Lần thứ hai khôi phục lại ý thức, Tuệ An phát hiện bản thân đang nằm ở trên giường, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua mành trướng tản hoa giao tiêu sa tràn ngập nước sơn hồng rộng mở trung tâm của chiếc giường, giữa giường thắt dây xích bạc nhỏ treo hoa cầu bạch ngọc chạm khắc hình rồng kêu leng keng.
Mùi hương hoa gạo xông lên từ chiếc màn rủ xuống, vừa giúp an thần, vừa là mùi hương mà các cô nương như nàng thích nhất. Sau đó vì Lý Vân Sưởng rất thích hương hoa nhài, nàng ngại xông hương gạo sẽ sinh ra mùi nồng đậm và bất nhã, nên nàng đã quên đi hương gạo, không dùng nó nữa... Xông hương gạo? Không đúng! Đây là chỗ nào!
Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, tim Tuệ An bất chợt đau đớn, khiến nàng tỉnh táo lại! Cảnh tượng trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, chiếc giường này mang hình dáng huân cầu đúng là vật nàng từng sử dụng nhiều năm trước, trong lòng Tuệ An dâng lên sự nghi ngờ, đột nhiên ngồi dậy nhìn về một góc ở đầu giường, nơi đó quả nhiên có đặt một chiếc gối lớn mặt ngoài là một bức tranh thêu đã cũ kĩ.
Trên mặt gối thêu mấy cành trúc xanh biếc, đường nét cực kỳ thô ráp, các khớp trúc xiêu xiêu vẹo vẹo. Và đó cũng là bức thêu duy nhất lúc mẫu thân còn sống để lại cho nàng, từ khi mẫu thân qua đời, nàng chưa từng dùng lại, yêu quý đặt ở đầu giường để ngày ngày hoài niệm.
Bên tai dường như vang lên giọng nói hờn dỗi của mẫu thân Thẩm Thanh: "Ngươi cái con khỉ nhỏ này, lúc trước van xin ta chỉ con cách thêu, bây giờ thêu tốt rồi con lại chê nó khó coi sao? Làm gì có cái đạo lý như vậy! Gối này của ta con cứ lấy mà dùng cho tốt, bằng không cẩn thận ta rút da của con."
Lúc ấy nàng còn là một đứa trẻ sáu tuổi nhìn mẫu thân cũng chỉ hai má ngượng ngùng ừng đỏ mà cười, vui vẻ nói:
"Thần nữ xin tuân theo mệnh lệnh của Phụng Dương hầu, hì hì, mẫu thân vì dạy cho con gái thêu gối mà mười ngón tay đã đầy lỗ kim đâm rồi, sao tiểu nữ dám ghét bỏ đây? Mẫu thân siêng năng với việc nữ công như vậy, con gái nhất định phải lấy mẫu thân làm chuẩn, đi theo sư phụ chịu khó học hỏi thêu thùa mới được."
"Nha đầu quỷ này, lại trêu mẫu thân rồi!"
Hồi ức như nước chảy qua, Tuệ An dường như lại nhìn thấy mẫu thân cười đưa tay muốn điểm vào trán của mình, cảm giác ấm áp lâu nay này khiến mũi nàng cay cay, nước mắt chảy ròng.
Mẫu thân... nếu trời cao thương xót để cho tiểu nữ tỉnh lại, vậy thì con gái sẽ vì người mà đòi lại tất cả!
Tuệ An nghĩ, một luồng sức mạnh bỗng nhiên bùng lên, nàng lau khô nước mắt, xuống giường, mắt trợn to đánh giá toàn cảnh căn phòng, muốn biết rõ hiện tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng rõ ràng bị trọng thương, nhưng bây giờ thân thể vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, đến nỗi một chút cảm giác đau đớn cũng không có, điều này không hề hợp với lẽ thường, cho dù té xỉu thì theo đạo lý vết thương cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được! Hơn nữa vừa rồi chiếc gối này, rõ ràng năm nàng mười ba tuổi Tôn Tâm Từ không cẩn thận lỡ tay đặt lên lò bếp nên đã bị biến dạng, lúc ấy nàng còn vì vậy mà khóc một trận, làm sao... Tuệ An hoài nghi đánh giá xung quanh, đánh giá này, khiến nàng hoàn toàn sững sờ đứng yên tại chỗ!
Không nói tới lúc nãy nhìn thấy giường lớn, trước giường là tủ cây Tử Lẫm mỗi góc đều được bao bọc bởi kim loại, bên cửa sổ bày giường mềm, vật dùng để ngăn đôi căn phòng là một tấm bình phong bằng lụa mỏng thêu Hàn Mai, bốn góc phòng đặt bốn chậu than đang cháy hừng hực... Cái này là... Những thứ này đều là những vật cũ lúc nàng còn nhỏ thường hay để ở trong phòng mà!
Tuệ An bình tĩnh nhìn chằm chằm tất cả mọi
Thứ, đột nhiên ánh mắt nàng hướng về phía vách phòng bên trái, bất ngờ nhìn thấy ở đó treo một cây roi kim xà.
Đó là thứ lúc còn nhỏ nàng hay sử dụng mỗi khi tập võ, sau đó bởi vì biến cố, nàng đã làm hỏng cây roi này, sao lại…Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?!
Cuối đầu kiểm tra phần dưới thân thể, Tuệ An bất thình lình đi về phía chiếc gương to điêu khắc từ gỗ cây tử đàn ở đầu giường, thở mạnh ra một hơi.
Nhưng thấy ở giữa gương đồng hiện ra một dung nhan non nớt, tóc dài gợn song tự nhiên búi sau người, đen nhánh xõa tung, hai gò ná dịu dàng tinh tế như trứng chim mới vừa lột vỏ, cái trán trơn bóng đầy ấp, long mi như cành liễu nhỏ, một đôi mắt sang khẻ xếch lên nhẹ nhàng, con ngươi màu đen nhạt, trong suốt, rực rỡ như sao trên trời.
Nhìn ngũ quan tuy chưa trưởng thành ở trong gương, nhưng đã lộ ra dung nhan kiều mị thư thái như thế này, trong long Tuệ An kinh ngạc khó mà hình dung được.
Đây rõ rang là hình dáng năm nàng mười hai tuổi! Đúng! Nàng nhớ rất rõ ràng, mành trướng hoa xòe ra trên giường là do bọn nha đầu trong nhà hợp lực thuê dâng tặng nàng nhân dịp sinh nhật lần thứ mười một của nàng, nàng chỉ dung vào cuối mùa Đông Hồng Đức năm thứ tám, sau đó vì có được một bộ tiêu sa trướng với những đám mây màu xanh lam làm từ tơ tằm, nàng rất thích liền lấy màn che này xuống không dung lại nữa!.
Nói như vậy, nàng thật sự đã quay về Đông Hồng Đức năm thứ chin ư?Trở lại thời gian cách đây sáu năm?
Ý nghĩ này vừa khiến Tuệ An vừa vui mừng vừa xúc động! Nàng hung hăng cắn môi dưới một cái, cảm giác đau đớn làm nàng kêu lên thành tiếng, mà loại đau đớn ấy vừa khiến nàng vui mừng mà rơi lệ.
Đúng rồi, nàng nhớ rất rõ, lúc mẹ con Đỗ Mỹ Kha cười đắc ý nhìn nàng, nghe được những lời nói chua ngoa đó, nàng đã hộc máu, tiếp theo cảm giác cái chết kéo đến, thẳng tắp ngã xuống.
Loại cảm giác giống như bị bóp nghẹt ở cổ không thể thở nỗi chân thật như vậy, khiến long Tuệ An bỗng choc sinh ra nỗi sợ hãi vô cùng, thoáng rung mình một cái.
Nói như vậy ở kiếp này, nàng có lẽ đã chết rồi, ông trời thương tiếc mới để cho nàng sống lại sao?
Hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha và Tôn Tâm Từ, mỗi một câu nói, mỗi nét mặt biểu đạt sự lãnh khốc được tái hiện rõ ở trước mắt Tuệ An, giống như một cái búa lớn ngự trị trong long nàng, lien tiếp nghiền nát trái tim nàng thành từng mảnh.
Tuệ An chậm rãi ngẩng đầu lên, liều mạng cắn chặt môi dưới đang không ngừng run rẩy, bàn tay từ từ nắm chặt thành quyền!
Nhất định là ông trời ban cho nàng cơ hội, nếu tất cả có thể lặp lại lần nữa, vậy thì…nếu trời xanh để nàng sống lại, mặc kệ nguyên do gì, kiếp này nàng phải sống cho thật tốt, hơn nữa còn đòi lại công đạo từ những kẻ thù đã thiếu nợ mẹ con nàng.
Nàng sẽ điều tra rõ chân tướng cái chết của mẫu thân cho hậu thế biết! Nàng muốn những người thiếu nợ mẹ con nàng phải nhận lấy sự trừng phạt! Nàng sẽ làm cho những kẻ mất trăm phương nghìn kế hại mẹ con nàng phải nếm mùi hậu quả, trả lại gấp trăm lần sự thống khổ mà nàng và mẫu thân phải gánh chịu!
Khi Tuệ An nhớ lại thì bản thân đã đi ra ngoài, đẩy cửa bước vào một phòng trong Đông Viện. Ở chính giữa phòng bố trí một bàn thờ, trên đó đặt một bài vị nước sơn màu đen, tất cả đồ cúng dưới ánh sang lu mờ toát ra vẻ nghiêm trang. Đây là bài vị của mẫu thân sau khi qua đời đã được Tuệ An đặt để tiện việc bái tế, Từ Đường nhỏ chỉ để cho những kẻ khác đến cúng bái. Còn ở đây, đó là nơi nàng thờ cúng linh vị của mẫu thân, mỗi ngày nàng đều đến thắp một nén hương.
Tuệ An lẳng lặng nhìn linh vị đặt trên kia, chậm rãi quỳ trên bồ đoàn, cúi đầu thật sâu.
“Nương, người hãy an tâm, kiếp này con gái sẽ không để người khác lường gạt và thao túng mình nữa. Con gái chắc chắn sẽ vì chính mình, vì người mà lấy lại công đạo!”
“Mời Lý thái y qua bên này, đã trễ thế này còn mời lão nhân ngài đi một chuyến đến đây thật sự là phiền toái mà!Tại sao không có người canh giữ trong viện vậy, Đông nhi và Thu nhi đâu?”
Tay Tuệ An đang tiến đến khoảng giữa của lưu hươngchuẩn bị cắm nén hương, lại nghe thấy trong viện truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ.
“Đông nhi xuống phòng bếp, nô tỳ kêu nàng trông coi ấm thuốc của tiểu thư. Thu nhi lúc nãy còn ở trong phòng mà, kỳ lạ, bây giờ sao không có đi vậy, Ma ma đừng bực, Thu nha đầu xưa nay là một đứa trẻ bình tĩnh, chắc là nghĩ tiểu thư chưa tỉnh nên nàng mới đi làm cái gì đó…Lý thái y chờ một chút, no tỳ đi trước thông báo một tiếng”
Trong viện truyền đến một giọng nữ của một cô gái xinh đẹp, Tuệ An phân biệt rõ ra là giọng của Xuân Nguyên, mà âm thanh trầm ổn kia cũng chính là vú nuôi Phương ma ma của Tuệ An.
Đã lâu không được nghe giọng nói của Phương ma ma khiến Tuệ An kích động, lập tức chạy vào trong viện, xông tới hành lang gập khúc quả nhiên gặp một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng ở trước cửa, tóc mai đã điểm vài sợi bạc, ở giữa chỉ cắm một cây trâm bạc, trên người mặc một bộ y phục dài xanh thẫm cùng với áo ngoài màu trứng muối, đứng thẳng tắp, mặc dù ăn mạc giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ đoan trang uy nghiêm, chỉ có thể là Phương ma ma.
"Nhũ mẫu...."
Nghe giọng nói run rẩy của Tuệ An, Phương ma ma quay đầu lại thấy Tuệ An nhỏ bé mặc áo đơn đứng ở hành lang đi xuống nhìn mình chằm chằm, nhưng lại dọa Phương ma ma nhảy dựng lên, trong chốc lát quên mất chuyện có Lý thái y ở đây sẽ nhìn thấy bộ dạng không ổn của Tuệ An, mà chỉ nhớ đến thân thể của Tuệ An.
Bà vừa đi về phía Tuệ An, vừa trách mắng nói: "Sao cô nương lại ra ngoài trong bộ dạng này! Vốn đã bị sốt rồi, bây giờ còn đứng trong gió nữa! Nha đầu Thu Nhi chết tiệt rốt cuộc chết ở cái xó xỉnh nào vậy, ngày thường thấy nàng là một người trầm ổn, sao hôm nay lại hầu hạ chủ nhân thế này!"
Nói xong liền túm lấy tay Tuệ An, cảm giác hai tay Tuệ An lạnh cóng, sắc mặt bà tối sầm hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tuệ An một cái.
Tuệ An quay lại nắm tay nhũ mẫu, im lặng để bà kéo về phòng, truyền hơi ấm cho bàn tay mỏng manh của nàng, hốc mắt không tự giác đỏ lên.
Hạ nhân không thấy Tuệ An ở trong phòng, nghe được tiếng động vội chạy ra ngoài, dùng áo choàng nhung lông cáo đỏ thẫm bao lấy cơ thể Tuệ An, kéo người vào phòng. Trong phòng Xuân Nhi đã đốt thêm than, nhìn thấy Tuệ An tiến vào vội bỏ kìm đồng xuống, xốc chăn gấm lên.
Có lẽ mấy người vừa bị một trận hốt hoảng, hầu hạ Tuệ An nằm xuống, đắp cho nàng cái chăn thật dày, lại dâng lên hai ly trà nóng, Xuân Nhi mới mời Lý thái y vào bắt mạch.
Hạ Nhi các nàng giờ đây đã là bộ dáng mười hai mười ba tuổi, Tuệ An nhớ rõ năm đó các nàng mới từ trong quân huấn luyện trở về, làn da bị phơi nắng thô ráp và sạm đi rất nhiều, dưỡng da khoảng một năm mới từ từ khôi phục lại. Tuệ An lại nhìn thấy những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, tâm trạng vẫn còn ngẩn ngơ, mãi cho đến khi Phương ma ma mời Lý thái y đi ra ngoài kê đơn thuốc, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
"Sao cô nương lại mặc áo đơn ra ngoài vậy, may mắn Lý thái y nói cơn sốt của cô nưong trước đó đã có chuyển biến tốt, nếu không mà để bị gió lạnh xâm nhập nữa thì sẽ chuyển thành bệnh thương hàn đó!"
Nhìn Hạ Nhi lải nhải trách cứ mình, trong lòng Tuệ An ấm áp, ngay lúc muốn mở miệng gọi nàng, lại suýt nữa gọi thành "Hạ Mộng".
Xuân Nhi, Hạ Nhi, Thu Nhi và Đông Nhi là bốn nha đầu do mẫu thân Phượng Dương hầu cố ý tuyển cho Tuệ An lúc đấy mới có năm tuổi, làm bạn với Tuệ An đến khi nàng lớn lên, khi xuất giá lại làm của hồi môn theo nàng đến Tần vương phủ.
Lúc đó Tuệ An vì hùa theo ý thích của Lý Vân Sưởng, sợ hắn cảm thấy những nha đầu bên cạnh nàng có tên quá tục tĩu, lúc này mới học đòi văn chương sửa lại tên cho bốn người thành Xuân Nguyên, Hạ Mộng, Thu Kỳ và Đông Bình. Bây giờ nghĩ lại, Tuệ An chỉ cảm thấy mỉa mai, vốn dĩ người kia không thích mình, sợ là cho dù nàng có làm gì mờ ám thì hắn cũng không bao giờ để ý, cho dù có lưu ý thì vẫn sẽ cảm thấy nàng buồn cười mà thôi.
Nói chung con người đều như vậy, đối với người mình yêu thích, cho dù lời nói và việc làm của ngươi thô tục, hắn cũng sẽ cho rằng vì ngươi ngây thơ thẳng thắn, nhưng khi đối với người mà mình không thích, cho dù ngươi có cố ý làm theo sở thích của hắn, cũng chỉ khiến cho người ta chán ghét mà thôi... Chẳng qua kiếp trước nàng
Bị tình cảm làm mờ mắt, ngay cả đạo lý như vậy cũng không hiểu được.
Tuệ An nhớ lại tự giễu cười một tiếng, lập tức thu hồi tâm trạng, nhìn hai nha đầu kia bận rộn trước giường kêu lên một tiếng: “Hạ nhi, Xuân nhi! Có các ngươi và nhũ mẫu bên cạnh ta, như vậy là tốt rồi!”
Tuệ An dựa vào khươn ngực ấm áp của Phương ma ma, nghe bà vỗ về nói, lại nhìn không được lệ rơi đầy mặt. Kiếp trước sau khi nàng yêu Lý Vân Sưởng, bởi vì Phương ma ma cảm thấy Tần vương không phải là người tốt, luôn hết lời khuyên nàng vứt bỏ ý niệm, về sau lại bởi vì nàng cố ý muốn buông tha tất cả đổi lại Hoàng Thượng ban hôn để nàng làm Tần vương phi, Phương ma ma thấy vậy liều chết ngăn cản, khi đó nàng vì tình yêu làm mờ mắt, sao có thể nghe lọt tai, ngược lại bởi vì Phương ma ma quản quá nhiều cộng them trách móc, hơn nữa còn có Tôn Tâm Từ xúi giục, nàng đã nhẫn tâm trục xuất Phương ma ma ra khỏi Hầu phủ.
Năm đó, mặc dù nàng cho Phương ma ma rất nhiều tiền, còn đích thân chọn hai nha đầu đi theo hầu hạ Phương ma ma, nhưng Phương ma ma lại vì thương tâm quá nhiều, ra khỏi phủ không lâu liền nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nỗi, cuối cùng đã rời khỏi nhân thế.
Nhớ lại chuyện cũ trước kia, Tuệ An cảm thấy vừa áy náy vừa khó chịu, cúi thấp đầu nghẹn ngào.
Phương ma ma lập tức kinh ngạc, vội đưa mắt ra hiệu với hai người Hạ nhi, hai người chậm rãi rời khỏi phòng.
Phương ma ma nhẹ nhàng dỗ dỗ sau lưng Tuệ An, nhỏ giọng khuyên nhủ:” Cô nương chớ khóc, bệnh vẫn còn chưa khỏi, đừng để khóc quá nhiều mà ảnh hưởng sức khỏe, cô nương đang lo lắng chuyện hai mẹ con họ vào phủ phải không? Cô nương không cần phải sợ các nàng ấy. Tuy Đỗ Mỹ Kha là con cái quan lại, nhưng năm đó nàng ta vẫn chưa trở thành thê tử chính thức của lão gia, làm ngoại thất hơn mười năm. Bây giờ nàng ta vào phủ chẳng qua chỉ được danh phận thị thiếp mà thôi, nữ nhi của nàng ta cũng là thứ xuất, nhưng cô nương lại là tiểu chủ tử Phượng Dương hầu phủ, các nàng chẳng những không dám coi thường cô nương mà còn nịnh bợ nữa là đằng khác. Ma ma sẽ giúp cô nương quan sát họ, các nàng an phận thì thôi, nếu như không biết tốt xấu, để cho ma ma đối phó các nàng!”
Tuệ An đang rơi lệ nghe thấy Phong ma ma nhắc tới Đỗ Mỹ Kha lập tức cứng đờ, dần dần thu hồi nước mắt.
Đúng rồi, kiếp trước có một năm Đỗ Mỹ Kha mang theoTôn Tâm Tử vào phủ. Lúc đó mẫu thân mới qua đời hai năm, phụ thân nói chuyện với nàng một lần, nói rất nhiều những lời hay về Đỗ Mỹ Kha là con của quan lại nhỏ bé vì tình yêu mà nhiều năm làm ngoại thất, hơn nữa dù sao mẫu thân cũng không thể sống lại, phụ thân còn trẻ sớm muộn gì cũng phải có nữ nhân khác, cho nên mới đồng ý cho phụ thân đón Đỗ Mỹ Kha về ở ngoài phủ làm khách.
Nàng còn nhớ lần đầu tiên gặp Đỗ Mỹ Kha và Tôn Tâm Tử, các nàng đối với nàng rất nhiệt tình và yêu mến.Lúc ấy là mùa hạ, thời điểm có rất nhiều muỗi, trong phòng có huân hương nhưng Đỗ Mỹ Kha vẫn sợ nàng ban đêm ngủ bất an, nhất định canh chừng quạt bên giường nàng một đêm.
Cũng chính từ đem hôm đó đã làm cho nàng cảm động, khiến nàng chủ động tiếp nhận hai mẹ con kia, đồng ý phụ thân đón các nàng nhập phủ. Vì thế nàng cảm thấy có lỗi với mẫu thân, lúc này khi mẹ con Đỗ Mỹ Kha vào phủ đã là mùa đông, nàng liền quỳ trước linh vị mẫu thân một đêm, khiến thân thể bị bệnh nặng một thời gian dài.
“Nếu cô nương cảm thấy khó chịu, vậy thì chúng ta không cho các nàng vào phủ nữa, dù sao Thái hậu luôn yêu thương cô nương, nếu không ma ma cho người vào cung truyền đạt thẻ bài, đợi Thái hậu rỗi rãi chúng ta đi cầu lão nhân gia người, chỉ cần xin được ý chỉ, cho dù mẹ con Đỗ Mỹ Kha kia có phụ thân là Hộ thượng thư cũng vô dụng, cả đời Đỗ Mỹ Kha nàng chỉ có thể làm ngoại thất!”
Tuệ An còn đang nhớ lại, Phương ma ma cho rằng đã nói trúng tâm tư của Tuệ An, nghĩ đến Tuệ An bởi vì mẹ con họ mà phải chịu lo lắng sợ hãi, Phương ma ma vô cùng đau lòng. Lại nghĩ mấy hôm trước không biết vì sao Tuệ An lại trộm quỳ ở trước bài vị của mẫu thân một đêm hiện tại mới khiến cho thân thể bị nhiễm phong hàn, lúc ấy hỏi Tuệ An, Tuệ An sống chết không nói nguyên do bây giờ nhớ đến chắc chắn là có lien quan tới chuyện mẹ con Đỗ Mỹ Kha.
Phương ma ma nghĩ như vậy, dĩ nhiên trong lòng đã sớm chán ghét Đỗ Mỹ Kha, như vậy liền quyết định, nhất định phải tiến cung van cầu Hoàng Thái hậu.nếu cô nương đã không muốn thì nhất quyết sẽ không để cho mẹ con nhà kia bước chân vào phủ.