Trong đầu Tuệ An lóe lên tia sáng, nàng mơ hồ nghĩ tới một chuyện khi nàng còn nhỏ.
Nàng vẫn còn nhớ rõ mùa đông năm nàng lên sáu, vì nhiễm phong hàn nên được mẫu thân chăm sóc cả đêm, lúc tờ mờ sáng nàng có nửa tỉnh nửa mê mang máng nghe mẫu thân cùng Trần mama nói cái gì mà huynh trưởng, gì mà ân đoạn nghĩa tuyệt gì đó.
Nàng muốn nghe rõ thêm nữa nhưng làm sao cũng không gượng mình dậy nổi. Sau khi trời sáng nhớ tới chuyện này, nàng còn tò mò hỏi Trần mama vài câu. Trần mama nói người mẫu thân nhắc đến là người mà lúc trước ngoại tổ phụ Thẩm Cường từng nhận làm con thừa tự từ trong quân doanh. Nàng liền hỏi Trần mama vì sao mình chưa bao giờ nhìn thấy cậu. Vẫn nhớ vừa hỏi câu đó thì sắc mặt Trần mama lập tức thay đổi, bà nói đi nói lại bảo nàng không được phép nhắc đến người cậu này trước mặt người khác, cũng càng không được đi hỏi mẫu thân. Lúc ấy nàng thấy Trần mama nói rất nghiêm trọng, nên cứ vậy mà đồng ý thôi.
Trẻ con thì dễ nhớ dễ quên, tuy khi đó nàng cảm thấy kỳ lạ đến mấy hôm, nhưng được một thời gian cũng đem chuyện này quên hết không còn một mống. Trần mama là vú nuôi của mẫu thân, lúc mẫu thân còn tại thế thì bà đã qua đời. Bây giờ Tuệ An gọi Phương mama đến nhưng cũng không chắc bà có biết gì về chuyện này không, do dự hồi lâu mới ngập ngừng nói:
“Vú nuôi, khi ta ra đời thì vú mới vào phủ sao?”
Phương mama nghe Tuệ An sẽ tham gia đại diện Quốc Tử Giám tỷ thí với Thái Học viện, liền vì nàng chuẩn bị kĩ càng y phục cho mấy hôm đấy, mời hẳn bà chủ của Hương Y các nổi tiếng kinh thành mang theo những xiêm y thịnh hành nhất bấy giờ đến Hầu phủ, còn đặc biệt tỉ mỉ lấy số đo cho Tuệ An, lại chọn mỗi kiểu một bộ, ra hạn Hương Y các nhất định phải đưa đồ đến trong sáng nay.
Nhưng bà nhìn đi nhìn lại vẫn không hài lòng với kiểu dáng của mấy đôi giày, đành đích thân ra tay sử dụng nhân lực trong phủ cho Tuệ An một đôi giày theo ý bà, bà vẽ hoa văn mất mấy ngày, cũng không yên tâm giao cho người trong phòng may vá, còn tự mình giám sát hai nha đầu nhị đẳng am hiểu thêu thùa may vá trong phòng Tuệ An là Băng Nguyệt và Hàn Nguyệt, ba người cùng chong đèn làm từ sáng đến tối, vừa rồi Tuệ An cho người lui hết ra để nói chuyện riêng với Tôn Hi Tường, Phương mama liền tức tốc chạy qua phòng bọn nha hoàn, nhìn hai nha đầu kia làm việc.
Lúc bà nghe tiếng Tuệ An gọi to, thì giật mình kêu lên một tiếng, còn tưởng Tuệ An có chuyện gấp gáp gì muốn hỏi, vào phòng đã thấy Tuệ An từ vội vàng chuyển sang thành do dự không yên, cuối cùng lại hỏi một câu không đầu không cuối như vậy, bà có phần ảo não trả lời:
“Rốt cuộc là cô nương muốn hỏi chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao?”
Vừa rồi Tuệ An còn băn khoăn về thái độ của Trần mama ngày xưa, nàng cảm thấy chuyện đó nhất định vô cùng bí ẩn, không biết nói ra thì có liên lụy gì không? Nay thấy Phương mama lo âu như thế, nàng mới thấy mình quả thực là quá đa nghi, chẳng lẽ trước mặt Phương mama mà cũng phải chú ý nọ kia ư? Nghĩ vậy nàng liền nói thẳng, hỏi:
“Sau khi vú vào phủ có nghe qua chuyện ngoại tổ phụ từng nhận một người con trai làm con thừa tự không?”
Phương mama nghe vậy, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh tức thì trở nên cứng nhắc, nhíu mày hỏi:
“Sao cô nương lại hỏi đến chuyện này?”
“Xem ra là vú cũng biết chuyện, ta chỉ không hiểu tại sao ta chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của người cậu này, cũng chưa từng nghe người làm trong phủ nhắc đến? Vú nuôi đừng hỏi ta vì sao muốn biết vội, vú hãy đem mọi chuyện vú biết kể cho ta là được.”
Tuệ An lấy một miếng đệm gấm đặt lên ghế, ấn Phương mama ngồi xuống, chính mình cũng dựa người lên thành giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phương mama không cho phép bà từ chối.
Phương mama thấy nàng khăng khăng phải nghe chuyện xưa bằng được, biết nàng nếu muốn thì sẽ kiên trì tới cùng, đành thở dài nhíu mày nói:
“Năm ấy cô nương sinh ra thì vú mới vào phủ, khi đó lão Hầu gia đã qua đời, cũng không thấy phu nhân có huynh đệ tỷ muội nào khác. Nhưng về sau vú có nghe được từ miệng một người làm lâu năm phủ ta, nói quả thật là năm xưa lão Hầu gia từng nhận một người con trai làm con thừa tự, lão Hầu gia rất tín nhiệm người đó, chỉ mong sau khi ông qua đời, người đó có thể trở thành chỗ dựa cho phu nhân. Mà người nọ nghe nói cũng rất kính trọng lão Hầu gia, lúc đấy còn sống ở trong phủ không khác nào người một nhà. Rồi sau đó không ai biết có chuyện gì xảy ra, sau một đêm toàn bộ nha hoàn trong viện của phu nhân đều bị bán đứt qua mối lái, lão Hầu gia thì đem người nọ đuổi ra khỏi Hầu phủ, vốn là cha con tình thâm lại đột nhiên trở mặt thành thù.
Khoảng thời gian ấy trong Hầu phủ còn lan truyền những lời bịa đặt vớ vẩn, khiến cho lão Hầu gia nổi trận lôi đình, nghiêm cấm người trong phủ nhắc lại những chuyện có liên quan đến người đó. Dần dần việc này trở thành lệnh cấm trong phủ, từ đó về sau thì chậm rãi phai nhạt, ngay lời truyền tai cũng không ai nhắc đến nữa. Hơn mười năm nay hạ nhân phủ ta đã thay qua đổi lại biết bao nhiêu lần, e là không còn mấy người biết chuyện phu nhân từng có huynh trưởng. Sao An nương lại hỏi đến chuyện này?”
Tuệ An nghe vậy cũng hiểu ra đôi chút, Phương mama do dự không nói với nàng chuyện này, là bà sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mẫu thân trong lòng mình. Tuệ An trầm ngâm một lát, nhưng vẫn thắc mắc, nàng khẽ nhíu mày, nói với Phương mama:
“Ta nhớ trong số các đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân, có một người tên là A Trúc, rất được mẫu thân yêu thích, khi ta ba tuổi thì được gả đi, hình như là gả cho con trai của Mã tổng quản ngoại viện, hiện giờ A Trúc cô cô còn ở con đường sau phủ không?”
Phương mama nghe vậy, biết Tuệ An nhất định phải có một đáp án rõ ràng cho chuyện này, bà gật đầu nói:
“Lúc trước sau khi Mã tổng quản thì đứa con trai ông cũng vì cắt xén ngân lượng thu mua lương thực, nên bị cách chức đánh năm mươi gậy, đuổi về nhà. Lão gia ra lệnh không cho phép cả nhà họ Mã bước chân vào phủ. A Trúc và phu quân của nàng hiện đang dựa vào quán mì hoành thánh trên Thông Chính hạng sinh sống qua ngày, đúng là vẫn ở ngay sau phủ ta.”
Tuệ An nghe vậy thở phào một hơi, nói với bà:
“Vú nuôi sắp xếp một chút đi, tối mai ta muốn lặng lẽ xuất phủ tới đó một chuyến.”
Không khác gì những phủ đệ khác trong kinh thành, con đường phía sau phủ Phượng Dương hầu cũng là nơi ở của người làm lâu năm trong phủ. Phương mama gật đầu bước ra bên ngoài, nhưng bà chưa ra khỏi nội thất đã bị Tuệ An gọi trở lại. Tuệ An đứng dậy đi đến bên cạnh Phương mama, ghé sát vào tai bà thì thầm vài câu, Phương mama nghe vậy kinh ngạc vô cùng, hồi lâu mới ngờ vực nhìn Tuệ An, gật nhẹ đầu xoay người đi ra. Tuệ An thấy bà đi rồi, lại lăn người lên nhuyễn tháp, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Đến tối Băng Nguyệt cùng Hàn Nguyệt đã làm xong đôi giày cho Tuệ An, Phương mama hí hửng tức tốc đem giày đưa Tuệ An đi thử. Dùng da bao quanh đen tuyền một mảnh, trên dùng tơ vàng thêu hoa phù dung, hoa văn vàng đỏ xen kẽ mặc dù không mới lạ, nhưng đặc biệt ở chỗ là dùng tơ vàng thêu với cường độ nông sâu khác nhau, tầng này đè lên tầng khác, kéo dài từ thân đến mũi giày. Là một đôi giày cao cổ, đến giữa bụng chân, phía trên còn đính thêm một viền lông bằng nhung đỏ rực như lửa, Tuệ An đi đôi giày này chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là…cực kỳ lóa mắt.
Phương mama nhìn nàng đi giày thì rất hài lòng. Tuệ An dở khóc dở cười. Cảm thấy cái tiếng tồi tệ của mình đã lan khắp Quốc Tử Giám, sớm đè nặng trong lòng Phương mama, nay thật vất vả mới xuất hiện một cơ hội cho Thẩm Tuệ An nàng biểu hiện, khiến nàng trở thành tiêu điểm toàn trường, mà một trận thành danh thì không còn gì có thể tốt hơn.
Tấm lòng của Phương mama Tuệ An hiểu chứ, đang vui vẻ khen hai người Băng Nguyệt để bà vui lòng, quay ra lại thấy Hạ Nhi tiến đến bẩm:
“Cô nương, Tử Tình cô nương của phủ Định Bắc vương tới, nói là đến trả quyển ‘Thế tái Đường thơ bản thảo’ hôm nọ Văn Nhị công tử mượn.”
Tuệ An nghe thế vội vàng thay giày, ra khỏi nội thất đến Viễn Phương các, đã thấy trong sảnh đứng một nữ tử mặc y phục xanh nhạt của nha hoàn, váy trắng tinh khôi, bên hông đeo dải lụa xanh lam, nghĩ chắc chính là Tử Tình.
Tuệ An chưa đi vào, thì Tử Tình đã nghe tiếng bước tới, nàng cười hành lễ với Tuệ An, nói:
“Tử Tình làm phiền cô nương.”
Tuệ An cũng thường nghe Văn Cảnh Tâm nhắc đến chuyện trong phủ Định Bắc vương, cho nên nàng biết Tử Tình là nha hoàn thiếp thân bên cạnh Văn Tư Tồn, là người quản lý tiền bạc và nhân sự trong viện Văn Tư Tồn, rất được Văn Tư Tồn coi trọng, nhưng lúc trước Tuệ An cũng chưa thấy qua nàng bao giờ.
Nay nhìn tận mắt, có thể nói khiến Tuệ An chấn động không thôi. Tuy Tử Tình này cử chỉ có mực, vừa nhìn đã biết là người trầm ổn, thế nhưng dung mạo lại quá mức bình thường, bình thường đến nỗi làm cho người ta không thể không ngạc nhiên. Nàng bộ dạng vừa thấp vừa mập mạp, eo không thon mà thô, mặt tròn xoe, ngũ quan còn chẳng hợp với nhau, trán thì quá lớn, mũi quá thấp, môi quá dày, nếu phải nói tệ nhất thì chính là làn da, da của nàng trắng muốt, nhưng cũng vì thế mà những đốm tàn nhang xung quanh sống mũi được hiển hiện cực kỳ rõ ràng.
Có nha hoàn bên người của công tử nào trong kinh thành này là không thông minh lanh lợi, xinh đẹp yêu kiều đâu. Vừa để ngắm nhìn cho vui mắt, vừa nâng cao thể diện cho bản thân. Mà một nha hoàn xinh đẹp, đó cũng là tài sản thuộc về mình để tha hồ mang ra ngoài khoe khoang, ít nhất thì Tuệ An cũng chưa từng thấy có vị công tử nhà ai lại chọn một người dung nhan bình thường thế này làm thiếp thân nha hoàn cho người ta bình phẩm cả.
Nàng lại nhớ tới mấy lời Văn Cảnh Tâm nói ở phủ Định Bắc vương hôm đó, chỉ thấy Văn Tư Tồn đúng là một người chẳng màng nữ sắc, khó trách vì hắn thu dùng một thông phòng mà Cảnh Tâm lại nản lòng như vậy, còn mất luôn lòng tin với nam tử trong thiên hạ.
Tuệ An phân phó Hạ Nhi mang ghế mời Tử Tình ngồi xuống, hàn huyên một phen, nàng mới cười mang quyển ‘Thế tái Đường thơ bản thảo’ dâng lên cho Tuệ An. Tuệ An đặt sách lên bàn, cười nói:
“Mai mang tới Quốc Tử Giám trả cho ta cũng như nhau cả thôi, làm phiền cô nương phải đích thân đến đây thế này thật là ngại quá!”
Tử Tình nghe vậy đáp:
“Quyển ‘Thế tái Đường thơ bản thảo’ này chủ tử nô tỳ tìm đã lâu, từ lúc Đông Nhi cô nương đưa nó tới phủ, mấy ngày liền thiếu gia đều chôn mình trong thư phòng, không cho phép người ngoài vào quấy rầy, thiếu gia sợ bọn hạ nhân làm hỏng sách này, thế nào cũng không chịu rời tay, vốn là hôm qua muốn mang tới trang trại Tây Giao để trả cô nương, nhưng lại sợ đi đường làm hỏng trang sách, nên giờ mới sai nô tỳ cẩn thận đưa tới.”
Tuệ An nghe vậy nhớ lại vừa rồi nàng tiện tay vứt bừa quyển sách lên mặt bàn, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Sách này ở thư hương thế gia như Văn phủ thì không khác gì trân bảo hiếm có, ở phủ Phượng Dương hầu của nàng thì đúng là phí của trời.
Lại nghe Tử Tình cười nói:
“Lúc nô tỳ ra cửa thiếu gia đã dặn nhất định phải cám ơn cô nương thật tốt, người còn tự tay chọn lựa lễ vật bắt nô tỳ mang đi nữa.”
Tử Tình nói xong cũng đứng dậy, với lấy chiếc rương bằng gỗ vẫn đặt bên cạnh, đưa tay mở ra.
Vừa rồi khi Tuệ An bước vào nhìn trong phòng có cái rương gỗ này đã thấy kỳ lạ, nay vừa nhìn hai mắt đã lập tức sáng rỡ cả lên, rương dùng gấm trắng lót sáu mặt, bên trong nằm ngay ngắn một bộ dụng cụ cưỡi ngựa cực kỳ tinh xảo, yên ngựa bằng da chạm rỗng điêu khắc hoa văn hình mây, roi ngựa khảm cẩm thạch xanh mướt, nhẫn ngọc bảo vệ tay, còn có nguyên một bộ áo giáp bằng bạc vẽ sen trắng đủ hình đủ dạng, vừa nhìn đã biết áo giáp kia là dành riêng cho nữ tử, kiểu dáng gọn gàng đẹp đẽ, vừa cao quý lại cũng dễ dàng sử dụng.
Tuệ An nhìn qua không khỏi vui mừng nhảy dựng cả lên, nàng tới gần nhìn cho thật kĩ, thấy bộ áo giáp kia kể cả áo, quần, tay áo, miếng đệm vai, đều là dùng vàng ròng chế tạo, nối liền thành một thể, dùng hoa văn hoa sen che đi dấu vết mối nối. Mũ da phủ bạc, bốn mặt đều khắc áng mây uốn lượn, tua rua đỏ rủ xuống trên đỉnh đầu, còn lấy trân châu hồng ngọc đính quanh, chưa kể còn bốn hạt ngọc trai to bằng ngón tay ở vành mũ. Tuệ An mới liếc một cái đã cảm thấy muốn mù cả hai mắt.
“Nô tỳ thấy cô nương yêu thích như vậy, nghĩ là trở về nói với thiếu gia nhà chúng ta, người nhất định cũng sẽ vui vẻ.”
Bên tai truyền đến tiếng cười của Tử Tình, Tuệ An mới lấy lại tinh thần, nàng nhớ tới đủ loại biểu cảm của Văn Tư Tồn ở trang trại lúc vừa rồi, trong lòng nhảy lên một cái, khóe miệng dần trở nên cứng ngắc. Trước kia đúng là nàng nghe Văn Cảnh Tâm nói qua Văn Tư Tồn có cất giữ một bộ dụng cụ cưỡi ngựa của nữ tử vô cùng tinh xảo, coi nó không khác nào bảo bối. Chẳng qua lúc ấy Tuệ An chỉ buột miệng nhắc tới mà thôi, không hề có ý thắng được nó từ Văn Tư Tồn, thật không ngờ dù không thua tỷ thí nhưng hắn vẫn đưa bộ dụng cụ này đến cho nàng.
Hơn nữa một bộ dụng cụ cưỡi ngựa đầy đủ có giá rất cao, chưa kể bộ này có khi phải là vô giá. Chỉ tính riêng cái nhẫn ngọc dùng để đeo vào ngón cái bảo vệ tay khi bắn tên kia thôi, bán cả gia tài của nàng đi chắc chỉ mua được hai ba cái như thế mất. Càng đừng nói tới bộ áo giáp giá trị liên thành.
Lễ vật lớn nhường này, nói gì Tuệ An cũng không thể nhận, nàng chưa kịp mở miệng chối từ, đã nghe Tử Tình nói:
“Xin cô nương đừng từ chối, thiếu gia nhà chúng ta nói chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, gặp người yêu thích thì nó là bảo vật, nhưng phải vào tay người có thể sử dụng nó thì mới có ý nghĩa, nếu không sẽ mai một vật quý, đặt trong tay nam tử cùng lắm chỉ là ngọc đẹp để ngắm, vào tay cô nương mới phát huy sự hữu dụng của nó, xin cô nương chớ khiến nó phải nằm trong cái hộp này cả đời, mất đi cơ hội tỏa sáng.”
Tuệ An nghe Tử Tình nói vậy trong lòng càng thêm chần chừ, ai ngờ vừa mở miệng, Tử Tình đã lại cắt lời trước:
“Cô nương đừng làm khó Tử Tình nữa, nếu cô nương vẫn còn băn khoăn, không ngại thì có thể mang quyển ‘Thế tái Đường thơ bản thảo’ kia tặng lại cho thiếu gia nhà chúng ta, coi như cho vật về nguyên chủ, chẳng phải chu toàn hay sao? Hôm nay cô nương đã mệt mỏi nhiều, Tử Tình không dám quấy rầy thêm, xin phép cô nương cho Tử Tình cáo lui.”
Dứt lời cũng không đợi Tuệ An đáp lại, xoay người đi nhanh ra cửa. Tuệ An nhìn nàng vội vã như vậy, chỉ biết đờ người ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bộ dụng cụ trên bàn.
“Theo nô tỳ thấy, Tử Tình cô nương này đúng là người khéo léo, ăn nói linh hoạt, nếu cô nương đã thích thì cứ nhận lấy thôi, nô tỳ cảm thấy Tử Tình cô nương nói rất có lý đấy chứ, quyển ‘Thế tái Đường thơ bản thảo’ này cũng là bảo vật đối với Văn Nhị công tử, cô nương còn lưỡng lự không yên thì lấy sách này đổi lại là được. Ơ? Đây là cái gì?”
Thu Nhi nhìn Tuệ An vẫn ngơ ngác bên bộ dụng cụ cưỡi ngựa, cho rằng nàng chưa nghĩ thông suốt, nên mới tự mình cầm lên quyển ‘Thế tái Đường thơ bản thảo’ vung vẩy trong tay, ai ngờ trang sách vừa lật qua, đã có một tờ giấy rơi từ trong sách ra, đáp xuống dưới chân Tuệ An, Tuệ An cúi đầu nhìn, thấy trên giấy vẽ hình một nữ tử nhỏ nhắn, nét bút đậm nhạt có thần, vẽ cực kỳ sinh động, không phải nàng thì ai, Tuệ An nhất thời sửng sốt.