Yến Tinh Nghi rủ mắt cười cười, cô nắm lấy tay rồi đan chặt, dịu dàng nhìn sang: “Bây giờ em đang ở trong tay anh.”
Chu Nham chậm rãi nắm chặt ngón tay cô: “Ừ.”
Dòng xe kẹt cứng cuối cùng cũng tản bớt, xe chạy về phía ánh sáng mờ mờ phương xa. Dương Lâm chạy với tốc độ nhanh nhất và an toàn nhất để đưa bọn họ đến cục dân chính, Chu Nham nắm tay Yến Tinh Nghi đi vào.
Hôm nay lượng người kết hôn không nhiều, hai người họ xếp hàng chưa bao lâu đã đến phiên. Chu Nham bảo Dương Lâm qua đây, anh ấy nhanh chóng đưa đồ đạc sang.
Chu Nham lấy khăn voan màu trắng ra cho cô mang, Yến Tinh Nghi hơi kinh ngạc: “Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?”
Chu Nham liếc nhìn chiếc quần màu trắng trên người cô, có lẽ sẽ hợp tông màu. Ngày hôm nay cô cố ý chọn màu này, thật sự rất ăn ý.
“Tối hôm qua.”
Tối hôm qua anh không ngủ được nên đã ra ngoài chuẩn bị ít đồ cần dùng cho hôm nay.
Chu Nham lại ra hiệu cho Dương Lâm, anh ấy lấy bó hoa ra rồi đưa sang. Chu Nham nắm chặt tay của Yến Tinh Nghi, nhìn cô rồi thấp giọng nói: “Em muốn tạm hoãn hôn lễ, anh có thể đồng ý nhưng hôm nay đi lĩnh chứng, em phải nghe lời anh.”
Yến Tinh Nghi cười khoác tay anh: “Em không nghe lời anh lúc nào chứ.”
Chu Nham nhíu mày, anh và cô nắm tay đi vào, mỗi một bước đi đều trang nghiêm và linh thiêng, điều này khiến Yến Tinh Nghi có cảm tưởng như bọn họ đang cử hành hôn lễ ở lễ đường.
Người đàn ông bên cạnh là Chu Nham, người đã cùng cô trải qua tuổi trẻ thanh xuân đến tận bây giờ. Anh chứng kiến tất cả những lúc cô chật vật khó khăn, cũng nhìn thấy cảnh tượng cô đứng trên đỉnh núi cao chỉ thuộc về mình. Bây giờ tại đây, người đàn ông vừa kéo cô ra khỏi vực sâu sẽ trở thành chồng của mình. Yến Tinh Nghi vui vẻ cong môi, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Thật may mắn.
May vì người đó là anh.
Sau khi hoàn thành hết tất cả các thủ tục, khoảnh khắc hai người nhận lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn đó, tâm trạng hồi hộp của Chu Nham dần bình ổn trở lại.
Yến Tinh Nghi tò mò muốn xem nhưng Chu Nham không cho, tâm trạng của anh đang rất tốt, khóe môi khẽ cong lên, tịch thu giấy hôn thú: “Anh bảo quản.”
Cô gái này thích phát cáu, nếu đưa cho cô thì không gì có thể đảm bảo rằng lúc tức giận cô có xé hỏng giấy hôn thú hay không.
Yến Tinh Nghi tỏ vẻ không vui, nhưng không cách nào giấu được ý cười nơi đáy mắt, kết hôn cùng anh khiến cô rất vui vẻ.
Chu Nham nắm tay cô: “Về nhà.”
Yến Tinh Nghi sững người đôi chút.
Chu Nham nói sẽ cho cô một mái nhà, bây giờ, anh thật sự làm được rồi.
Lúc cô đang sững sờ, Chu Nham ôm cô đi ra ngoài rồi bế lên xe, bảo Dương Lâm lái xe về nhà.
Yến Tinh Nghi dựa vào: “Anh trai, giúp em cởi khăn voan một chút.”
Chu Nham nhìn cô: “Gọi cái gì?”
“…”
Yến Tinh Nghi trầm mặc một hồi lâu.
Hai chữ đó, cô thật sự không gọi được.
Chu Nham cũng không thúc giục.
Yến Tinh Nghi ra sức nói ngập ngừng, cũng không biết là do hồi hộp hay xấu hổ, cuối cùng cô vùi mặt vào trong ngực anh, đương nhiên vẫn chưa gọi được. Chu Nham cong môi, không trách cô, chỉ cất lời nói cho cô nghe: “Rồi anh cũng sẽ có cách thôi.”
Yến Tinh Nghi ôm chặt eo anh: “Cởi khăn voan trên đầu cho em đi.”
Chu Nham không nhúc nhích mà lấy nhẫn cưới ra, một viên kim cương bảo thạch lẳng lặng nằm bên trong chiếc hộp nhung tơ màu đen.
Yến Tinh Nghi từng nhìn thấy không ít món đồ tốt, nhưng ngoại trừ vẻ hoa lệ bên ngoài này, còn có một sức hấp dẫn khó tả thành lời nữa, nó mị hoặc cô cứ như sinh ra đã thuộc về cô vậy.
Yến Tinh Nghi ngẩn ra, cô đã từng nghe qua cái tên này, viên đá quý này còn có một truyền thuyết thần bí, có người bảo từng có hai vị thần yêu nhau đã biến thành linh hồn, nơi sinh ra lúc đầu là một trang viên hoa hồng, khi viên đá quý biến mất, cả vườn hoa cũng héo tàn theo. Mà vẻ đẹp của viên đá quý thì kinh diễm hệt như đóa hoa hồng.
Từ xưa đến nay, những món đồ có câu chuyện riêng của mình luôn đắt giá, hẹn ước lãng mạn luôn là thứ độc nhất vô nhị trên thế giới hiện nay về phương diện công phu cũng như độ tinh khiết. Bởi vì quá đắt nên ngay cả những nhân vật nổi tiếng nhà giàu không thiếu tiền muốn mua nó cũng phải cân nhắc, nhưng Chu Nham lại chịu bỏ tiền ra mua để làm nhẫn kết hôn cho cô.
“Em vừa mới tính toán sơ qua, chiếc nhẫn này có giá trên trời.”
Chu Nham bình tĩnh nhìn: “Thì sao?”
“Quá đắt, không phù hợp làm nhẫn cưới đâu, nên cất nó đi thì hơn.”
Chu Nham rủ mắt, đưa nhẫn về lại chỗ cô: “Thứ duy nhất anh cất giữ..” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm: “Chỉ có Yến Tinh Nghi em.”
Yến Tinh Nghi muốn tránh né ánh mắt của anh nhưng bị Chu Nham giữ cằm quay mặt lại: “Bây giờ bắt đầu, không được phép trốn.”
“Anh lại quản em.”
“Anh không thể sao?”
“Anh không còn là anh trai của em nữa rồi.”
Trong mắt Chu Nham thoáng lên tia vui vẻ, thật may mắn, cô không còn xem anh là “Anh trai” của mình nữa.
“Vậy là?”
Yến Tinh Nghi hơi xấu hổ cúi đầu.
“… Chồng.”
Bên trong xe bỗng nhiên yên tĩnh lại, Yến Tinh Nghi ngẩn người, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh. Chu Nham chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên nói với Dương Lâm: “Lái nhanh một chút.”
Cùng là đàn ông, đương nhiên Dương Lâm hiểu tâm trạng của Chu tổng lúc này, chỉ có Yến Tinh Nghi là tỏ vẻ hơi nghi hoặc đôi chút.
Chu Nham lại hỏi cô: “Đói không?”
Trọng tâm câu chuyện thay đổi hơi nhanh, Yến Tinh Nghi ngây người lắc đầu.
Chu Nham cười nhạt: “Tốt.”
Tốt?
Tốt cái gì?
Nhưng sau khi về đến nhà, cuối cùng cô cũng hiểu rõ chữ “Tốt” đó tốt chỗ nào.
Gần như chỉ trong nháy mắt khi vừa đẩy cửa vào nhà, Chu Nham đã ép người vào tường rồi gấp gáp hôn lấy cô. Lúc Yến Tinh Nghi sắp đứng không vững, anh mới ôm cô lên lầu.
Yến Tinh Nghi nhận ra bài trí trong phòng đã thay đổi, xung quanh trang trí bằng hoa hồng, trên bàn có chai rượu sâm panh, chiếc giường biến thành màu đỏ tươi vui. Chu Nham đặt Yến Tinh Nghi lên giường, không có cô chút thời giờ nào, gấp gáp hôn cô không ngừng.
Sau đó cô hiểu ra vì sao Chu Nham hỏi mình có đói bụng không, bởi vì đây có lẽ sẽ là chiến dịch dài không hồi kết. Thời kỳ cô nhảy múa mệt nhất cũng không kiệt sức bằng một đêm đó.
Yến Tinh Nghi mơ màng ngủ một ngày, khoảnh khắc Chu Nham ở bên cạnh nhìn chằm chằm khiến cô thấy hơi lo lắng.
Anh cười: “Sợ vậy sao?”
Yến Tinh Nghi mệt mỏi đáp lại: “Sao lại không sợ được?”
Tròn một ngày một đêm, cô đã lĩnh ngộ được người đàn ông bị cấm dục đến cái tuổi này đáng sợ ra sao.
Vẻ mặt sợ sệt và tủi thân của cô khiến Chu Nham bật cười, anh ôm cô vào lòng rồi dỗ dành: “Muốn bồi thường gì đây?”
“Ngủ.”
“Anh ngủ với em.”
“Anh không đến công ty sao?”
“Nghỉ phép kết hôn.”
Yến Tinh Nghi cười cười, sà vào trong ngực anh rồi nhắm mắt lại.
Ánh mắt của Chu Nham rất nhu hòa, xoa xoa cái eo đau nhức cho cô. Cô gái trong ngực bỗng nhiên ngẩng đầu: “Chuyện gì xảy ra với phòng ngủ vậy?”
“Đêm đó không ngủ được nên anh mua hết, Dương Lâm sắp xếp người sang bài trí, sao vậy, không thích à?” Anh nhíu mày, Yến Tinh Nghi cảm thấy có lẽ anh đã thầm nghĩ trong lòng nên phạt Dương Lâm thế nào rồi đây.
Cô hơi buồn cười, đáp: “Thích.”
Lúc này Chu Nham mới giãn lông mày ra.
Nhưng khi nghĩ đến một việc, anh lập tức nhíu chặt mày lại. Yến Tinh Nghi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, lập tức hỏi: “Sao vậy?”
“Đói không?” Bàn tay của anh áp lên cái bụng nhỏ của cô.
Đương nhiên Yến Tinh Nghi vừa mệt vừa đói, Chu Nham tự trách mình, sắc mặt trầm lại. Anh để cô nằm xuống, mặc quần áo vào rồi rời giường nấu ăn cho cô. Lúc mặc quần áo, Yến Tinh Nghi phát hiện trên lưng anh có rất nhiều dấu móng tay cào của cô.
“Đau không?”
Chu Nham biết rõ cô đang hỏi cái gì, đưa mắt nhìn sang: “Câu này, có lẽ anh nên hỏi em mới đúng.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Sở dĩ anh không hỏi, là vì cảm thấy đã biết rõ mà còn hỏi thì rất kỳ.”
Anh cúi người hôn cô: “Nhưng đừng sợ, cả đời này, anh chỉ để em đau lần này thôi.”
Yến Tinh Nghi không tin nổi: “Lúc sinh con thì sao?”
Chu Nham quay lưng, lãnh đạm nói: “Chúng ta không sinh.”
Yến Tinh Nghi sửng sốt, cô không cho rằng Chu Nham đang nói đùa, giống như anh đã từng nói, anh chưa bao giờ nói dối cô, cũng chưa bao giờ lừa gạt cô. Anh nói không sinh thì sẽ không để cô sinh.
Nhưng sao lại vậy chứ? Vẻn vẹn không muốn để cho cô sinh?
Yến Tinh Nghi bỗng thấy hơi mất ngủ, sau khi Chu Nham rời đi không lâu, cô cũng mặc quần áo rồi rời giường. Chu Nham ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng người đi ra, nhìn thấy cô gái sắc mặt trắng bệch đang đứng trong phòng khách, bèn lạnh mặt ôm cô lên ghế sô pha: “Sao lại xuống rồi?”
“Vừa nãy anh nói không sinh con là có ý gì?”
“Em biết anh có ý gì mà.”
“Anh thật sự không muốn có con?”
“Anh chỉ muốn có em.”
“Nhưng sau này chúng ta sẽ già đi, anh không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Chu Nham rất thích việc cô nhắc đến chuyện tương lai, nhẹ nhàng cong môi lên: “Tinh Nghi, sinh con rất khổ, anh sẽ không để em phải chịu đau.”
Yến Tinh Nghi hơi ngây người, trên thế giới này, không có người phụ nữ nào không muốn sinh con, đương nhiên Yến Tinh Nghi cũng không. Cô là một vũ công, vì sự nghiệp của mình, đương nhiên cô sẽ không sinh con quá sớm, nhưng sau khi ở bên Chu Nham, cô có nghĩ qua chuyện này, nhưng không ngờ anh vốn không định để cô sinh con.
Không phải mọi đàn ông đều muốn phụ nữ sinh con cho mình sao?
“Anh không thích trẻ em sao?”
“Không thể nói là thích, cũng chưa đến mức chán ghét.”
“Nhà họ Chu sẽ không đồng ý.”
Anh lười biếng cười: “Nhà họ Chu, bây giờ anh làm chủ.”
Nhưng nghĩ đến chuyện trong tương lai cô muốn có một đứa con, Chu Nham dịu dàng nói: “Nếu sau này em muốn có con thì anh với em cùng đến trại mồ côi nhận một đứa bé có duyên về.”
Cô không ngờ anh sẽ nói điều này nên hơi ngây ra, vô thức hỏi: “Anh không sợ đứa bé đó sẽ chiếm hết tài sản của anh sao?”
“Tất cả tài sản của anh đều đứng tên em.”
“Anh không để lại chút gì cho nó à.”
“Làm con của Chu Nham anh không có nghĩa là ngồi mát ăn bát vàng, muốn cái gì thì tự mình làm ra cái đó.”
Anh nhìn cô, giọng nói bỗng thay đổi, anh cất giọng trầm thấp: “Nhưng làm vợ của Chu Nham anh, chỉ có thể ngồi mát ăn bát vàng.”
Anh thiên vị bất công quá đáng rồi, Yến Tinh Nghi nở nụ cười, trong lòng ngập tràn ngọt ngào.
Điện thoại di động chợt “Reng” lên một tiếng, cắt ngang bầu không khí tốt đẹp của cả hai.
Yến Tinh Nghi nhìn dãy số lạ kia, nụ cười trên môi cứng đờ lại, trong khoảng thời gian này Du Ngưng luôn đổi số để liên lạc với cô. Dãy số lạ này, có lẽ chính là Du Ngưng.
Mở giao diện tin nhắn ra, quả nhiên là tin nhắn chất vấn Yến Tinh Nghi: “Ở cùng Chu Nham thế nào?”
Chu Nham lấy điện thoại của cô, Yến Tinh Nghi nóng vội muốn cướp lại nhưng không ngờ anh nhắn lại ba chữ.
[Chia tay rồi.]
Yến Tinh Nghi sửng sốt, cô cho rằng Chu Nham sẽ nói cho Du Ngưng biết chuyện bọn họ đã kết hôn.
Chu Nham đặt điện thoại xuống: “Không tin anh vậy sao?”
Yến Tinh Nghi hơi xấu hổ: “… Không phải.”
“Em muốn diễn kịch cùng bà ta thì anh chiều theo. Từ giờ trở đi, trước mặt người ngoài, em chỉ cần ra vẻ chán ghét anh, anh sẽ phối hợp với em.”
“Anh phối hợp thế nào?”
Anh giả bộ suy tư rồi cong khóe môi lên: “Giả vờ tan nát cõi lòng.”
Yến Tinh Nghi có chút bận tâm.
Chu Nham hỏi: “Làm sao?”
“Em sợ sẽ bị lộ chân tướng.”
Chu Nham nhíu mày, chờ cô nói xong.
Yến Tinh Nghi nhụt chí cúi đầu: “Em thích anh như vậy, giả vờ không giống thì sao đây?”
Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Một hồi lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời của anh.
Bầu không khí rất đỗi kỳ lạ.
Yến Tinh Nghi cảm thấy hơi lạ, cô ngẩng đầu, Chu Nham đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt nóng rực, trong mắt cuồn cuộn những dòng cảm xúc mà cô không hiểu nổi, giọng nói của anh cũng nghẹn lại: “Em nói cái gì?”