể nghĩ đến chuyện Chu Nham dẫn mình đến đây để cầu duyên với cô được chứ. Sao cô lại cảm thấy anh cố tình không nói rằng đường đi lên núi quanh co để có cơ hội cõng cô, sao cô lại cảm thấy lúc anh quỳ tại nơi đó, cái tên trong lòng anh lại là cô được chứ.
Nực cười.
Sao có thể.
Người này không phải ai khác, mà là Chu Nham.
Người mà anh mong ước nên là một cô gái chân thành nào đó, chứ không phải là thứ phiền phức như cô.
Chu Nham nhìn vẻ bình thản trên mặt cô, đôi mắt ảm đạm trở lại. Xem ra biết được chuyện anh không thích cô khiến cô cảm thấy rất vui vẻ thì phải.
“Qua bên kia nhìn xem muốn mua cái gì không.” Chu Nham tạm gác lại tâm tình của mình, thản nhiên nói.
Cửa tiệm gần đó rất náo nhiệt, buôn bán đắt khách, có lẽ là do lời đồn về sự linh thiêng của ngôi chùa này. Yến Tinh Nghi bị người qua đường chen lấn hai lần, Chu Nham nghiêng người sang, đưa tay ôm hờ cô.
Anh không nói gì, ánh mắt lạnh lùng dọa người, hai người đang chen lấn Yến Tinh Nghi tự động cách xa một chút. Những người khác thấy cô có người hộ tống bên cạnh nên cũng thận trọng giữ khoảng cách với cô.
Yến Tinh Nghi nhỏ giọng nói cảm ơn, Chu Nham trả lời như không có gì: “Bây giờ biết khách khí với anh rồi sao?”
Yến Tinh Nghi khẽ cười: “Cũng phải, anh là anh trai của anh, không cần khách khí với anh.”
Chu Nham nhíu mày lại, bỗng nhiên anh thấy hơi chán ghét tiếng gọi anh trai này, cô cứ như đang nhắc nhở anh, chuyện giữa bọn họ là không thể nào.
“Qua bên kia xem đi.” Giọng nói của Yến Tinh Nghi vang lên, Chu Nham đưa mắt nhìn sang. Cô đi vào một cửa tiệm, nhìn trúng cái túi gấm màu đỏ và cái biển nhỏ, ông chủ lập tức nhiệt tình giới thiệu: “Món đồ này của nhà chúng tôi rất linh nghiệm, chỉ cần viết tên người trong lòng của cô vào đây rồi đặt trong túi gấm này, sau đó treo lên cây bồ đề, nhất định hai người sẽ hạnh phúc dài lâu.”
Yến Tinh Nghi nói: “Tôi không có người trong lòng.”
Ông chủ nhìn sang Chu Nham, Yến Tinh Nghi hờ hững nói: “Đó là anh trai của tôi.”
Ông chủ hơi lúng túng gật đầu.
Còn ánh mắt của Chu Nham vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn sang mặt cô.
Yến Tinh Nghi không nán lại lâu, Chu Nham không gần không xa đi theo sau cô.
Tính cô không thích náo nhiệt, cảm thấy chán rất nhanh. Chu Nham tìm được một homestay thích hợp để cô ở lại nghỉ ngơi, sau khi ăn tối xong, anh rời đi ngay.
Đương nhiên Yến Tinh Nghi nhận ra sự lãnh đạm của anh, có lẽ bắt đầu từ lúc cô yêu cầu anh giữ khoảng cách với mình.
Cô vốn mắc chứng khó ngủ, hơn nửa đêm vẫn còn tỉnh táo, cô gửi tin nhắn cho anh. Nay Chu Nham không trở về, cô bèn đi thẳng qua tìm anh, nhưng gõ cửa một hồi lâu vẫn không có người đi ra.
Chẳng lẽ anh không ở trong phòng sao?
Yến Tinh Nghi ra ngoài tìm, sau khi tìm một vòng, cô nhìn thấy bóng dáng của Chu Nham dưới gốc cây bồ đề. Anh đang cột vật gì đó vào trên cây, sau khi cột thật chặt, một lúc lâu sau anh mới rời khỏi.
Yến Tinh Nghi chờ anh rời đi mới tiến đến xem thử, đó là một cái túi gấm, lúc ban ngày cô đã thấy nó trong một cửa tiệm nhưng không mua, sao anh lại mua về rồi?
Ông chủ nói đây là bảng tên, dùng để viết ra tên người trong lòng để cầu phúc cầu duyên. Đã khuya rồi nhưng Chu Nham vẫn không ngủ là vì làm chuyện này sao, là vì anh đã có người trong lòng? Lẽ nào hôm nay anh dẫn cô đến đây, cũng là vì người anh thầm thương kia? Thắp hương bái Phật cũng là vì người đó?
Yến Tinh Nghi thật sự rất tò mò, không biết người Chu Nham yêu là ai. Dù chưa được phép nhưng cô lại tự ý gỡ túi gấm xuống rồi mở ra, lấy cái bảng tên trong đó rồi đưa về phía đèn đường, những chữ trên đó rõ ràng là…