Nhị gả Đông Cung - Diêm Kết

Chương 19: Lời đồn đãi



Hai chữ "thể diện" dường như đã ăn sâu vào tận xương tủy của Thôi Văn Hi.

 

Trong ngày tiệc xuân hôm nay, Phương Lăng ban đầu tưởng rằng nàng sẽ chọn trang phục rực rỡ nổi bật, nhưng ngược lại, Thôi Văn Hi lại mang đến vẻ yếu đuối dịu dàng, khác hẳn thường ngày.

 

Nàng mặc một chiếc váy màu hồng sen nhạt, với họa tiết cát tường, nhẹ nhàng và nữ tính. Chiếc áo sa mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy vóc dáng yểu điệu của nàng, càng làm nổi bật sự quyến rũ ẩn sau vẻ ngoài nhu mì.

 

Chiếc váy màu khói tím mềm mại với họa tiết tiên hạc vân mây, dài đến mắt cá chân, cùng ống tay áo dài rộng thướt tha, tạo nên dáng vẻ phiêu dật. Cổ áo và cổ tay áo được viền bằng chỉ vàng, toát lên vẻ quý phái.

 

Làn da trắng nõn nà của nàng dưới lớp sa mỏng như ẩn như hiện, đặc biệt là trước n.g.ự.c lộ ra một khoảng trắng mịn màng đầy cuốn hút.

 

Thôi Văn Hi đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai hồng phấn, hoa tai và vòng tay cũng đồng bộ. Đôi giày thêu hình chim hạc trắng tinh xảo, được điểm xuyết bằng ngọc thạch quý giá, toát lên sự xa hoa.

 

Phía trên, nàng yêu cầu tỳ nữ chải tóc thành búi cao thanh lịch. Hai chiếc hoa thoa được gắn khéo léo trên đầu, với một đóa mẫu đơn nhung trắng pha phấn cài giữa búi tóc, phía sau còn gắn thêm một chiếc lược ngọc hình bán nguyệt.

 

Thời đó, trong kinh thành rất chuộng cài hoa nhung, và loại hoa nhung mẫu đơn nàng chọn thuộc hàng tinh xảo nhất từ Hồng Tụ Các, nổi tiếng với kỹ thuật chế tác hoa nhung sống động như thật.

 

Mẫu đơn trắng pha chút phấn hồng của nàng không chỉ kiều diễm mà còn toát lên vẻ thanh thoát, với nhụy hoa vàng ẩn hiện giữa những cánh hoa mềm mại, khiến đóa hoa như đang khẽ nở trên đầu nàng.

 

Trang điểm của Thôi Văn Hi hôm nay nhấn mạnh vào nét thanh mảnh nhẹ nhàng. Lông mày được vẽ tỉ mỉ, hồng phấn điểm xuyết hai bên má, giữa trán là hình bông hoa đào nhỏ tinh tế. Đôi môi nàng được trang điểm theo kiểu môi cánh bướm, hợp thời lúc bấy giờ.

 

Tất cả hòa quyện tạo nên hình ảnh một thiếu nữ kiều diễm nhưng không kém phần mềm mại. Bộ trang phục vừa đúng chỗ, phong cách trang điểm dịu dàng nhưng không hề thiếu sức hút, khiến nàng trở nên thanh nhã nhưng không kém phần quyến rũ.

 

Phong thái trang trọng tự nhiên của Thôi Văn Hi nay được bộ y phục mềm mại che giấu, thay vào đó là chút phong vị dịu dàng pha lẫn quyến rũ, cử chỉ đều toát lên vẻ thướt tha mê đắm.

 

Phương Lăng khen ngợi: "Nương tử hôm nay thật đẹp. Dù nô tỳ là nữ nhân, nhìn cũng phải đỏ mặt, tim đập mạnh, không thể rời mắt."

 

Thôi Văn Hi khoác lên vai một dải lụa màu hồng sen, cười khẽ: "Tứ Lang nói ta không biết yếu đuối, hôm nay để hắn thấy, 'yếu' của ta cũng không phải ai muốn thấy là thấy được."

 

Phương Lăng bất đắc dĩ nói: "Nương tử vẫn còn để bụng."

 

Thôi Văn Hi lạnh lùng đáp: "Hắn khiến ta khó chịu, vậy thì không ai được dễ chịu."

 

Phương Lăng: "..."

 

Đúng lúc này, gia nô đến báo rằng Khánh Vương đã đợi sẵn ở cổng phủ.

 

Thôi Văn Hi quay đầu hỏi: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa?"

 

Tỳ nữ đáp: "Đã xong thưa nương tử."

 

Thôi Văn Hi giơ tay, Phương Lăng bước tới đỡ nàng ra ngoài.

 

Khi họ đến cổng phủ, thấy Triệu Thừa Diên đứng bên cạnh xe ngựa. Gã mặc một bộ áo bào xanh đen thêu họa tiết bảo tương, tay áo bó sát, đầu đội mũ ngọc, thắt lưng đeo ngọc đai, toát lên vẻ điềm đạm và chín chắn.

 

Thôi Văn Hi quan sát kỹ người đàn ông trước mặt, giữ đủ thể diện cho gã, dịu dàng gọi một tiếng "Tứ Lang."

 

Triệu Thừa Diên chăm chú nhìn nàng, gã biết nàng dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không làm mất mặt mình. Thế nhưng lúc này, nhìn thấy nàng xinh đẹp trước mắt nhưng lại không dám chạm vào, gã cảm thấy hụt hẫng.

 

Rõ ràng nàng là vợ gã, vậy mà gã không dám động đến, chỉ vì sợ làm mối quan hệ rạn nứt thêm. Gã chỉ có thể nén lòng.

 

Giấu đi những suy nghĩ, gã đưa tay ra và nói: "Nguyên Nương, lại đây."

 



Thôi Văn Hi cũng không phản đối, từ từ tiến lại gần, những ngón tay xanh ngọc của nàng nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn.

 

Triệu Thừa Diên cúi xuống nhìn nàng, cất giọng chua chát: "Nguyên Nương, hôm nay nàng ăn mặc thế này, là vì ai mà trang điểm, hử?"

 

Thôi Văn Hi nửa thật nửa đùa đáp lại: "Tứ Lang chẳng lẽ đang ghen sao?"

 

Triệu Thừa Diên vòng tay ôm lấy eo nàng, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng, giọng hạ thấp: "Hãy an phận, đừng quên rằng nàng là phụ nữ có chồng."

 

Thôi Văn Hi bật cười, khiêu khích: "Khi trước ngươi âm thầm mang Nhạn Lan về kinh, công khai đội cho ta chiếc nón xanh*, bây giờ lại sợ sao?"

 


(*) Nón xanh: bị cắm sừng, phản bội.

 

Triệu Thừa Diên nhíu mày: "Nàng dám!"

 

Thôi Văn Hi tiếp tục trêu chọc: "Tứ Lang là người trọng mặt mũi nhất, nếu sau này ta không chung thủy, ngươi sẽ làm sao?"

 

Triệu Thừa Diên đáp lại: "Nàng sống là người của ta, c.h.ế.t cũng là quỷ của ta. Nếu dám làm điều đó, ta sẽ không tha cho nàng."

 

Thôi Văn Hi lại hỏi một cách táo bạo: "Nhưng nếu người mà ta thích lại quyền cao chức trọng hơn ngươi thì sao?"

 

Triệu Thừa Diên ngẩn ra, nhìn nàng với vẻ mặt lạ lùng: "Thân vương đã đứng đầu thiên hạ, nếu muốn hơn nữa thì chỉ có thể là người trong cung, chẳng lẽ nàng định leo lên giường của hoàng thượng sao? Ông đã đủ tuổi làm cha nàng rồi, chuyện đó quá hoang đường."

 

Thôi Văn Hi suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói: "Tứ Lang, đừng quên rằng ngươi còn có vài đứa cháu."

 

Lời này khiến Triệu Thừa Diên nổi giận, siết chặt vòng tay quanh eo nàng, tức giận nói: "Không biết liêm sỉ!"

 

Thôi Văn Hi làm bộ giận dỗi, khẽ đánh vào tay hắn, khiến những người hầu xung quanh không hiểu tình hình, còn tưởng rằng hai vợ chồng đang đùa giỡn tình cảm.

 

Gia nô sắp xếp băng ghế, Triệu Thừa Diên giúp nàng lên xe ngựa.

 

Bên trong xe rất rộng rãi, Thôi Văn Hi ngồi xuống một bên, rồi Triệu Thừa Diên cũng lên xe ngồi cạnh nàng.

 

Thôi Văn Hi chỉnh lại tà váy, gã nắm lấy tay nàng như mọi khi: "Hôm nay đến phủ Bình Dương toàn là quý nhân, Nguyên Nương là người hiểu chuyện, hẳn là biết cách ứng xử."

 

Thôi Văn Hi rút tay lại, cố ý nói: "Vậy xem Tứ Lang có thể cho ta bao nhiêu thể diện."

 

Triệu Thừa Diên im lặng một lát rồi đáp: "Ta sẽ nhường nàng mọi thứ."

 

Thôi Văn Hi quay lại nhìn, gã tiếp tục: "Có chuyện gì thì nói rõ ở nhà, nhưng bên ngoài phải giữ thể diện cho Triệu gia."

 

Thôi Văn Hi cười khẽ, nhướng mày: "Bằng mặt không bằng lòng thì có ý nghĩa gì chứ?"

 

Triệu Thừa Diên hừ một tiếng, mặt dày nói: "Cả đời này nàng đừng hòng rời khỏi ta. Dù có chết, ta cũng mang nàng vào lăng mộ Triệu gia."

 

Thôi Văn Hi: "……"

 

Cạn cmn lời, hạn hán lời với thể loại tra nam này.

 

Triệu Thừa Diên nhìn nàng với ánh mắt đầy cố chấp: "Ta đã bỏ bảy năm tâm tư để nuôi dưỡng nàng, một báu vật thế này, sao có thể để người khác chiếm lợi?"

 

Thôi Văn Hi bật cười: "Vậy Tứ Lang hãy cẩn thận trông chừng ta, biết đâu một ngày nào đó ta bị người khác cướp đi."



 

Triệu Thừa Diên tức giận nói: "Dám à! Ta không tin trong kinh thành này còn có kẻ nào dám qua mặt ta, nếu ta phát hiện, ta sẽ đánh gãy chân hắn!"

 

Thôi Văn Hi "Hừ" một tiếng, quay đầu không nói thêm gì.

 

Người đàn ông này, đúng là chẳng biết sợ.

 

Chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái từ từ lăn bánh đến phủ Bình Dương. Khoảng cách giữa Vĩnh Hưng Phường và Khánh Vương phủ cũng không xa lắm.

 

Bình Dương là trưởng nữ của thiên tử, rất được sủng ái, phủ đệ nàng cũng xa hoa lộng lẫy.

 

Phủ Bình Dương rộng mấy chục mẫu, chỉ riêng đình viện đã có đến mười mấy cái, diện tích lớn gấp đôi Khánh Vương phủ.

 

Hôm nay tổ chức tiệc xuân, đường phố Vĩnh Hưng Phường tấp nập người qua lại.

 

Tiệc này không chỉ mời hoàng thất mà còn mời cả mười hai gia đình danh giá trong kinh thành.

 

Một buổi tiệc như vậy tất nhiên không thể thiếu những chàng trai xuất sắc, nên các vị phu nhân đều chuẩn bị kỹ càng cho con gái mình. Nếu có thể nhân dịp này tìm được một chàng rể ưng ý, thì còn gì bằng.

 

Nghe nói Thái tử cũng sẽ tham gia, đó chính là điểm nhấn của buổi tiệc.

 

Ai ai cũng biết, quyền lực thực sự trong cung nằm trong tay Thái tử, còn hoàng thượng chỉ là danh nghĩa.

 

Nếu cô gái nào có thể lấy được vị thái tử mười tám tuổi ấy, thì tương lai sẽ rất rạng rỡ, trở thành hoàng hậu, mang lại vinh quang cho gia đình.

 

Bình Dương xưa nay có quan hệ không tệ với Thôi Văn Hi, nghe tin nàng và Khánh Vương đang xích mích, trong lòng không khỏi tò mò muốn làm rõ thực hư.

 

Nàng sai người hầu đi thăm dò, đợi mãi mới thấy xe ngựa của Khánh Vương phủ từ từ tiến đến.

 

Phương Lăng đặt ghế xuống, Triệu Thừa Diên xuống xe trước rồi đỡ Thôi Văn Hi xuống theo.

 

Các vị khách ở đó đều không có phẩm vị cao bằng Khánh Vương, nên họ rối rít cúi chào hai người.

 

Nhìn cảnh vợ chồng Khánh Vương thân thiết như vậy, họ đều cảm thấy bất ngờ, tưởng như họ đang đóng vai vợ chồng hạnh phúc, cùng nhau bước vào phủ Bình Dương.

 

Khi hai người đã vào bên trong, những người tò mò không khỏi rì rầm bàn tán, thì thầm với người bên cạnh: “Nghe đồn họ đang cãi nhau, nhưng hôm nay trông chẳng giống chút nào.”

 

“Đúng vậy, Khánh Vương phi cũng không ngốc, nếu thật sự cãi nhau với Khánh Vương, sau này biết lấy ai?”

 

“Phải đó, nàng ta tuổi cũng không còn nhỏ, lại chưa có con cái, chắc chắn sẽ không dại dột đến mức ấy.”

 

Những lời bàn tán nhỏ to không ngớt.

 

Hôm nay chủ đề chính vẫn xoay quanh việc Khánh Vương và vợ có đang cãi nhau hay không, cùng với chuyện Thái tử sẽ đến dự tiệc.

 

Hai chuyện này đủ để khiến mọi người phấn khích, không chỉ thỏa mãn sự tò mò của họ mà còn là cơ hội cho những cô gái mơ mộng được làm hoàng hậu.

 

Và kia, đôi vợ chồng đang đóng vai phu thê tình thâm, vẫn cứ nói cười như chẳng có gì xảy ra.

 

Đi phía sau, Phương Lăng chỉ muốn tiến lên và dẹp cái màn kịch ấy ngay đi.

 

Nào ngờ được, trên sân khấu này lại xuất hiện thêm một vị Thái Tử!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.