Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ

Chương 7-2



Edit: Lavender - Blue

Đi tới trước mặt Cam Nhĩ Khiêm, bên môi cô vẫn nở nụ cười vui vẻ.

"Thiệt là, cao ốc lại có thể cháy rồi. Đúng rồi, anh đến khi nào, vẫn chưa đi lên?"

"Thưa cô, cô hẹn tôi mười giờ rưỡi, bây giờ đã mười một giờ." Cam Nhĩ Khiêm cắt ngang lời cô một cách thờ ơ, chỉ ra sự thật cô đến trễ.

"Xin lỗi, chuyến bay buổi sáng từ Hồng Kông đến Đài Bắc bị delay (hoãn/trễ), cho nên vừa mới đến. Ôi, vị mỹ nhân này là ai?" Chợt phát hiện Giang Tử Tự, ánh mắt Kim Khiết bỗng sáng lên, nhiệt tình cầm tay của cô tự giới thiệu mình, "A, tôi nhớ ra rồi, cô chính là Giang Tử Tự được tổng công ty điều đến từ nước Anh, có đúng không? Tôi là Kim Khiết, quản lý bán hàng của Bách Sĩ Đài Loan, tôi đi công tác mấy ngày, hôm nay mới trở về."

(tên của chi nhánh mình sửa lại nhé)

"Á, giám đốc Kim, chào cô." Đối với sự nhiệt tình của cô, Giang Tử Tự có chút hơi ngạc nhiên. Em gái từng gửi cho cô một bức ảnh của Kim Khiết qua điện thoại cho cô, điều làm cho co ngạc nhiên là cô ấy còn làm việc ở Bác Sĩ.

"Kim Khiết, buông tay." Cam Nhĩ Khiêm lườm hai mắt nhìn chằm chằm hai người bắt tay, giọng trầm thấp lộ ra tia không vui.

Cô ấy buông tay của Giang Tử Tự ra, sau đó lại thân mật khoác vai của cô.

"Hoan nghênh cô trở thành đồng nghiệp của tôi, về sau có gì cần giúp một tay, cứ tới tìm tôi không sao, con người của tôi thích nhất giúp một mỹ nữ bận rộn."

Cam Nhĩ Khiêm cảnh cáo đẩy tay của cô ra.

"Em nói chuyện cứ nói, không cần phải động tay động chân."

Nháy mắt với Giang Tử Tự, giòn Kim Khiết trêu ghẹo nói: "Chúng ta đừng để ý đến anh ấy, người này nhất định ghen tỵ duyên con gái của mình."

Thấy cô lại đưa tay vén tóc bên tai Giang Tử Tự rủ xuống, trong mắt Cam Nhĩ Khiên dường như vụt lên ngọn lửa.

"Ai ghen tị với em, Kim Khiết? Em không cần quá phận!" Anh định kéo cô ra, đứng ở giữa hai người bọn họ, không để cho bạn gái "Động tay đông chân" với Giang Tử Tự nữa.

"Nhĩ Khiêm, đàn ông thô lỗ thế này, con gái không thương đâu hừm." Kim khiết nhếch nhẹ lông mày và lông mi, mang theo đầy ý trêu ghẹo. Hai người sóng vai như vậy đứng chung một chỗ, cô ấy là Trương Đoan Masatoshi tú mặt của Khổng Nhất điểm đều không thua cho Cam Nhĩ Khiêm.

"Nếu như nem không khiêm tốn lại một chút cho anh, anh đảm bảo s4 thô lô hơn." Anh hạ thấp giọng nói, ghé vào bên tai cô nói nhỏ uy hiếp.

Kim khiết nặng nề thở dài, phàn nàn với Giang Tử Tự.

"Ai, thật không có biện pháp, tôi đây có bạn trai rất thích ghen, khiến cô chê cười rồi, anh ấy luôn không thích tôi đụng người con gái khác."

Giang Tử Tự khẽ mỉm cười, trong tươi cười mơ hồ lộ ra một vẻ không nói ra được nhẹ ngàng cay đắng, không nhận thấy trong lời nói của Kim Khiết hình như lộ ra chút kỳ lạ.

*********

Buổi trưa ngọn lửa đã được dập tắt, may mắn trừ tầng bốn, không có lan đến những tầng khác.

Kim Khiết và Cam Nhĩ Khiêm thừa dịp thời gian nghỉ trưa, dùng cơm ở nhà hàng gần đó.

Sau khi lấp đầy bụng, Kim Khiết ngồi sang một bên, nâng má, nghiêng mắt nhìn thấy cửa có một mỹ nữ chân dài đang đi tới, cô liếc mắt nhìn nhiều hơn, bình phẩm từ đầu đến chân: "Vóc người cũng không tệ lắm, nếu như lỗ mũi đẹp hơn một chút, mắt đẹp hơn một chút, gương mặt nhỏ hơn một chút nữa, thì càng chuẩn.."

Cam Nhĩ Khiêm miễn cưỡng liếc mắt, phê bình nói: "Phong cách quá kém, thoạt nhìn rất lỗ mãng."

"Nói đến phong cách, ngũ quan Giang Tử Tự cũng không đặc biệt xuất sắc, nhưng không màng danh lợi khiêm tốn, làm cho người ta cảm giác thật thoải mái, ngay cả em nhìn cũng không nhịn được có chút động lòng."

"Tôi cảnh cáo cô, không cho có ý đồ với cô ấy."

Cô vô cùng có lễ phép hỏi: "Xin hỏi Cam nhị thiếu, bây giờ anh lấy thân phận gì cảnh cáo tôi? Là bạn trai của tôi? Hay là bạn trai của Giang Tử Tự?"

Anh nhíu mày trợn mắt, giọng trầm thấp toát ra khói, "Cô không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi."

"Có bạn trai thô lỗ thế này, làm bạn gái của anh thật là đáng thương." Cô tự thương cảm mà nói.

"Có bạn gái đào hoa thế này, làm bạn trai của cậu cũng không khá hơn chút nào." Anh lập tức phản công.

"Nói như vậy, chúng ta là đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ thông cảm cho nhau), khó trách chúng ta sẽ gặp nhau." Cô nhìn anh mang ý cườii, "A, dù sao anh và cô ấy cũng đã chia tay, chúng ta cạnh tranh công bằng đi, xem ai có thể lay động được cô ấy."

"Kim Khiết, có phải cô rất muốn chết không?"

"Tuyệt đối không muốn, trên thế giới mỹ nhân nhiều như vậy, làm sao tôi có thể bỏ các cô nàng ấy chứ." Không cần thiết chút nào nhìn nàng chằm chằm ánh mắt bén nhọn kia như muốn bổ cô ra, cô khoan thai tự đắc  nói tiếp: "Bây giờ hai người không có bất cứ quan hệ gì, tại sao không để cho tôi làm cô ấy cảm động?"

Anh nhướng đuôi lông mày, khóe môi gầm gừ nói, "Chỉ bằng quả đấm của tôi cứng rắn hơn cô."

Kim Khiết cười mỉa, "Cái người này sao bạo lực, thật không nhìn ra năm đó vì sao cô ấy lại coi trọng anh? Tám phần là bởi vì không có gặp được tôi, mới có thể tùy tiện chấp nhận anh." Thấy anh phát bực rồi, cô thức thời đổi đề tài, "Hiện tại cô ấy trở lại, anh định làm thế nào? Sẽ không nghĩ vứt bỏ một người bạn gái tôi đây, quay lại theo đuổi cô ấy chứ?"

"Chuyện của tôi không cần em lo."

"Thái độ này của anh là gì? Chúng ta là bạn bè à! Hơn nữa dầu gì em cũng thông báo cho anh chuyện cô ấy tới Bách Sĩ công tác, anh cảm ơn em như vậy à?"

Mấy ngày trước nghe ai đó trong bộ phận nhân sự nói chuyện, có người từ chuyển từ Anh tới chi nhánh công ty ở Đài Loan, sau khi phát hiện là Giang Tử Tự, cô liền thông báo cho anh, cô người bạn gái này thật sự là rất hết lòng quan tâm giúp đỡ đi! 

Cam Nhĩ Khiêm phiền loạn lấy điếu thuốc ra ngoài, lập tức bị Kim Khiết cướp đi.

"Phòng ăn cấm hút thuốc."

"Kim Khiết......" Anh muốn nói lại thôi.

"Có lời gì cứ nói thẳng đi, ấp a ấp úng không có chút nào giống như anh."

Anh nắm mái tóc ngắn, có chút không được tự nhiên hỏi: "Em cảm thấy cô ấy đối với anh, còn có...... Tình cảm không?"

Hứng thú thưởng thức người này khó có được tình trạng bối rối, môi mỏng của Kim Khiết cong lên một hình cung cưới, nhắc nhở anh.

"Anh quên trước kia tôi đã từng nói với anh, muốn biết một người có cảm giác với mình hay không, hôn cô ấy là được rồi."

*********

"Thật là trắng mịn, da như tuyết như hoa phù dung!" Tiếng than thở tấm tắc khen vang lên ở vườn hoa nhà kính.

Nghe được nữ chủ nhân Cam phu nhân mặt mày hớn hở.

"Kim Khiết, cái người này mở miệng thật sự rất khiến người ta vui vẻ."

"Con là nói thật, dì Cam, không bằng dì bỏ chú Cam đi theo con, con đảm bảo mỗi ngày khiến cho người có cảm giác yêu thích." Mặt Kim Khiết thành khẩn, cầm tay mềm của Cam phu nhân được bảo dưỡng thỏa đáng, lưu luyến vuốt ve qua lại.

Cam phu nhân cười trách móc, "Nha đầu này, ngay cả ta cũng ăn đậu hủ."

"Trời đất chứng giám, con là thật lòng thật dạ ý phát ra từ đáy lòng nguoi7ng4 mộ dì" Côgiơ tay phải lên thề.

Im lặng một chút, Cam phu nhân làm như có thật đáp lời.

"Đi theo con cũng không phải là không thể, ít nhất con hiểu được trêu chọc cho dì vui vẻ. Được rồi, chờ Đạo Hùng trở lại, chỉ cần ông ấy đồng ý, chúng ta liền cao bay xa chạy."

Kim Khiết cũng suy xét lời đề nghị mê người của bà, giây lát, rất tiếc cho ra một cái kết luận.

"Khả năng này sẽ xảy ra án mạng, để tránh máu nhuộm nhà họ Cam, con thấy chúng ta kiếp sau nữa hoàn thanh tâm nguyện ở cùng nhau thôi."

Cam phu nhân bị cô chọc cho bật cười, trở về chủ đề chính.

"Kim khiết, hôm nay dì tìm con, là có chuyện muốn nhờ con giúp một tay."

"Có chuyện gì con giúp được, dì Cam cứ việc phân phó, xông pha khói lửa con cũng không từ chối." Vẻ mặt cô không hề từ chối.

"Cũng không phải cần xông pha khói lửa, chỉ là muốn nhờ con đẩy Nhĩ Khiêm một cái."

Cô một lời đồng ý, "Không thành vấn đề, Cam phu nhân nghĩ chọn vách đá ở đâu, con bảo đảm nhất định đẩy tên kia xuống."

"Đứa bé này thật là vui tính." Cam phu nhân mỉm cười  vuốt vuốt mái tóc ngắn màu nâu sậm gọn gàng của cô."Dựa vào trí thông minh của con, con hiểu ý của dì đúng không?"

"Con hiểu, " cô mỉm cười gật đầu, "Nếu là dì Cam yêu quý của con chính miệng nhờ, không chỉ một lần, con sẽ đẩy tên đó hai lần."

"Cám ơn con, Kim khiết, mấy năm nay làm phiền con." Cam phu nhân thật lòng nói cảm ơn cô.

Cô mỉm cười nói: "Thật ra thì Nhĩ Khiêm cũng giúp con không ít việc, chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau."

*********

Bữa trưa nay, Giang Tử Tự càng ăn càng cảm thấy không khí rất kỳ lạ.

Cô có chút không hiểu, hai người trước mắt này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao giống như...... Giống như đang tranh giành tình nhân, mà đối tượng tranh giành chính là cô?!

Hai người bọn họ không phải một cặp nhân tình sao?

"Tôi cảnh cáo em...em lại lấy tay sờ cô ấy, tôi liền chặt đứt đôi tay kia của em." Bên tai phải của cô truyền tới giọng nói lạnh lẽo đầy giận dữ.

Bên trái  Kim Khiết lập tức phàn nàn với người bị kẹp ở giữa hai người Giang Tử Tự.

"Tử Tự, cô xem anh ấy thật hung dữ, động một chút là dùng lời nói kinh khủng này uy hiếp tôi, có bạn trai kiểu này tôi thật sự rất đáng thương mà."

Cô không nhìn ra chút đáng thương nào, lại cảm thấy hình như cô một mực khiêu khích Nhĩ Khiêm. Càng làm cô khó hiểu, giờ phút này cô bị kẹp giữa hai người bọn họ, còn là Kim Khiết nửa ép buộc kéo cô đi cùng.

Vốn dĩ cô còn phỏng đoán, có phải Kim Khiết biết chuyện trước kia của cô và Nhĩ Khiêm, cho nên mới lôi kéo cô tới xác nhận việc gì đó? Nhưng ăn một bữa cơm, Kim Khiết không ngừng ăn đậu hũ của cô, không có bất kỳ nét mặt không vui nào i......

Thật là khiến cô bối rối!

"Tôi mới là người gặp xui xẻo chính là cái kia...... Đáng ghét! Tay của em lại đang sờ chỗ nào?" Cam Nhĩ Khiêm nổi giận  kéo tay Kim Khiết len lét chu du trên mu bàn tay của Giang Tử Tự xuống, không thể nhịn được nữa kéo Giang Tử Tự về bên phải, mình ngồi ở giữa, không để cho cô ăn trộm đậu hũ của Giang Tử Tự nữa.

"Thật là càng nhìn càng mê người!" Kim Khiết vẫn không thu tay lại, không chút kiêng kỵ ngẹo đầu, trong nháy mắt mặt si mê nhìn Giang Tử Tự, "Có thể làm chung công ty với Giang Tử Tự thật là may mắn, chờ sau khi tên kỳ đà này đi, về công ty chúng ta có thể......"

"Không thể!" Cam Nhĩ Khiêm gầm thét, khiến môi người trong phòng ăn dừng ăn ghé mắt nhìn. Giống như anh cũng không xem Kim Khiết là con gái, níu cổ áo của cô lên, vẻ mặt nghiêm nghị cảnh cáo, "Em dám làm cô ấy xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình."

Kim Khiết nhất thời hoảng sợ rụt vai, "Tử Tự, cô thấy không, anh ấy dùng bạo lực đe dọa tôi."

"Nhĩ Khiêm, " nhìn không thấu hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Giang Tử Tự nghi ngờ mở miệng, "Giám đốc Kim chỉ là đang nói đùa, anh không nhìn thấy sao?"

Nói giỡn? Đó là bởi vì Giang Tử Tự không biết lai lịch của Kim Khiết, người này thế nhưng so với đàn ông còn háo sắc hơn, không để ý, cô sẽ bị Kim Khiết ăn mất.

Cam Nhĩ Khiêm nhịn được tức giận, dặn dò cô, "Nghe lời của anh, sau này em cách xa cô ấy mười mét là được rồi."

"Này, anh làm gì nói vậy giống như em có bệnh truyền nhiễm!" Gương mặt xinh dạp của Kim Khiết cau có, kêu gào oán giận.

"Em so với bệnh truyền nhiễm còn nghiêm trọng hơn." Cam Nhĩ Khiêm lạnh lùng không khách khí.

"Em hiểu anh đang ghen tị em tán gái tốt hơn anh." Nhướng nhướng mày, mặt Kim Khiết đắc ý.

Giang Tử Tự càng nhìn càng mơ hồ, nghe cũng càng nghe càng thái quá. Ai tới nói cho cô biết, hai người này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Bây giờ người yêu liếc mắt đưa tình cũng quỷ dị như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.