Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ

Chương 9



Edit: Lavender – Blue

Mặc dù bên ngoài trời mưa rất to, nhưng không khí trong phòng họp công ty Thượng Tấn lại khác thường vô cùng yên bình và dễ chịu, khiến chủ quản cảm động đến muốn khóc nức nở.

Mỗi khi ông chủ gặp trời mưa to, chắc chắn sẽ phát tác chứng nhân cách phân liệt, rốt cuộc đã được chữa khỏi sao?

Cảm ơn ngài, là vị bác sĩ tài giỏi nào, một ngày nào đó phải hỏi ông chủ để thỉnh giáo, và tới nơi cảm ơn bác sĩ.

"Hiệu suất công việc năm nay rất tốt, mọi người cực khổ rồi, tôi quyết định trích hai mươi phần trăm tiền lời thưởng cho nhân viên." Lời của  Cam Nhĩ Khiêm vừa nói ra, lập tức khiến bên trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng cùng tiếng hoan hô.

"Ông chủ vạn tuế!"

"Ông chủ Anh Minh Thần Võ!"

"Dưới sự lãnh đạo của ông chủ, Thượng Tấn nhất định sẽ lập nên giai tích lần nữa."

"Ông chủ, sang năm người tốt chuyện tốt đại biểu chính là người á..., tôi ủng hộ người chọn Tổng Thống."

Thậm chí lời như thế cũng ồ ạt tuôn ra rồi ! Cam Nhĩ Khiêm cười liếc nhìn đồng nghiệp.

"Nếu náo đủ rồi, tan họp thôi."

Một đám chủ quản vui vẻ rời khỏi phòng họp, Cam Nhĩ Khiêm cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh dừng bước nhận điện thoại.

"Dạ, anh cả, chuyện gì. . . . . . cậu ấy đã trở lại? Ừ, em biết rồi, cảm ơn anh cả."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh liếc nhìn mưa ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện năm năm trước.

Bí ẩn khiến Tử Tự vội vàng rời khỏi Đài Loan, hôm nay đáp án sắp công bố.

Cam Nhĩ Khiêm chạy xe tới trụ sở ngân hàng, khi xe chạy tới cửa, liền thấy Du Chí Mậu từ bên trong đi ra, cậu ta đứng ở cửa chính liếc nhìn đồng hồ, dường như có hẹn với người khác, một lúc sau, tài xế lái xe tới đón cậu ta.

Không có suy nghĩ nhiều, anh lái xe đi theo sau chiếc xe màu trắng phía trước.

Không lâu, tài xế nhà họ Du dừng xe trước quán cà phê, và để Thiểu Đông xuống xe.

Thấy cậu ta đi vào, Cam Nhĩ Khiêm ngay sau đó cũng dừng xe ở ven đường, đi theo vào, đưa tầm mắt nhìn qua, ngạc nhiên phát hiện bên trong có một bóng dáng quen thuộc, mà nhân vật mục tiêu đang ngồi đối diện cô.

Ngay sau đó chỉ thấy một tên con trai thuận tay lấy mấy quyển tạp chí ở trước quầy, che kín mặt, lén lén lút lút đi theo phía sau nhân viên phục vụ, lặng lẽ ngồi xuống vị trí trước mặt họ.

Hai người đang nói chuyện, không hề chú ý có người cố ý nghe trộm.

*********

"Em hẹn anh ra ngoài là muốn nhận thua với anh sao?" Giọng nam khàn khàn nói.

"Không, tôi muốn nói cho anh biết, tôi thắng! Còn nữa, mời trả lại những tấm hình kia cho tôi." Giang Tử Tự  không nóng không lạnh mở miệng yêu cầu.

"Em thắng?" Khóe môi Du Chí Mậu nâng lên nụ cười nhạo, "Chẳng lẽ em còn không biết sau khi em ra nước ngoài ba năm, Cam Nhĩ Khiêm đã vui vẻ với người mới?"

Năm đó yêu cầu cô và Cam Nhĩ Khiêm chia tay, hơn nữa rời khỏi Đài Loan năm năm, là vì giúp em gái trừng phạt bọn họ.

Tuổi thanh xuân của em gái cứ trôi qua như vậy, làm sao có thể khiến anh có thể nhìn hai người này hạnh phúc sau cái chết của em gái mình được.

"Anh ấy và Kim Khiết là bạn tốt, cũng không có tình cảm nam nữ."

"Hả?" Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn cô, "Là cậu ta nói với em như vậy? Hay là em muốn lừa dối bản thân mình?"

Trước ánh mắt lạnh lùng củ anh, Giang Tử Tự vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói khiêm tốn không bị ảnh hưởng chút nào, từ từ nói: "Là Kim Khiết chính miệng nói cho tôi biết, cô ấy có người yêu khác. Cô ấy và Nhĩ Khiêm giống như các ca sĩ, trừ hữu tình, không có tư tình khác, qua lại nhiều năm, bọn họ ngay cả hôn môi cũng chưa từng."

Giọng cô bình tĩnh như một thanh đao, bổ sự giễu cợt trên mặt anh ta,

"Là Kim Khiết nói?" Du Chí Mậu mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy."

Anh ta nghi ngờ nhìn kỹ cô, không muốn tin tưởng lời cô vừa nói.

"Làm sao tôi biết những lời này có phải cô bịa ra lừa gạt tôi hay không?" Anh ta không tin Cam Nhĩ Khiêm sẽ là người chung tình như thế, qua nhiều năm dài, vẫn chung tình với cô không thay đổi, chắc là cô không cam lòng nhận thua, tự động bịa ra lời nói dối.
.

"Chuyện như vậy rất dễ dàng mà có thể kiểm chứng, anh Du không ngại tự mình gọi một cuộc điện thoại cho Kim Khiết, hiển nhiên có thể biết lời của tôi là thật hay giả."

Mấy ngày trước đây Kim Khiết thừa nhận với cô, cô ấy và Nhĩ Khiêm chỉ là lợi dụng lẫn nhau, cô ấy lợi dụng anh tới che chở thân phận yêu đồng tính của mình chỉ thích nữ không thích nam, còn Nhĩ Khiêm lợi dụng cô ấy làm bia đỡ đạn, tránh những cô gái dây dưa với anh không ngớt.
.

"Tôi sẽ tự kiểm chứng." Ánh mắt trong suốt bình tĩnh của cô làm cho Du Chí Mậu dâng lên một nỗi xấu hổ, nghĩ cách làm của mình năm năm trước, không khỏi có chút cảm thấy xấu hổ.

Ngay sau đó anh ta lại tự nói với mình, anh ta không có làm sai, cô và Cam Nhĩ Khiêm chẳng qua là tách ra năm năm mà thôi, còn anh ta lại mất đi cô em gái duy nhất.

"Anh Du, cho dù tôi thắng hay thua, theo ước định năm năm trước của chúng ta, chỉ cần tôi rời khỏi Nhĩ Khiêm năm năm, anh sẽ giao phim ảnh và hình chụp cho tôi, dựa vào nhân phẩm của anh Du, chắc sẽ không nuốt lời chứ?"

"Những thứ đó tôi không mang theo bên mình, chờ tôi trở về tìm gửi cho cô...cô đưa địa chỉ cho tôi." Nếu như không phải là quan hệ em gái, anh ta sẽ thật sự đánh giá cao cô, đáng tiếc Lệ Như chết đi, bọn họ không thể trở thành bạn, đồng thời anh cũng không muốn gặp lại cô.

Mỗi khi nhìn thấy cô, không khác gì đang nhắc nhở anh ta, em gái anh ta vì sao mà chết.
.

"Được." Giang Tử Tự  mở ví da ra, tìm giấy ghi chú, viết xuống địa chỉ của công ty đưa cho anh ta.

Du Chí Mậu cầm lấy tờ giấy, đang muốn đứng dậy, thình lình bị người ta níu lấy cổ áo.

"Quả nhiên là cậu ép bức Tử Tự, cái tên khốn kiếp này!" sau đó là một cú đánh chệch mặt anh ta.

"Nhĩ Khiêm, sao anh lại ở đây?" Giang Tử Tự  giật mình hỏi.

"Anh theo tên khốn này tới đây." Sau khi chứng thực Du Chí Mậu ép bức cô, trong cơn giận dữ Cam Nhĩ Khiêm, nhớ tới năm năm qua anh với cô rời xa nhau năm năm, và không nói lời gì lại vung một cú đấm nữa.
.

"Đủ rồi, Nhĩ Khiêm." Cô vội vàng tiến lên kéo anh lại, không để cho anh thô bạo đánh người nữa, anh gây ra rắc rối hỗn loạn tưng bừng trong quán, nhiều ánh mắt ào ào nhìn bên này.

"Cậu ta đủ, nhưng tôi chưa đủ!" Du Chí Mậu thừa dịp anh bị Giang Tử Tự  kéo ra, không có phòng bị, cũng đánh lại anh một cú.

Thấy hai người có khả năng hết sức căng thẳng, ở chỗ này vung tay, cô vội vã đứng ở chính giữa, tách hai người ra.

Cam Nhĩ Khiêm cau có trợn mắt nổi giận nhìn anh ta "Du Chí Mậu, tôi bị mù, không ngờ cậu lại hèn hạ tiểu nhân như vậy! Có bản lãnh nhắm vào tôi này, lại có thể làm việc hèn hạ dùng thủ đoạn ép buộc Tử Tự rời đi, cậu có phải đàn ông không?"

Bạn tốt ngày xưa, hôm nay trở mặt thành thù, Du Chí Mậu không cách nào tha thứ em gái cũng bởi vì cậu ta mà đi đến bước đường cùng.

"Là một người anh trai, tôi chỉ giúp em gái trừng phạt các người!"

Cam Nhĩ Khiêm châm chọc, "Cậu không dám đụng đến tôi, chỉ dám đối phó với Tử Tự, cậu thật đúng là có dũng khí nha!" Sau đó thay đổi giọng điệu , nghiêm nghị chỉ trích cậu ta, "Bên cạnh đó, cậu có tư cách gì trừng phạt chúng tôi? Cho dù là Lệ Như, cũng không có quyền làm như vậy! Cô gái kiêu ngạo lấy cái chết ép buộc tình cảm của tôi, nhà các người không những không khuyên can mà còn cho phép cô ấy trở nên tệ hại hơn, tùy hứng làm bậy, cuối cùng dẫn đến tình huống không thể kiểm soát đó. Trừ cô ấy ra, các người mới phải là người chịu trách nhiệm lớn nhất về cái chết của cô ấy."

"Cậu nói cái gì? !" Nghe anh nhẫn tâm trách móc, mặt Du Chí Mậu xanh mét

"Cậu biết rõ là từ đầu tới cuối tôi không có tình cảm với Lệ Như, là cô ấy dây dưa với tôi…tôi đối với cô ấy có bội tình bạc nghĩa không? Tôi đã bao giờ đồng cảm chưa?"

Nhớ lại cảnh chịu oan ức ngày xưa, hôm nay tất cả bực tức trong đầu tuôn ra.

Cam Nhĩ Khiêm lòng đầy căm phẫn tiếp lên án, "Cậu không quản tốt em gái của mình, ngược lại lúc cô ấy lấy cái chết uy hiếp, còn yêu cầu tôi đi thăm cô ấy, khiến cô ấy nghĩ mình lấy cái chết uy hiếp thì cô ấy có thể yêu cầu làm bất cứ điều gì cho cô ấy muốn, chính là do các người nuông chiều cô ấy làm chuyện ngu xuẩn mới có thể bỡn quá hóa thật, gây ra bi kịch không thể cứu vãn nỗi!"

Sắc mặt Du Chí Mậu cứng đờ, nhất thời không còn lời để phản bác, giây lát mới nói: "Cam Nhĩ Khiêm, cậu dám nói đối với chuyện này cậu hoàn toàn không có trách nhiệm? Nếu như lúc con bé gọi điện thoại nói cho cậu biết con bé dùng thuốc ngủ, cậu có thể lập tức hỏi thăm địa chỉ của con bé, gia đình tôi cũng không mất nhiều thời gian như vậy mới tìm được con bé."

"Chuyện này tôi thừa nhận tôi xử lý thật có sai sót, " anh dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh ta, "Các người cố gắng làm cho mình cảm thấy tốt hơn, vì vậy vẫn vững vàng quan điểm này và đặt mọi trách nhiệm lên đầu tôi, cứ như vậy, cũng không cần đối mặt với trách nhiệm bởi vì sự cưng chiều của các người mà hại chết em gái mình, con gái mình."

"Cậu nói bậy, không phải như vậy!" Du Chí Mậu khẽ run lên phản bác.

"Ta có nói bậy hay không, bản thân các người rõ ràng nhất.Lúc trước vì để cho các người bộc lộ cảm xúc đau thương khi mất đi Lệ Như, tôi mặc kệ cho giới truyền thông kia đổi trắng thay đen bôi nhọ tôi, tôi cũng không có phản bác giải thích, không ngờ các người lại còn dùng thủ đoạn với Tử Tự, các người không chỉ đáng thương mà còn đáng xấu hổ."

Nhà họ Du lại đáp lại lòng tốt của anh theo cách này, anh sẽ không bao giờ vì chuyện của Lệ Như mà im hơi lặng tiếng nữa.

Du Chí Mậu thẹn quá thành giận quát: "Cam Nhĩ Khiêm, cậu cho rằng nói như vậy,là có thể trốn tránh trách nhiệm của mình sao? Dù cậu có ngụy biện thế nào cũng không thay đổi được Lệ Như mất là vì cậu, cho nên mới đi đến bước đường cùng.!"

"Cô ấy lấy cái chết ép buộc tình cảm của tôi, chẳng lẽ tôi nên bởi vì cô ấy nên cứ chấp nhận sao? Cậu tự hỏi lòng xem, nếu là cậu gặp phải chuyện như vậy, cậu sẽ thỏa hiệp, hơn nữa giao phó tình cảm sao? Thật sao? Có không?" Cam Nhĩ Khiêm hung hăng hỏi.

". . . . . ." Sắc mặt Du Chí Mậu chuyển từ xanh sang đỏ, lúc sau từ đỏ thành trắng, một hồi lâu không trả lời được. Nếu là anh ta, sẽ mặc cho người khác ép buộc tình cảm của mình như vậy sao?

Câu trả lời anh ta biết rõ, sẽ không!

Anh xem thường nhất là con gái động một tí là lấy cái chết đe dọa, nhưng hôm nay, cô gái này lại là em gái duy nhất của anh. . . . . . Anh không có cách nào trách móc cô nặng nề, càng không cách nào thừa nhận bởi vì sự cưng chiều với cô mà tạo thành sự bốc đồng của cô lấy cái chết uy hiếp, muốn mạnh mẽ trong tình yêu, cuối cùng dồn con bé đánh mất sinh mạng của mình!

Chỉ có đẩy trách nhiệm này lên Nhĩ Khiêm, mới có thể giảm bớt tội lỗi và đau thương cùng cực trong lòng họ. . . . . .

Đôi mắt xinh đẹp của Cam Nhĩ Khiêm khóa chặt anh ta, tiến về phía trước.

"Cậu không thể làm điều đó đúng không? Như vậy cậu lấy tư cách gì yêu cầu tôi làm? Hai lần trước đó tôi đã nể tình của  cậu, miễn cưỡng chiếu cố với cô ấy mới khiến cô ấy hiểu được mùi vị cảm thấy gần gũi, và muốn đe doạ tôi một lần nữa bằng cách tự sát. Rốt cuộc, thủ phạm gây ra cái chết của cô ấy là một tay cậu tạo thành, là đầu sỏ gây nên vì cậu đã nhiều lần yêu cầu tôi đi ứng phó với cô ấy.!"

Du Chí Mậu bỗng nhiên bị sốc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thấy thế, Giang Tử Tự  ra mặt xin tha thứ, "Nhĩ Khiêm, đừng nói nữa, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, không thể hiểu nỗi đau lớn mất đi con gái của nhà họ Du."

Cô quay sang Du Chí Mậu và nói xin lỗi
.

"Anh Du, thật xin lỗi, chúng tôi vô ý gợi lại nỗi đau năm xưa khiến anh buồn, việc đó ít nhiều chúng tôi cũng có một chút trách nhiệm, nhưng tôi nghĩ nên…anh là người có trách nhiệm cao nhất cho việc của Lệ Như, mà không phải bất kỳ ai khác." Giọng cô ấm áp nhẹ nhàng nói tiếp: "Xin hãy tha thứ cho chính mình, như vậy mới có cách tha thứ cho người khác."

Vẻ lạnh lùng của anh dịu dần sau khi nghe cô nói, từ từ dịu lại, sự phẫn nộ trong mắt anh cũng dần biến mất.

Tha thứ cho bản thân?

Thật ra trong suốt những năm qua, anh và bố mẹ vẫn tự trách, đều do bọn họ quá nuông chiều dung túng Lệ Như mới có thề khiến cô có tính cách dữ dội như vậy.

Quá thật, bọn họ cũng nên buông xuống, nhiều năm qua mang vết thương nặng trên vai, tái tim cũng trở nên cứng đờ.

Từ ánh mắt của anh, mơ hồ nhìn ra được dường như anh đã suy nghĩ thông suốt, Cam Nhĩ Khiêm tiến lên vỗ vỗ vai người bạn tốt năm xưa.

"Hãy để cho quá khứ quá đi, giữ nó vĩnh viễn sẽ không thể bước lên phía trước, tôi cũng đã chịu năm năm xa cách Tử Tự vì sự bất cẩn của mình, thế cũng đủ rồi."

Nói xong, anh nắm tay Giang Tử Tự, sánh vai rời khỏi quán cà phê.

Bên ngoài trời vẫn mưa to, Giang Tử Tự  mỉm cười nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Gương mặt đẹp trai của Cam Nhĩ Khiêm cũng treo nụ cười nhìn chăm chú vào cô, mười ngón tay của hai người đan chặt, cảm giác tình cảm bền vững không lay động chảy trong mắt họ.

Sau khi ngồi lên xe, anh nghĩ đến một chuyện hỏi: "Những hình và phim kia rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Anh không biết à? Sao lúc nãy anh mắng Du Chí Mậu hùng hồn khí thế vậy?" Cô thấy buồn cười.

"Anh chỉ nghe được em nói muốn cậu ta trả lại phim và hình ảnh gì đó, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Thấy cô hạ giọng cuối mặt im lặng, Cam Nhĩ Khiêm bực mình lên tiếng, "Đến bây giờ em vẫn không muốn nói cho anh biết thật à?"

Trầm ngâm giây lát, Giang Tử Tự  thở dài, ngẩng đầu lên.

"Được rồi,em nói cho anh biết. Nhưng mà anh phải nghiêm túc giữ bí mật, không cho phép tiết lộ với bất cứ người nào chuyện em nói hôm nay."

Thấy vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, Cam Nhĩ Khiêm đồng ý một tiếng, "Không thành vấn đề, anh nói chuyện hôm nay ra ngoài, anh chính là con rùa.."

Giang Tử Tự  lúc này mới lặng lẽ mở miệng.

"Hôm đó, Du Chí Mậu đột nhiên hẹn gặp em, nói cho em biết anh ta tốn một khoản tiền, mua được một vài bức ảnh và phim tiêu cực từ một phóng viên."

Lúc đó anh ta đưa cho cô vài tấm hình, cô thoáng giật mình sau khi nhìn thấy. Trong hình là ảnh cha cô thân thiết với một nữ sinh cách đây mười năm, bất kỳ ai nhìn vào bức ảnh cũng sẽ nghĩ họ là một đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt..

Cô không dám tin nhìn chằm chằm bức hình, không nói nên lời.

Du Chí Mậu lạnh lùng nói với cô một chuyện khiến cô bị sốc.

"Cô bé này mười mấy năm trước là học sinh mà cha cô dạy, giữa bọn họ duy trình tình cảm loạn luân thầy trò yêu nhau một năm, những bức hình này chính là cô gái trong hình bán cho ký giả, cô  muốn những bức hình này bị công bố ra ngoài không?"

"Không —— anh muốn tôi phải làm sao, mới bằng lòng giao cho tôi phim và ảnh này?"

"Rất đơn giản, tôi muốn cô chia tay cậu ta, và rời khỏi Đài Loan năm năm. Năm năm sau nếu như cậu ta đối với cô vẫn thâm tình không thay đổi thì cô thắng, các người vẫn có thể ở bên nhau, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản các người, ngược lại, tôi sẹ chúc phúc cho hai người. Nhưng nếu trong năm năm này, cậu ta không còn yêu cô, cũng có nghĩa là cô thua, tình cảm của hai người chẳng qua cũng như vậy, không chịu nổi thử thách."

Để bảo vệ danh tiếng cho cha, vì quan tâm đến danh dự của mẹ, vì bảo vệ gia đình toàn vẹn, cô chỉ có thể chấp nhận điều kiện của anh ta và rời xa người yêu.

Nghe cô kể xong thỏa thuận năm xưa với Du Chí Mậu, Cam Nhĩ Khiêm nắm chặt quả đấm, hối hận lúc nãy không đánh cậu ta thêm một cú nữa.

Giang Tử Tự  dịu dàng cầm tay anh.

"Nhĩ Khiêm, anh không cần đánh Du Chí Mậu, thật ra thì nói chuyện cũng tốt, trải qua thử thách lần này, chúng ta mới hiểu được cách trân trọng phần cảm tình này, hiểu rằng em và anh không ai có thể thay thế."

"Thôi, em đã nói như vậy, anh sẽ không đánh tên khốn kia nữa. Nhưng mà em phải bồi thường cho anh mới được." Năm năm cũng không phải là năm ngày hay là năm tháng, khoảng thời gian này khá dài, khiến cho anh nhớ ba chữ Giang Tử Tự này, đau lòng không thôi, nhiều tế  bào chết trong vô vọng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.