Nhĩ Đích Lục Mạo Ngã Lai Đái

Chương 4



Từ ngày đó trở đi, Hạng Vinh rất sợ Dương Hùng, người trước người sau, luôn trốn xa hắn tám trượng, cũng bắt đầu bàn bạc với Tân Hân về chuyện dọn ra ngoài. Thế nhưng Tân Hân lại muốn ở trong Bạch Lâu này để không phải trả tiền, tuy việc nhà hơi nhiều, nhưng cũng được trả công, ra ngoài chưa chắc đã có nơi tốt hơn, cho nên kiên quyết không đồng ý dọn ra ngoài.

Tính tình Dương Hùng càng ngày càng tốt hơn rất nhiều, hắn vốn luôn khinh thường hai người bọn họ, bây giờ lại luôn tìm cách nói chuyện, luôn tìm cơ hội cùng bọn họ nói chuyện phiếm, còn kiên quyết gọi Hạng Vinh là đệ, khiến Hạng Vinh sợ đến mức không biết trốn vào đâu.

Bình thường bọn họ không cùng ăn cơm với nhau, Dương Hùng luôn ăn ở trong phòng ăn, còn hai vợ chồng thì ăn ở trong phòng bếp, gần đây Dương Hùng lại cứ khăng khăng nhiều người ăn cơm mới náo nhiệt, nên gọi bọn họ lên cùng ngồi ăn, Hạng Vinh vài lần từ chối, Dương Hùng càng mời cành nhiệt tình, vì thế Tân Hân đáp ứng. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà Hạng Vinh, đều do một mình Tân Hân quyết định, cho nên Hạng Vinh không thể nói không muốn, cũng không còn cách nào, mỗi ngày đành phải ở trên bàn ăn chịu trận cùng bọn họ ăn cơm. Khi nào Tân Hân làm ca đêm về muộn, Hạng Vinh cũng không thèm để ý đến Dương Hùng, làm xong mọi chuyện cùng cơm nước liền trốn ra ngoài.

Mọi người cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, Tân Hân thủ sủng nhược kinh, còn Hạng Vinh trong lòng lại vô cùng run sợ, sợ Dương Hùng nói đến chuyện kia, càng sợ Dương Hùng bày mưu tính kế gây rối. Dương Hùng cũng coi như tốt, ngày ngày nói thiên nam địa bắc, nhưng chưa hề nói câu nào khiến Hạng Vinh lo lắng, vài ngày trôi qua coi như bình an vô sự. Thực tế Hạng Vinh lớn hơn Dương Hùng một tuổi, nhưng mỗi khi Dương Hùng nói chuyện đều nhận hình là ca ca, Hạng Vinh cũng lười cãi cọ với hắn.

Một ngày, ba người đang ăn cơm, Dương Hùng đột nhiên nói với Hạng Vinh: “Tôi mới xem tư liệu của cậu, thì ra tháng trước là sinh nhật cậu hả, sao cậu không nói, chúng ta cùng tổ chức chúc mừng.”

Nói xong, từ trong túi lấy ra một chiếc đồng hồ, đặt vào trong tay Hạng Vinh: “Chiếc đồng hồ này tôi mua từ nước ngoài, tặng cho cậu, xem như quà mừng sinh nhật cậu đi.”

Còn cười quái dị ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Hạng Vinh nói tiếp: “Cậu ở cùng tôi hai ngày hôm đó, cũng chịu khổ không ít.”

Hạng Vinh trả chiếc đồng hồ lại nói không cần. Hai người nhún nhường qua lại, Tân Hân nhịn không được cầm lấy chiếc đồng hồ, mở gói quà ra, miệng nói: “Cho em chút kiến thức nha, nhìn xem đồng hồ nước ngoài ra sao nào,…” tiếp theo cô ấy hét lên kinh hãi: “Omega!”, Tân Hân kích động nói: “Thật là đồng hồ nổi tiếng nha, em chỉ nhìn thấy trên tạp chí, còn nghe nói đồng hồ này vô cùng quý giá, cái này chắc nhiều tiền lắm nha?”

Dương Hùng hời hợt nói: “Không phải đồ quý giá gì, chỉ mấy vạn dollar Mỹ mà thôi.”

Hạng Vinh vừa nghe xong, liền nói không cần, còn có ý bảo Tân Hân đem đồng hồ trả lại cho Dương Hùng. Hai tay Tân Hân nắm chặt chiếc đồng hồ, ngoài miệng lại thong thả nói: “Sao có thể xấu hổ như vậy chứ, rất quý trọng, thực tế chúng tôi ở đây chịu một chút cực khổ nhưng thật sự không thể có cái này, hay ngài cứ nhận lại chiếc đồng hồ này đi ạ.”

Dương Hùng cười nói: “Mọi người cùng chung một mái nhà, tôi xem hai người như người trong nhà, Hạng Vinh vì tôi chịu khổ tôi sẽ không bao giờ quên, đúng không? Hạng Vinh, chỉ một món đồ nhỏ tỏ thành ý, căn bản không đủ thể hiện tình cảm cảm tạ của tôi đối với cậu, nếu đã đưa rồi, thì cứ cầm lấy đi.”

Tân Hân lập tức nắm chặt hơn, nói: “Bây giờ mà từ chối thì thật bất kính, nhận thì lại hổ thẹn, vậy tôi trước hết sẽ nhận, gặp một người tốt như ngài, chúng tôi chịu chút khổ cực cũng đáng mà.”

Sau khi hai vợ chồng về phòng, Hạng Vinh vẫn kiên quyết muốn Tân Hân trả lại chiếc đồng hồ cho Dương Hùng, nhưng Tân Hân không chịu, còn nói: “Nhà họ nhiều tiền, không cần phải vậy đâu, nhưng chúng ta không thể không cần.” Tân Hân xưa nay bá đạo, căn bản không hề nghe lời chồng, cho nên dù Hạng Vinh tức giận, cũng không để tâm.

Ngày hôm sau, Tân Hân liền “lỡ tay” đem đồng hồ kia đi làm, tan tầm còn hưng trí bừng bừng lôi kéo Hạng Vinh đến nhà bạn bè thân thuộc, “trong lúc vô tình” đem triển lãm chiếc đồng hồ quý giá cho mọi người thưởng thức, không đến vài ngày, hễ là người biết Tân Hân đều biết chiếc đồng hồ danh tiếng này.

Lại một ngày kia, Tân Hân làm ca đêm về muộn, Hạng Vinh một mình ở phòng khách lau nhà, Dương Hùng lén lút đứng sau lưng cậu, sờ soạng mông cậu một cái, nói: “Bảo bối à, lau nhà thôi cậu cũng gợi cảm như thế a!”

Hạng Vinh hoảng sợ, lui vài bước, cầm cây lau nhà ngăn ngang trước ngực, phẫn nộ nói: “Anh muốn làm gì?”

Dương Hùng say đắm nói: “Cậu đoán xem tôi muốn làm gì, cậu nhất định có thể đoán được.”

Hạng Vinh tức giận nói: “Lần trước không phải anh nói đó là lần cuối cùng sao? Nam nhân đã nói thì phải giữ lời.”

Dương Hùng suồng sã cười lớn nói: “Lời nam nhân nói trong tình huống đó thì không thể tin được, cậu không biết hay sao? Cậu thật ngây thơ a.”

Hạng Vinh hai tay gắt gao cầm cây lau nhà, nói: “Thế nào cũng được, hôm nay tôi sẽ không dính với anh nữa, cho dù anh có đi nói với Tân Hân cũng không sao, anh đừng hòng đụng đến tôi.”

Dương Hùng vẫn cười, như hắn dự đoán: “Nếu tôi không chỉ nói với Tân Hân thì sao nhỉ? Tôi muốn nói với tất cả mọi người mà cậu biết, tôi sẽ nói là cậu câu dẫn tôi, lừa nhận quà tặng của tôi xong, sau đó còn đổi ý, giả đò bộ dạng trinh tiết liệt nam. Ôi thật đáng thương nha, e rằng nửa đời sau cậu đều phải trải qua ánh mắt khinh rẻ xem thường mà sống.”

Hạng Vinh nói: “Thái độ làm người của tôi thế nào, tất cả mọi người đều biết, sẽ không có ai tin chuyện ma quỷ của anh đâu. Với lại bằng hữu của chúng tôi tại sao anh lại biết!”

Dương Hùng cười lạnh nói: “Ngốc à, cậu mới không hiểu tình người. Cái gọi là chuyện tốt không đồn ra cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm. Cậu mang chiếc đồng hồ đó đi xung quanh, ai tin tưởng chiếc đồng hồ quý giá đó chỉ là món quà sinh nhật, mà không có màn giao dịch trong đó? Không biết bao nhiêu người tò mò, bây giờ tôi chỉ cần nói tùy tiện vài câu ra ngoài, chuyện xấu hổ như vậy tất nhiên sẽ có người tình nguyện giúp tôi truyền đi, còn thêm thắt vài chi tiết, chỉ sau ba ngày, không biết câu chuyện phong lưu này sẽ thăng cấp thành cái gì nhỉ. Tôi nhắc nhở cậu, không nên xem nhẹ trí tưởng tượng cùng sáng tạo của mọi người, đó có thể là một lực lượng thần kỳ phá hủy mọi thứ, càng trải qua sự sáng tạo của nhiều người, chế biến thêm vào, thì cậu từ một người nam nhâm chất phác thành thật có thể biến thành một thằng gay tuyệt sắc diêm dúa lẳng lơ tham tài, danh tiếng tốt đẹp này của cậu sẽ vang xa ngàn dặm, những người nhận thức cậu hay không biết cậu, khi biết chuyện này sẽ thế nào, có lẽ còn nói khoa trương, không chừng sẽ có người chạy từ xa đến đây, chỉ để thấy cậu một lần, đến lúc đó, cậu nên giải thích với ai chuyện này đây? Phải giải thích thật rõ ràng đó nha!”

Hạng Vinh nghe thấy Dương Hùng miêu tả tình cảnh thảm thiết như vậy thì rất hoảng sợ, trời sinh Hạng Vinh tính tình cẩn thận dè dặt, gặp chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng thông suốt, thà mình chịu thiệt cũng muốn mọi chuyện ổn thỏa. Bình sinh cậu không hề muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, đương nhiên càng sợ thành tiêu điểm gièm pha, chỉ mong bản thân có thể an phận thủ thường, lại càng không muốn mất đi danh dự, nghĩ đến việc phải mất đi gia đình mà cậu thiên tân vạn khổ mới tạo được, Hạng Vinh vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, cậu suy nghĩ, đành phải nén giận nói: “Tiên sinh, ngài không cần nói bậy bạ, nếu ngài nói như vậy thì tôi chỉ còn nước nhảy sông tự vận. Van xin ngài buông tha tôi, chiếc đồng hồ kia tôi lập tức trả lại ngài!” Nói xong tay sờ đến cổ tay, mới nhớ đến đồng hồ đã bị Tân Hân “lỡ tay” mang đi làm rồi.

Dương Hùng bước tới, đoạt lấy cây lau nhà, ném trên mặt đất, cười nói: “Cậu tỉnh táo chút đi, thiếu gia như tôi không cần đồng hồ, xuân tiêu nhất khắc thiên kim, chúng ta không nên chậm trễ.” Nói xong, liền kéo Hạng Vinh lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.