Vì bảo vệ người nhà, như Trần Nhân Cầm đoán, cuối cùng Giang Tử Tự lựa chọn chia tay với Cam Nhĩ Khiêm, hơn nữa rời khỏi Đài Loan.
Cô nhanh chóng nộp đơn xin thôi việc, cha mẽ và em gái cảm thấy kinh ngạc vì quyết định của cô, nhưng cô không có cách nào nói cho họ biết sự thật, chỉ có thể nói: "Con không chịu nổi áp lực lớn và chỉ trích như vậy, con muốn tạm thời ra nước ngoài học thêm, đúng lúc có anh trai của một đàn chị khóa trước đang dạy ở trường đại học nước ngoài, có thể sắp xếp cho con sang đó học."
Cứ như vậy cô rời khỏi nhà năm năm.
Nhớ lại chuyện xưa, Kha Trân Trân xúc động không thôi.
"Cậu muốn mình đưa thư cho Cam Nhĩ Khiêm sau khi cậu đi, không ngờ sáng sớm hôm đó, anh ấy liền tới trường học tìm cậu, mình liền thuận tiện giao thư cậu viết cho anh ấy, sau khi đọc xong anh ấy kinh hãi đến mức nào, đến bây giờ mình vẫn còn nhớ. Sau đó, anh ấy có chạy đến sân bay kịp không?"
"......Anh ấy đuổi tới kịp."
"Vậy cậu nói thế nào với anh ấy?"
Giang Tử Tự yên lặng giây lát, Dung Ngọc đụng tay Kha Trân Trân một cái, ý bảo cô không cần tra hỏi nữa.
Cô hiểu ý chuyển đề tài.
"Đúng rồi, Tử Tự, sau đó Cam Nhĩ Khiêmcó bạn gái khác, cậu biết không?"
Khẽ vuốt cằm, cô đã nghe được từ em gái mình nói. Cô thầm nghĩ tự giễu, cuối cùng, cô vẫn thua Du Chí Mậu, mối quan hệ này liền đượ duy trì trong năm năm qua.
Kha Trân Trân không kềm chế được trái tim nhiều năm qua nghi ngờ, hỏi: "Tử Tự, mình không hiểu rõ lúc đó vì sao cậu phải đi vội vàng như thế? Sau khi cậu gặp Du Chí Mậu, rốt cuộc anh ta đã nói gì với cậu, khiến cho cậu không thể không rời đi? ta không hiểu rõ lúc ấy ngươi đến tột cùng tại sao phải đi được như vậy vội vàng?"
Chuyện liên quan đến danh tiếng của cha, Giang Tử Tự không có cách nào nói cho bạn tốt biết, im lặng, mới mở miệng trả lời.
"Thật xin lỗi, Trân Trân, chuyện này mình thật sự không nói được."
"Thôi, cậu không nói nhất định có nỗi khổ tâm, nếu mình cứ khăng khăng hỏi thì không có ý tứ rồi." Kha Trân Trân nhún vai tha thứ cười nói: "Ai, Tử Tự, cậu biết Trần Nhân Cầm mở trung tâm môi giới hôn nhận, làm bà mai không?"
"Biết." Lúc đầu cũng nhờ sự giúp đỡ của đàn chị cô đến nước Anh học tập, cho nên mấy năm qua, cô vẫn duy trì liên lạc.
"A, cậu cũng biết?"
"Năm đó mình có thể tới nước Anh học, chính là nhờ anh của chị ấy sắp xếp giúp mình."
Mặt Kha Trân Trân kinh ngạc, "Không phải cô ấy vì chuyện Tạ Minh Thánh tới tìm cậu gây rối sao? Tại sao lại tốt bụng như vậy chịu giúp cậu?"
Giang Tử Tự liền đem nguyên nhân kết quả nói cho bạn tốt nghe.
"Thật ra thì học tỷ là người rất tốt, nhờ có chị ấy nhờ anh chị ấy giúp mình tìm việc vừa làm vừa học, mình mới có thể tay làm hàm nhai hoàn thành việc học."
Ba người cằn nhằn nói liên miên nói chuyện xảy ra sau khi chia tay, xa cách năm năm cũng không làm cho tình bạn cách xa, ngược lại có chuyện nói không hết, hận thời gian không có thể chạy chậm lại một chút, đêm lâu hơn một chút nữa......
*********
Trong buổi tiệc hôn lễ của em trai Nhĩ Toàn, sau khi tiễn xong nhóm khách cuối cùng, tim Cam Nhĩ Khiêm có chút đập mạnh và loạn nhịp nhìn chữ Hỷ 囍 màu vàng trong bữa tiệc chói mắt.
Liếc thấy con trai nhìn chằm chằm chữ Hỷ mất hồn, đôi mắt sáng thông minh của Cam phu nhân thoáng qua một tia hiểu, ưu nhã bước đi thong thả đến bên người con trai, giọng nói trầm nhẹ hàm chứa hài hước mở miệng.
"Nhĩ Khiêm, con hãy yên tâm đi, có sẵn hai hàng tồn kho, mẹ sẽ không ép buộc con sống chết phải kết hôn, mẹ đồng ý với cha con, sẽ để một vị trí quản lý trong tổng công ty để đến làm cu li."
Nghe lời của mẹ, Cam Nhĩ Khiêm lập tức hoàn hồn.
"Mẹ, hiện tại con có sự nghiệp của riêng mình, sẽ không vào tổng công ty." Một đôi mày rậm không vui nhíu lại.
Cam phu nhân tươi cười rạng rỡ nhắc nhở anh một chuyện.
"Nếu như con thật sự không muốn về tổng công ty như lời nói, con còn có thời gian mười một tháng có thể cố gắng sinh con, lúc trước mẹ đã nói, chỉ muốn các con có con, có thế hệ thứ ba, cha con cũng sẽ không ép buộc các con về tổng công ty."
Bà cười gương mặt dịu dàng nói tiếp: "Chỉ là, Nhĩ Thụy đã sinh cho mẹ một cháu gái xinh đẹp thông minh, Nhĩ Toàn cũng rất nhanh sẽ có, cho nên mẹ đã hài lòng, nói con không sinh con là tốt nhất, bởi vì thế sẽ có con trai để sai bảo."
Cam Nhĩ Khiêm nghe vậy, có cảm giác bị đùa bỡn, tức giận tốn hơi thừa lời.
"Đây chính là âm mưu của mẹ có phải không? Để cho ba anh em chúng con thi đua, chờ hai người sinh cháu, người thứ ba sẽ bị cha bắt vào tổng công ty! Con mạn phép không để cho mẹ vừa lòng vừa ý, mẹ muốn cháu đúng không, được, mẹ muốn mấy đứa con sinh cho mẹ."
"Nhĩ Khiêm, chuyện này thế nhưng ngàn vạn lần không được miễn cưỡng." Cam phu nhân nói với vẻ mặt yêu thương, trong mắt lộ ra ý cười.
"Không biết, chỉ là gieo giống mà thơi, con trở về thì cùng với Kim Khiết sinh cháu cho mẹ."
"Con bé Kim Khiết chịu giúp con sinh con sao?" Cam phu nhân đùa giỡn hỏi.
Cam Nhĩ Khiêm cậy mạnh nói: "Con mở miệng cô ấy sẽ không từ chối." Ánh khẽ nhíu mắt, cảm thấy ánh mắt của mẹ Hắn khẽ híp hạ mắt, cảm thấy mẫu thân ánh mắt giống như nhìn thấu cái gì tựa như. Nàng sẽ không phát hiện Kim khiết nhưng thật ra là......
"Được rồi, mẹ liền mỏi mắt mong chờ." Bà cười tủm tỉm tránh ra, nói nhỏ với con trai lớn mấy câu, không lâu, Cam Nhĩ Thụy liền đi tới đây.
"Nghe nói cô ấy trở lại."
"Ai?"
"Giang Tử Tự." Liếc nhìn em trai một cái, anh nói ra cái tên đối với em ấy là một điều cấm kỵ.
"Vậy có liên quan gì với em?" Cam Nhĩ Khiêm hơi chấn động một cái, trầm mặt xuống nói.
Cam Nhĩ Thụy như có điều suy nghĩ nói: "Anh không nói có liên quan đến em, chỉ nói cho em biết một tiếng mà thôi, tránh cho ngày nào đó em đi đường, có thể sẽ gặp cô ấy."
Anh đã gặp cô ấy, vẫn như năm xưa, anh hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, vừa nhìn thấy cô, liền điên cuồng đuổi theo cô, cô vẫn như xưa, bỏ anh lại phía sau, nghênh ngang rời đi.
Lúc trước vì muốn quên cô, anh dốc toàn lực lao vào công việc, mang lại thành công cho Thượng Tấn, bây giờ Thượng Tấn sản xuất ra máy chơi game và phần mềm trò chơi nhuyễn thế, có chút thịnh hành trên toàn thế giới.
Anh khóa tất cả những nhớ nhung và tình cảm yêu thương cô vào chỗ sâu nhất trong trái tim, định dùng nút Delete xóa toàn bộ, anh cho là mình có thể làm được, lại không ngờ rằng, tình cảm anh dành cho cô lại quá sâu và mạnh mẽ, không thể quên được, không thể hủy được.
Nghiêng mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của em trai, Cam Nhĩ Thụy vỗ vai anh, giống như không chút để ý mở miệng.
"Nếu như em đối với Giang Tử Tự tình xưa chưa dứt, có thể đi tìm mẹ nói chuyện một chút, mẹ giống như biết bí mật mà em không biết."
"Làm gì có chuyện em đối với cô ấy tình xưa chứt dứt? Anh đừng quên em đã có Kim Khiết." Cam Nhĩ Khiêm hừ nói, đưa bạn gái nhiều năm qua lại ra.
"Chuyện gì xảy ra giữa em và Kim Khiết, trong lòng em rõ nhất." Cam Nhĩ Thụy chậm rãi nháy mắt với em trai, trong mắt lộ ra một tia hứng thú.
*********
Ngày công tác thứ ba gặp gỡ một trăm công ty chi nhánh của tập đoàn ở Đài Loan, Giang Tử Tự đến phòng tư liệu muốn tìm một chút tài liệu tham khảo, đang muốn trở về phòng kế toán thì phát hiện đầu kia có người đi tới, cô giương mắt nhìn, hô hấp trong nháy mắt cứng lại.
Tại sao anh lại xuất hiện trong một trăm chi nhánh?!
Vào lúc cô ngạc nhiên giật mình, bóng dáng cao lớn của anh đang từ từ tiến tới gần cô, khí thế trầm ổn này, ánh mắt lạnh giá và nét mặt lạnh lùng kia, làm cho bước chân caủa cô nặng nề không có cách nào di chuyển.
Mắt thấy anh chỉ cách cô một bước, cô vội vã chuyển bước sang bên trái, anh cũng bước cũng bước qua, cô bước qua phải, anh cũng bước theo, liên tục mấy lần, cũng tạo nên tình trạng quẫn bách của hai người đối diện.
Cô khẽ nhíu mày "Anh muốn thế nào?"
"Nên là tôi hỏi cô muốn thế nào mới đúng? Rốt cuộc cô muốn đi bên nào?" Vẻ mặt anh thờ ơ, vẻ mặt và giọng nói cũng xa lạ giống như chưa từng gặp cô.
Anh lại xa cách lạnh nhạt như thế làm tim cô nhói đau, từ từ bước qua bên trái, tránh lối đi cho anh.
Cam Nhĩ Khiêm cũng không quay đầu lại từ từ đi qua người cô.
Giang Tử Tự khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ổn định nhịp tim một chút, lúc này mới tiếp tục đi về phía mục địch của mình, phòng kế toán.
Đều đã qua, cô đi nên nhìn phía trước, không nên dừng lại ở năm năm trước. Sau khi ngồi xuống vị trí của mình, trái tim cô nhắc nhở cô như vậy.
Anh không lưu luyến, cô cũng không nên quyến luyến, đánh cuộc với Du Chí Mậu mặc dù cô thua, nhưng vậy cũng có nghĩa rốt cuộc cô có thể bắt đầu lại.
Nếu không đi qua quá khứ, thì không thể nào thản nhiên đón nhận tương lai.
Đang nghĩ ngợi như vậy, một tiếng kêu Ô sắc nhọn đột nhiên vang lên, mầy người trong phòng kế toán hai mặt nhìn nhau.
Lát sau mới có người lên tiếng nói, "A, mọi người còn ngẩn người cái gì? Còi báo động vang lên, chứng tỏ xảy ra hỏa hoạn rồi, còn không nhanh chân chạy trốn xuống lầu dưới đi!"
Mọi người lúc này mới rối rít cầm đồ vật quan trọng đi ra ngoài, Giang Tử Tự liền tranh thủ nhanh chóng rút đĩa CD dự phòng trong máy tính ra, bên trong có tài liệu kế toán quan trọng của công ty, vì vậy cô là người cuối cùng ra khỏi phòng kế toán.
Chi nhánh thứ một trăm tại Đài Loan nằm tại tầng ba tòa nhà này, cao ốc có tổng cộng mười tám tầng. Trước khi chạy tới thang thoát hiểm, đột nhiên Giang Tử Tự phát hiện mình quên điện thoại di động, cô vội vàng quay đầu chạy về lại lấy.
Đường đi đầy người chen đến thang thoát hiểm, cô mất một ít thời gian mới về đến phòng kế toán, đột nhiên một giọng nam vang lên bên cạnh cửa——
"Em vẫn còn ở đây rề rà cái gì? Xảy ra hỏa hoạn em không biết sao? " Cam Nhĩ Khiêm sải bước đi vào.
"Em quên điện thoại." Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại di động màu đen.
"Đến lúc nào rồi còn lấy điện thoại? Điện thoại hay tính mạng quan trọng hả?" Anh ngắt lời trách mắng.
"Em sợ mình bỏ lỡ một cuộc điện thoại quan trọng......" Lời nói bật thốt lên, cô liền dừng lại.
Ngoại trừ cái chết của Du Lệ Như cô bị buộc rời khỏi Đài Loan năm năm, nhưng một người khác ảnh hưởng đến cô, cô lúc nào cũng mang theo di động bên mình, cho dù là buổi tối, cũng mở máy, đặt ở đầu giường đưa tay là có thể đụng tới, chỉ lo lắng chẳng may bỏ lỡ cuộc gọi khẩn cấp mà tạo thành bất hạnh.
Cam Nhĩ Khiêm nhíu mắt, kéo tay của cô bước nhanh đi ra ngoài, một đường từ lầu ba đi tới lầu một, lúc này mới buông tay cô ra.
Anh lấy một điếu thuốc trong tay ra đốt lên, miệng hút, nhẹ nhàng thổi ra khói màu trắng, lúc này mới từ từ lên tiếng.
"Em sợ bỏ lỡ cuộc gọi, là bởi vì...... chuyện của Du Lệ Như sao?" Nguyên nhân muốn không thèm chú ý tới cô, nhưng rốt cuộc đối mặt với cô, anh vẫn tróc ra lớp vỏ ngụy tranhg thờ ơ lạnh lùng, anh không có cách nào lừa gạt trái tim mình, không có cách nào tự nói với mình, anh đã sớm không quan tâm cô.
Chuyện xảy ra nhiều năm qua, vẫn giống như xưa, chỉ có cô mới có thể khuấy động trái tim anh.
Cô không trả lời, hỏi ngược lại anh, "Anh hút thuốc từ khi nào thế?" Trước kia anh cũng không có thói quen hút thuốc.
"Sau khi em rời đi."
Hai người đột nhiên cũng im lặng, bốn phía truyền đến một chút huyên náo và bàn luận xôn xao, cô nghe có người nói là tầng năm xảy ra hỏa hoạn, ngay sau đó là tiếng xe cứu hỏa của thành phố.
Một hồi lâu, Cam Nhĩ Khiêm đánh vỡ sự im lặng, "Năm đó vì sao em quyết định đột ngột rời khỏi Đài Loan?"
"Em đã viết trong thư nói cho anh biết" Giọng nói của cô bình tĩnh không nghe ra được cảm xúc.
Anh dập tắt thuốc lá, con ngươi sâu sắc sắc bén nhìn cô chăm chú.
"Anh không tin em thậy sự vì không chịu nổi lời chỉ trích của người khác, và cảm thấy đau lòng vì cái chết của Du Lệ Như, cho nên mới quyết định rời đi." Sau nhiều năm suy nghĩ kỹ, anh bắt đầu nghi ngờ những thứ này chỉ là cô lấy cớ, cụng không phải nguyên nhân chân chính buộc cô rời đi.
"Bây giờ anh truy cứu những thứ này, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi." Sua ba năm cô rời đi, anh liền vui vẻ bên người mới, lại đi hỏi chuyện trong quá khứ năm xưa, Ở nàng rời đi năm thứ ba, hắn liền đã vui vẻ với người mới, lại đi hỏi tới thuộc về đi qua chuyện cũ năm xưa, lại có thể thế nào đây?
"Vì sao không có ý nghĩa? Anh có quyền biết chân tướng, em......"
"Nhĩ Khiêm." Một cô gái với mái tóc ngắn gọn gàng vẫy tay với anh, đi nhanh tới.
Cô mặc một chiếc quần dài công sở màu xám sắt, dáng người cao gầy thon dài, đặc điểm gương mặt có thể xem như là Nàng người mặc một bộ màu gỉ sét sắc trung tính quần dài đồ công sở, có một bộ cao gầy dáng người thon dài, thâm thúy tuấn tú ngũ quan mơ hồ nhìn ra được là con lai.