Công Nghi Bác chạy xe vào khu Cảnh Thái Viên, sau khi tìm vị trí để đỗ xe thì lại nhất thời không đi xuống, hắn gõ ngón tay lên vô lăng một cách lo lắng, sau khi nhìn kính chiếu hậu một lúc lâu thì mới hạ quyết tâm mở cửa bước xuống xe, cầm lấy một đống quà đã chuẩn bị tốt rồi đi đến địa chỉ mà bà Bạch đã cho hắn.
Gia đình họ Bạch, trong phòng tràn ngập mùi canh gà, bà Bạch thỉnh thoảng đi vào nhà bếp để canh chừng, sau đó lại đến bên cửa sổ ngắm nhìn, trong miệng lẩm bẩm, “Vì sao vẫn còn chưa đến, có bị lạc đường hay không ta?”
Bạch Phàm đang ngồi trên ghế sô pha để đút Ân Duệ ăn trái cây, nghe như vậy liền nói, “Nếu không để con đi đón cậu ấy.”
“Ừ.” Bà Bạch vội vàng đưa số di động của Công Nghi Bác cho hắn.
Sau khi Bạch Phàm lưu lại số di động thì liền nói với Ân Duệ, “Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này ăn nha, ta sẽ lập tức quay lại.”
Bạch Phàm ra khỏi cửa, vừa đi vừa bấm số di động, nhanh chóng đi đến thang máy, sau khi bấm nút xuống của thang máy, Bạch Phàm vừa chờ thang máy đi xuống vừa chờ đối phương bắt máy, không ngờ thang máy lại lên nhanh như vậy, ngay khi thang máy kêu một tiếng keng rồi mở ra thì bên trong cũng xuất hiện một người đàn ông đang cầm di động, “Alô?”
Bạch Phàm ngẩn người, bởi vì tiếng alô này cùng lúc vang lên trong điện thoại của hắn, quan sát người đang ông ăn mặc tinh tế ở trong thang máy một chút, chính xác là người mà hắn đã gặp qua một lần, Bạch Phàm liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Xin chào.”
Đột nhiên nhìn thấy Bạch Phàm xuất hiện trước mắt, Công Nghi Bác cũng ngẩn người, nhưng nhanh chóng liền hiểu được cú điện thoại mà hắn vừa bắt máy chính là người ở trước mặt gọi đến, khiến hắn không khỏi mỉm cười.
“Tôi đến đón cậu, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp.” Bạch Phàm chú ý đến đống quà tặng được chất trong thang máy, nháy mắt hiểu được vì sao người nọ bắt máy chậm như vậy, ắt hẳn đặt xuống mấy món đồ này cũng mất không ít thời gian, khi Công Nghi Bác cúi người nhặt quà tặng đặt dưới chân lên thì Bạch Phàm chủ động bước vào thang máy rồi nói, “Để tôi giúp cậu.”
Khi Bạch Phàm cúi đầu giúp Công Nghi Bác lấy đồ thì Công Nghi Bác liền lộ ra vẻ mặt phức tạp mà nhìn người ở trước mặt, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt quá mức trắng trợn của mình, thay bằng khuôn mặt tươi cười một cách lễ độ.
Một mình Công Nghi Bác đem đống quà tặng này đến thì có hơi quá, nhưng hai người chia ra thì đỡ hơn một chút. Khi tiếng chuông cửa nhà họ Bạch vang lên, bà Bạch hơi ngỡ ngàng, không ngờ nhanh như thế mà đã đến.
Công Nghi Bác được bà Bạch nhiệt liệt hoan nghênh, nhìn thấy Công Nghi Bác mang đến nhiều quà như vậy khiến bà Bạch phải trách vài câu vì quá khách khí.
Bạch Phàm mỉm cười nhìn Công Nghi Bác được đón tiếp niềm nở, hắn mở miệng nói, “Tôi đi pha trà.”
Sau khi Bạch Phàm pha trà xong thì Công Nghi Bác đã ngồi đối diện với bà Bạch ở ghế sô pha, bên cạnh hai người là Ân Duệ đang ôm đĩa trái cây với vẻ mặt không có cảm xúc.
Bạch Phàm đem tách trà đặt trước mặt Công Nghi Bác, Công Nghi Bác đưa tay tiếp nhận, có thể nói là động tác hơi vội vàng một chút khiến cho nước trà hơi trào ra ngoài, Bạch Phàm không biết vì sao lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Công Nghi Bác, sau khi nhìn thấy tầm mắt của đối phương thì liền ngẩn người.
Công Nghi Bác nhanh chóng dời mắt khỏi Bạch Phàm, cúi đầu uống một ngụm trà rồi nhẹ giọng nói, “Cám ơn.”
Bạch Phàm mang theo một chút nghi hoặc quay về bên cạnh Ân Duệ rồi ngồi xuống, thấy Ân Duệ ngơ ngác ngồi im một chỗ, hắn liền thấp giọng hỏi, “Sao vậy? Không ăn trái cây à?” Bạch Phàm vừa nói vừa cầm một trái nho để lột vỏ, sau đó đưa đến bên miệng Ân Duệ, thấy Ân Duệ há mồm ăn thì liền mỉm cười.
Kế tiếp Bạch Phàm vẫn ngồi cùng Ân Duệ, nhìn phòng khách một hỏi một đáp, đương nhiên người hỏi là bà Bạch, người trả lời là Công Nghi Bác, không phải hắn không muốn gia nhập mà vì bà Bạch quá mức nhiệt tình đối với người quản lý từng cứu bà cho nên hắn căn bản không thể xen mồm vào.
Bạch Phàm chỉ có thể không ngừng đút Ân Duệ ăn trái cây, sau khi đút mấy trái nho thì Bạch Phàm lại cầm mấy miếng dưa hấu được cắt nhỏ, nhìn Ân Duệ ăn hết miếng này đến miếng khác, đồng thời trong đầu của Bạch Phàm cũng không ngừng hiện lên ánh mắt vừa mới chạm phải, hắn không biết nên hình dung cái loại ánh mắt đó như thế nào, hắn cảm thấy đối phương không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, có một loại muốn nói rất nhiều nhưng lại cố gắng nhịn xuống, thêm vào đó là cảm giác khẩn trương, đúng, chính là khẩn trương, tuy rằng che giấu rất tốt nhưng nhất cử nhất động lại không phù hợp với thái độ trầm ổn của người nọ, rõ ràng là quá mức kích động, nhưng vì sao khi đối phương nhìn thấy hắn thì lại khẩn trương? fynnz.wordpress.com
Ngay khi Bạch Phàm dường như có một chút đăm chiêu thì hắn đã vô thức đút Ân Duệ ăn hết miếng dưa hấu này sang miếng dưa hấu khác, ngay cả khi Ân Duệ hơi lui ra sau mà hắn cũng không cảm giác được, Ân Duệ xuyên thấu qua lớp băng gạc mà cẩn thận nghiên cứu thần sắc của Bạch Phàm, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía Công Nghi Bác đang ngồi với vẻ mặt khó lường, Bạch Phàm vẫn không phát hiện có gì bất thường, cho đến khi Ân Duệ ngậm chặt miệng không chịu ăn miếng dưa hấu mà Bạch Phàm đút thì Bạch Phàm mới đột nhiên bừng tỉnh, hắn nhìn vỏ dưa hấu được chất đống ở bên cạnh thì lập tức hiểu được mình đã làm cái gì, Bạch Phàm xấu hổ, lập tức hạ thấp giọng mà nói một cách có lỗi, “Có phải ăn nhiều quá hay không, cảm thấy khó chịu à?”
Ân Duệ trầm mặc một lúc thì mới lắc đầu, nhưng Bạch Phàm biết Ân Duệ đang nổi giận, chẳng qua hắn cũng không có cách nào, dù sao cũng là lỗi của hắn, đành phải nhẹ giọng trấn an, đáng tiếc Bạch Phàm dường như không biết nguyên nhân chân chính mà Ân Duệ nổi giận cho nên có trấn an thế nào cũng không đạt được hiểu quả tốt nhất.
Giống như Bạch Phàm lặng lẽ quan sát Công Nghi Bác, tuy rằng Công Nghi Bác vẫn đang trả lời những câu hỏi liên tục của bà Bạch nhưng lực chú ý cũng đặt trên người của Bạch Phàm. Hành động thân mật của Bạch Phàm và Ân Duệ đều hiện rõ trong mắt của hắn, hắn không ngờ có người dám công khai đem tình nhân đồng tính mang về nhà như vậy, mà còn thân thiết trước mặt cha mẹ, càng quỷ dị hơn chính là cha mẹ của đối phương tựa như không bận tâm điều này, có khi còn quan tâm chăm sóc, quả thật giống như đã chấp nhận người thanh niên kia.
Rốt cục phải có bao nhiêu tài năng và can đảm mới có thể làm được chuyện này, đáng lý Công Nghi Bác còn có một chút phê bình kín đáo đối với sở thích của người bạn tri kỷ lâu năm Phàm ca, từng nghĩ đến việc sau này nếu hai người gặp mặt ngoài đời thì nhất định phải khuyên nhủ đối phương đừng tiếp tục sa ngã, cho dù không phải vì mình thì cũng phải vì cha mẹ, nhưng hôm nay chân chính gặp mặt thì lại nhìn thấy nhà người ta hòa thuận vui vẻ, nhất thời liền á khẩu không thể nói được, trong lòng vô cùng phức tạp. Nhưng ngoại trừ tâm tư phức tạp thì hắn lại càng bội phục Bạch Phàm thêm vài phần, không hổ là người mà mình đã kính trọng hơn mười năm, nếu hắn gặp phải chuyện này thì e rằng cũng không thể xử lý tốt như thế.
Nhưng nhìn thấy Phàm ca quan tâm chăm sóc cho người tình bé nhỏ thì Công Nghi Bác vẫn cảm thấy có một chút không thích ứng, hắn không thể ngăn chặn trong đầu nghĩ đến hình ảnh mà lúc trước hắn và tiểu Tuấn đã nhìn thấy trên cửa sổ video, nhất là hiện tại Bạch Phàm ăn mặc chỉnh tề hoàn toàn khác biệt so với bộ dáng đêm hôm đó.
“Đúng rồi, nói lâu như vậy còn chưa hỏi tính danh của quản lý, thật sự là sơ suất.” Một câu bất thình lình của bà Bạch khiến tất cả mọi người ở trong phòng khách đều chú ý.
Công Nghi Bác chú ý thấy Bạch Phàm cũng nhìn về phía hắn, theo bản năng ngồi ngay ngắn, bàn tay đặt trên đùi bất giác siết chặt, sau khi hít sâu một hơi thì hắn mỉm cười nhìn bà Bạch, chậm rãi nói từng chữ một, “Họ kép là Công Nghi, tên một chữ Bác, Công Nghi Bác.”
“Họ Công Nghi? Thật sự là dòng họ hiếm thấy.” Bà Bạch có một chút ngạc nhiên.
Bạch Phàm lại ngây ngẩn cả người, Công Nghi, Công Nghi, một cái tên rất quen thuộc, Bạch Phàm nhìn về phía Công Nghi Bác theo bản năng, lại trùng hợp ngay lúc Công Nghi Bác cũng quay sang.
Tiếp theo, Bạch Phàm thường xuyên liếc mắt nhìn Công Nghi Bác, tuy rằng chuyện này vô cùng lạ lùng và kỳ diệu, nhưng cái tên vô cùng tương tự, còn có ánh mắt mang ý tứ khác lạ của Công Nghi Bác đều làm cho hắn không thể không nghi ngờ có phải Công Nghi Bác này chính là Công Nghi mà mình quen biết bấy lâu nay hay không.
Nếu thật sự là Công Nghi kia….Bạch Phàm đột nhiên cảm thấy có một chút đứng ngồi không yên.
Biến hóa của Bạch Phàm bị Ân Duệ xem rõ trong mắt, tuy rằng hắn yên lặng nhưng không có ai hay biết trong lòng của hắn đang vặn vẹo thành bộ dáng gì, cho đến nay tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là tận mắt nhìn thấy Phàm, dùng lỗ tai của mình để nghe giọng nói của Phàm, dùng tay của mình để tự tay cảm nhận Phàm, tựa hồ mỗi một đêm nguyện vọng của hắn đều được thực hiện, không ai có thể hiểu được cảm giác hạnh phúc đến cực điểm này, thế mà bây giờ lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới của hắn, đương nhiên hắn khó có thể thích ứng với thế giới này, nhưng hắn càng sợ hãi chính là những gì hắn đang có sẽ biến mất khỏi tầm tay của hắn, đáng ăn mừng là Phàm của hắn thật sự rất dịu dàng thật sự rất ôn nhu, Phàm hiểu được sự mất mát của hắn, lúc nào cũng nắm tay chỉ dạy hắn, biết rõ hắn bất an cho nên chưa bao giờ rời khỏi hắn, nhưng hôm nay lần đầu tiên Phàm rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng lực chú ý lại hoàn toàn không đặt trên người hắn.
Là người kia hay sao, Ân Duệ lặng lẽ siết chặt nắm đấm, là người này cướp mất lực chú ý của Phàm, nghĩ đến kết cục của những kẻ đã từng có ý đồ cướp Phàm của hắn, Ân Duệ hơi gục đầu xuống, làm cho mái tóc dài che khuất sắc mặt của mình.
Có một chút cảm giác, tuy rằng rất nhỏ bé nhưng trực giác của người luyện võ vẫn làm cho Công Nghi Bác ngẩng đầu nhìn về phía Ân Duệ mà mới vừa rồi hắn không hề để ý, đáng tiếc hiện tại nhân sĩ võ lâm ở nơi này an nhàn hơn thế giới của Ân Duệ rất nhiều, tuy rằng luyện võ nhưng với thân phận của Công Nghi Bác thì hiếm khi gặp phải mấy chuyện nguy hiểm đến tánh mạng, cho nên hắn ngẩng đầu cẩn thận quan sát Ân Duệ một lúc thì cũng không nhận thấy có gì đặc biệt, trong mắt hắn người tình bé nhỏ của Phàm ca khá yếu đuối, tuy rằng có thể cảm nhận được một chút địch ý nhưng so với hắn mà nói thì giống như con kiến cắn con voi, bé nhỏ không đáng kể.
Sau khi bà Bạch hỏi thăm đủ loại vấn đề thì mới cảm thấy mỹ mãn, “Nói lâu như vậy chắc canh đã hầm xong, để dì đi xem thử.”
Còn Bạch Phàm sau khi ngầm xem xét Công Nghi Bác một lúc lâu, thừa dịp bà Bạch rời đi, hắn rốt cục có thời gian để tiếp cận Công Nghi Bác. Bạch Phàm là người có bất cứ vấn đề gì thì phải giải quyết cho triệt để, mà biện pháp tốt nhất và trực tiếp nhất để giải quyết nghi hoặc trong lòng chính là…Bạch Phàm mỉm cười rồi chìa tay một cách hữu nghị về phía Công Nghi Bác, “Xin chào ngài Công Nghi.”
Công Nghi Bác dường như ý thức được điều gì đó nhưng vẫn thản nhiên vươn tay ra rồi cầm thật chặt tay của Bạch Phàm, “Xin chào.”
Ân Duệ không biết các lễ nghi ở thế giới này, sắc mặt trở nên âm trầm khi nhìn thấy bàn tay của hai người nắm chặt một lúc lâu mà vẫn chưa mở ra.
Công Nghi Bác vừa nắm tay của Bạch Phàm thì liền cảm giác được một lượng lớn nội lực hùng hậu truyền vào trong cơ thể của hắn, sau khi nhanh chóng lưu chuyển một vòng thì liền lui ra ngoài, nội lực kia tuy rằng nhẹ nhàng vô hại nhưng lại kinh người như thế làm cho hắn không thể phản kháng, Công Nghi Bác ngạc nhiên đến mức cười khổ, từ ngày biết Phàm ca cũng chỉ xấp xỉ tuổi mình thì liền nghi ngờ năng lực của đối phương, nhưng hiện tại với loại thực lực này thì Phàm ca hoàn toàn xứng đáng vị trí cao nhân, mặc kệ tuổi tác như thế nào.
Còn Bạch Phàm, sau khi thả tay của Công Nghi Bác ra thì cũng chiếm được đáp án như chính mình mong muốn, hắn nhìn Công Nghi Bác, vẫn cảm thấy có một chút khó tin, người được mẹ của mình mời về nhà lại chính là Công Nghi mà mình đã quen biết mười năm qua, cũng từng cung cấp rất nhiều thông tin hữu ích cho hắn.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên hiểu được vì sao khi Công Nghi Bác gặp hắn thì liền kích động như vậy, hai người nhìn nhau mỉm cười, hiểu rõ hết thảy nhưng không nói ra.
Nhưng khi hai người trò chuyện với nhau thật vui thì Bạch Phàm phát hiện không biết từ khi nào Ân Duệ đã ôm lấy thắt lưng của hắn, hơn nữa khí lực càng lúc càng chặt, chặt đến mức hắn không thể không chú ý, Bạch Phàm thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Ân Duệ trả lời có một chút âm trầm, “Ta hơi buồn ngủ.”
Bởi vì đầu của Ân Duệ chôn chặt vào lòng của hắn cho nên Bạch Phàm chỉ thấy mái tóc đen xõa dài, không thấy rõ biểu cảm của Ân Duệ cho nên Bạch Phàm đành nói, “Để ta đưa ngươi quay về phòng ngủ trước?”
Ân Duệ không trả lời mà chỉ lắc đầu.
Bạch Phàm biết Ân Duệ đôi khi có vẻ khó hầu hạ, thấy đối phương không muốn quay về phòng ngủ cho nên hắn cũng đành chiều theo, cũng may sau khi được hắn nhắc nhở thì bàn tay của Ân Duệ không còn ôm chặt như trước nữa, mất đi cảm giác khó chịu cho nên Bạch Phàm tự giác trở thành cái gối người cho Ân Duệ ngủ, còn hắn thì tiếp tục cùng Công Nghi Bác trò chuyện với nhau.
Nhưng thật ra Công Nghi Bác nhìn thấy bộ dáng của Ân Duệ đang nằm trên đùi của Bạch Phàm thì không khỏi nhíu mày, người tình bé nhỏ của Phàm ca thật sự là quá yếu đuối.
Bạch Phàm và Công Nghi Bác đều không nhắc đến chuyện quen biết nhau ở trên mạng mười năm qua, chỉ là lòng hiểu nhưng không nói thẳng ra, hai người cứ như thế mà nhanh chóng thân thiện, bà Bạch thấy vậy thì rất mừng, quản lý Công Nghi là một người đàng hoàng, ai chẳng muốn con của mình có một người bạn tốt như vậy.
Hai người nói chuyện với nhau thật lâu, cho đến khi sắc trời thật sự đã muộn thì Công Nghi Bác mới xin ra về, tuy rằng Bạch Phàm muốn đứng dậy để đưa tiễn nhưng bất đắc dĩ Ân Duệ lại đang nằm trên đùi hắn mà ngủ mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh, Bạch Phàm có một chút ngượng ngùng, Công Nghi Bác vội bảo hắn không cần đưa tiễn mà tự mình nhanh chóng rời đi.
Sau khi Công Nghi Bác đi về, Bạch Phàm liền cúi đầu nhìn Ân Duệ đang nằm trên đùi của hắn rồi cúi người nhẹ giọng nói, “Đừng ngủ ở đây, không thoải mái, để ta đưa ngươi quay về phòng.” Tiếp theo Bạch Phàm đưa Ân Duệ về phòng, giúp đối phương rửa mặt một chút, thấy Ân Duệ vừa đặt đầu xuống gối liền bày ra bộ dáng ngủ chết mê chết mệt, Bạch Phàm không khỏi lắc đầu mỉm cười, sau khi đắp chăn cẩn thận cho Ân Duệ thì liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Bạch Phàm đương nhiên không biết Ân Duệ ở trong phòng đang siết chặt nắm đấm dưới lớp chăn.
Sau khi Công Nghi Bác ra khỏi nhà họ Bạch thì liền lái xe quay về, khi chạy trên đường, hắn cứ nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, thỉnh thoảng lại cười thành tiếng, cơ duyên của đời người thật sự kỳ lạ, nhưng mặc kệ như thế nào thì trải qua ngày hôm nay giao tình của hắn và Phàm ca sẽ không chỉ là bạn tốt trên mạng mà sẽ còn tiến thêm một bước nữa.
Khi Công Nghi Bác về đến nhà thì trời đã hoàn toàn tối đen, cái gọi là nhà ở thành phố Z này chỉ là một căn biệt thự tạm thời khi hắn đến khảo sát tình hình thị trường ở nơi này mà thôi, mỗi ngày có người quét dọn đúng giờ, nhưng đại đa số thời điểm đều vô cùng yên lặng.
Ngày hôm nay Công Nghi Bác đã gác rất nhiều chuyện sang một bên để đến nhà họ Bạch, đáng lý khi về nhà thì phải tăng ca để hoàn thành công việc của ngày hôm nay nhưng vừa nhìn thấy máy tính ở bên cạnh thì hắn đột nhiên nghĩ đến không biết Phàm ca có lên mạng hay không.
Suy nghĩ này một khi đã xuất hiện thì không thể vứt ra khỏi đầu, đây là lần đầu tiên trong mười năm qua hắn và Phàm ca gặp mặt ngoài đời, khi biết thân phận chân thật của đối phương thì khi lên mạng nói chuyện ắt hẳn sẽ có một chút khác biệt.
Công Nghi Bác mở máy tính ra một cách khẩn trương, sau khi khởi động máy thì liền nhanh chóng mở công cụ trò chuyện trực tuyến, vừa nhìn thấy biểu tượng của Phàm ca đang trực tuyến trên mạng thì ánh mắt của hắn lập tức sáng ngời, vì thế Công Nghi Bác liền gõ xuống một câu, “Đã lâu không gặp.”
“Đùa cái gì vậy, chẳng phải mới rời đi hay sao?”
Thấy Phàm ca đáp lại, Công Nghi Bác nhịn không được mà nở nụ cười, hắn mang theo cảm giác mong chờ khi gửi lời mời xem webcam cho Bạch Phàm, nay gặp cũng đã gặp rồi thì Phàm ca chắc sẽ không từ chối lời xem webcam mà hắn đã từng bị đối phương từ chối vô số lần, khi Công Nghi Bác đang vui sướng chờ đợi đối phương chấp nhận thì đột nhiên thân hình liền cứng đờ, chậm rãi cúi đầu xuống thì chỉ thấy một lưỡi dao lóe sáng đang đặt sát vào cổ của hắn.
“Đứng lên.” Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Công Nghi Bác mơ hồ cảm thấy âm thanh này có một chút quen tai, trong đầu lập tức tìm tòi là người nào có thù oán với mình lại có khả năng tiếp cận mình gần như thế, hắn chỉ phát hiện khi lưỡi dao đã đặt trên cổ, võ nghệ đương nhiên giỏi hơn hắn rất nhiều, cao thủ như vậy ở trong xã hội này thì thực sự hiếm thấy, trong đầu của Công Nghi Bác xoay chuyển nhanh chóng nhưng không thể tìm được bất cứ người nào phù hợp với điều kiện này, nhưng khi khóe mắt của hắn nhìn thấy một lọn tóc đen xõa dài thì đồng tử lập tức co rút lại một chút, hoàn toàn không dám tin, tóc dài, cùng giọng điệu, hắn từng nhìn thấy một người đàn ông để tóc dài như thế.
Lưỡi dao kề sát cổ bắt đầu kéo lên trên, không hề chậm chạp, Công Nghi Bác cũng chỉ có thể cẩn thận đứng lên theo động tác của đối phương, hắn tin tưởng nếu hắn không chịu phối hợp thì chắc chắn sẽ là kết cục máu tươi đầm đìa, trong tình cảnh chỉ mành treo chuông, Công Nghi Bác chỉ kịp động ngón tay trên bàn phím để che giấu cửa sổ video trên màn hình máy tính, ngay sau đó hắn liền bị lưỡi dao của đối phương kéo ra khỏi máy tính.
Lưỡi dao vẫn kề sát vào động mạch chủ ở trên cổ, một bóng người chậm rãi chuyển đến trước mặt hắn, Công Nghi Bác hít sâu một hơi, mặc dù khi nhìn thấy lọn tóc đen thì hắn đã mơ hồ đoán ra, nhưng đến khi suy đoán vớ vẩn trong đầu thật sự xuất hiện trước mắt thì hắn vẫn không thể che giấu nỗi khiếp sợ của mình, dù sao một người mà hắn đã nhận định là yếu đuối lại dùng tư thế như vậy để xuất hiện trước mặt hắn thì thật sự là có hiệu quả rất bất ngờ.
Người trước mặt có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, giống hệt như lần đầu tiên hắn nhìn thấy, duy nhất khác biệt chính là ánh mắt không bị bịt băng gạc, nhưng Công Nghi Bác không có cách nào để diễn tả thành lời hết thảy tàn nhẫn, hung ác, điên cuồng, vặn vẹo bên trong đôi mắt không bị bịt băng gạc này.