Nhị gả Đông Cung - Diêm Kết

Chương 76: Tin đồn lan truyền



Trên giường, Viên Ngũ Lang vẫn hôn mê bất tỉnh, các tỳ nữ đang dùng nước để rửa sạch m.á.u trên mặt hắn. Viên Thiên Phương ngồi trước bàn, vẻ mặt đượm buồn như làn khói.

 

Ngọn nến nhảy múa, dường như cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.

 

Chẳng bao lâu sau, Trương thị vội vã bước vào, thấy con trai nằm bất động trên giường thì khóc lóc nói: “Lang quân, ngươi phải làm cho Ngũ Lang được công bằng. Ai dám đối xử với con như vậy…”

 

Chưa dứt lời, Viên Thiên Phương đã không kiên nhẫn quát: “Câm miệng!”

 

Trương thị bị dọa đến sững sờ, không biết làm sao.

 

Viên Thiên Phương bực bội nói: “Mẹ hiền nuông chiều con quá, đều do ngươi dạy hư, nếu ngày xưa nghiêm khắc hơn, sao lại đến nỗi hôm nay xảy ra chuyện này?!”

 

Trương thị không hài lòng, phản bác: “Con hỗn đản, cha cũng có phần sai. Ngươi không cưng chiều Ngũ Lang sao?”

 

“Ngươi!”

 

Thấy hai vợ chồng sắp cãi nhau, Viên Đại Lang vội vàng khuyên nhủ: “Mẹ đừng cãi nhau nữa, Ngũ Lang hôm nay gặp phải đại họa, hiện giờ không biết phải giải quyết ra sao.”

 

Lúc này, một gia nô báo tin rằng đại phu đã đến.

 

Mọi người vội vàng mời ông vào phòng để xem bệnh cho Viên Ngũ Lang.

 

Đại phu kiểm tra vết thương trên đầu Viên Ngũ Lang, thấy vết thương ở đùi lại khó xử lý hơn.

 

Ông xem xét cẩn thận rồi nói với Viên Thiên Phương: “Vết thương trên đầu đã được xử lý sạch sẽ, có thể bôi thuốc và băng bó. Nhưng vết thương ở đùi, e rằng…”

 

“E rằng cái gì?”

 

“Chân gân bị đứt hoàn toàn, e rằng sau này sẽ không thể đứng lên được.”

 

Viên Thiên Phương sắc mặt tối sầm, còn Trương thị lại khóc như sắp ngất. Viên Đại Lang nói: “Đại phu cứ chẩn đoán trước, rồi hãy nói sau.”

 

Trong khi đại phu đang khám cho Viên Ngũ Lang, Viên Thiên Phương và con trai lùi sang một phòng khác.

 

Viên Đại Lang lo lắng nói: “Thôi thị thật lợi hại, vừa hòa li với Khánh Vương không lâu, lại còn thông đồng với trong cung. Giờ Ngũ Lang vô tình phá vỡ bí mật này, cha nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”

 

Viên Thiên Phương chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, nhíu mày nói: “Hiện giờ còn không biết đêm nay ai ở Thôi trạch, chỉ có khi Ngũ Lang tỉnh lại mới biết được tình hình cụ thể.”

 

Viên Đại Lang thở dài nặng nề: “Hôm nay Ngũ Lang gặp chuyện xui xẻo, sau này phải rút kinh nghiệm.”

 

Viên Thiên Phương im lặng.

 

Ông vốn rất yêu chiều đứa con trai nhỏ này, nên giờ mới sinh hư hỏng, không quản lý được. Những thói hư tật xấu hàng ngày chỉ cần không g.i.ế.c người phóng hỏa là ông bỏ qua, nào có ngờ lại gặp phải đại họa như vậy, khiến ông đau lòng khôn xiết.

 

Đến rạng sáng, Viên Ngũ Lang từ hôn mê tỉnh lại, đau đớn đến mức kêu la.

 

Viên Thiên Phương nhìn thấy con mình đau khổ, vừa đau lòng vừa tức giận, quát: “Ngươi, đứa con hỗn láo! Nếu như ngày thường có chút kiềm chế, giờ này đâu phải xông vào cửa Diêm Vương! Chỉ cần có thể giữ được mạng sống đã là may mắn, còn dám kêu gào ầm ĩ!”

 

Trương thị bênh vực con trai: “Chắc chắn là Thôi thị không biết xấu hổ, dụ dỗ Ngũ Lang, mới gây ra đại họa.”

 

Viên Ngũ Lang đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra, không hề hối hận, ngược lại còn khóc lóc nói: “Thôi thị lả lơi, lại còn thông đồng với Thái Tử, ai mà ngờ được Thái Tử cũng ở Thôi trạch chứ!”

 

Viên Thiên Phương uất ức nói: “Ngươi còn dám nói! Nếu không phải ngươi bò qua tường vào Thôi trạch, thì sao lại sinh ra đại họa này? Nói thật, hôm nay ngươi may mắn lắm, Thái Tử đã giữ lại mạng sống cho ngươi. Nếu là người khác, có lẽ đã bị đánh c.h.ế.t từ lâu rồi, sao còn để ngươi sống đến giờ?!”

 

Viên Ngũ Lang im bặt.

 

Trương thị bức bách: “Thật không thể tin nổi! Thôi thị mới hòa li với Khánh Vương bao lâu, đã cùng Thái Tử qua lại, truyền ra ngoài sẽ thành ra thể thống gì?”

 

Viên Đại Lang nói: “Chắc Ngũ Lang xui xẻo, đụng phải Thái Tử ở Thôi trạch, ngươi đi ăn trộm nhưng lại động vào nơi tối kỵ? Giờ có thể giữ được mạng sống đã là may mắn, cha nên nghĩ xem làm thế nào báo cáo với Thái Tử mới đúng. Nếu không, sau này Viên gia sẽ gặp phiền phức.”

 

Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Thái Tử, Viên Ngũ Lang không khỏi lo lắng, cắn răng nói: “Thôi thị hủy hoại ta!”

 

Viên Thiên Phương tức giận không chịu nổi, trách: “Đứa con hỗn đản, ngươi không biết hối cải! Thôi thị là người của Trấn Quốc Công phủ, ngươi lại dám trêu chọc. Nếu là con nhà bình thường, thì thôi, nhưng Thôi gia ngươi cũng dám chọc, không phải là tự tìm đường c.h.ế.t hay sao?!”

 



Viên Ngũ Lang uất ức nói: “Cha…”

 

“Không cần gọi ta là cha, ta không chịu nổi đâu!”

 

“Lang quân đừng có sốt ruột, việc đã đến nước này, cãi vã có ích gì? Việc cấp bách là nghĩ cách giải quyết mầm tai họa này, đừng để Viên gia gặp rắc rối.”

 

“Ngươi nói thì dễ dàng, ta phải làm sao để giải quyết? Chẳng lẽ chạy đến hỏi Thái Tử làm thế nào mà lại dính dáng đến thẩm thẩm?”

 

“…”

 

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều hiện lên vẻ mặt khó hiểu.

 

Cùng lúc đó, Thái Tử ở Thôi trạch đã rời giường.

 

Thôi Văn Hi hầu hạ hắn rửa mặt, trong khi Triệu Nguyệt nói: “Việc ở chỗ nàng đã nhiều lần bị truyền ra ngoài, Nguyên Nương còn nhớ ta đã nói gì tối qua không?”

 

Thôi Văn Hi bất đắc dĩ đáp: “Nhớ rõ, ném nồi, khóc lóc, tố cáo uất ức.”

 

Triệu Nguyệt nhẹ nhàng chọc mũi nàng: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

 

Thôi Văn Hi tức giận vỗ m.ô.n.g hắn: “Tất cả rắc rối này đều do ngươi gây ra. Nếu tối qua ngươi không xuất hiện, đâu có chuyện phiền phức này xảy ra?”

 

Triệu Nguyệt hừ một tiếng: “Nếu ta không xuất hiện tối qua, thì nàng sẽ làm gì?”

 

Thôi Văn Hi: “Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ sẽ hóa không.” Rồi nói tiếp: “Ta có thể tìm phụ huynh đi cảnh cáo Viên gia, nhưng ngươi ra tay, làm cho mọi việc rối tung, giờ Viên gia chắc chắn đang mắng ta không biết xấu hổ, lại còn thông đồng với chất nhi.”

 

Triệu Nguyệt liếc nàng: “Ai nói là chất nhi, không chừng là tức phụ nhi*.”

 

(*) Tức phụ nhi: dùng để chỉ những người con gái đã kết hôn. Ý Thái tử là không phải hắn câu dẫn thẩm thẩm mà là chính thẩm thẩm dụ dỗ hắn đó =))))

 

Thôi Văn Hi: “……”

 

Quá vô liêm sỉ!

 

Sau khi hầu hạ hắn mặc chỉnh tề, dùng bữa sáng xong, trước khi đi, Triệu Nguyệt lại nhắc: “Ném nồi, tố khổ, khóc lóc, không cần ta phải dạy chứ?”

 

Thôi Văn Hi che miệng cười nói: “Biết rồi, không cần ngươi phải dạy.”

 

Triệu Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nghiêm túc nói: “Nếu không chịu nổi những lời đồn đại thì về nhà đi.”

 

Thôi Văn Hi nhíu mày hỏi: “Nếu như Mã hoàng hậu triệu kiến ta thì sao?”

 

Triệu Nguyệt trả lời một cách dứt khoát: “Trong cung không cần lo lắng, ta sẽ tự giải quyết. Bất kể ai hỏi nàng, chỉ cần đẩy hết lên đầu ta, còn lại thì không cần nhắc tới.”

 

Thôi Văn Hi gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn.

 

Triệu Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, “Có ta ở đây, Nguyên Nương đừng sợ.”

 

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của hắn, Thôi Văn Hi cảm thấy ấm lòng.

 

Từ tối qua, hắn đã giúp đỡ, an ủi nàng, và đưa ra những quyết định sáng suốt, làm nàng không phải một mình đối mặt với tình huống khó khăn. Hắn thật sự có trách nhiệm.


 

Nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi, Thôi Văn Hi trở về và nằm xuống giường.

 

Phương Lăng lo lắng nói: “Chuyện Thái Tử ở lại Thôi trạch chắc chắn sẽ bị lộ ra, nương tử sẽ ứng phó thế nào?”

 

Thôi Văn Hi ngồi ở mép giường, chỉnh lại chăn gối, nói: “Chỉ cần khóc lóc, than thở mà thôi.”

 

Phương Lăng: “???”

 

Thôi Văn Hi tiếp tục: “Nếu có ai hỏi, thì cứ đẩy hết lên Thái Tử, nói hắn dạy ta như vậy.”

 

Phương Lăng: “……”



 

Thôi Văn Hi nằm xuống và tiếp tục: “Ta không có cách nào giải quyết việc này, để hắn tự lo.”

 

Phương Lăng định nói gì đó nhưng lại thôi.

 

Thôi Văn Hi chui vào chăn, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Triệu Nguyệt. Nàng nhẹ nhàng ngửi chăn, nói: “Ngươi cứ nói thẳng ra cũng không sao.”

 

Phương Lăng hỏi: “Thái Tử thật sự bảo nương tử đẩy việc này lên đầu hắn à?”

 

Thôi Văn Hi khẳng định: “Đúng vậy, hắn đã dặn dò ta rất nhiều lần.”

 

Phương Lăng thở phào, “Vậy thì tốt. Việc này chỉ có hắn mới giải quyết được, nương tử là một cô nương yếu đuối, không thể chịu nổi những lời nói cay nghiệt.”

 

Thôi Văn Hi suy nghĩ: “Nhưng mà hắn cũng có trách nhiệm hơn Khánh Vương.”

 

Phương Lăng cằn nhằn: “Khánh Vương chỉ biết làm cho nương tử cảm thấy hắn có nỗi khổ tâm. Hắn chưa từng suy nghĩ cho nương tử, mỗi lần đều hỏi tại sao không thể thông cảm cho hắn, trong khi hắn chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của ngài.”

 

Thôi Văn Hi: “Đừng nhắc đến Khánh Vương nữa.”

 

Phương Lăng thở dài: “Nô tỳ không thể không so sánh. Nếu như việc này Thái Tử giải quyết ổn thỏa và nương tử được trả lại công bằng, thì ngài sẽ ra sao?”

 

Thôi Văn Hi nhìn chằm chằm vào rèm, “Ta không biết.”

 

Phương Lăng khuyên nhủ: “Nương tử đừng phân cao thấp, chúng ta đều là nữ giới. Nếu ngài nói ngài thực sự không có cảm tình với Thái Tử, nô tỳ không tin, bằng không sao ngài lại ngủ say như vậy?”

 

Lời này khiến Thôi Văn Hi bật cười, nàng nhịn không được mà lấy gối đập nàng ấy. Phương Lăng “Ai da” một tiếng, né tránh, rồi cười lên: “Nương tử không ngủ ngon đêm qua, hôm nay dậy sớm, vẫn nên ngủ thêm một lát. Ngày mai có thể sẽ vất vả đấy.”

 

Thôi Văn Hi: “Miệng quạ đen!”

 

Khi Triệu Nguyệt thuận lợi trở về cung, Dư ma ma đã thở phào nhẹ nhõm sau một đêm lo âu.

 

Khi nội thị đang hầu hạ Triệu Nguyệt thay trang phục, Vệ công công lén gọi bà sang một bên, hạ giọng hỏi: “Tối qua mọi chuyện có ổn không?”

 

Dư ma ma đáp: “Còn tạm ổn.” Nhưng sau đó lo lắng nói, “Sau này không thể như vậy nữa.”

 

Vệ công công suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cần thông báo cho ngươi về một chuyện, ngươi đừng hoảng hốt.”

 

Dư ma ma: “???”

 

Vệ công công kể lại chuyện xảy ra tối qua ở Thôi trạch. Nghe xong, sắc mặt Dư ma ma biến đổi, không nói nên lời.

 

Vệ công công bình tĩnh, nhắc nhở: “Việc này có thể sẽ bị truyền ra ngoài, nên ngươi hãy chuẩn bị tinh thần, đừng để bị động.”

 

Dư ma ma lắp bắp: “Ôi trời, nếu bị Thánh nhân và trung cung biết được, chắc chắn sẽ tức c.h.ế.t mất.”

 

Vệ công công an ủi: “Cho nên hãy giữ cho lòng bình tĩnh, đừng hoảng loạn.”

 

Dư ma ma gần như khóc, bà đã phải túc trực bên ngoài suốt một đêm, kết quả lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, thật không hiểu nổi số phận của mình.

 

Chẳng bao lâu sau, Triệu Nguyệt thay xong trang phục, Vệ công công dẫn bà đến nơi làm việc.

 

Dư ma ma lén lén nhìn Triệu Nguyệt, không thấy chút gì khác thường, như thể mọi chuyện tối qua không hề xảy ra, khiến người khác không thể đoán ra tâm tư của hắn.

 

Sau khi chủ tớ rời đi, Dư ma ma lo lắng nhìn bầu trời đã sáng hẳn, cảm thấy như cơn bão sắp ập đến.

 

Ngày hôm sau, Tây Bá hầu Viên Thiên Phương tự mình đến Đông Cung để xin lỗi. Lúc đó, Triệu Nguyệt đang ở cùng Mã hoàng hậu, hai mẹ con đang bàn về chuyện gia đình.

 

Lần trước, Mã hoàng hậu đã muốn làm mai cho Thôi Văn Hi, là họ hàng bên Mã gia. Triệu Nguyệt rót trà mà không nói gì, thầm nghĩ chỉ vài ngày nữa chắc chắn mẹ sẽ đến làm ầm lên.

 

“Mẹ xen vào việc người khác làm gì, Thôi thị và Tứ hoàng thúc mới hòa li không lâu, mẹ đã vội vàng tìm người cho họ, lần trước Cao gia cầu hôn đã bị từ chối, có lẽ họ đang từ từ tìm chồng.”

 

Mã hoàng hậu nói: “Nữ lang dù thế nào cũng cần có điểm tựa.”

 

Triệu Nguyệt đáp: “Chăm sóc nhà người khác thì không bằng lo cho con trai mẹ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.