Nhĩ Đàm Luyến Ái Vi Hà Bất Án Sáo Lộ Lai

Chương 13: Nhìn em mặc đồng phục anh sẽ lại ngạnh thêm một chút



Tô Thừa biết Cố Diễn đã về nước, vốn tưởng rằng rất sớm có thể rời nhà trở về gặp mặt Cố Diễn. Mà lịch hẹn sẵn tụ họp với bạn học lại bị trễ một ngày, y cũng chỉ có thể chậm kế hoạch trở về. Buổi tối ngày hôm đó y vừa vặn cùng bạn học uống rượu xong, kề vai sát cánh cùng nhau trở về, trong lúc ngẩn ngơ dường như thấy một bóng lưng rất giống Cố Diễn. Y lập tức lắc đầu một cái, dường như muốn đem rượu vẩy ra, quá muốn Cố Diễn, mới xuất hiện ảo giác như vậy đi.

Y ngày hôm nay gọi điện thoại cho Cố Diễn nói sẽ về muộn, đối phương lập tức cúp điện thoại, Tô Thừa qua sóng vô tuyến trong não có thể nghĩ tới cảnh hắn sờ môi bị khi dễ vừa buồn cười vừa có chút không đành lòng.

Nhưng việc cùng bạn bè gặp mặt đã đặt từ lâu, còn có sư đoàn trưởng y tôn kính, Tô Thừa không thể làm gì khác là trễ một ngày, y một bên theo người trở về vừa nghĩ tới trạng thái của mình ngày mai có thể đi máy bay hay không là một cái vấn đề a.

Bạn học đồng hành ai nấy trở về nhà mình, Tô Thừa tiếp điện thoại của Cố Diễn, âm thanh có chút lạnh lùng nhưng vẫn rất êm tai: “Em ở đâu?”

Tô Thừa sửng sờ, nhìn bốn phía một chút, hình như đang ở gần trường cấp ba trước kia, nói còn chưa dứt lời điện thoại liền bị cúp. Tô Thừa nhất thời không hiểu đây là ý gì.

Đợi đến khi người xuất hiện trước mặt y, Tô Thừa đã gần như tỉnh rượu.

“Cố, Cố Diễn?”

Ánh mắt Cố Diễn đầy u oán: “Em không trở về tìm anh, anh không thể làm gì khác là tới tìm em.”

Tô Thừa khà khà cười rộ lên, hai tay mở ra, nói với hắn, “Đến, ôm một chút.”

Cố Diễn liền như bé ngoan đi tới, vùi đầu vào trong ngực y cạ cạ. Trong lòng Tô Thừa một đống mềm mại, mò ra sau gáy Cố Diễn, y cảm thấy giờ phút này Cố Diễn muốn nhìn tim mình y đều có thể móc ra cho hắn.

Cố Diễn đến, Tô Thừa tự nhiên biết không thể về nhà qua đêm, mang theo Cố Diễn về cũng không được.

Vừa hay Tô Thừa sớm nói với người trong nhà là tụ họp với bạn học, liền nói dối đây là bạn học đi, quyết định muốn dành thời gian đêm nay cho Cố Diễn.

Hai người ở trường học của Tô Thừa đi dạo một chút, đã là buổi tối, sân thể thao trường học đều lười mở đèn, vừa vặn cho đôi cẩu nam nam có cơ hội.

Cố Diễn hỏi bộ quần áo trên tay Tô Thừa là của ai.

Tô Thừa nói là đồng phục cao trung của y, bạn học tụ họp chương trình đầu tiên là mặc đồng phục học sinh trước kinh đứng chụp ảnh, lúc đi về cảm thấy mặc có chút ngốc, nên cởi ra đặt trên cánh tay.

Bọn họ cùng nhau về khách sạn Cố Diễn ở.

Mới vừa vào cửa Cố Diễn liền đem Tô Thừa cởi sạch sẽ, cuối cùng khoác lên cho y bộ đồng phục cao trung.

Tô Thừa nghĩ y phải mặc cái này, thực sự là cảm thấy yêu cầu này quá nhục nước mất chủ quyền, cuộc đời học sinh của Tô Thừa đồng phục luôn thần thánh, Cố Diễn muốn y mặc đồng phục cao trung bị thao thực sự quá điên rồ.

Nhìn ra Tô Thừa không muốn, Cố Diễn hé miệng ra dấu hiệu.

Tô Thừa bị răng cắn, quyết định đừng nói nhục nước mất chủ quyền, cắt đất bồi thường tiền y đều nguyện ý, liền sảng khoái trần truồng để hắn mặc đồng phục học sinh.

Cố Diễn cứng rồi.

Hắn chưa từng thấy Tô Thừa hồi sơ trung, cao trung, cảm giác tiếc nuối.

Đại học Tô Thừa không cần mặc đồ trường chế, thế nhưng hiện tại vừa nhìn, khí chất học sinh, so sánh càng lộ ra thêm vẻ cấm kỵ khiến lòng người ngứa.

Cố Diễn hạ xuống nửa áo khoác y, gặm cắn bả vai của y.

Tô Thừa khuôn mặt xinh đẹp tóc bán dài, thoạt nhìn như học sinh hư hỏng, Cố Diễn tiến đến bên lỗ tai y: “Em khóc một chút, anh muốn xem.”

Tô Thừa “…” Khóc em gái anh, lão tử là người rắn rỏi.

Sau đó người rắn rỏi bị gặm trước ngực, nụ hoa bị liếm đến sưng to lên, lòng Tô Thừa ngứa ngáy không thể kìm chế, chỉ có thể không cần tôn nghiêm mà năn nỉ Cố Diễn làm nữa, đem hai bên đều chiếu cố. Cố Diễn hai ngày qua không cùng y làm, cũng khó nhịn vô cùng, đầu lưỡi cùng hàm răng đều vận dụng, thật giống như coi Tô Thừa là một con dê béo nhỏ.

Nhìn Tô Thừa mặc đồng phục, Cố Diễn cứng đến lợi hại.

Quả thật là hắn xem nhiều thiếu nữ trong tiểu thuyết, phiên bản học trưởng hoàn mỹ cùng học đệ, Cố Diễn một bên đắm chìm trong ảo tưởng thiếu nữa, vừa đem vật lớn hướng vào trong hậu huyệt Tô Thừa khai thác.

Đồng phục học sinh nới lỏng rơi xuống, thẳng xuống cái mông Tô Thừa.

Tô Thừa giờ khắc này trên người không còn lại gì ngoài bộ đồng phục cao trung. Trên người y bị Cố Diễn nhào nặn khắp nơi đều thấy vết tích, Cố Diễn tốt bụng kéo quần áo y lên một chút, dây kéo áo khoác đụng tới nụ hoa đứng thẳng từ lâu tạo kích thích, khiến Tô Thừa trực tiếp bắn trong tay Cố Diễn.

Cố Diễn nhìn y bị đùa bỡn đến thất thần, tóc ẩm ướt ngượng ngùng dính vào mặt, dưới khố căng đau đến lợi hại. Quả thực đã diễn ra thì không thể ngăn cản, Tô Thừa bị hắn làm cho không thể chống cự, hai chân đã không đứng nổi.

“Gọi anh học trưởng, bảo bối.”

Tô Thừa quả thực bị sỉ nhục.

Thế nhưng y không gọi, Cố Diễn lại đảo quanh miệng huyệt của y, không chịu cho y sảng khái. Tận trong xương cốt biết hậu huyệt sao chống lại nổi khiêu khích như vậy, Tô Thừa chỉ có thể cho hắn đạt được, ”…Học trưởng.”

Đáp lại y là một trận mãnh liệt đỉnh lên.

Cuối cùng Cố Diễn toại nguyện thấy bộ dạng Tô Thừa khóc lên, Cố Diễn được thỏa mãn ôm y tắm rửa sạch sẽ.

Tô Thừa không hề có khí lực bị y đâm lên, chưa quên sau khi làm còn muốn nói vài lời tâm tình rồi ngủ tiếp.

Tô Thừa ngủ mãi tới tận trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.