Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 6: Nước Khoáng



Tống Dịch và Triệu Tấn Bác rửa mặt xong về phòng học vừa ngồi xuống tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên.
Triệu Tấn Bác để bóng rổ cạnh chân bàn, cầm lấy bút bi, lưng dựa vào ghế dựa thân thể to lớn áp về phía sau, ngồi giống các bạn học sinh trong lớp, Tống Dịch hô một tiếng “Đứng dậy” cả lớp đứng lên.
Đồng thanh “Chúng em chào thầy ạ” Qua lúc sau, ngồi xuống bắt đầu học tiết thứ ba —— tiết vật lý.
Đường Tư Tư ngồi nghe rất nghiêm túc, Mạ ngồi bên cạnh còn nghiêm hơn.
Thầy giáo dạy vật lý tên là Lục Tu các học sinh đều công nhận thầy giáo này đẹp trai nhất trường, tuổi trẻ, giảng bài phong cách nhẹ nhàng, các học sinh rất thích, cho nên phần lớn các học sinh đều mong muốn thầy vật lý dạy lớp mình.
Nếu là chủ nhiệm lớp đương nhiên càng tốt, nhưng lấy lịch dạy học của thầy ấy, hiện tại chưa được làm chủ nhiệm.
Buổi sáng học xong bốn tiết đi nhà ăn ăn cơm, đều là việc mọi người quen thuộc.
Tan học, Đường Tư Tư đi cùng Mạ tới khu dạy học phía đông, chờ Nguyễn Nhuyễn từ khu đối diện đi tới, ba người cùng đi nhà ăn.
Mạ trọ ở trường bình thường luôn ăn ở trường học, Đường Tư Tư bởi vì ba mẹ đều đi làm, về nhà không ai nấu cơm cho nên mới tới căn tin trường học ăn cơm, còn Nguyễn Nhuyễn bởi vì nhà quá xa, một ngày ba bữa không có phương tiện về nhà nên cũng lựa chọn ở lại trường học.
Những học sinh ngoại trú khác, rất nhiều người vẫn về nhà ăn cơm và nghỉ trưa.
Đường Tư Tư và Mạ, Nguyễn Nhuyễn đi cùng nhau, thỉnh thoảng sẽ hấp dẫn ánh mắt của một số nam sinh nữ sinh đi ngang qua.
Người quay đầu lại đương nhiên không phải nhìn Đường Tư Tư và Mạ, mà là nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Trong lòng Đường Tư Tư, Nguyễn Nhuyễn chính là nữ sinh đặc biệt xinh đẹp, chẳng qua tính cách không thích nổi bật, vì thế cảm giác tồn tại ở trong trường học không lớn lắm, nhưng vẫn có rất nhiều người nhận ra cô ấy.
Đường Tư Tư và Mạ đã thành thói quen, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
Bản thân Nguyễn Nhuyễn đối với chuyện này cũng không mẫn cảm, cô tính cách bảo thủ luôn luôn ngoan ngoãn sẽ không bởi vì loại chuyện này mà bành trướng hoặc là đắc chí.
Cô ấy đi bên cạnh Đường Tư Tư nói một ít chuyện nhàm chán về lớp học của mình.
Thời điểm nói chuyện có hai nữ sinh từ bên cạnh đi qua, hai nữ sinh đó thu hút rất nhiều ánh mắt, bởi vì khuôn mặt đẹp, ăn mặc cũng tinh xảo.
Ở trường cấp ba bình thường, loại nữ sinh hấp dẫn như vậy, tỉ lệ người quay đầu vô cùng cao.
Loại người bề ngoài có mị lực ngoài việc có điều kiện, trang phục cũng có ảnh hưởng lớn.
Ba người Đường Tư Tư cũng giống như những người khác, đưa mắt nhìn qua.
Trong đó một người chính là Cố Vân Như, một người khác đi bên cạnh, trong lúc nhất thời Đường Tư Tư không nghĩ ra đó là ai. Nhưng đi cùng Cố Vân Như, khẳng định là khoa văn, cô nhỏ giọng hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Người bên cạnh Cố Vân Như là ai?”
“À.” Giọng nói của Nguyễn Nhuyễn mềm mềm mại mại, “Tưởng Tinh Đồng, lớp 203, ở cách vách lớp chúng tớ.”
Cái tên Tưởng Tinh Đồng và gương mặt kia còn làm Đường Tư Tư cảm thấy quen thuộc, hình như năm lớp mười cô đã nghe qua cái tên này. Nhưng lúc đó không chú ý tới, vậy nên không để tên Tưởng Tinh Đồng này trong lòng.
Có điều hiện tại vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô nhíu mi tâm nỗ lực nhớ lại, đột nhiên nhớ ra, ngày hôm qua ở cây sồi xanh nữ sinh trên đường ngăn Tống Dịch lại tặng chocolate, ăn mặc như công chúa chính là Tưởng Tinh Đồng.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng nhỏ giọng hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Có phải cô ta thích Tống Dịch không?”
Cái này rất có khả năng, nhưng Nguyễn Nhuyễn không thích nhiều chuyện, lắc đầu, “Tớ không biết, tớ chỉ biết có rất nhiều người thích Tưởng Tinh Đồng.”
Việc này tựa như rất nhiều nữ sinh trong trường học thích Tống Dịch, tất cả mọi người đều biết.
Đường Tư Tư chỉ thuận miệng hỏi, thật chất trong lòng đã rõ ràng, không thích thì tặng kẹo xin số Q.Q để làm gì?
Hiện tại trong lòng Đường Tư Tư đang nghĩ, loại nữ sinh như Tưởng Tinh Đồng còn bị Tống Dịch từ chối, người này trời sinh thật sự không thích tiếp xúc với con gái ư?
Thầy giáo có nói tuổi dậy thì của thiếu nam thiếu nữ, không có xúc động, không có thích một người thì chắc là không bình thường, loại chuyện này mọi người đều muốn xác thực.
Cho nên… Tống Dịch… có phải là trời sinh yêu người cùng giới gì gì đó không?
Hay là… Trời sinh đã không hợp với con gái?
Đường Tư Tư đem mấy cái truyện tiểu thuyết hình dung lên người Tống Dịch, sau đó cảm thấy hơi thái quá, vội vàng lắc lắc đầu.
Mạ và Nguyễn Nhuyễn đi bên cạnh vẫn luôn nhìn cô như đi vào cõi thần tiên, nhìn cô lắc đầu thì hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Đường Tư Tư lấy lại tinh thần, lại lắc đầu, “Cái gì cũng chưa nghĩ.”
Trong lúc nói chuyện đã đi tới nhà ăn, đi tới cửa sổ xếp hàng múc đồ ăn.
Cố Vân Như và Tưởng Tinh Đồng tuy rằng cũng đi hướng bắc, nhưng không phải tới nhà ăn mà là đi ra cửa Bắc, chắc là ra nhà hàng nhỏ bên ngoài ăn. Đương nhiên, so với trường học thì bên ngoài sang hơn.
Mạ cũng tò mò, múc cơm xong ngồi xuống, ăn được hai muỗng thì hỏi Đường Tư Tư, “Chú nhà cậu có tiền lắm sao?”
Đường Tư Tư cắn một miếng thịt, nhai nuốt xuống, “Giống nhau thôi, bằng không Cố Vân Như đâu cần đoạt đồ của tớ? Mỗi lần đến nhà tớ, nhìn thấy đồ chơi quần áo mới cái gì cũng muốn.”
Mạ: “Vậy mà cô ta còn chơi với Tưởng Tinh Đồng.”
Đường Tư Tư cảm thấy chuyện này nói ra thì quá khó nghe, rốt cuộc Cố Vân Như vẫn là chị họ của cô.
Cô lại cắn một miếng thịt, nhai nhai: “Chuyện chơi với ai cũng không có gì, Nguyễn Nhuyễn cũng chơi với chúng ta đó thôi.”
Nguyễn Nhuyễn cố tình thành thật nói: “Tớ và Tưởng Tinh Đồng không giống nhau, chúng ta không cùng đẳng cấp với cô ta nha…”
Đường Tư Tư nắm đôi đũa, trợn trắng mắt.
Mạ và Nguyễn Nhuyễn cười rộ lên, cũng không nhắc tới Tưởng Tinh Đồng nữa.
Giữa trưa ánh mặt trời cay độc nóng bức, ngồi một chỗ trán cũng đổ mồ hôi.
Trong phòng học điều hòa mát mẻ, các bạn học úp mặt lên quyển sách ngủ ngon đến nỗi khóe miệng tràn ra nước miếng làm ướt cả một góc sách.
Mạ không về ký túc xá nghỉ trưa, vốn dĩ lên lớp ngồi xem thời khóa biểu, xem một hồi cũng nằm bò ra bàn ngủ mất.
Trong phòng học an tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng lật sách của các bạn học không nghỉ trưa.
Đường Tư Tư không có thói quen ngủ trưa, nằm trên bàn nhắm mắt mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng cảm thấy nhàm chán, cầm trong tay cuốn tạp chí, đứng dậy mở cửa ra ngoài phòng học, một mình đi đến sân thể dục.
Tới sân thể dục, ngồi xuống ghế đá dưới góc cây có bóng cây che mát, mở ra cuốn tạp chí tùy tiện lật hai trang.
Ánh nắng rất nóng, nhưng xi măng sân bóng rổ có rất nhiều người qua lại, vóc dáng cao lớn của các nam sinh, tới tới lui lui toàn bộ đuổi theo một trái bóng rổ. 
Có người ngồi xung quanh hô to cổ vũ, Đường Tư Tư cũng muốn nhìn xem, dù sao cũng nhàm chán.
Nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, bóng cây thổi qua từng trận gió lạnh, phất khởi sợi tóc bên tai.
Lúc cô nhìn sân bóng rổ phát ngốc, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một chai nước khoáng, treo ở trước mặt cô.
Thu hồi ánh mắt nhìn sang chai nước, sau đó ngước lên, người cầm chai nước là Tống Dịch.
Nhìn thấy Tống Dịch, Đường Tư Tư theo bản năng thần kinh căng thẳng, vẻ mặt ngốc nghếch chậm rãi ngồi thẳng lưng.
Tống Dịch đưa chai nước vào trong tay cô, thật tự nhiên đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, hỏi: “Thích xem bóng rổ?”
Đường Tư Tư bắt đầu khẩn trương, hoàn toàn không còn loại cảm giác tự nhiên như ở bên đám người Nguyễn Nhuyễn. Nước khoáng trong tay lạnh băng, nhè nhẹ tỏa ra khí lạnh, cô gật đầu lung tung, “Ừ.”
Bầu không khí ở chung với Tống Dịch khiến cô không biết phải làm sao, đành phải vặn nắp chai nước.
Vặn hai cái vẫn không ra, Tống Dịch duỗi tay tiếp nhận vặn ra sau đó đưa lại cho cô.
Tống Dịch cư nhiên giúp cô vặn nắp chai nước!
Ánh mắt Đường Tư Tư dừng lại ở tay cầm nước khoáng của anh, sau đó di chuyển lên trên mặt anh, tay và mặt đều rất đẹp.
Cô chỉ cảm thấy trái tim đang đập rất nhanh, tai cũng nóng, vì thế vội vàng nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng tiếp nhận nước khoáng và nắp chai, đưa đến bên miệng uống một ngụm.
Cảm giác hô hấp đều đang run rẩy.
Nước trong miệng, khí lạnh từ đầu lưỡi chảy xuống dạ dày, làm nguội đáy lòng nóng hổi.
Nhớ tới đây không phải nước của mình, Đường Tư Tư vừa đóng nắp vừa nói với Tống Dịch: “Lớp trưởng, cái này là nước của cậu, tớ sẽ trả sau.”
Tống Dịch không nhìn ra Đường Tư Tư có bao nhiêu khẩn trương, chính anh cũng rất bình tĩnh, bỏ qua lời nói của cô: “Trở về kết bạn Q.Q là được rồi.”
Giống như ở cùng một người rất quen thuộc, nói một việc hết sức bình thường.
Đường Tư Tư nhìn anh, “Tớ không nhận được.”
Tống Dịch nhìn cô, “Tối hôm qua cậu ngủ quá sớm, buổi sáng dậy quá trễ, không xem điện thoại.”
Hai người đối diện nhau, vẫn là Đường Tư Tư dời mắt trước.
Trong đầu suy nghĩ một chút, nếu Tống Dịch thật sự đã gửi lời mời kết bạn, vậy chai nước cũng chỉ có thể là nguyên nhân này.
Nhưng cô không biết tiếp theo nên nói cái gì, xoay chuyển ánh mắt, liền thấy được Tề Châu đứng ở cách đó không xa.
Tề Châu tới tìm cô, cho nên ánh mắt tự nhiên dừng trên người cô và Tống Dịch.
Trên mặt cậu cũng không có bày ra cảm xúc gì đặc biệt, chỉ đứng ở dưới ánh mặt trời không hề đi về phía trước.
Tống Dịch theo ánh mắt của Đường Tư Tư thấy được Tề Châu, ánh mắt hai nam sinh giao nhau, giằng co vài giây.
Ba người, ba tâm tư khác nhau, Tống Dịch từ ghế đá đứng lên, đi về phía trước bước vào ánh sáng, đi ngang qua Tề Châu.
Tề Châu thấy Tống Dịch đi rồi liền tới bên cạnh Đường Tư Tư ngồi xuống, giọng nói rất thấp, mở miệng câu đầu tiên là: “Cậu và cậu ta ở bên nhau?”
Đường Tư Tư nhìn bóng người trên sân: “Không có, cậu ta còn không biết tên của tớ.”
Tề Châu thuận miệng nói, “Thích thì thổ lộ đi, cùng lắm thì bị từ chối thôi.”
Đường Tư Tư đột nhiên trừng cậu, “Không liên quan tới cậu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.