Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 15: Quan nguyên hạc



Tôn Tâm Từ vọt vào phòng, thấy phụ mẫu đang trong tư thế ôm nhau và y phục không chỉnh tề, rồi mẫu thân của nàng hốt hoảng kéo váy từ trên người phụ thân đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng căm tức nhìn mình. Lúc này Tôn Tâm Từ mới ý thức được việc làm lỗ mãng của mình, sắc mặt đỏ lên như một trận gió chạy ra ngoài.

Trong phòng, Tôn Hi Tường và Đỗ Mĩ Kha xấu hổ sửa sang lại quần áo, lúc này mới bước ra khỏi phòng. Đỗ Mĩ Kha hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhi đứng ở cửa, “Không được vô lễ với đại tỷ con, có chuyện gì thì mau nói.”

Tôn Hi Tường ho khan một tiếng, nghiêm mặt hỏi: “Thế nào? Bộ dạng khẩn trương như vậy còn ra thể thống gì nữa, thật là càng ngày càng không có quy củ!”

Sắc mặt Tôn Tâm Từ đỏ bừng, thiếu tự nhiên, nhớ lại việc vừa rồi khi nàng đi dạo ở trong sân thì cảm thấy mệt mỏi, nên phân phó Triệu ma ma dẫn mẹ con các nàng trở về viện nghỉ ngơi, ai biết đầu váng mắt hoa thế nào lại tiến thẳng đến một góc phía đông của Hầu phủ, nơi này gọi là Thu Lan viện.

Chỗ đó không những vắng vẻ mà còn rất nhỏ, tổng cộng chỉ có mấy gian phòng, hơn nữa bài trí trong phòng cũng cực kỳ khó coi, còn tệ hơn cả phòng của Đỗ ma ma ở Phù Vân Hạng các nàng, cho nên nàng mới nổi giận đùng đùng chạy tới cáo trạng với phụ mẫu.

“Phụ thân, đại tỷ vậy mà lại để con và nương ở Thu Lan viện, cái viện rách nát như thế sao có thể ở chứ!” Vẻ mặt Tôn Tâm Từ uất ức, nghĩ đến những gì mình đã thấy ở Hầu phủ thì lập tức rơi lệ.

Thu Lan viện? Không nghĩ tới Tuệ An khắt khe với mẹ con Đỗ Mĩ Kha như vậy, nhớ lại dáng vẻ hôm qua của Tuệ An đầy thẹn thùng, nói sẽ dọn dẹp chỗ ở cho mẫu tử các nàng, Tôn Hi Tường chau mày lại, cái loại tình thế không thể nắm trong tay khiến cho sự tức giận trong lòng ông dâng lên lần nữa.

Đỗ Mĩ Kha giống như không chút nào để ý, ngược lại kéo Tôn Tâm Từ đang muốn nói tiếp, cười nói: “Được rồi, phụ thân con bận rộn cả buổi đã mệt gần chết, con thật không hiểu chuyện, còn lấy chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền người. Nương cũng mệt mỏi rồi, con mau đỡ nương đi nghỉ ngơi!”

Tôn Tâm Từ bị Đỗ Mĩ Kha túm về phía trước, còn muốn tiếp tục nói, cánh tay đã bị Đỗ Mĩ Kha kiềm lại, thấy mẫu thân nghiêm khắc trừng mắt khiến nàng ta lặp tức không dám nói nữa, chỉ có thể mặt đầy khó chịu bị Đỗ Mĩ Kha kéo đi.

Đến Thu Lan viện, Đỗ Mĩ Kha cho người hầu lui xuống hết rồi mới lôi kéo Tôn Tâm Từ ngồi xuống trên giường nhỏ.

“Nương, sao người không cho con nói với phụ thân? Người xem cái viện rách này, sao có thể để cho người ở chứ! Nha đầu ti tiện Thẩm Tuệ An đó, sao nàng ta có thể đáng ghét như vậy!” Mặt Tôn Tâm Từ dữ tợn mắng.

“Con nhỏ tiếng một chút, bây giờ chúng ta đang ở Hầu phủ, khắp nơi đều là người của Thẩm gia, khi ở nhà nương đã nói với con thế nào, quên hết tất cả rồi sao! Con nhớ kỹ, ở đây không giống với nhà của mình, nếu con còn tùy hứng như thế khiến cho người ta nắm được nhược điểm, đến lúc đó nương cũng không cứu được con! Còn nữa, viện này ta thấy vẫn không đến nỗi nào, có thể ở được.” Ánh mắt Đỗ Mĩ Kha bình tĩnh nhìn bài biện trong phòng, nét mặt thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.

“Nương, người nói cái gì vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ để cho người ta ức hiếp như thế, cũng không đánh trả sao? Con làm không được!” Vẻ mặt Tôn Tâm Từ đầy oan ức, mắt thấy lại muốn khóc lên.

Đỗ Mĩ Kha vội vàng an ủi nàng ta, “Ai nói nương không đánh trả? Con yên tâm, tiểu tiện nhân Thẩm Tuệ An đó, nương không tin nó có được bao nhiêu thủ đoạn, sớm muộn gì nương cũng sẽ báo thù cho những nhục nhã của ngày hôm nay. Con và nương sẽ ở viện này, con tưởng tượng xem, nếu người ngoài biết Thẩm Tuệ An ngược đãi thứ muội, thanh danh của nàng ta có thể còn tốt được không! Ngược lại chịu thiệt mới có lợi cho chúng ta, nương biết rõ nhất, những quý phụ phu nhân kia đều khoe khoang mình lương thiện chính nghĩa, cực kì ghét những người đạo đức giả, nên khi các nàng nghe chuyện sẽ đồng tình với mẹ con chúng ta mà chán ghét Thẩm Tuệ An. Nghe nương, không chừng nhờ hôm nay mà mẹ con chúng ta mới có thể sớm được gia nhập vào nhóm các quý phụ phu nhân, nương sẽ có cơ hội được làm phù chính* của phụ thân con, bà ngoại con mới có thể nói chuyện với ông ngoại cho mẹ con chúng ta được trở về nơi đó.” (*từ thiếp lên làm vợ)

“Nhưng, không phải nương nói thế gia vọng tộc thường thích nhất là gian xảo sao, sao những người đó có thể để ý đến chuyện này chứ? Nói không chừng còn nhân cơ hội này giết chết chúng ta để lấy lòng Thẩm Tuệ An? Người ta không muốn bị những tiện nô đó bắt nạt đâu! Chúng ta không ở đây nữa, trở về Phù Vân Hạng được không?”

“Không cho phép con nói bậy! Lúc trước khi chúng ta chưa vào phủ thì không sao, nhưng một khi đã vào cửa phủ này rồi, nếu hôm nay bị đuổi ra ngoài, thì không cần đến một ngày mẹ con chúng ta sẽ trở thành trò cười trong kinh thành, về sau đừng mơ tưởng có đất cắm dùi! Nếu không phải như vậy thì sao mẫu thân con có thể chịu nhẫn nhịn? Con cho là mẫu thân sẽ nguyện ý đứng ở nơi này mặc cho người ta khinh bỉ? Bây giờ nương đã đâm lao thì phải theo lao, sớm không còn đường lui rồi! Hiện tại, chúng ta nhất định phải chiến đấu đến cùng, đấu một trận với Thẩm Tuệ An! Chẳng qua tiểu Từ đừng lo lắng bị ức hiếp. Hừ, nếu các nàng muốn khi dễ con cũng phải nhìn xem có đủ bản lãnh hay không? Con yên tâm, nương con không phải là dạng người mềm yếu thiện lương gì, vả lại còn có phụ thân con. Không ai dám làm mất mặt mẫu tử chúng ta đâu, mấy năm nay nương có để dành không ít bạc, chỉ cần khen thưởng nhiều hơn thì sợ gì không có người để dùng. Cha con đã đồng ý sáng mai đi gặp Liễu viện sĩ, để cho con đi Quốc Tử Giám học tập, con chỉ cần học cho giỏi, kết giao nhiều bằng hữu, chuyện khác đã có nương lo.” Đỗ Mĩ Kha vừa nói vừa yêu thương sờ tóc Tôn Tâm Từ.

Tôn Tâm Từ vừa nghe mình có thể được đi học ở Quốc Tử Giám, lập tức quên hết tất cả, nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng hỏi: “Nương, con có thể đi học ở Quốc Tử Giám? Có thật không? Đây là thật sao?”

Đỗ Mĩ Kha thấy nữ nhi vui vẻ như vậy, trong lòng ngũ vị lẫn lộn (năm vị chua, ngọt, cay, đắng trộn lẫn vào nhau), với xuất thân của nàng, nữ nhi của nàng vốn nên là danh môn khuê tú, thiên kim Cô nương, bởi vì không thể đến Quốc Tử Giám học mà tâm trạng không vui. Đây hết thảy đều do Thẩm Thanh và tiện nữ nhi của nàng ta, sẽ có một ngày nàng đòi lại tất cả, đuổi Thẩm Tuệ An ra khỏi phủ, khiến cho nàng ta bị mọi người khinh thường, nếm đủ đau khổ khi bị thế nhân chê cười!

“Là thật, ngày mai dậy sớm, kêu Đỗ ma ma sửa sang cho con, ăn sáng xong nương đưa con đến Xuân Vận uyển, cho con theo phụ thân đi Quốc Tử Giám gặp Liễu viện sĩ. Con nhớ rõ, ở trường học gặp người thì cười, đối dãi người ngoài nhiệt tình, hăng hái tích cực, biểu hiện thật tốt, phải suy nghĩ kĩ khi làm việc, mọi việc cần phải nhẫn nhịn đừng gấp gáp. Còn có, phải luôn cung kính với Thẩm Tuệ An, không thể giống như ở nhà không có dáng vẻ như vậy.”

Đỗ Mĩ Kha kiên nhẫn dặn dò, nhưng mặt Tôn Tâm Từ có vẻ không thể kiên nhẫn được nữa, khoát tay nói: “Nương, con cũng không kẻ ngốc, người nói con đều hiểu. Con đi trước tìm Đỗ ma ma xem ngày mai mặc gì cho tốt!”

Dứt lời liền nhanh như chớp chạy ra ngoài, Đỗ Mĩ Kha cưng chiều cười một tiếng rồi dựa vào gối nhắm mắt lại suy tư.

Dong Lê viện.

Phương ma ma luôn nghe ngóng động tĩnh bên Thu Lan viện, ai ngờ chờ cả buổi chiều nhưng bên kia vẫn yên lặng, đợi đến gần tối thì lại thấy Đỗ Mĩ Kha phân phó hạ nhân mang đồ đạc vào Thu Lan viện, nghiễm nhiên chịu đựng nhẫn nhục sống ở đó.

Phương ma ma thầm giật mình, nói chuyện này cho Tuệ An biết, Tuệ An nghe xong chỉ mỉm cười, cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Theo như kiếp trước thì Đỗ Mĩ Kha đã ẩn nhẫn hai mươi năm, một chút chuyện này đối với nàng ta mà nói thì có nhằm nhò gì. Còn nữa, nếu buổi sáng nàng ta chịu quỳ xuống trước bài vị của mẫu thân nàng thì có lí gì mà buổi chiều lại làm ầm ĩ lên về chuyện sân viện chứ.

“Cô nương, xem ra Đỗ Mĩ Kha lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta! Nếu hiện tại nàng ta không kiếm chuyện, vậy nô tỳ có cần phân phó Chu tổng quản khóa lại viện sau, ghi tên lại sổ sách, sắp xếp lại nhà kho không?” Phương ma ma đưa lò sưởi cho Tuệ An và hỏi.

Tuệ An tiếp nhận lò sưởi cầm tay, khép lại tay áo, gật đầu nói: “Đương nhiên cần, từ lúc mẫu thân qua đời thì trong phủ có chút lỏng lẻo, nên kiểm kê lại nhà kho, ghi lại tên của tất cả các vật dụng trong các viện, làm lại sổ sách, không thể để lộn xộn như vậy. Sau này nếu ai có muốn làm loạn thì trong tay chúng ta cũng có sổ sách. Nhưng mà chuyện này phải có lý do mới có thể thực hiện được, đợi một chút, ta nhớ hàng năm vào cuối năm trong phủ đều dọn dẹp lại tất cả, đến lúc đó chúng ta làm luôn một thể, cũng đỡ khiến người khác nói chúng ta đề phòng Đỗ Mĩ Kha, lại cho ta là người hẹp hòi.”

Phương ma ma gật đầu thưa phải, lúc này trong viện chợt truyền đến tiếng nói của Thu nhi.

“Mấy nha đầu này, cả ngày không có việc gì làm, cũng là do Cô nương dễ dãi quá mà!” Phương ma ma nói xong lập tức đi ra cửa, quát về phía mấy nha đầu kia.

“Thật không có quy củ, ầm ĩ như vậy không sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cô nương à?”

Mấy nha đầu đó nghe vậy ngược lại không sợ, còn cười hì hì nâng bước nhanh hơn vào phòng.

“Có chuyện gì vậy, xem mấy người các ngươi hưng phấn như vậy?” Tuệ An nhìn về phía Thu nhi hỏi.

“Cô nương, mới vừa rồi nô tì tới Xuân Vận uyển thì đụng phải Lưu Toàn ở ngoại viện, nghe hắn nói hai ngày nữa đại quân Đông chinh sẽ khải hoàn trở về, Quan tướng quân sẽ đích thân áp giải Khương quốc vương vào kinh, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ phái Tần Vương điện hạ dẫn theo bách quan ra nghênh đón.” Thu nhi với cặp mắt tỏa sáng nói xong thì mấy nha đầu kia phụ họa nói theo.

“Lần này Đông chinh ở Bình Giang Ninh, chiếm được quận Đông Đô, quận Hạ Thủy, một đường công tiến Đông Khương quốc như thế chẻ tre, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Không nghĩ tới Quan tướng quân còn trẻ tuổi mà đã có chiến tích như vậy, lần này trở về chắc chắn sẽ được phong hầu cho xem.” Đông nhi cũng tràn đầy hưng phấn nói.

“Đó là đương nhiên, khi chúng ta còn ở quân doanh Giang Nguyên, có lần Quan tướng quân đến tìm Phương phó tướng quân thảo luận chuyện ở Tây Sơn, ta từng nhìn thấy tướng quân ở xa xa, lúc ấy ngài mặc một bộ giáp phục màu trắng, bố y màu xanh, nhìn qua rất trẻ. Không giống với những tên công tử trong kinh lúc nào cũng làm bộ làm tịch, cũng không như những võ tướng thô lỗ đầy lệ khí. Ngài ấy nhìn rất hào hoa phong nhã, không nghĩ tới trên chiến trường lại lợi hại như vậy.” Xuân nhi không chịu thua kém cũng nói thêm.

“Ai u, thì ra tiểu nương tử ngươi xuân tâm nhộn nhạo, phương tâm nảy mầm rồi!” Hạ nhi nghe vậy thì trêu ghẹo Xuân nhi.

Xuân nhi bị nàng ta nói như vậy thì đỏ bừng mặt, liền giơ tay về phía Hạ nhi, làm Hạ nhi kêu lên chạy đến sau lưng Phương ma ma trốn.

“Này thì công tử hào hoa phong nhã, không có chút gì làm bộ làm tịch, đã ra trận lại lợi hại như vậy…” Thu nhi cũng giả bộ giọng điệu xấu hổ nói lại, Xuân nhi vừa bắt Hạ nhi vừa phải rượt theo Thu nhi, Thu nhi lại kéo Đông nhi chắn trước người, trong phòng lúc này bỗng chốc tràn ngập tiếng cười và náo nhiệt.

Tuệ An thấy bọn họ vui vẻ như vậy cũng mỉm cười, lại nói đến quân Đông chinh thắng trận, quả thật việc này nàng có chút ấn tượng, kiếp trước nàng còn mang theo bọn nha hoàn và Tôn Tâm Từ cùng nhau chạy đến cổng thành xem náo nhiệt, nhưng trên đường lại gặp chút chuyện nên không thể nhìn thấy cảnh Quan Nguyên Hạc lãnh binh vào thành.

Sau đó Hoàng Thượng tổ chức cung yến để tẩy trần cho Quan Nguyên Hạc, nhưng lúc đó nàng đã cùng Đỗ Mĩ Kha lên núi thắp hương nên lỡ mất yến tiệc. Sau này Quan Nguyên Hạc lại đảm nhiệm công việc bên ngoài nên càng không có dịp nhìn thấy.

Cho nên vị tướng quân trẻ tuổi Đại huy thanh danh hiển hách này, là trưởng tôn của Giang Dương Quan gia, kiếp trước được tôn sùng là Bạch diện nho tướng Đông Đình hầu, Tuệ An vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy phong thái.

Tuệ An xuất thân từ tướng môn nên rất sùng kính các tướng lĩnh có chiến công, nay lại nghe mấy nha hoàn này nói thì nghĩ thầm nhất định phải chờ ở cổng thành để chứng kiến được khí thế của quân Đông chinh, còn có cả phong thái của vị Quan Nguyên Hạc kia. Chợt nghĩ đến có thể sẽ gặp Lý Vân Sưởng, Tuệ An chợt sửng sốt, trong lòng không biết là tư vị gì, ý cười nơi khóe miệng cũng cứng lại.

Mấy nha hoàn thấy Tuệ An như vậy, hai mắt nhìn nhau rồi không đùa giỡn nữa nhìn về phía Phương ma ma, Phương ma ma cũng không biết Tuệ An bị làm sao, chỉ cười nói.

“Lại nói Giang Dương Quan gia này có truyền thống là người có học thức uyên bác, người ra làm quan nhiều vô kể, chưa nói tới người trong nhà Giang Dương Quan thị, mà chỉ là người trong nhánh gia tộc của bọn họ thôi đã là những người bất phàm, Quan gia xuất hiện một Võ tướng như vậy thật hiếm có! Nghe nói Quan tướng quân còn chưa đính hôn, việc này sẽ khiến trong thành một hồi náo nhiệt đây, cô nương nghĩ sao?”

Phương ma ma nói đã một lúc lâu mà vẫn không thấy Tuệ An hoàn hồn, vậy nên mới gọi nàng một tiếng.

Tuệ An lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cười nói: “Đúng, Quan Nguyên Hạc này đã từng định thân, người đó là dòng chính nữ của Tương Dương Cố thị, hai nhà định kết thành thông gia, chỉ tiếc là vị Cố Cô nương kia đột nhiên bệnh nặng, mới mười bốn tuổi đã qua đời. Hiện tại Quan tướng quân vẫn chưa nghị thân, đến bây giờ đã bảy năm.”

Phương ma ma kinh ngạc, tiếp lời nói: “Không thể nào, Quan tướng quân nói ngài ấy còn trẻ, năm nay mới hai mươi hai tuổi. Nam tử nhà người ta đến tuổi này đều đã thành thân có tiểu hài tử, không chừng con người ta cũng đã lớn, lại nói về vị tướng quân này thì còn rất nhiều chuyện. Nhưng Cô nương nghe được việc này ở đâu thế?”

Tuệ An bị Phương ma ma hỏi như vậy thì cả kinh, cứng họng, chớp mắt cúi đầu xuống.

Nàng không thể nói đây là chuyện kiếp trước mình nghe được, lúc Quan Nguyên Hạc được phong Đông Đình hầu thì chuyện của hắn cũng được mọi người truyền đi, bấy giờ công chúa Đoan Ninh được sủng ái nhất lại trước mặt mọi người tỏ tình với Quan Nguyên Hạc, kết quả lại bị hắn nhẹ nhàng từ chối. Lặp tức chuyện Quan Nguyên Hạc vì tưởng nhớ Cố Cô nương mà từ chối công chúa bị truyền đi sôi nổi, nếu như nàng còn không biết nữa thì nàng mới là người quái lạ.

“Ta cũng đã quên là nghe được ở đâu rồi, ma ma hãy nhanh phân phó cho dọn cơm lên đi, ta đói bụng rồi.” Tuệ An nói qua loa, vội chuyển đề tài.

Phương ma ma nghe Tuệ An nói đói, quả nhiên không hỏi tới nữa mà nhanh chóng giục bọn Xuân nhi.

Hạ nhi thấy Phương ma ma ra ngoài liền tiến tới trước mặt Tuệ An lấy lòng nói: “Cô nương mới bị bệnh xong, hay là mấy ngày nữa bọn nô tì dẫn cô nương ra ngoài hóng gió một chút để trừ đi tà khí?”

Tuệ An nâng tay vỗ vào người Hạ nhi, cười nói: “Bản thân ngươi muốn đi xem náo nhiệt nhưng lại đổ qua cho ta, các ngươi muốn đi xem quân Đông chinh vào thành thì tới ngày đó chúng ta sẽ đến sớm chờ ở cổng thành, cần gì phải lừa gạt ta, cũng không phải ta không cho các ngươi đi.”

Hạ nhi nghe vậy thì hớn hở ra mặt, ôm cánh tay Tuệ An vui vẻ nói: “Chỉ có cô nương hiểu rõ chúng nô tì nhất.”

“Hạ nhi, nếu cô nương không cho ngươi đi thì sao?” Tuệ An cười khẽ đánh vào khuôn mặt Hạ nhi.

“Cô nương không cho đi cũng là vì muốn tốt cho chúng nô tì, cô nương chính là trời của Hạ nhi, cô nương làm gì đều là vì nô tì!” Hạ nhi lấy lòng nói, chọc cho mấy người trong phòng đều nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.