Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 19: Văn tư tồn



Tuệ An tới Quốc Tử Giám thì trời đã sáng, tuyết đọng thật dày trên đất, phản xạ ra ánh sáng trong suốt chói lọi cả trời đất.

Phía trên Tụ Hiền môn của Quốc Tử Giám bị một lớp tuyết dày bao phủ, trông có vẻ càng thêm kính cẩn trang nghiêm, bên ngoài không ít cẩm xe* đã sớm đỗ tại đây. Đó đều là xe của các phủ trong kinh đưa tiểu thư, công tử nhà mình đến trường (*xe ngựa rực rỡ). diẽn7dàn9lêquý6đôn

Trong Quốc Tử Giám có bố trí phòng óc riêng biệt cho cả nam và nữ, nhưng trọ lại đaị đa số đều là con cái của những gia đình quan lại ở các châu quận, bởi vì nhà bọn họ xa nên không thể không nghỉ lại Quốc Tử Giám, mà các công tử, tiểu thư có nhà trong kinh phần đông đều ở tại quý phủ, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải xuất phát đến trường, tối đến được hạ nhân đón về phủ.

Điều này cũng khiến cho mỗi ngày ở Kinh thành, đường chính hướng tới cửa lớn của Quốc Tử Giám trên núi Thúy Vân vào sáng sớm và hoàng hôn đều vô cùng náo nhiệt. Cẩm xe các phủ nối liền không dứt, xếp thành hàng dài, tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe, tiếng đánh xe không ngớt bên tai, lại thêm mùi thơm trong xe bay theo gió kéo dài không tiêu tan, chuông treo ở góc xe kêu leng keng không dứt.

Nhóm thiếu niên tiên y nộ mã*, giơ roi thúc ngựa, thảo luận rôm rả, làm thơ hát vang, khuyến khích học theo chữ thánh hiền, hăng hái, các thiếu nữ trong xe cười vui liên tục, mặt trời dần dần ló dạng, rọi lên đường lớn tạo thành một một cảnh tượng đẹp nhất trong kinh thành (*quần áo hoa lệ, cưỡi tráng mã).diễn,đàn%lê$quý@đôn

Hôm nay vì Tuệ An đi đường vòng nên đến muộn, hơn nữa thời tiết không tốt, rất nhiều nhóm thiếu gia bình thường cưỡi ngựa hôm nay đều ngồi xe, khiến cho bên ngoài Tụ Hiền môn vô cùng náo nhiệt, xe ngựa các phủ nghiêm chỉnh xếp hàng ngay ngắn.

Có tiếng hò hét, trò chuyện của phu xe đã đưa chủ tử mình vào Quốc Tử Giám với xa phu của phủ đệ quen biết. Có người hơi chậm lại bị chủ tử thúc giục đánh xe nhanh lên nên không rảnh rỗi, vội vàng dắt ngựa giậm chân, đầu đầy mồ hôi mà bàn bạc với xe ngựa phía trước mặt để ráng đi về phía trước. diễn&đàn*lê$quý#đôn

Bởi vì Tuệ An cưỡi ngựa đến nên tiết kiện được thời gian chờ đợi, nàng vốn cưỡi ngựa tốt, chỉ hai ba lần thúc ngựa đã vòng qua đoàn xe tiến đến dưới bảng hiệu của trường. Xuống ngựa ném dây cương cho Hạ nhi, mang túi sách xoay người bước đi.

Vừa mới tới trước Tụ Hiền môn thì nghe xa xa truyền đến hai tiếng thét thật to.

“Đỉnh Bắc vương phủ, xe ngựa Uy Viễn Hầu phủ đến, phiền phía trước nhường đường một chút.”

Nối liền với hai tiếng quát của người nọ, lực âm thanh xuyên thấu cực mạnh, khiến cho Tụ Hiền môn vừa rồi còn lộn xộn lập tức im lặng.

Đại Huy có tứ đại vọng tộc, Giang dương Quan thị, Ninh dương Văn thị, Tương dương Cố thị và Thanh miên Thôi thị. Những vọng tộc đó đều có ngàn năm sĩ tộc (1), thân sĩ (2), nhiều người làm quan. Hơn nữa cho tới nay các đại tộc luôn kết thông gia và chống đỡ lẫn nhau, trở thành một khối lợi ích chung, có tài lực cực kì hùng hậu và uy vọng trong xã hội.

(1) Thời Nam Bắc Triều Trung Quốc trọng quan quyền, các nhà có người làm quan trở thành một giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân, gọi là "sĩ tộc".

(2) Người có trí thức và danh vọng.

Cho dù hoàng tộc thống trị nhưng vẫn cần nhân lực, tài lực duy trì, mà tứ tộc chính là đại biểu sĩ tộc trong thiên hạ, ý kiến của bọn họ hết sức quan trọng. Hơn nữa bởi vì tứ tộc xuất hiện thêm nhiều quý nữ, khiến cho địa vị của tứ đại vọng tộc lúc bầy giờ có thể nói là siêu phàm ở Đại Huy, nhận được sự kính nể của người đời.

Đỉnh Bắc vương Văn Trùng hiện thời chính là xuất thân từ Ninh dương Văn thị, có phụ thân là Văn Quốc An đang nắm giữ chức vị tộc trưởng Văn thị, mà đương kim Từ Ninh Thái Hậu Văn thị lại là cô cô ruột của Đỉnh Bắc vương Văn Trùng, muội muội cùng một mẹ với Văn Quốc An.

Năm nay Văn Trùng bốn mươi hai tuổi, là trưởng tử của Văn Quốc An, từng đi theo Thánh tổ Hoàng đế Bắc chinh Cao Lệ, lập nhiều chiến công. Hiện tại còn nắm giữ quân quyền phía Bắc, là vua khác họ duy nhất của Đại Huy.

Mà phụ thân Văn Quốc An lại là Tể tướng dưới thời của Thánh tổ Hoàng đế. Hiện nay mặc dù đã về hưu nhưng môn sinh bạn bè vẫn rải khắp thiên hạ. Bây giờ, người nắm giữ hậu cung lại là Văn thị, Đỉnh Bắc vương phủ có thể nói phong quang vô hạn (nở mày nở mặt), tất nhiên là không có người có thể so sánh.

Đương kim Hoàng hậu Hiền khang Thôi thị xuất thân từ Thanh miên Thôi gia, mà Uy Viễn Hầu hiện tại Thôi Minh Đạt chính là em ruột của đương kim Hoàng hậu, giữ chức công bộ Thượng Thư.

Vậy xe ngựa hai nhà vừa đến, ai dám ngăn cản?

Tiếng quát vừa dứt, quả nhiên một lát sau xe ngựa chen chúc ở trên đường đều bắt đầu chuyển động, chậm rãi nhường ra một lối đi, xa xa Tuệ An nhìn thấy hai chiếc xe ngựa làm bằng gỗ Tử đàn từ từ chạy tới, rất nhanh dừng trước Tụ Hiền môn.

Xe của Đỉnh Bắc vương phủ đi trước, xa phu ghìm ngựa dừng xe, cửa xe Tử đàn khắc hoa điểu (tranh hoa và chim) bằng vàng bị đẩy ra, bóng dáng áo màu xanh biếc nhỏ bé bước xuống, váy màu xanh ngọc tuổi chừng mười bốn có lẽ là hai nha hoàn, họ xuống xe lưu loát bật ô màu tím cung kính đứng ở trước xe.

Tiếp theo đón lấy một công tử mặc trường bào màu chàm ống tay áo rộng thùng thình, chân đi giày quan màu đen thêu hoa văn Tường Vân, thân hình thon dài đi từ trong xe ra.

Vị công tử này tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, trường bào màu chàm, đường viền cổ áo và tay áo đều thêu chỉ bạc, bên hông buộc một cái túi gấm màu xanh thêu hoa Tường Vân, tóc đen dùng một cái tiểu ngân quan khảm ngọc buộc lên, bạch ngọc trên ngân quan trong suốt trơn bóng càng tôn thêm một đầu tóc đen bóng, giống như tơ lụa của hắn.

Hắn có gương mặt liêm khiết, mi thanh mục tú, mũi cao môi đỏ mọng, xinh đẹp như ngọc, môi mỉm cười ấm áp, nhìn qua rất bình thản, không hề có cảm giác cao ngạo, càng làm cho người ta thấy hắn là một người phong độ.

Tuệ An nhìn hắn xuống xe, hơi sửng sốt, giật mình đứng tại chỗ.

Người này Tuệ An có quen, hắn là con trai trưởng duy nhất của Văn Trùng, Thế tử Đỉnh Bắc vương phủ Văn Tư Tồn. Người này xuất thân cao quý, dung mạo tuấn mỹ, tính cách lại dịu dáng, rất có tài danh, luôn được nhóm quý nữ trong kinh yêu mến.

Kiếp trước Tuệ An vừa mới biết tình yêu nam nữ là gì vì vậy cũng có cảm tình khi gặp hắn. Chẳng qua Vũ Đức năm thứ mười Văn Tử Tồn đậu tiến sĩ, Văn gia xin cho hắn được nhậm chức ở bên ngoài, không đến vài năm nghe nói đã thăng tới tứ phẩm Tri Phủ, chỉ tiếc bởi vì hắn cách xa kinh đô nên Tuệ An cho đến khi chết vẫn không nhìn thấy hắn.

Nhớ năm đó Văn Tử Tồn rời xa kinh đô Tuệ An chỉ mới mười ba tuổi, trong lòng khổ sở một thời gian. Chẳng qua suy nghĩ của những cô gái nhỏ luôn hay thay đổi. Sau đó nàng gặp được Tần Vương Lí Vân Sưởng, bỗng chốc giật mình, lập tức không còn nhớ tới tình cảm đổi với Văn Tử Tồn lúc trước.

Không thể ngờ rằng nàng như thiêu thân lao đầu vào lửa, cố chấp theo đuổi một tình yêu vô vọng, nhưng cuối cùng lại nhận được một kết cục thê lương.

Bây giờ gặp lại cố nhân, ngoại trừ lúc ban đầu thoáng hoảng hốt. Hiện tại, tâm của Tuệ An đã vô cùng bình tĩnh.

Lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nói đến Văn Tử Tồn và Lí Vân Sưởng có thể xem như là loại người cùng khí chất, đều hào hoa phong nhã giống nhau, phong thái cao quý, cử chỉ ung dung, lại dịu dáng như ngọc, vô cùng có phong độ. Chẳng lẽ vì chính nàng quá mức lỗ mãng, mới có thể nhất kiến chung tình với loại nam tử này?

Nhìn những xe ngựa ven đường nhao nhao vén rèm, nửa lộ vẻ kiều diễm, các tiểu thư xấu hổ không dám nhìn thẳng Văn Tử Tồn, Tuệ An cười tự giễu.

Lúc này mặc dù dung mạo của nàng vẫn còn trẻ con, nhưng tâm lại sớm già đi, đã không phải như nha đầu năm đó ôm ấp tình cảm điên dại truy đuổi mĩ thiếu niên rồi.

Bên này Tuệ An kín đáo ngẩn người, bên kia Văn Tử Tồn đã xuống xe ngựa, vươn tay đẩy ô che tuyết của lục y nha hoàn ra, mặc cho bông tuyết rơi xuống trên người, hắn làm như hít sâu một hơi không khí trong lành, lúc này mới cười xoay người, nghiêng người tới gần cửa xe, đưa tay đỡ lấy một nữ nhân từ trong xe ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.