Nhị Kiến Khiêu Tình

Chương 30



Hơn 8 giờ tối, khi Đồng Ánh Diêu từ văn phòng đi ra, chuẩn bị về nhà thì gặp được Hạ Kế Quang.

"Ánh Diêu, em còn chưa về sao?"

"Dạ, đang định về đây ạ." Đồng Ánh Diêu phát hiện vẻ mặt hắn thoạt nhìn hơi khác thường. "Sếp Hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Vừa rồi Tiểu Mã gọi điện thoại cho anh, khi cậu ấy và Tắc Hàn từ trường quay quảng cáo trở về thì xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ hai người họ đã được đưa đến bệnh viện."

"Anh nói cái gì?!" Mặt Đồng Ánh Diêu trắng bệch như bị điện giật, trái tim vì lời nói của Hạ Kế Quang mà tự động ngừng đập, bày tay không xách cặp tài liệu bấu chặt lấy tay hắn. "Anh nói Tắc Hàn… anh ấy… anh ấy… anh ấy xảy ra tai nạn giao thông?"

Tuy cảm thấy phản ứng của nàng hơi là lạ, dường như quá mức kích động nhưng Hạ Kế Quang nghĩ rằng là vì rất lo lắng cho Lí Tắc Hàn. Xem ra tuy hai người bọn họ ngoài mặt chia tay nhưng vẫn thích đối phương.

"Ánh Diêu, đừng khẩn trương như vậy." Hắn trấn an nàng.

"Anh ấy… anh ấy… bây giờ thế nào?" Không chỉ cơ thể, ngay cả nói chuyện Đồng Ánh Diêu cũng đều phát run.

"Anh không biết thế nào. Bây giờ anh muốn đến bệnh viện xem xem, em có muốn đi cùng không?"

"Được." Dọc theo đường đi Hạ Kế Quang vẫn trấn an Đồng Ánh Diêu đang cả người run rẩy, vẻ mặt thoạt nhìn rất sợ hãi. Nàng khiến cho hắn cũng rất lo lắng tình trạng của Tắc Hàn và Tiểu Mã.

Xe dừng lại trong bãi đỗ xe trước bệnh viện, Hạ Kế Quang cùng Đồng Ánh Diêu bước nhanh vào phòng cấp cứu của bệnh viện.

Cửa vừa mở, bọn họ còn đứng ở ngoài cửa thì thấy Lí Tắc Hàn nằm trên giường bệnh sát cửa, còn La Mĩ Na lại khom người ôm lấy hắn, không thấy Tiểu Mã đâu.

"Mĩ Na, anh không sao, em không cần ôm anh như vậy."

"Nhưng vừa rồi em rất căng thẳng, lo lắng anh sẽ bị sao." La Mĩ Na vẫn không buông hắn ra.

Hắn nói hắn không sao, Đồng Ánh Diêu cảm thấy lúc này tim mình mới từ từ đập trở lại. Thật ấm áp, hắn nói hắn không sao.

Hạ Kế Quang nhìn tình huống trước mắt, lại nhìn Đồng Ánh Diêu ngẩn ngơ đứng ở cửa. Thật là hỏng bét. Rốt cuộc hiện tại là tình huống gì? Có phải hắn không nên dẫn Ánh Diêu đến?

"Sếp Hạ, anh ấy không sao là tốt rồi, em về đây."

"Thế nào, em không vào sao?"

"Không cần." Sắc mặt Đồng Ánh Diêu vẫn tái nhợt như trước. "Còn nữa, đừng nói em đã tới."

Nhìn Đồng Ánh Diêu bắt tắcxi rời đi, Hạ Kế Quang thật sự không biết nên nói gì. Vừa rồi trên đường đến đây, hắn còn tưởng bọn họ vẫn để ý đối phương, nhưng bây giờ xem ra lại…

Rốt cuộc tên tiểu tử Lí Tắc Hàn kia yêu ai? Sao lại làm cho phức tạp như vậy.

Sau khi tắcxi đi khỏi, hắn đi vào phòng cấp cứu, đi nhìn thương thế của Lí Tắc Hàn.

"Tắc Hàn, em có khỏe không?" Lí Tắc Hàn vừa thấy Hạ Kế Quang đến đây, nhịn đau từ trên giường ngồi dậy. Cho dù Hạ Kế Quang muốn hắn đừng động đậy, hắn vẫn ngồi dậy.

Trên trán Lí Tắc Hàn quấn băng gạc, cánh tay phải bị băng bó, còn mắt cá chân hơi bị trật. Thoạt nhìn thương thế không nặng cũng không nhẹ, nhưng ít ra không nguy hiểm tính mạng thì đã a di đà phật.

Lúc này Tiểu Mã đi tới. "Sếp Hạ, anh đã đến rồi." Tiểu Mã chỉ bị trầy xước cánh tay cho nên có thể tự do đi lại. "Anh Hàn, em đã giúp anh làm xong thủ tục nhập viện. Bác sĩ nói anh bị đụng vào đầu, phải nằm viện theo dõi một ngày."

"Tắc Hàn, anh không cần lo lắng, tối nay em sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc anh." La Mĩ Na nắm chặt cánh tay trái không bị thương của hắn.

"Mĩ Na, em về đi, không cần ở lại. Một mình anh ở đây cũng không sao." Lí Tắc Hàn rút tay lại.

Sự quan tâm của mình bị coi nhẹ, ý tốt cũng bị cự tuyệt, điều này làm cho La Mĩ Na khá mất hứng. "Anh để em ở lại thì có sao đâu. Anh đừng quên em là bạn gái của anh."

"Mĩ Na, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây, anh chưa từng nghĩ tới việc chia tay với Đồng Ánh Diêu." Hắn chỉ đang giận nàng không thèm để ý đến hắn, còn muốn đẩy hắn cho Mĩ Na. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không nghĩ tới việc chia tay với nàng.

"Nhưng cô ta đã chia tay với anh, cô ta căn bản không cần anh." La Mĩ Na tức giận hét lên.

"Ách, thật xin lỗi, cho tôi xen vào một chút." Hạ Kế Quang mở miệng chen vào. "Thật ra vừa rồi Ánh Diêu có đến bệnh viện cùng với tôi."

"Đồng Ánh Diêu đến đây? Vậy cô ấy đâu?" Lí Tắc Hàn nhìn xung quanh.

"Cô ấy đã đi về."

"Đi về?" Lí Tắc Hàn sửng sốt một chút.

"Đại khái là thấy em không sao, bên cạnh lại có người chăm sóc cho nên cô ấy đi về." Hạ Kế Quang nhìn La Mĩ Na, ý bảo vừa rồi bởi vì có cô ta ở đây nên Ánh Diêu mới xoay người đi về.

"Có điều không biết có phải cơ thể không thoải mái nên trở về nghỉ ngơi hay không, bởi vì sắc mặt của cô ấy thoạt nhìn rất tái nhợt." Vừa rồi Ánh Diêu thoạt nhìn thật sự rất khác thường. Nghe thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Lí Tắc Hàn cả kinh, vội vàng hỏi: "Sếp Hạ, có phải thoạt nhìn cô ấy có vẻ rất sợ hãi hay không?"

"Đúng vậy, bộ dáng vừa rồi của Ánh Diêu thoạt nhìn không phải là khẩn trương, mà là đang sợ hãi, hình như là lo sợ cái gì đó. Tóm lại, sắc mặt của cô ấy thoạt nhìn rất không tốt." Còn tệ hơn người bị thương như Tắc Hàn. Tim Lí Tắc Hàn se lại một chút.

"Tiểu Mã, lập tức làm thủ tục xuất viện dùm anh, bây giờ anh phải đi tìm Đồng Ánh Diêu lập tức." Tiểu Mã ngạc nhiên. "Em vừa giúp anh làm xong thủ tục nhập viện nha, bây giờ lại muốn xuất viện?"

"Đúng, nhanh lên!" Lí Tắc Hàn vội vàng muốn xuống giường, lập tức động đến vết thương trên đầu và cánh tay khiến cho hắn đau đớn kêu lên.

"Được rồi." Tiểu Mã đành phải lại đến quầy làm thủ tục.

"Tắc Hàn, anh điên rồi sao? Bây giờ anh như vậy căn bản là không thể đi lại, bác sĩ cũng nói anh phải nằm viện." La Mĩ Na ngăn cản hành vi điên cuồng của Lí Tắc Hàn. "Anh tự ý lộn xộn như vậy sẽ chỉ làm thương thế của anh càng thêm nghiêm trọng."

"Đừng cản anh, bây giờ anh nhất định phải đi tìm Đồng Ánh Diêu." Hắn nhất định phải nhìn thấy nàng.

"Lí Tắc Hàn, cô ta cũng đã chia tay với anh, sao anh lại cố chấp như vậy? Em không được sao? Anh quên rồi sao, em cũng từng thích anh." La Mĩ Na khóc lên, bởi vì nàng thật sự rất đau lòng. Vì vẫn không cách nào xoay chuyển trái tim hắn mà khổ sở.

"Mĩ Na, anh chỉ có thể nói xin lỗi với em."

"Em không thích nghe anh nói xin lỗi, trở lại với em không phải là được sao."

"Anh thật sự rất yêu cô ấy. Sinh mệnh của anh đã không thể không có cô ấy!" Lí Tắc Hàn nói.

"Anh nói những lời như vậy, xem ra là cực kỳ ngu xuẩn. Cũng không ngẫm lại xem cô ta đã không cần anh, còn nói yêu cô ta gì nữa. Thật là tức cười chết mất." La Mĩ Na vừa khóc vừa nói.

"Cho dù phải van xin, anh cũng muốn cô ấy trở lại bên cạnh anh." (Lí tắc Hàn, em yêu anh! I love you! wo ai ni! 我 爱 你!)

"Ý của anh là bây giờ anh phải đi cầu xin cô ta trở lại bên cạnh anh?"

"Đúng!" Lí Tắc Hàn gật đầu một cách kiên định. Hắn cư nhiên dùng chữ "van xin"? La Mĩ Na hoàn toàn tuyệt vọng, cũng hoàn toàn hết hy vọng. Giờ phút này nàng rất rõ, người đàn ông mà nàng từng buông tay này đã không thể thuộc về nàng nữa. Nàng lau nước mắt, mở miệng mắng: "Kẻ ngu ngốc, anh cứ đi cầu xin cô ta đi, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa."

"Mĩ Na, cố gắng sống cho tốt."

"Kẻ ngu ngốc, kẻ đần độn, em sẽ sống rất tốt, để cho anh hối hận." La Mĩ Na phẫn nộ đi ra khỏi bệnh viện, không có quay đầu lại.

Mà dưới tình huống Lí Tắc Hàn kiên quyết muốn xuất viện, Hạ Kế Quang cùng Tiểu Mã cũng chỉ có thể đỡ hắn xuống giường, sau đó rời khỏi bệnh viện, đưa hắn đi tìm Đồng Ánh Diêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.