Đây là cái gì? Bạch Phàm theo thường lệ vừa nằm trên giường vừa lấy ra lá thư hôm nay trong ngăn chứa bí mật, lại thiếu chút nữa đã nghĩ là mình hoa mắt, hoặc là còn chưa tỉnh ngủ.
Chỉ thấy trên lá thư viết đủ thứ loại bệnh trạng và nguyên nhân nhiễm bệnh hoa liễu, hơn nữa còn bị lỡ loét, nặng thì thối rữa phải cắt bỏ, dọc xuống dưới là miêu tả kỹ càng bệnh trạng, quả thật rất chi tiết, chỉ cần là đàn ông bình thường thì sẽ cảm thấy rùng mình một chút, cho dù là đang hưng phấn ngẩng cao đầu thì cũng sẽ lập tức rũ xuống giữa đường.
Càng thượng hạng chính là phía sau thư còn phụ họa một đoạn, đại ý là cảm thấy rất lo lắng khi ngày nào hắn cũng gặp nhiều nữ nhân như vậy, đây là phòng ngừa trước cho hắn, hơn nữa Ân Duệ còn muốn giúp hắn có thêm kinh nghiệm thực tế đối với bệnh hoa liễu cho nên Ân Duệ đã đón vài người mắc bệnh hoa liễu vào giáo, chỉ cần hắn gọi đến thì có thể trực tiếp quan sát bằng mắt.
Gân xanh trên trán của Bạch Phàm giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai tiếng “Ân Duệ.” Lá thư bị hắn siết chặt trong tay đến mức muốn méo mó, nếu hiện tại Ân Duệ ở ngay trước mặt hắn thì hắn nhất định sẽ không khách khí mà bắt lấy cái thằng nhóc rỗi việc kia (http://fynnz.wordpress.com/2011/12/29/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-20/” o “Powered by Text-Enhance) rồi đánh cho một trận.
Mặc dù Bạch Phàm dùng từ ngữ nghiêm khắc để hồi âm lại cho Ân Duệ, hơn nữa còn gửi trả những người mặc bệnh hoa liễu ở trong giáo về nhà, nhưng chuyện này dường như đã ám ảnh hắn. Mấy ngày kế tiếp, cho dù bà Bạch an bài để hắn xem mắt những cô gái xinh đẹp như thế nào thì Bạch Phàm đều cảm thấy không được tự nhiên, nội dung trong thư mà Ân Duệ đã viết cho hắn luôn luôn xuất hiện bất thình lình trong đầu của hắn.
E rằng bà Bạch cũng đã nhận ra trạng thái của con trai hai ngày này không được tốt lắm, vì vậy mới để cho hắn một ngày nghỉ ngơi. Bà Bạch ôm lấy khuôn mặt của Bạch Phàm rồi nói, “Nhìn đi nhìn đi, vì sao lại gầy như vậy, rốt cục là con ăn cơm có ngon hay không, con chờ một chút, để mẹ đi mua đồ ăn, đêm nay mẹ làm cho con một bàn thật ngon.”
Bạch Phàm nghe nói bà Bạch muốn đi ra ngoài nên vội vàng giữ lại, “Mẹ đừng đi, để con đi là được rồi, bên ngoài trời nắng lắm.”
Bà Bạch thấy con hiếu thảo thì vô cùng hạnh phúc, ai, con của mình cái gì cũng tốt, chẳng qua không biết khi nào mới chịu nghe lời bà, cưới một cô vợ xinh đẹp để bà cũng có cháu ẵm bồng.
Bạch Phàm cầm thực đơn đi ra ngoài, hiện tại là tháng sáu, thời tiết nóng bức, vừa bước ra khỏi cửa thì bên ngoài liền ập đến một luồng hơi nóng, nội tức trong cơ thể của Bạch Phàm tự vận chuyển, xua tan đi không ít nhiệt khí.
Khu vục mà cha mẹ Bạch Phàm đang ở được thiết kế rất thuận tiện, là nhà riêng, diện tích cây xanh chiếm hơn bảy mươi phần trăm, siêu thị ở cách đó không xa, nhưng trong thực đơn mà bà Bạch muốn nấu cho Bạch Phàm lại có món gà hầm, hơn nữa bà Bạch yêu cầu phải là gà sống, bà không muốn gà đông lạnh trong siêu thị. Muốn mua loại gà này thì Bạch Phàm phải đi bộ qua không ít con đường.
Bởi vì không rành đường đến chợ nên Bạch Phàm không tự mình lái xe mà chỉ gọi một chiếc taxi để đi cho tiện, sau khi đến nơi, Bạch Phàm bắt đầu mua thức ăn giống như trong thực đơn, mấy món lặt vặt thì giải quyết rất nhanh, nhưng mua gà lại tiêu phí của hắn không ít thời gian, bởi vì phải giết gà ngay tại chỗ nhưng trước hắn đã có người xếp hàng chờ, cho nên Bạch Phàm phải đợi hơn nửa tiếng thì mới có một con gà được làm sạch sẽ.
Nhìn hai túi thức ăn, Bạch Phàm vừa lòng mỉm cười, lần này trở về có thể báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với hai cụ.
Bạch Phàm đi ra khỏi chợ rồi đứng ở ven đường bắt xe, nhưng không biết có phải thời tiết hôm nay quá nóng hay không mà không tìm thấy được bất cứ chiếc xe nào còn trống, Bạch Phàm chỉ có thể vừa đi dọc đường vừa tìm. Cuối cùng Bạch Phàm nhìn thấy một chiếc xe taxi ngừng lại ngay trước cửa một khách sạn, hơn nữa người bên trong xem ra sắp xuống xe. Bạch Phàm vội vàng bước đến, chờ người trong xe trả tiền xong rồi đi ra.
“Bác tài, cho đến Cảnh Thái Viên.” Bạch Phàm cảm giác người vừa bước ra khỏi xe vẫn đứng đó mà chưa rời đi, nhưng hắn đang nóng lòng quay về nên cũng không để ý, đang muốn ngồi vào trong xe thì lại nghe một giọng nam hơi chần chừ, “Bạch Phàm?”
Chợt nghe thấy tên của mình, Bạch Phàm sửng sốt một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc âu phục đứng kế bên xe, chỉ cảm thấy vì sao nhìn mặt người này quen mắt đến thế, dần dần trí nhớ mười năm đã phủ đầy bụi bắt đầu hiện lên trong đầu, “….Tiễn Cường?”
Nhìn Bạch Phàm với vẻ mặt kinh ngạc gọi lên tên hắn, Tiễn Cường liền hung hăng cho Bạch Phàm một cái ôm rồi cười nói sang sảng, “Cái thằng nhóc này, mười năm mà vẫn không hề thay đổi, vẫn đẹp trai như vậy.”fynnz.wordpress.com
Bạch Phàm có một chút không thích ứng đối với thái độ quá mức nhiệt tình này, nhưng không cố gắng chống đẩy, hắn nhìn người bạn cùng phòng ký túc xá đại học đã mười năm không gặp, cười nói thật tình, “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, mười năm không gặp, sau khi tốt nghiệp cậu cũng không hề liên lạc với tụi này, số điện thoại trước đây cũng gọi không được, giống như bốc hơi vậy.” Tiễn Cường vừa cười vừa nói.
Bạch Phàm cũng cười, thấy Tiễn Cường thì rất nhiều ký ức xa xưa lại một lần nữa trỗi dậy, thời sinh viên, bạn gái cũ, còn có…La Suất.
Tiễn Cường và Bạch Phàm cười cười nói nói về mấy chuyện trước kia, đột nhiên bảo, “Đúng rồi, cậu cũng đến đây tham gia tiệc họp mặt các cựu sinh viên phải không.”
“Tiệc họp mặt các cựu sinh viên?”
“Đúng vậy, ngay tại khách sạn năm sao cao cấp này nè, đi, chúng ta cùng đi vào, tại sao cậu lại mang theo mấy thứ này….” Tiễn Cường chú ý đến hai túi thức ăn trên tay của Bạch Phàm, sắc mặt có một chút kỳ quái.
Bạch Phàm vội vàng nói, “A, tôi không phải đến đây để tham gia tiệc họp mặt, chỉ là đi ngang qua, trùng hợp thôi.”
Trên mặt của Tiễn Cường lại mang theo một chút nghi ngờ, đi ngang qua thì làm sao có thể trùng hợp như vậy, trùng hợp đến tận cửa khách sạn, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì gặp được Bạch Phàm cũng là chuyện tốt, lúc trước ở trong ký túc xá thì La Suất và Bạch Phàm có quan hệ tốt nhất, như vậy chuyện kia….Nếu có thể làm cho Bạch Phàm nói giúp thì chẳng phải là La Suất sẽ đồng ý hỗ trợ hay sao. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt của Tiễn Cường càng thêm nhiệt tình, “Đi một chút thôi, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.”
Bạch Phàm vẫn chưa kịp nói gì thì đã bị Tiễn Cường kéo vào trong khách sạn, người giữ cửa thấy Bạch Phàm lỉnh kỉnh hai túi thức ăn trên tay, sắc mặt có một chút do dự, nhưng thấy Bạch Phàm đi cùng Tiễn Cường mặc âu phục mang giày da nên cũng không ngăn cản bọn họ.
Đi vào khách sạn, Bạch Phàm chỉ thấy ở một chỗ ngay đại sảnh có đặt một tấm biển nổi bật với dòng chữ Lễ Họp Mặt Mười Năm Trường Đại Học S, bên cạnh có chỗ để ký tên, Tiễn Cường lôi kéo Bạch Phàm ký tên, sau đó liền dẫn Bạch Phàm tiến lên lầu. Đột nhiên Bạch Phàm cảm giác khách sạn này có một chút quen mắt, quay đầu thì nhìn thấy tên của khách sạn nơi đại sảnh, lại nhịn không được mà bật cười, thật sự là trùng hợp, khách sạn này chính là nơi mà trợ lý tiểu Vương của hắn đang ở.
Tiễn Cường vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Bạch Phàm, đơn giản là về cuộc sống công việc sau khi tốt nhiệp, cuối cùng Tiễn Cường đột nhiên nhắc đến, “Đúng rồi, cậu không giữ liên lạc với tụi này cũng đã đành, như thế nào cũng không liên lạc với La Suất, La Suất hỏi địa chỉ liên lạc của cậu ở khắp nơi đó.”
“Hôm nay La Suất cũng đến?” Bạch Phàm trở nên khiếp sợ.
“Đúng vậy, rất nhiều người là vì cậu ấy mà đến, cậu vẫn chưa liên lạc với La Suất hay sao, bất quá không thành vấn đề, sẽ nhanh chóng gặp mặt.”
Đột nhiên Bạch Phàm có một loại cảm giác muốn lập tức đi xuống.