Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ

Chương 2-2



"Cô chờ xem, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy." Căm giận quẳng xuống lời nói, cô ta giống như nữ vương kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ đi ra ngoài.

Kha Trân Trân làm mặt quỷ với bóng lưng cô ta "Kiêu ngạo cái rắm nha, trong nhà có tiền thì ngon sao? Tôi mới không tin Cam Nhĩ Khiêm sẽ coi trọng cô ta."

"Ừ, tớ cũng vậy cảm thấy anh ấy sẽ không thích cô gái như Du Lệ Như." Dung Ngọc phụ họa, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn Giang Tử Tự một cái, "Nếu là cô gái giống như Tử Tự, cũng có thể."

"Tớ?" Không chỉ Giang Tử Tự giật mình, ngay cả Kha Trân Trân cũng trợn to mắt.

"Dung Ngọc, tại sao cậu cho là Cam Nhĩ Khiêm sẽ thích Tử Tự?"

"Tớ không nói anh ấy sẽ thích Tử Tự, mà là nói cô gái giống như Tử Tự." Dung Ngọc làm rõ.

Tim Giang Tử Tự khẽ gợn sóng một hồi, nghĩ đến lúc trước việc Cam Nhĩ Khiêm hẹn cô, cùng với chuyện cô không cẩn thận dội cho anh một thân nước bẩn, anh không muốn cô bồi thường, ngược lại yêu cầu cô mời anh ăn cơm.

Cô lại chợt thầm lắc đầu, không cho là nhan sắc của mình không đẹp đến nỗi đủ khiến cho anh để vào mắt, hẳn là cô nghĩ quá nhiều.

"Xem ra tính cách Cam Nhĩ Khiêm không phải có vẻ rất tốt, bạn gái của anh ấy có thể không có tốt như vậy." Mặc dù ngưỡng mộ anh, thật sự Kha Trân Trân cũng không coi thường điểm này.

"Ừ, chẳng qua tớ cảm thấy anh ấy sẽ rất chung tình, người con gái được anh ấy yêu nếu như cũng có thể yêu anh ấy giống thế, như vậy thì sẽ rất hạnh phúc, nếu không. . . . . ."

Ông nội Dung Ngọc là thầy tướng số, bản thân cô đối với tướng mạo gương mặt cũng có chút nghiên cứu, trước kia những người cô nói hoàn toàn chính xác, vì vậy Kha Trân Trân tò mò hỏi: "Nếu không như thế nào?"

"Nếu không. . . . . . Sẽ là một chuyện rất phiền phức."

Kha Trân Trân kinh ngạc nói: "Nghiêm trọng như thế à?"

Trái tim Giang Tử Tự cũng không khỏi giật mình, sau đó lại nghe Dung Ngọc nói: "Tính cách của anh ấy mãnh liệt, cho nên khi yêu một người, sẽ rất mãnh liệt."

Lúc này, nơi Nhật Bổn xa xôi Cam Nhĩ Khiêm, không khỏi hắt hơi một cái.

*********

Vừa đến tám giờ rưỡi, Giang Tử Tự liền mượn cớ rời quầy, sau khi đợi người kia ra khỏi câu lạc bộ, rồi mới trở về, cúi đầu tiếp tục nhập dữ liệu vào trong máy tính.

Nghe được cửa tự động mở ra, có người đi vào câu lạc bộ, cô ngẩng đầu lên, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Sao anh ta lại quay trở lại?

Cam Nhĩ Khiêm trực tiếp đi tới trước quầy, mắt xanh đen nhìn thẳng vào cô chằm chằm.

Cô nở nụ cười, lễ phép hỏi: "Cam tiên sinh quên cái gì à?"

"Tôi hoài nghi có phải cô tính quịt nợ phải không, không muốn mời tôi bữa cơm kia hả?" Quan sát một tuần lễ, anh phát hiện Giang Tử Tự hình như cố ý tránh anh, khi anh tới câu lạc bộ hoặc lúc rời đi, cô đều “Rất trùng hợp” là không ở quầy, chuyện này làm anh có chút nổi nóng.

"Làm gì có." Ồ ồ, bị phát hiện rồi! Trên mặt Giang Tử Tự như cũ nụ cười yếu ớt, nhìn bình tĩnh như thường.

"Vậy thì tốt, ngày mai, bảy giờ tối, gặp tại Tùng Chi Hoa." Anh biết tháng này cô đều nghỉ ngày thứ năm, đúng lúc ngày mai là thứ năm.

"Tùng Chi Hoa? Đó là nhà hàng kiểu Nhật nổi tiếng rất nhiều doanh nhân thường tới ?"

"Không sai. Có vấn đề gì sao?" Anh không bỏ qua cái nhíu mày của cô.

"Không có." Cô chỉ đau khổ túi tiền của cô, lần này sợ rằng mất máu rất nhiều, Tùng Chi Hoa là một nhà hàng cao cấp kiểu Nhật, nghe nói giá tiền cũng cao không bình thường.

"Cần tôi qua đón cô không?"

"Không cần, tôi tự mình đi. Nhưng. . . . . . Tôi nghe nói Tùng Chi Hoa cần đặt trước nửa tháng, ngày mai đột ngột đi qua, có thể không có bàn ngồi không? "

"Nhà hàng kia tôi rất quen, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho ông chủ giúp tôi giữ lại một phòng." Cam Nhĩ Khiêm tiếp tục nói rõ, "Tôi không thích người khác đến muộn, cô không nên để tôi đợi."

". . . . . . Ừ." Thấy anh hài lòng rời đi, Giang Tử Tự thở dài. Haiz! Không ngờ tới anh lại quay trở lại, vì cái gì anh lại mở miệng yêu cầu cô mời bữa cơm kia.

Cố ý tránh anh một tuần lễ, vẫn bị anh vây lại rồi. Thật ra thì cô cũng không phải cố ý nghĩ quên bữa cơm kia, mục đích chủ yếu nhất là không muốn tiếp xúc với anh một lần nữa.

Ngày đó Dung Ngọc nói những lời đó làm cô có chút để ý, bất luận là không phải là mình suy nghĩ quá nhiều, cô đều không muốn trêu chọc người đàn ông này.

Không ngờ trốn được cuối cùng vẫn là không tránh được, chỉ hy vọng ngày mai sau khi mời anh ăn cơm, tất cả đều kết thúc, sẽ không còn sau đó.

*********

Đi tới một gian phòng trong Tùng Chi Hoa, gọi xong đồ ăn, Giang Tử Tự liền nhìn thấy Cam Nhĩ Khiêm đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô, ngồi xuống cái sập nhỏ bên cạnh cô.

Thấy anh không nói lời nào đi về phía cô, cô khẽ giật mình, thân thể cô chuyển qua bên cạnh, nghĩ muốn cố gắng kéo khoảng cách với anh.

Cặp mắt đen sắc bén của Cam Nhĩ Khiêm, vững vàng khóa ở trên mặt cô, cô bị nhìn thấy có chút tim gan run sợ .

Anh tới gần cô, lấy tay nâng mặt cô lên.

Mơ hồ từ trong mắt anh nhận thấy được ý đồ của anh, hô hấp Giang Tử Tựcó chút không ổn , cô nghiêm mặt lại, gạt tay anh ra, lên tiếng cảnh cáo.

"Cam tiên sinh, mời tự trọng."

"Tôi nghĩ muốn chứng thật một chuyện." Anh không chút kiêng kỵ tiếp tục dựa gần cô, cô không ngừng di chuyển sang bên cạnh, cuối cùng đụng phải bức tường, không có cách nào lui về phía sau nữa.

Anh tới quá gần cô, làm nhịp tim cô rối loạn, cô vội vàng đưa hai tay ra chống đỡ ngực của anh, giữ khoảng cách của hai người, chân mày nhíu lại nghiêm nghị nói.

"Chỗ bên kia rất rộng, xin anh không cần chen."

Anh không để ý lời của cô..., cầm hai cổ tay cô, dời đi hai tay cô đang ngăn cản trước ngực, giữ khoảng cách giữa hai người gần hơn, trong khoảng khắc, anh cúi đầu chiếm lấy môi hồng của cô, làm cô ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp.

Trong nháy mắt, đầu của cô một mảnh trống không, sau đó mới ý thức được chuyện gì xảy ra, cô cố gắng muốn tránh thoát anh, thế nhưng anh lại hôn giống như nghiện, chìm đắm bởi nụ hôn này, bừa bãi ở trong miệng của cô tùy ý thăm dò cùng chiếm đoạt.

Lần đầu tiên Giang Tử Tự phát hiện sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch nhiều như vậy, hai cánh tay của anh giống như hai cây kìm sắt, kẹp chặt xung quanh cô, khiến cho cô không cử động được.

Cô há miệng cả gan muốn cắn người đàn ông cợt nhã cô, lại bị anh xảo trá tránhđược, đầu lưỡi của anh còn nhân cơ hội tấn công vào trong miệng cô, hết sức trêu đùa dây dưa mút lưỡi hồng của cô.

Ngực của cô đập thình thịch thình thịch dữ dội, cả người nóng lên, cô phát hiện dưỡng khí trong phổi gần như tiêu hết, cô không thể hít thở.

Lúc này Cam Nhĩ Khiêm mới rời môi cô, nhưng vẫn quyến luyến dừng lại ở môi cô không rời đi được.

". . . . . . Cái người quấy rối tình dục, tôi có thể kiện anh." Cô khẽ thở sẳng giọng, hơi sức toàn thân giống như lập tức bị rút sạch rồi, tay chân xụi lơ không có sức, ngay cả mở mắt trước người đàn ông vậy mạnh vô lễ này cũng không làm được.

"Được, cô cứ việc đi kiện, dù sao tôi đã xác nhận được việc tôi muốn biết." Cam Nhĩ Khiêm thoải mái nói, ngón tay trượt ở trên gương mặt đỏ bừng của cô, khóe môi nâng lên một nụ cười nhạt phóng đãng.

"Anh xác định chuyện gì? Sức mạnh của tôi không bằng anh? Hay anh tính cợt nhã một cô gái nhỏ, khiến cho anh cảm thấy rất tự hào?" Giọng nói cô lạnh lùng.

Lời của cô chọc anh cười, Cam Nhĩ Khiêm lắc tay, sâu sắc liếc cô, đôi mắt biến hóa sâu sắc.

"Cô quả nhiên là một người phụ nữ thú vị, tôi nghĩ muốn cô, Giang Tử Tự, cô là người phụ nữ của tôi."

Tuần trước đến Nhật Bản đi công tác mấy ngày đó, lơ đãng anh đều nhớ tới cô, nhớ tời ngày đó cô ngã trên người của anh thì thân thể mềm mại của cô cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người của cô, cùng với vẻ mặt dịu dàng lúc cô rửa vết thương cho anh.

Anh chưa từng nhớ bất kỳ một người phụ nữ nào như vậy, ngày hôm qua nghe bạn thân nói tới một chuyện ── nếu như không xác định tâm ý của mình, như vậy thì hôn đối phương, nếu như cảm giác rất tuyệt, hơn nữa còn muốn tiếp tục hôn nữa, vậy thì chứng tỏ mình yêu đối phương.

Ngược lại, nếu người yêu qua lại nhiều năm, sau khi hôn lại cảm thấy nhạt nhẽo, không muốn tiếp tục, vậy có nghĩa là giữa hai người có giễu cợt rồi.

Mà sau khi anh hôn cô, xác định mình đối với cô có cảm giác.

Nghe lời của anh, Giang Tử Tự ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, một lúc mới mở miệng.

"Không thể nào."

Câu trả lời của cô làm Cam Nhĩ Khiêm sa sầm, mày rậm, ánh mắt nguy hiểm xem xét liếc cô.

"Em chán ghét tôi?"

"Không phải."

"Em có bạn trai?" Anh lạnh lẽo hỏi nữa.

"Không có."

"Vậy còn có vấn đề gì?"

Giang Tử Tự sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời, "Quá đột ngột, tôi không thể nào chấp nhận được."

"Đột ngột? Chúng ta quen biết ít nhất ba tháng, tại sao lại đột ngột." Anh bắt bẽ nói.

"Giữa chúng ta không hề hiểu nhau một chút nào." Hiểu và không hiểu cũng không giống nhau, anh nên hiểu điểm này.

"Em muốn biết cái gì cứ hỏi, tôi sẽ nói chi tiết cho em." Anh cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn.

"Ý của tôi là. . . . . . Giữa chúng ta cũng không có tình cảm."

"Bây giờ không có, về sau chung đụng lâu tự nhiên sẽ có."

"Anh. . . . . ." Cô cảm thấy anh không thể nói lý, hôm nay quả nhiên không nên tới."Tóm lại, tôi không cách nào đồng ý với anh, chúng ta cũng không thích hợp, cám ơn anh quá yêu." (quá yêu: lời nói khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác)

"Có thích hợp hay không phải qua lại mới biết, em bây giờ liền quả quyết, sẽ là quá độc đoán."

Anh mới chính là người độc đoán kia chứ? Giang Tử Tự phát hiện tay chân có hơi sức rồi, đẩy anh ra, vẻ mặt có chút nghiêm nghị nói.

"Cam tiên sinh, có lẽ đầu anh nhất thời choáng váng, mới có thể bắt đầu nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ này. Giữa chúng ta là không thể nào, tôi đối với anh không có cảm giác nào."

Không có sao? Cam Nhĩ Khiêm như có điều suy nghĩ nhìn cô chăm chú.

"Em đang sợ tôi?"

"Không có." Cô phủ nhận.

Tròng mắt đen của anh sắc bén nhìn cô chăm chú, dường như muốn nhìn sâu vào trong linh hồn của cô.

"Em đang sợ mình sẽ yêu tôi." Lần này giọng của anh là khẳng định.

Anh quá tự đại đi."Điều kiện của anh quả thật rất tốt, nhưng chuyện này cũng không hề chứng tỏ tất cả phụ nữ đều sẽ yêu mến anh."

"Em nói không sai, chỉ là ánh mắt của em nói cho tôi biết, em muốn tránh tôi, bởi vì em sợ mình sẽ không kiềm chế được mà yêu tôi." Ánh mắt của anh một cái chớp mắt cũng không chớp mắt sâu sắc liếc cô, nói như đinh chém sắt.

"Không phải như vậy, xin anh không hiểu sai." Cô nghiêm khắc bác bỏ, đối với chuyện anh phỏng đoán không có căn cứ có chút tức giận.

Cam Nhĩ Khiêm giương cao mày rậm, "Không tin, tôi thử lại một lần cho em thấy." Nói xong, lần thứ hai anh hôn cô. Anh tin trong khi hôn lúc nãy, chắc chắn cô cũng tự nhận thấy cảm nhận tuyệt vời giống như anh.

"Ưmh. . . . . ." Miệng bị che lại, cô không có cách nào lên tiếng.

Lần này anh hôn càng mãnh liệt hơn lần trước, khi anh mạnh mẽ chiếm đoạt, lý trí của cô một chút một chút tan vỡ, không có cách nào suy nghĩ.

Nụ hôn của anh thỉnh thoảng mãnh liệt như mưa xối xả, thỉnh thoảng dịu dàng như gió xuân, làm cho cô không chống đỡ được, trong lòng cô rung động vang dội, kích thích tiếng lòng cô.

Cam Nhĩ Khiêm chăm chú nhìn ánh mắt mơ mơ màng màng của cô, giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm nói bên tai cô.

"Em còn dám nói mình không có cảm giác với tôi sao?"

Giang Tử Tự thoát khỏi ngực của anh đứng dậy, gò má nóng lên, vẻ mặt cũng lạnh lùng.

"Câu trả lời của tôi vẫn như cũ, giữa chúng ta không thể nào." Nói xong, cô đẩy cửa kéo ra, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.

Cam Nhĩ Khiêm giương cao môi mà cười. Trong từ điển của anh không ba từ không thể nào, chỉ có chuyện muốn hay không muốn! Sau khi xác định tâm ý của mình, mắt đen long lanh của anh sáng lên giống như một ngọn lửa chợt hiện lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.