Nhĩ Đích Lục Mạo Ngã Lai Đái

Chương 17



Ngày tiếp theo Hạng Vinh cũng không sống yên ổn, Tân Hân vẫn chưa từ bỏ, mỗi ngày đều gọi điện thoại đến đây báo tình trạng đứa nhỏ. Hạng Vinh nhịn không được muốn nghe nhưng lại không thể cúp điện thoại.

Tân Hân trong điện thoại nói: An An càng lớn càng đẹp. Ngay cả Dương Hùng bây giờ cũng rất thích nó, lúc không làm gì cũng ôm nựng nó, khen nó: “An An lớn lên thật xinh đẹp, nhìn xem mắt này, miệng này khiến người ta yêu biết bao nhiêu.”(Khen bé hay là khen ba bé vậy anh). Còn anh là ba ruột nó lại không đến nhìn  nó sao.

Tân Hân mỗi lần gọi đến đều nói về An An muốn thấy Hạng Vinh, Hạng Vinh biết Tân Hân chỉ là bịa chuyện, một đứa bé nhỏ như vậy thì làm sao có thể muốn ba ruột là cậu chứ, thế nhưng chỉ là suy nghĩ trong đầu không dám biểu lộ ra ngoài, vì cậu thật sự thích nghe Tân Hân nói điều này. Tuy rằng cậu không dám trở về, lại càng khiến trong lòng nhớ thương càng lớn.

Dương Hùng vẫn như trước, thường xuyên lái xe đến nhìn Hạng Vinh từ xa, nhìn rồi đi không hề quấy rầy Hạng Vinh.

Hạng Vinh rất sợ điện thoại của Tân Hân nhưng lại không nhịn được mà chờ điện thoại của Tân Hân, cả ngày ngổn ngang tâm sự nên làm trước quên sau. Chủ tiệm xe cuối cùng nhìn không nổi nữa, tìm Hạng Vinh nói chuyện.

Chủ tiệm xe họ Ngô, làm người rất suy nghĩ cẩn thẩn chặt chẽ. Hạng Vinh cảm thấy ông đôi khi hơi keo kiệt nhưng nói chung cũng không tệ lắm.

Ông chủ Ngô hôm nay rất nhiệt tình, kéo tay Hạng Vinh, nhất định muốn cùng cậu tâm sự. Ông chủ Ngô mới đầu là khen Hạng Vinh một chập, nào là có khả năng vượt qua mọi thử thách, có thể chịu đựng mọi chuyện khổ cực, cuối cùng cũng nói đến điểm chính yếu: “Hạng Vinh à, tôi biết vợ cậu bỏ theo người khác, cậu trong lòng rất đau khổ, nhưng chuyện đã qua dù sao cũng là quá khứ.”

Hạng Vinh: “Tôi rất muốn nó là quá khứ, nhưng hiện tại thì nó không chịu buông tha.”

Ông chủ Ngô vỗ vai Hạng Vinh: “Cậu đó. Tâm dằn vặt thì phải cởi bỏ. Có chuyện cậu muốn quên cũng không thể quên được. Một người có thể thắng người khác dễ dàng nhưng để chiến thắng bản thân mình thì rất khó.”

Hạng Vinh: “Tôi có thể chiến thắng bản thân nhưng lại không thể chiến thắng người khác, tôi không còn biện pháp nào cả.”

Ông chủ Ngô nói: “Tôi cũng hồ đồ. Nhưng cậu cũng nên nghe tôi nói, bây giờ cậu nên mở lòng một chút, người vợ bỏ đi của cậu có gì hơn người chứ, ngoài đường nhiều con gái lớn cùng góa phụ tìm đại một người không được sao. Tại sao cứ nhất định là loại thứ ba chứ, còn tự mình kết thù kết oán.”

Hạng Vinh lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Ông chủ Ngô, tại sao ông lại nói như vậy?”

Ông chủ Ngô đắc ý nói: “Tôi nhiều kinh nghiệm như vậy sao lại nhìn không ra chứ. Vẻ mặt của cậu khi tiếp điện thoại vừa muốn tiếp vừa lại sợ tiếp, vừa thấy là biết ngay chuyện tình ngoài giá thú. Ngoài ra, trước cửa còn có một chiếc xe thể thao nhìn chằm chằm cậu, bên trong là một người nam, là chồng của người phụ nữ kia. Cậu không cần giấu diếm tôi. Tôi nói đúng không.”

Hạng Vinh không thể phủ nhận.

Ông chủ Ngô lại nói tiếp: “Người có thể lái loại xe đó, không giàu cũng là quý tộc. Bối cảnh như vậy là người chúng ta không thể trêu vào. Cậu không đọc báo sao, vài ngày trước đây có đưa tin về một người bị chiếc BMW đâm chết sao. Bây giờ cậu chọc đến một người lớn như vậy, cả ngày đều âm hồn bất tán nhìn chằm chằm cậu, cậu không sợ nhưng tôi sợ đó. Nếu xảy ra chuyện gì cùng trách ông chủ này che chở cậu. Hơn nữa, chúng ta chỉ là một tiệm kinh doanh nhỏ thôi, sao có thể trêu chọc nhân vật lớn như vậy chứ, gió to sóng lớn cũng không thể chịu nổi đâu. Nếu thật sự có người đến đây làm lớn chuyện thì cả đám người chúng ta sẽ không có cơm mà ăn đâu. Coi như tôi xin cậu. Đừng làm chuyện gì khiến mình gặp phiền phức. Hôm nay tôi để cậu nghỉ một ngày, cậu nghĩ cách giải quyết chuyện này đi.”

Hạng Vinh đành phải gật đầu đi ra ngoài.

Sau khi Hạng Vinh ra ngoài thì mua rất nhiều thức ăn đi đến Bạch Lâu, làm cho mọi người một bữa cơm phong phú, đương nhiên cũng nấu chút cháo cho An An, An An đối với Hạng Vinh hoàn toàn không e sợ, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy cậu, ngoan ngoãn ở trong lòng Hạng Vinh ăn cháo. Mọi người quanh bữa cơm chiều đều vui vẻ hòa thuận, giống như một gia đình vui vẻ bên nhau.

Ăn xong cơm chiều, Lý thẩm ôm An An đi ngủ, thần sắc Hạng Vinh trang trọng nói: “Tôi muốn nói chuyện với hai người, về sau Tân Hân em không cần gọi điện thoại cho anh nữa, còn Dương Hùng về sau không cần lái xe đến gặp tôi nữa. Tôi còn muốn yên ổn làm việc, xin các ngươi không nên gây cản trở cho tôi.”

(Anh sắp bị công kích)

Tân Hân làm như vô tội nói: “Em chỉ muốn nói cho anh tình trạng của con anh thôi mà, có gì không đúng đâu?”

Hạng Vinh: “Em nói dễ nghe nhỉ, trước kia sao không thấy em để ý đến anh như vậy, nói trắng ra là em muốn anh trở về đây, để Dương Hùng vui vẻ có đúng hay không hả?”

Dương Hùng: “Trở về thì tốt chứ sao, giống như hôm nay vậy, mọi người cùng nhau ăn cơm chiều, tôi cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc.”

Tân Hân: “Đúng đó, Hạng Vinh anh cũng không phải chịu ủy khuất, một gia đình hạnh phúc tất nhiên cần có người hy sinh rồi.”

Hạng Vinh vô cùng khó hiểu nói: “Vậy tại sao người hy sinh nhất định phải là anh?”

Tân Hân: “Em cũng hy sinh nha, nhìn thấy chồng mình yêu người khác, em cũng rất thống khổ, nhưng vì muốn gia đình êm ấm, vì đứa con, em đành cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn, em có thể hy sinh thì sao anh không thể chứ?”

Hạng Vinh suy nghĩ một lúc mới nói: “Là em tự nguyện, với lại đó là gia đình của em, còn anh thì tại sao?”

Tân Hân: “Đó là do anh quá khách khí, chúng tôi không hề xem anh là người ngoài.”

Hạng Vinh: “Tôi cầu xin mấy người, vẫn cứ xem tôi là người ngoài là được rồi.”

Dương Hùng: “Khó mà làm như vậy lắm, tôi muốn sớm sớm đều nhìn cậu, tối tối lại ôm cậu ngủ, cả đời đều chỉ muốn làm cậu hàng trăm ngàn lần, vậy thì làm sao có thể xem cậu là người ngoài kia chứ.”

Hạng Vinh nổi giận, quát với Dương Hùng: “Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với mấy người, tại sao có thể nói đùa giỡn tôi như vậy chứ!”

Dương Hùng tỏ vẻ rụt rè sợ hãi, giơ hai tay cao lên đầu hàng, liên tục gật đầu nói: “Được, được rồi, tôi dừng lại, tôi dừng lại mà.”

Hạng Vinh dõng dạc nói với bọn họ: “Chuyện ác bá cường hào tôi nghe cũng nhiều rồi, nhưng anh chiếm hết cả gia đình người ta thì tôi chưa từng nghe thấy; bán bạn cầu vinh tôi cũng từng gặp nhưng giống như cô đem chồng trước của mình bán cho chồng hiện tại làm vợ bé thì tôi chưa từng gặp qua, hôn nhân là chuyện thiêng liêng nghiêm túc, tại sao các ngươi còn đem nó là thứ mua một tặng một chứ hả! Các ngươi thực sự là một đôi vợ chồng trộm cướp tán tận lương tâm! Các ngươi nếu còn chút lương tâm thì đừng dây dưa với tôi nữa, tôi cam đoan sẽ giữ kín bí mật này, không nói với bất cứ ai, sau này chúng ta là bằng hữu, có dịp tôi sẽ nấu cơm cho mọi người ăn. Được rồi chứ?”

Dương Hùng: “Bảo bối cậu đừng nổi giận mà, kỳ thật người tôi muốn mua là cậu, còn cô ta là hàng tặng kèm. Cậu tự tin vào bản thân mình một chút đi mà.”

Tân Hân bĩu môi: “Anh đừng có cho là mình sạch sẽ. Những lời này nếu là trước kia thì tôi sẽ cảm thấy xấu hổ, đó là trước kia tôi vẫn cho là mình phản bội anh, trong lòng đều mang cảm giác tội lỗi. Bây giờ tôi biết hết rồi, thì ra anh hồng hạnh trèo tường còn sớm hơn cả tôi nữa, ngủ với hắn còn nhiều hơn với tôi, anh phản bội vợ của mình vì tiền, sau đó còn cùng chồng người khác yêu đương vụng trộm, mà bây giờ còn giả vờ không biết, giả vờ vô tội, anh không hề biết xấu hổ!”

Những lời này gần như khiến Hạng Vinh nghẹn thở sắp chết, cậu đỏ mặt nói: “Tôi không phải… tôi không có… chúng tôi… các ngươi…”

Tân Hân tuy rằng nói không để ý nhưng lời cô nói đều manh tính chất thực tế, Hạng Vinh vốn miệng ngốc lưỡi nghếch lúc gặp chuyện đều chậm hơn người khác. Cậu sao có thể mở miệng giải thích chứ. Hạng Vinh cảm thấy mình thật sự muốn ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.