Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ

Chương 4



Yêu không chỉ làm cho phụ nữ có vẻ mặt đang yêu, cũng làm cho đàn ông có tinh thần phấn khởi, mặt mày hớn hở, ngay cả đi bộ cũng như diều gặp gió, á, bởi vì đúng lúc có một cơn gió thổi qua.

Tóm lại, trong lồng ngực là tình cảm dịu dàng dâng cao, làm cho ánh mắt Cam Nhĩ Khiêm nhìn ra bên ngoài thế giới đẹp vô cùng, ngay cả con chó cũng nhằm vào anh mà sủa, là anh trước kia, chắc chắn sẽ trừng mắt muốn nó ngậm cái miệng có đang la to đó lại, nhưng giờ phút này, thế nhưng anh lại thấy cho chó nhỏ sủa gâu gâu thật đáng yêu. ( ED: tui không biết giấu mặt chỗ nào luôn, bó tay với anh Khiêm….(O_O))

Ngay cả nhìn thấy một đống đại tiện bên đường cũng không cảm thấy ghê tởm, nụ cười mỉm vẫn luôn giữ trên môi, trong lòng chỉ mongđược thấy Giang Tử Tự càng sớm càng tốt.

Rầm, trong một lúc không tập trung, đụng vào cây cột ven đường, anh không để ý, trên mặt của mình vẫn còn nụ cười, đi về phía trước vài bước, dừng trước một cửa hàng, chờ Giang Tử Tự.

Một bà bán hoa ngọc lan bên đường thấy, chỉ cảm thấy người đàn ông này cười rất kỳ lạ, nhìn chằm chằm theo dõi từng cử động của anh, thấy sau khi anh thấy một cô gái xuất hiện cách đó không xa, ánh mắt anh sáng hẳn lên, sải bước đi tới bên cô gái, như có ý đồ quấy rối, bà mở to miệng muốn nhắc nhở cô gái chú ý.

Lời đến khóe miệng, lúc này mới phát hiện ra thì ra là bọn họ là biết nhau, hai người tay trong tay đi tới.

Ngang qua sạp hàng nhỏ của bà, Giang Tử Tự cầm lên một bó hoa ngọc lan, Cam Nhĩ Khiêm lấy bóp tiền ra muốn trả, bị cô ngăn cản.

"Em có tiền lẻ." Từ trong túi xách cô lấy ra vài đồng tiền lẻ, mỉm cười đưa cho bà.

Bà mới chợt hiểu ra, thì ra là người đàn ông kia đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, khó trách luôn cười khúc khích.

Giang Tử Tự mở bó hoa ngọc lan ra, ngắt hai hoa bỏ vào trong túi xách của mình, ngắt hai bông khác đưa cho Cam Nhĩ Khiêm.

"Đặt nó vào trong túi áo."

Cam Nhĩ Khiêm làm theo lời, trong miệng hỏi: "Tại sao?"

"Mùi hương này sẽ từ trong miệng túi áo bay ra." Kể từ ngày đó, cô đồng ý thử qua lại với anh, trong một tháng này, tình cảm của hai người nhanh chóng dâng cao, không lâu liền lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.

Năm ngón tay hai người đan xen chặt chẽ, trong mắt của anh tình ý đậm tới mức tan không được, chỉ cảm thấy càng nhìn cô càng đẹp.

"Đừng như một kẻ ngốc, nhìn chăm chằm vào em." Cô cười khiển trách.

"Bây giờ anh rốt cuộc hiểu rõ, cái gì gọi là trong mắt người tình là Tây Thi rồi."

"Lời này của anh giống như là lạ?" Làm sao nghe có vẻ như muốn nói nhìn cô rất xấu xí.

"Bởi vì anh cảm thấy thật giống như em càng lúc càng đẹp." Khiến cho anh muốn giấu cô đi, không muốn chia sẻ với người khác vẻ đẹp của cô, càng không muốn cô cười với người đàn ông nào khác ngoài anh, điều đó khiến cho anh ghen tỵ.

Giang Tử Tự không biết nên cười hay là nên cáu.

Sau khi qua lại, cô phát hiện thậm chí anh còn bá đạo hơn cô tưởng, mỗi lần cô nói chuyện với người đàn ông khác lâu một chút, sẽ thấy anh mất hứng, nên có nhiều người đàn ông nhìn cô nhiều một chút, anh liền dùng ánh mắt dọa người nhìnngười ta chằm chằm, nghĩ muốn cầmđao chém người ta thành hai mảnh.

"A, buổi trưa em muốn ăn cái gì?" Sắp tới buổi trưa, bụng của cô hơi đói rồi.

"Em có muốn ăn món ăn ở Zehder* không? Phía trước có nhà Zehder phòng ăn cũng không tệ lắm." Cam Nhĩ Khiêm suy nghĩ một chút đề nghị. (*: hình như món ăn Ý thì phải)

"Ừ, được." Vừa mới nói xong, đột nhiên một cô gái nhảy ra, phấn khích chỉ vào hai người.

"Ha, bây giờ cậu đã bị bắt."

"Tiểu Mỹ."

Giống như bắt được giặc, Tiểu Mỹ chỉ ngón trỏ vào bọn họ, "Hai người các người quả nhiên đi cùng nhau, Tử Tự, lần này cậu không chối nữa chứ?"

". . . . . ." Nhất thời Giang Tử Tự không nói gì.

Cam Nhĩ Khiêm liếc cô một cái, nhận ra cô.

"Cô là nhân viên của câu lạc bộ thể hình Lục Dã, hình như gọi là . . . . . . Tiểu Mỹ đúng không?"

"Đúng đúng đúng, không sai." Cô rất cảm động, vậy mà cậu hai nhà họ Cam còn nhớ tên của cô.

Anh nói tiếp: "Nếu như không có chuyện gì khác, chúng tôi muốn đi ăn cơm."

Tiểu Mỹ sững sờ, con mắt sáng long lanh chờ đợi anh mở miệng hỏi cô có muốn đi cùng hay không.

Nhưng thấy anh giống như không đếm xỉa tới sự tồn tại của cô, dắt Giang Tử Tự đi qua người mình, vẫn là Giang Tử Tự biết lễ phép, quay đầu lại nói với cô: "Tiểu Mỹ, thật xin lỗi, chúng tôi đi trước, lần sau tán gẫu tiếp nhé."

Cô cắn tay, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Hai người kia cũng hơi quá đáng, tốt xấu gì cũng làm bộ hỏi cô một câu chứ, cô cũng không thật sự muốn đi theo làm kỳ đà cản mũi, lại có thể bỏ cô mà đi như vậy.

"Để cho Tiểu Mỹ nhìn thấy chúng ta, nhất định lần này trong câu lạc bộ Lục Dã lại một trận tin đồn xôn xao."

"Miệng lớn trên mặt bọn họ muốn đồn gì thì cho họ đồn đi." Cô nghỉ việc ở Lục Dã, anh cũng không đến Lục Dã nữa, tìm trung tâm tập thể hình khác.

"Nhất định cậu ấy cho là lúc trước em nói dối cậu ấy." Lúc trước cô nói với Tiểu Mỹ mình và Cam Nhĩ Khiêm không có gì, nhưng bây giờ lại bị cậu ấy bắt gặp hai người bọn họ ở chung một chỗ.

"Em nói cô ấy cái gì?"

"Em nói với cậu ấy giữa em và anh là không thể nào." Những lời này cô cũng từng nói với anh, xem ra, mọi người không nên nhắc tới là tốt hơn.

Mặt Cam Nhĩ Khiêm lộ vẻ hả hê."Bây giờ em biết, anh có bản lãnh thay đổi việc không có khả năng nha."

"Có muốn em tặng bằng khen cho anh không?" Cô liếc mắt nháy mắt với anh.

Anh hất mặt cười nói: "Cho anh một nụ hôn tương đối thực tế hơn."

Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh, ý bảo anh cúi người xuống.

Cam Nhĩ Khiêm vui mừng, cho là cô thật sự muốn hôn anh, vội vàng hạ thấp mặt xuống tìm kiếm môi cô.

Cô lại nhón chân lên, khẽ hôn lên tóc anh, sau đó giống như dỗ một đứa nhỏ vỗ vỗ đầu của anh.

"Ngoan nha."

Anh giả vờ trợn mắt lên giận dữ nhìn cô."Lá gan của em càng ngày càng lớn, dám đùa anh."

Giang Tử Tự không bỏ qua bộ dạng kia của anh, cười không ngừng nói: "Em đói rồi, anh nói nhà hàng kia ở chỗ nào?"

Không nỡ để cho cô đói bụng, Cam Nhĩ Khiêm quyết định trước hết tha cho cô một lần.

"Ngay ở phía trước, nếu như em đói bụng đến nỗi không thể nhúc nhích, anh có thể cõng em."

Mắt đen của cô tràn đầy nụ cười, "Em mới không có vô dụng như vậy, đi nhanh một chút."

Nhìn thấy hai người thân mật tay nắm tay đi qua, Du Lệ Như ngồi trong quán cà phê đối diện, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trầm xuống dữ tợn.

Không tin mình sẽ bại bởi Giang Tử Tự, lại càng không nguyện ý tin tưởng Cam Nhĩ Khiêm sẽ chọn cô, mà không phải sắc đẹp, gia thế mình cũng trội hơn Giang Tử Tự gấp trăm lần.

Cam Nhĩ Khiêm nhất định chỉ là một lúc choáng váng đầu óc, cô phải làm cho anh tỉnh táo lại, nhận ra rõ ràng cô mới là người anh nên chọn, mà không phải là Giang Tử Tự.

*********

"Cái gì? ! Cậu nói cậu và Cam Nhĩ Khiêm đang qua lại. . . . . . OMG!" Kha Trân Trân giật mình há to miệng.

Bởi vì ngày hôm qua tan lớp thì cô thấy trước trường có một người đàn ông lái xe tới đón Giang Tử Tự, cô loáng thoáng nhìn thấy người đàn ông trên xe kia một chút, cảm thấy anh ta có dáng dấp có chút giống Cam Nhĩ Khiêm, cho nên hôm nay vừa tới trường, liền ép hỏi Tử Tự, không ngờ tới sẽ hỏi ra tin tức giật gân.

Nhưng Dung Ngọc chỉ mỉm cười, giống như đã sớm biết được cái gì.

"A, Dung Ngọc, tại sao cậu không có chút nào ngạc nhiên?" Kha Trân Trân cảm thấy cô im lặng quá không bình thường.

Lúc náy Dung Ngọc mới tiết lộ một chuyện, "Thật ra thì, ngày đó tớ thấy được."

"Cậu thấy được cái gì?" Kha Trân Trân không hiểu hỏi tới, Giang Tử Tự cũng liền tò mò.

Dung Ngọc mỉm cười nhìn Giang Tử Tự, "Ngày đó tớ quên mang điện thoại di động, nghĩ quay trở lại lấy, thì thấy Tử Tự té xuống lầu, kết quả là Cam Nhĩ Khiêm nhào qua muốn đỡ cậu, sau đó cậu liền ngã trên người của anh ấy."

"Hả, là anh ấy chạy tới?" Nghe vậy, Giang Tử Tự hơi kinh ngạc.

"Ừ, tớ thấy được là anh ấy tự mình chạy lên trước, anh ấy nghĩ muốn cứu cậu, cho nên đưa hai tay ra ôm lấy cậu, sau đó mới ngã xuống đất." Chính là một màn, để cho cô mờ mờ ảo ảo còn cảm thấy hình như Cam Nhĩ Khiêm đối với Tử Tự có chút không giống.

"Tớ vẫn còn cho là làm sao lại đúng lúc như vậy, té xuống ngã trên người anh ấy ." Giang Tử Tự lộ vẻ có chút xúc động.

Vẻ mặt Kha Trân Trân hâm mộ nhìn cô.

"Xem ra Cam Nhĩ Khiêm là thật sự rất yêu thích cậu nha, ngay cả một chút thương tổn cũng không để cho cậu chịu đấy."

"Anh ấy không nói với tớ chuyện này."

"Chính là như vậy cho nên mới cảm động, người đàn ông lặng lẽ cố gắng, đang tin cậy hơn so với mấy tên đàn ông ba hoa chích chòe kia. Hoàn hảo cậu đón nhận anh ấy, nếu không anh ấy có chút đáng thương."

Nói xong, Kha Trân Trân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Đúng rồi, chuyện của cậu và anh ấy, Du Lệ Như biết không?" Lúc trước người phụ nữ kia còn thề son sắt , nhất định sẽ làm cho Cam Nhĩ Khiêm yêu cô ta, lần này thật muốn xem sau khi biết cô ta sẽ có sắc mặt như thế nào?

Nhất định sẽ tức giận không ít.

"Cô ta biết rõ." Gần đây mỗi lần Du Lệ Như đến Thượng Tấn thì luôn dùng một ánh mắt tức giận trừng trừng nhìn cô hận không thể giết chết.

"Cô ta biết?" Vẻ mặt Kha Trân Trân sảng khoái mà nói: "Ha, Cam Nhĩ Khiêm chọn cậu không chọn cô ta, nhất định cô ta tức điên, thấy muốn thấy vẻ mặt cô ta ngay lúc đó."

"Trân Trân, cậu không cần cố ý đi trêu chọc cô ta nha." Giang Tử Tự nhắc nhở bạn tốt.

"Yên tâm, cô ta nhất định tức điên rồi, tớ mới không đi qua tự làm mất mặt."

*********

"Giang Tử Tự, cô không cần đắc ý, oai phong sẽ không được lâu đâu, anh Nhĩ Khiêm chỉ là tạm thời thích cái mới, cho nên mới muốn chơi đàu với loại con gái bình thường như cô một chút, chờ đến khi anh ấy chơi ngán thì sẽ một cước đá văng cô."

Đối mặt với khiêu khích của Du Lệ Như, Giang Tử Tự không nhúc nhích chút nào, trên mặt mang nụ cười, mở miệng.

"Cám ơn cô nhắc nhở, nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể phân biệt rõ ràng là rốt cuộc anh ấy nghiêm túc hay là đangchơi đùa."

Du Lệ Như thấy sắc mặt cô bình tĩnh như cũ, không bị lời nói của cô ta làm ảnh hưởng, tức giận gầm giọng the thé tiếp tục nói: "Cô phân biệt rõ ràng sao? Tôi thấy cô có lẽ là d8ang đắm chìm trong niềm vui muốn từ ma tước trở thành phượng hoàng, đầu đã sớm bị anh Nhĩ Khiêm hôn cho mê man, quên mất thân phận của mình là gì! Cô cho rằng dựa vào thân phận của cô, sau này anh Nhĩ Khiêm sẽ cưới cô sao? Đừng nằm mơ nữa, sau này anh ấy sẽ lấy chính là con gái nhà giàu môn đăng hộ đối như tôi, không phải loại con gái nghèo nàn lạc hậu như cô."

"Bây giờ tôi còn trẻ, chưa tính đến chuyện kết hôn, chỉ là, tôi nghĩ Nhĩ Khiêm không phải là loại người nông cạn như vậy, sẽ đi so đo gia thế gì đó, thời nay còn quan tâm loại chuyện như vậy nữa, thông thường là loại người có tư tưởng cổ hủ." Giọng Giang Tử Tự vẫn không nóng không lạnh, lại âm thầm chê bai phê bình ý kiến của đối phương.

Cô hiểu rõ Du Lệ Như là cố ý muốn dùng lời bức cô lùi bước, đáng tiếc cô không phải là người dễ dàng bị dao động, khi chuyện mà cô nhận định, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng lùi bước, ngăn cản sẽ chỉ làm cho cô càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, loại bỏ khó khăn, dũng cảm bước tới.

Huống chi, hiện tại cô và Cam Nhĩ Khiêm tình cảm đang ngọt như mật, làm sao lại dễ dàng bị cô ta gây chia rẽ.

Yêu một ngườithì phải gửi gắ, niềm tin tuyệt đối, cô tin tưởng Cam Nhĩ Khiêm đối với cô đều xuất phát từ tấm lòng chân thật.

Thấy mình nói như thế nào cũng dễ dàng bị cô đáp trả lại, vẻ mặt Du Lệ Như tức chết.

"Giang Tử Tự, tôi thật sự thương hại cô, cô không nhìn rõ thực tế, tình nguyện cho mình đắm chìm trong ảo tưởng, không muốn tỉnh lại, đợi đến một ngay anh Nhĩ Khiêm vứt bỏ cô, ảo tưởng tan biến, sợ rằng cô sẽ khổ sở sống không bằng chết .. . . . ."

Chợt một giọng nói nghiêm khắc vang lên, "Lệ Như, cô ở đây nói nhăng nói cuội gì đó!"

"Anh, anh Nhĩ Khiêm, không phải anh đi ra ngoài rồi sao? Làm sao trở lại nhanh vậy?" Nhìn thấy anh đi vào phòng kế toán, làm cho Du Lệ Như sợ hãi. Anh sẽ không nghe được những lời cô vừa nói chứ?

"Cô mới nói cái gì với Tử Tự??" Mặt anh u ám tức giận trợn mắt nhìn cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.